• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Khanh vừa đến gần thành đã phát hiện sát khí rất dày. Xem ra nơi này có không ít người chết.

Vũ Khanh nhìn tòa thành từ trên cao, nơi này tiêu điều, u ám không một bóng người. Dưới đất là một mớ hỗn độn, dường như rất lâu không ai quét dọn.

- " Kì lạ! Một khu thành lớn bị bỏ hoang thế này. Tại sao triều đình không biết? Bên ngoài cũng không có chút tin tức nào là lí do gì?"

Đột nhiên Vũ Khanh nhìn thấy bên dưới thành có rất nhiều tiểu yêu. Số lượng phải đến mấy ngàn con.

Hơn nữa đằng trước còn có một kết giới, có vẻ đây chính là kết giới Phong Tiên mà người dân trấn Mục Thành đã nói.

Bên Trong còn có một vòng ánh sáng lớn, các tiểu yêu là từ đó mà chui ra.

" Nơi nay có nhiều tiểu yêu như vậy, ắt hẳn đã ăn thịt không ít bách tính. Đám người thả những con yêu thú này ra đúng là vô nhân tính." Vũ Khanh thầm nghĩ.

Một lúc sau khi ánh sáng dần thu nhỏ lại, một trấn tiêu điều bỗng trở nên phồn hoa. Kì lạ thay, trên đường phố lại có vô số bách tính qua lại.

Vũ Khanh dụi mắt mấy lần, khung cảnh trước mắt vẫn không thay đổi. Ruốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tiểu yêu đâu hết rồi, những người đang đi trên đường lại là sao?

" Lẽ nào đây là thuật che mắt, nhưng có thể che được cả tòa thành. E là người đứng sau không tầm thường. Thảo nào chuyện này triều đình lại không biết." Vũ Khanh càng nghĩ càng thấy chuyện này khó đối phó.

Cô ta nhanh chân chạy về ngôi miếu hoang, Tiểu Tuyết vẫn còn đợi ở bên trong. Nhìn thấy Vũ Khanh lành lặn trở lại, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

- " Sao rồi, ruốt cuộc bà có tra được gì không?"

- " Tra thì tra được rồi, chỉ là chuyện này hơi khó giải quyết."

- " Tình hình bên trong ra sao, mau nói cho ta nghe đi."

- " Bên trong rất hỗn loạn, ban đầu là một trấn mục nát không có ai ở. Sau khi một đám tiểu yêu được triệu hồi đến, lại biến thành một trấn vô cùng phồn hoa, người người qua lại tấp nập.

Cô nói xem cao nhân phương nào có thể ngụy trang được cả tòa thành lớn như vậy?"

- " Chuyện này có khó gì, các trưởng lão ở tiên nhân tộc đều có thể làm được.

Bật mí cho bà biết, những thứ che mắt người ta chỉ là mấy trận pháp thôi.



Chỉ cần tìm được nơi đặt trận pháp, chúng ta có thể phá bỏ nó."

- " Thực hành cô không giỏi, nhưng lý thuyết thì hiểu biết khá nhiều đấy nhỉ."

- " Đó là bởi vì ta rất thích pháp thuật, nên tìm hiểu rất nhiều. Nếu võ công đã không giỏi, mà mấy thứ này cũng không biết. Thì không phải ta thành phế vật rồi hay sao?"

- " Xem ra thánh nữ của chúng ta cũng rất giỏi giang. Vậy cô có cách nào để phá giải trận pháp này không?"

- " Cách phá giải thì ta có, chỉ sợ người đứng sau quá mạnh. Bản thân không phải là đối thủ thôi."

- " Ở đó có tới cả ngàn tiểu yêu, chỉ dựa vào hai chúng ta không thể nào đối phó được."

Hai người đang nói chuyện, thì lại nghe được rất nhiều tiếng bước chân. Từ xa Vã Khanh đã thấy rất nhiều binh sĩ đang đi về phía trấn Tam Định.

- " Bọn họ là ai vậy? Y phục lạ quá." Tiểu Tuyết thắc mắc

- " Họ đều là binh sĩ của Tư quốc, chỉ là không biết lí do gì bọn họ lại tới nơi này."

- " Bọn họ cứ tiến lại gần thành như vậy, chúng ta có càn ngăn cản không?"

- " Đương nhiên phải cản rồi, nếu cứ trơ mắt nhìn bọn họ tìm đường chết. Vậy chúng ta có khác gì với mấy kẻ thả yêu quái kia."

- " Bà đúng là một bà lão tốt bụng."

Vũ Khanh ngơ ra, bấy lâu nay cô ta đã giết không biết bao nhiêu giặc. Những người nói cô tốt, chẳng qua đã từng chịu ơn của cô ta.

Nữ nhân đứng trước mặt vì cô ta muốn cứu những người khác. Mà nói cô là người tốt, cô gái này thật thú vị.

- " Có thể cô không biết, nhưng cô cũng là người tốt."

- " Bà nói thật sao?"

- " Ừm!"

Tiểu Tuyết che miệng cười khúc khích, khiến Vũ Khanh nhớ lại tiểu hài tử đáng yêu ngày xưa. Không ngờ sau bao năm xa cách, bây giờ lại trùng hợp gặp lại nhau. Xem ra hai người họ rất có duyên.

- " Các vị tướng sĩ xin dừng bước!" Vũ Khanh nói lớn

Đám người đó liền quay lại nhìn về phía miếu hoang, một tên tướng chỉ huy liền tiến lại gần hỏi.

- " Bà lão vừa gọi bọn ta sao?"

- " Phải! Phía trước có nguy hiểm, các vị nên quay đầu thì hơn."

- " Bà là người ở đây sao? Phía trước có nguy hiểm gì vậy?"

- " Chúng ta là người ở gần đây, mấy ngày trước cùng con cháu đến thăm con trai ở trấn Tam Định. Ai ngờ lão bà đột nhiên cảm thấy mệt, nên cùng cháu gái đi sau cùng.

Cả nhà con trai ta vừa vào thành, thì đã nghe tiếng thét chói tai. Sau đó ta nhìn thấy một đám tiểu yêu, đang tranh giành xác của con trai.

Cuối cùng.... Hu... Hu... Chỉ còn lão bà này và cháu gái còn sống thôi."



Tiểu Tuyết kinh ngạc, không ngờ diễn xuất của Vũ Khanh lại giỏi như vậy. Sau này nhất định phải học hỏi tài năng này mới được.

Vũ Khanh tỏ vẻ rất sợ hãi, nhưng đám binh sĩ kia lại hừng hực khí thế. Nói rằng muốn đến đó tiêu diệt yêu quái, trừ hại cho dân.

Vũ Khanh và Tiểu Tuyết ra sức ngăn cản, nhưng dường như trong mắt bọn họ, đây giống như những lời khích lệ.

Hai người đuối theo đám người kia, đến trước cửa thành thì thực sự không thể để bọn họ vào trong được nữa.

- " Đợi đã! Các người không được vào trong." Vũ Khanh đứng ra ngăn cản.

- " Bọn ta được hoàng thượng phái đến trấn Tam Định, để giúp bách tính tiêu diệt yêu quái. Bây giờ xác định ở đây có nguy hiểm, sao chúng ta có thể không vào cho được."

- " Bên trong có đến mấy ngàn con yêu quái. Các người không thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Trái lại là đang làm thức ăn nuôi dưỡng đám tiểu yêu đó."

- " Cái gì! Bên trong có đến mấy ngàn tiểu yêu! Sao có thể có một lượng lớn yêu quái như thế tập trung vào một trấn được"?

- " Nếu tướng quân không tin, ta sẽ dẫn ông đến đó xem. Nhưng trước tiên ông phải cho những người này tạm lui về nơi an toàn trước."

Sau khi đã binh sĩ tạm rút lui, Vũ Khanh đưa Tiểu Tuyết và tên tướng quân kia lần lượt lên cổng Thành.

Trong thành vẫn khang trang, nhiều người qua lọ, không khí đông vui tấp nập. Nhìn thấy cảnh này, tên tướng quân không khỏi nghi ngờ lời Vũ Khanh nói.

Vũ Khanh cũng biết nhìn thấy cảnh này khó ai mà tin đây đều là yêu quái. Nhưng lại chẳng có cách nào chứng minh.

Nếu bây giờ dùng bùa chú, e là sẽ đánh rắn động cỏ. Để người điều khiển phía sau biết được, sẽ làm hỏng kế hoạch tìm ra thuốc giải.

Chợt Tiểu Tuyết ở bên cạnh nói thầm.

- " Ta có cách chứng minh đám dưới kia là yêu quái. Chỉ cần làm một cái hình nhân bằng giấy, bôi lên đó một ít máu người, rồi ném vào bên trong là được."

Vũ Khanh cười sau đó búng nhẹ vào trán Tiểu Tuyết.

- " Không ngờ tiểu nha đầu ngươi cũng thông minh đấy nhỉ."

Tiểu Tuyết xoa trán, bĩu môi nói.

- " Xía! Ta từ trước đến nay đều thông minh như vậy, chỉ có bà là đến bây giờ mới biết thôi."

- " Nhưng ở nơi hoang vu này lấy đâu ra giấy? Lại lấy đâu ra hồ để dán?"

- " Cái này! Nếu vậy làm bằng lá cây cũng được."

Vũ Khanh rời đi một lúc, sau đó quay lại với một hình người làm bằng lá cây. Không thể không nói, vị đại tướng quân này kiếm pháp linh hoạt, đánh trận cực giỏi. Nhưng cái hình nộm Cô ta làm ra, còn xấu hơn đám tiểu yêu dưới kia.

Vị tướng quân đi cùng khi nhìn vào còn khiếp sợ. Tấm tắc khen tay nghề của Vũ Khanh, làm ra một con quái thú giống y hệt bản chính. Sau khi biết Đây là hình người, ông ta mới biết mình lỡ lời.

Vũ Khanh dùng thanh kiếm, cắt một ít máu nơi ngón tay sau đó nhỏ lên hình nhân. Tiểu Tuyết dán lên trên một lá bùa, miệng lẩm nhẩm gì đó. Một lát sau hình nhân đứng dậy và có thể tự chuyển động.

Hình nhân nhảy từ trên tường thành xuống, sau đó đến mở cổng thành đi vào.

Vừa đi vào bên trong, đám tiểu yêu ngửi thấy mùi máu, liền lao vào cắn xé hình nhân. Ba người ở bên trên thành đều nhìn thấy cả.



- " Đại tướng Quân! bây giờ thì ông tin ta rồi chứ. Chỉ là một giọt máu thôi, mà bọn chúng đã tranh giành như vậy rồi. Nếu cả đại quân của ông đi vào, sợ là không còn một ai sống sót." Vũ Khanh nói

Vị tướng Quân kia vừa thoát khỏi kinh hãi vì chuyện ban nãy, liền cảm tạ ơn cứu mạng của hai người.

- " Chúng ta đến nơi an toàn rồi nói chuyện tiếp." Vũ Khanh nói

Đợi hai người quay lại ngôi miếu, Vũ Khanh mới hỏi.

- " Hoàng thường biết nơi này có yêu quái, tại sao không mời Đạo trưởng hoặc tiên nhân đến, mà lại phái một đội binh sĩ các người"?

- " Hoàng thương đã sai người truyền tin đến đó. Thậm chí còn phái người đích thân tới núi, để thỉnh cầu bọn họ ra tay giúp đỡ.

Nhưng bức thư Không những không có hồi âm. Ngay cả người phái đi đều bị giết hết, đạo sĩ trong kinh thành đều không có cách với đám tiểu yêu này.

Bất đắc dĩ hoàng thượng đành phái chúng tôi đến đây để tiêu diệt yêu quái."

- " Ngươi nói láo! Tiên nhân tộc là người thế nào, sao có thể giết người truyền tin của các ngươi. Càng không thể ngó lơ trước những chuyện thế này." Tiểu Tuyết tức giận nói.

- " Bách tính toàn Tư thành đều biết chuyện này. Nếu cô nương không tin, có thể đến đó tìm đại một người để hỏi, sẽ biết ngay."

Tiểu Tuyết trông có vẻ hậm hực, Vũ Khanh đành kéo cô ta đến một góc để nói chuyện.

- " Tên đó nói láo! Rõ ràng hắn muốn hạ uy tín của tiên nhân tộc."

- " Ta tin chắc chắn hắn không nói láo. Nếu hắn muốn hãm hại tiên nhân tộc. Thì phải đến nơi có đông người, tại sao lại liều chết đến đây làm gì"?

- " Đến bà cũng không tin chúng ta sao"?

- " Đương nhiên ta tin! Sư phụ là người tốt, tiên nhân tộc từ trước đến nay luôn giúp đỡ bách tính. Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm."

- " Chắc chắn có hiểu lầm. Bởi vì chúng ta không hề nhận được bất cứ tin tức về yêu quái nào, do hoàng thượng gì đó gửi đến. Càng không có tên nào đến núi của chúng ta để thông báo."

- " Cô Chắc chắn là không nhận được chứ"?

- " Ừm! Ta chắc chắn! Bởi vì mỗi chuyện lớn nhỏ trong tộc, Mẫn mama đều sẽ nói với ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK