• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

–" Hai vị khách quan xin nương tay, hai vị còn không dừng tay, việc buôn bán của tiểu nhân sẽ bị hủy mất"

Bà lão kia cũng không phải người không hiểu lễ nghĩa. Ban nãy thấy thái độ của Tiểu Tuyết muốn dạy dỗ chút. Không ngờ lại đánh nhầm nha hoàn của cô ta. Cũng không sao, có chủ tử ngang ngạnh như vậy, nha hoàn đương nhiên cũng không vừa.

Lại nói đến bà lão, nếu là bình thường, bà ta có thể ngủ ngoài đường, trên nóc nhà..v..v... Chỉ là hôm nay gặp mai phục đã bị thương, lại sợ kẻ thù truy tìm. Vết thương cần thiết thăm y quán, tĩnh dưỡng nên bất chấp muốn dành phòng.

" Vết thương của ta chỉ mới băng bó sơ qua. Cũng không biết ám khí có độc hay không. Hai người này kì lạ, nói không chừng là kẻ thù của ta. Đợi đêm đến biết đâu chúng lại có động tĩnh. Đến lúc đó ta không còn sức lực, làm sao đối phó được bọn chúng. Suy tính thiệt hơn,vẫn là nên bớt động." Thầm nghĩ như vậy, bà ta liền tung ra một chưởng vào bả vai Lạc Lạc làm cô ta mất đà, lùi về sau vài bước. Bà lão kia lập tức quay lưng lại bọn họ, h thở một hơi sâu, điều chỉnh lại nội lực.

Tiểu Tuyết thấy Lạc Lạc bị đánh như vậy chạy đến đỡ nàng.

–" Lạc Lạc! Ngươi có sao không?"

Nhìn thấy Lạc Lạc phun ra một ngụm máu tươi, Tiểu Tuyết càng hốt hoảng hơn:

–" Ngươi...ngươi làm sao lại thổ huyết. Ngươi bị thương rồi sao, ở đâu cho ta xem"

Lạc Lạc ôm bả vai, dùng giọng trấn an mà đáp:

–" Tiểu thư an tâm, nô tì không sao. Chỉ là đã làm tiểu thư hoảng sợ"

Tiểu Tuyết lấy ống tay áo chấm lên huyết quanh miệng Lạc Lạc, miệng lẩm bẩm càu nhàu:

–" Bà lão kia thật quá đáng, động thủ đánh người ra thế này. Thật là đồ xấu xa!"

–" Ta trả các người gấp 10 tiền phòng, cho các ngươi thêm 10 lượng. Coi như là tiền thuốc men, căn phòng này đêm nay ta muốn" Bà lão kia từ lúc nào đã xoay người lại, ngữ khí vẫn lạnh lùng.

Tiểu Tuyết tức giận, lớn giọng:

–" Tiền của bà thì to lắm sao, ngươi tưởng bổn cô nương không có tiền chắc. Cũng không xem ta là ai, đánh tì nữ ta ra thế này. Ngươi có còn nhân tính không? Đúng là đồ xấu xa! Đồ đáng ghét!"

–" Tiểu cô nương còn nói nữa, có tin ta cắt lưỡi của cô hay không?"

Tiểu Tuyết nghe câu này thì kinh hoảng. Tay chân bất giác run bần bật, da gà, da trâu đều nổi lên " Bà lão này ác độc đến sợ, ta vẫn là không nên dây dưa với bà ta. Nhưng nếu nhường căn phòng này, ta phải ngủ ở đâu?" Thầm nghĩ là vậy, Tiểu Tuyết miệng lắp bắp:

–" Nhường...nhường cho bà, đêm nay ta ở đâu"

–" Hai vị khách quan không cần giành nữa. Thế này đi, ta đem phòng mình dọn dẹp. Sau đó cho các vị thuê một đêm, không biết hai vị ý tứ thế nào?" Lão bản bất đắc dĩ nhường phòng.

–" Được! Vậy ngươi thu dọn phòng cho bọn họ. Ta lên phòng trước" Bà lão nói xong thì đặt 2 lượng bạc lên bàn. Lấy hành lí lên lầu.

Lão bản lại vui vẻ:

–" Hai vị cô nương yên tâm! Phòng của tiểu nhân là phòng thượng hạng đó. Đêm nay hai vị ở tạm, ngày mai có khách rời đi, tiểu nhân đổi lại phòng cho hai vị. Thế nào?"

–" Được thôi! Vậy làm phiền ông chủ rồi" Tiểu Tuyết đưa ông chủ tiền trọ rồi theo tiểu nhị lên phòng

Vẫn là đi lên lầu, căn phòng rộng rãi, sạch sẽ. Cửa sổ có thể nhìn ra phố xá, ngắm hoàng hôn. Tiểu Tuyết mở cửa sổ ra, hít một hơi thật thoải mái. Tay chống cửa sổ mà ngắm khung cảnh ở trấn này. Đơn sơ, mộc mạc. Vẻ thanh bình yên tĩnh, mặt trời khuất sau núi xinh đẹp vô cùng.

Phía bên này tiểu nhị đang thay lại nệm và chăn gối mới. Lạc Lạc đang cất gọn đồ đạc của cả hai. Đưa ra ít bạc cho tiểu nhị:

- " Làm phiền tiểu nhị nấu cho một ít nước tắm cùng một ít thức ăn. Lát nữa ta và tiểu thư sẽ xuống đó"

Tiểu nhị vui vẻ mà nhận bạc, đem chăn mền cũ ra ngoài, lại xuống lầu làm việc.

–" Lạc Lạc! Qua đây xem này, cảnh vật nơi đây thanh bình quá." Linh Tuyết đứng ở cửa sổ gọi

–" Tiểu thư đừng ngắm nữa, đi bộ nưả ngày trời chắc đã mệt rồi. Mau tới nghỉ ngơi chút đi."

–" Ngươi nói cũng đúng, ta hôm nay lộ đi đều không dám nghỉ. Chỉ sợ sẽ mắc kẹt trong núi, bị yêu quái gì đó ăn thịt. Ta đúng là nên nghỉ ngơi một chút."

Tiểu Tuyết tiến về phía bàn uống một ly trà. Thấy Lạc Lạc lom khom đứng một bên. Lại nhớ tới ban nãy nàng ta bị thương. Trong lòng không khỏi lo lắng, quan tâm hỏi:

–" Lạc Lạc! nãy ngươi bị thương, không nghiêm trọng chứ?"

–" Bẩm tiểu thư! Chỉ là thương ngoài da, không sự gì"

–" Mau toạ! Dù là thương ngoài da cũng cần xử lí "

–" Nô tì tự xử lí là được, thỉnh thánh nữ không cần bận tâm"

–" Ngươi nói gì kì quái vậy. Ta thân là thánh nữ, đương nhiên phải chăm lo cho tộc nhân mình. Hơn nữa, ngươi vì đỡ giúp ta mới ra thế này. Ta há có thể làm ngơ"

–" Bảo hộ thánh nữ là trách nhiệm của thần, không...."

Không đợi Lạc Lạc nói thêm câu nào. Tiểu Tuyết kéo cô ta ngồi xuống:

–" Vết thương không nhẹ đâu, mặt đều đã sưng lên cả. Ta nơi này có cao dược chuyên trị vết sưng bầm ngoài da. Đợi thoa một lát sẽ khỏi ngay"

–" Thánh nữ! Đó là cao dược thượng hạng. Sao có thể phí phạm vì một vết thương nhỏ trên người thần."

–" Ngươi đừng nói như vậy. Thuốc vốn dĩ tạo ra để cứu người, cứu được người mới đúng với công dụng của nó. Nếu ai cũng phân biệt mà không cứu giúp. Há chẳng phải lãng phí thuốc tốt sao?"

–" Nhưng mà..."

–" Được rồi! Không cần nói nữa, cứ vậy đi. Ta thoa thuốc cho ngươi"

Nói rồi, Tiểu Tuyết từ trong hành lí lấy ra một hộp nhỏ làm từ ống tre. Cẩn thận thoa thuốc lên mặt Lạc Lạc.

–" Cái lão nhân gia này cũng thật quá ngang ngược. Động thủ đánh người như thế này. Lạc Lạc, cũng may ngươi giúp ta đỡ. Nếu không đến răng ăn cơm ta cũng không còn."

–" Thánh nữ..."

–" Thánh nữ cái gì, gọi là tiểu thư đi."

–" Vâng! Tiểu thư! Nô tì thấy bà lão này không đơn giản một chút nào. Tuy trông bà ta có vẻ già nua, yếu ớt nhưng sức lực lại không hề nhỏ. Nô tì đánh với bà ta vài chiêu, phát hiện võ công cao thâm khó lường. Ít nhất cao hơn nô tì vài bậc. Chúng ta vừa xuống núi đã gặp sự thế này, thật không bình thường."

–" Không bình thường? Chỗ nào không bình thường?"

–" Nói không chừng đó là người của Vương Đạt, muốn gây rắc rối cho người"

–" Không phải chứ! Chúng ta vừa xuống núi ông ta đã động thủ rồi sao?"

–" Tiểu thư! Dù sao đi nữa chúng ta vẫn là sớm ly khai người này một chút"

–" Được! Ta biết rồi!"......" Phải rồi! Mau cởi y phục ra để ta xem vết thương của ngươi"

–" A? Tiểu thư! Vết thương ở vai...vẫn là để nô tì tự làm đi."

–" Thương ở vai phải cần người khác bôi thuốc cho chứ"

–" Không dám phiền tiểu thư, nô tì có thể tự làm được"

–" Sao vậy? Ngươi...lẽ nào ngươi ngại à? Không sao đâu, đều là nữ nhân mà." Thấy mặt nha hoàn đỏ bừng. Tiểu Tuyết lấy làm thích thú mà trêu ghẹo.

Cốc! Cốc! Cốc! Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

–" Khách quan! Nước tắm của ngài chuẩn bị hảo rồi." Tiểu nhị bên ngoài lên tiếng

Lạc Lạc mở cửa, ra hiệu tiến vào

–" Làm phiền đổ nước đầy thùng tắm giúp ta"

–" Được thôi khách quan."

Sau khi đổ đầy thùng tắm, tiểu nhị mới ra ngoài. Trước khi đi còn dặn

–" Khách quan! Thức ăn của ngài chuẩn bị hảo rồi. Sau khi tắm rửa có thể dùng ngay"

–" Tiểu thư! Người trước tắm rửa sạch sẽ sau đó xuống ăn cơm"

–" Ngươi không nói ta cũg quên mất, đi bộ cả ngày khiến ta rã rời. Phải mau ngâm nước nóng, thư giãn gân cốt."

Tiểu Tuyết đứng sau tấm bình phong, từ từ lột y phục trên người ra. Da thịt mềm mại, trắng trẻo. Đường cong thân thể sắc sảo thật khiến người ta mê đắm. Từ từ bước vào bồn tắm mà tận hưởng.

Phía bên này, từ lúc lấy phòng, bà lão đã sai tiểu nhị nấu nước tắm, sớm đã chuẩn bị xong rồi.

Cởi y phục tại thân, lộ ra thân hình tuyệt hảo. Da trắng như tuyết, cơ bụng săn chắc. Cặp mông đầy đặn, chỉ là có chút...hơi lép. Có điều, chỉ với thân hình này có thể khiến bao người gục ngã rồi.

Điều lạ là,tuy mặt lão nhưng thân thể không lão, thân thể bà ta da thịt căng mịn, tuyệt không có một dấu hiệu của tuổi tác. Trên thân thể có vô số vết sẹo, có lẽ do vũ khí sắc nhọn gây ra. Ngoài ra còn một vết thương bên bả vai trái, máu vẫn chưa đông hoàn toàn,có lẽ là vết thương mới.

Bước vào bồn tắm, dùng một chiếc khăn trắng, thấm qua chút nước rồi cẩn thận làm sạch vết thương. Vết thương rộng chừng hai đốt ngón tay. Máu vẫn đỏ tươi, xem ra ám khí không có độc. Chỉ là vết thương khá sâu, đã lòi cả xương trắng. Loại thương như này cần thiết thuốc tốt và hảo hảo nghỉ ngơi, ít vận động bả vai." Không thể để ai biết được thương thế, xem ra ta vẫn phải ra ngoài một chuyến để mua thuốc"

Băng tạm vết thương, bà lão bước ra mặc y phục. Một bộ y phục đỏ thẫm viền đen, ống tay áo bó chặt. Cẩn thận búi lại mái tóc đen dài, cầm cây gậy, lại ra bộ dáng yếu ớt mà xuống đại sảnh.

Tiểu Tuyết ngâm mình khá lâu, nếu không phải Lạc Lạc gọi, nàng ta sợ ngủ tới chết trong bồn. Vẫn bộ dáng không can tâm đó mà mặc y phục. một bộ ý phục xanh lam nhàn nhạt. Chất vải thượng hạng, tinh tế vô cùng, làm toát vẻ tiên khi ngời ngời của nàng ta.

Hai người rủ nhau xuống dưới đại sảnh, vừa ngồi vào bàn thức ăn đã dọn lên. Tiểu Tuyết thấy một bàn thức ăn phong phú cá thịt thì rất ngạc nhiên. Tuy nói nàng tại gia ăn sung mặc sướng, thử qua vô số sơn hào hải vị. Đối với món ăn và cách bày biện trước mắt vẫn là lần đầu trải nghiệm, hứng thú vô cùng. Nàng ta thấy lạ thử một miếng, không ngờ 2 mắt sáng quắc mà gắp lấy gắp để

–" Món này thật ngon, thật không ngờ lại có món thịt kì lạ như vậy. Lạc Lạc ngươi thử xem, nói không chừng sẽ thích nó"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK