• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Kiều Vũ đang làm bài tập, thuận tai nghe thấy cô giáo nói với cả lớp: ‘’ Lăng Hỷ hôm nay không đến lớp, lớp trưởng, em kiểm tra lại sĩ số lớp đi. Bí thư trừ điểm chuyên cần của em ấy. ‘’

Cô chủ nhiệm họ Dương, là một cô giáo chuẩn mẹ hiền, vừa dịu dàng lại đối với học sinh vô cùng ân cần và chu đáo. Ngay cả việc trách phạt học sinh, cô cũng dùng thái độ vừa bình tĩnh, lại vô cùng dịu dàng. Cô Dương vừa bước ra khỏi lớp, cô bạn bí thư Quách Lệ Y đã đứng trước bàn của Kiều Vũ. Lục Kiều Vũ ngửi thầy mùi nước hoa xa xỉ hơi nồng đập vào cánh mũi, liền hơi nhíu mày một chút. Cô từ trước tới giờ không bao giờ đụng tới mấy thứ xa xỉ phẩm này, ngửi thấy trong lòng liền khó chịu. Kiều Vũ ngước mắt lên nhìn Quách Lệ Y, cô bạn nhìn Lục Kiều Vũ, trên tay cô ấy cầm một quyển sổ ghi chép, trong ánh mắt là sự thờ ơ lạnh lùng cùng chán ghét: ‘’ Cậu có biết vì sao hôm nay Lăng Hỷ không đi học không? ‘’

‘’ Không biết.’’

Lục Kiều Vũ trả lời câu hỏi của Quách Lệ Y, sau đó tiếp tục nhìn xuống sách trên bàn.

Quách Lệ Y bĩu môi, đủng đỉnh bỏ đi, trước khi đi cậu ta còn mấp máy môi nói vài câu, tuy nhỏ, nhưng Kiều Vũ vẫn có thể nghe rõ ràng  không sót chữ nào:

‘’ Giả vờ gì chứ, không phải cậu ấy làm giúp việc nhà cậu sao …’’

Lục Kiều Vũ im lặng nhìn đầu bài toán đang giải dở, đột nhiên phát hiện mình không tài nào giải nốt phần còn lại, cứ thế mà chăm chăm nhìn vào đầu bài toán đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Bỗng bên tai vang lên một giọng nói vô cùng dễ nghe:

‘’ Đầu bài sai rồi.’’

Lục Kiều Vũ hơi ngạc nhiên quay sang nhìn cô bạn cùng bàn mới tới.

‘’ Vậy sao.’’

Lục Kiều Vũ thấy cô bạn cùng bàn dùng bút của cô ấy viết vài nét lên trên trang giấy, sau đó mỉm cười nói với Kiều Vũ: ‘’ Xong rồi. ‘’

Lục Kiều Vũ cảm thấy có chút thần kì, đây là lần đầu tiên cô được người khác giúp đỡ. Trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng kì lạ, có chút thoải mái, có chút vui vẻ. Thì ra nhận được sự giúp đỡ từ người khác chính là loại cảm giác này.

Lục Kiều Vũ quay sang nhìn bạn cùng bàn bằng con mắt bình tĩnh lẫn chút ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới nói lên lời.

‘’ Cảm ơn. ‘’

Câu nói này từ miệng của Kiều Vũ thốt lên, chính cô cũng cảm thấy có chút không chân thực. Kiều Vũ nét mặt vẫn không thay đổi, nói ra một câu cảm ơn với cô thực sự là một điều không dễ dàng. Cô bạn cùng bàn quay sang nhìn Kiều Vũ bằng ánh mắt khó hiểu, cuối cùng nở một nụ cười sau đó nói ‘’ không có gì ‘’.

Đây chính là cảm giác thân thiện hiền lành trong truyền thuyết?

Lãnh Tư Thuần vui vẻ chìa tay ra trước mặt Lục Kiều Vũ: ‘’ Mình là Lãnh Tư Thuần, rất vui được làm quen cậu! ‘’

Trước ánh nhìn của Tư Thuần, cô ngơ ngác nhìn bàn tay thon dài xinh đẹp kia, sau cùng mới vui vẻ chìa tay ra nắm lấy tay cô ấy. Lãnh Tư Thuần cảm thấy hơi gượng gạo, cô bạn mới này không cười, nhưng thông qua ánh mắt vui vẻ kia có lẽ là không bài xích bản thân mình. Bây giờ cô cũng đã hiểu ra vì sao không ai muốn ngồi cùng bàn với cô ấy.

Đôi khi thông minh xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt.

Lục Kiều Vũ ngẩn người một lúc, sau đó tiếp tục giải nốt bài toán đang còn dang dở. Từ bé tới lớn, toàn bộ đều là cô tự mình làm tất cả mọi thứ. Những câu nói như ‘’ cảm ơn ‘’, hay ‘’ xin lỗi ‘’ hình như không được Lục Kiều Vũ thốt ra bao giờ. Kiều Vũ được học rất nhiều thứ, nhưng cảm xúc bình sinh vốn có của con người, cách giao tiếp giữa người với người, vậy mà cô lại ngờ nghệch không biết gì hết. Cả ngày chỉ có thể nói ra những câu lạnh tanh vô cùng nhạt nhẽo.. Lục Kiều Vũ chợt phát hiện ra, có người giúp đỡ  lại nhẹ nhõm đến như vậy.

Lục Kiều Vũ ngày càng tò mò về cô bạn Lãnh Tư Thuần.

Chuông reo hết giờ,đến giờ ăn trưa, câu nói đầu tiên mà các bạn học nghe thấy là của Châu Từ, thực đơn mỗi ngày của nhà ăn trường đều được cậu ta nắm rõ như lòng bàn tay  .

‘’ Các cậu, hôm nay nhà ăn có món mới, ai không đến kịp thì cũng đừng trách tôi không báo trước nhé. ‘’

Châu Từ vừa nói xong, đã cười lớn nhanh chóng kéo Lục Cảnh Hiên đi theo. Bọn họ chính là cặp đôi hoàn cảnh của lớp 11-1.

Các bạn học cũng sắp ra khỏi lớp mà Tư Thuần vẫn không có biểu hiện muốn đứng dậy. Lục Kiều Vũ cất hết sách vở vào trong cặp, suy nghĩ một chút sau đó lại chần chừ một hồi, hít thở sâu một hơi, cuối cùng cũng đủ can đảm để nói với Lãnh Tư Thuần:

‘’ Cậu… có muốn đi ăn trưa không?’’

Lãnh Tư Thuần nhìn vẻ mặt trầm tĩnh mà ngơ ngác của Kiều Vũ, ngẩn người, liền cười cười: ‘’ Được ‘’.

Lục Kiều Vũ đã lâu lắm rồi không nói nhiều với bạn mới như vậy. Trước đây đa phần Lục Kiều Vũ đều bị bạn bè xa lánh, đột nhiên có một bạn mới đến ngồi cùng bàn đúng là có chút không quen. Trước đây tất cả những bạn học từng ngồi bên cạnh cô, không quá hai ngày liền lập tức xin cô giáo chuyển chỗ. Không một ai muốn ngồi gần một bức tượng nữ thần cả ngày không nói tiếng nào, lại không một bạn nữ nào muốn làm nền cho Lục Kiều Vũ.

Kiều Vũ không phải là không muốn tiếp xúc với người khác, chỉ là vẻ ngoài của cô quá hào nhoáng, cho nên cô đơn.

Không phải cô không muốn kết giao bạn bè, mà bọn họ chẳng ai muốn nói chuyện với cô.

Lục Kiều Vũ  cảm thấy trong lòng hơi chùng xuống, bạn mới cũng giống như cô, mang theo một loại cảm giác cô độc, lạnh lẽo và vô cùng gượng gạo. Mặc dù Lãnh Tư Thuần hay cười, nhưng Kiều Vũ vẫn nhận ra, trong ánh mắt của cô ấy không hề có niềm vui, như vậy thì thà không cười, không phải sẽ bớt khó coi hơn sao.

Lãnh Tư Thuần, dáng vẻ khi cười của cậu quả thực rất khó coi.

Kiều Vũ thực muốn nói ra câu này, nhưng lại ép bản thân phải nén xuống. Không dễ gì mới tìm được một người có thiện cảm, hơn nữa lại giống mình, không thể dọa người ta chạy được.

Lục Kiều Vũ và bạn mới chuẩn bị bước ra khỏi lớp mới phát hiện thì ra trong lớp không chỉ có hai người bọn họ, Sở Phi Dương cũng chưa rời đi, cậu ta còn đang ngủ. Lục Kiều Vũ bước ra khỏi vị trí của mình, tiến gần bàn của Sở Phi Dương, nhấc cuốn sách giáo khoa mà cậu ta dựng đứng trên bàn ra, bất lực gõ nhẹ vào bàn hai cái. Sở Phi Dương  đang nằm gục xuống bàn ngủ liền tỉnh cả người. Giật mình vươn vai mấy cái.

Kiều Vũ không nói gì, lắc đầu thở dài một cái sau cùng Tư Thuần xuống nhà ăn.Sở Phi Dương mỗi lần nghe tiếng gõ cộc cộc, liền tỉnh  ngủ. Đây vốn dĩ chính là thói quen khó bỏ, mà Lục Kiều Vũ, rốt cuộc làm sao lại biết được chuyện này?

Sở Phi Dương uể oải đứng dậy vươn vai, cả đêm hôm qua cậu ta thức trắng để nghiên cứu những bức tranh bị đạo nhái ở con thuyền hôm nọ, chí ít cũng tìm ra được một chút manh mối. Tuy mơ hồ không rõ nhưng người có thể đạo nhái giống bản gốc đến như vậy, quả thực không hề tầm thường chút nào.

Trong nhà ăn có hơi ồn ào, Kiều Vũ và Tư Thuần chọn một chỗ ngồi xuống. Nhà ăn của Âu Hoa đúng là rất rộng, món ăn vừa đa dạng lại vô cùng phong phú, bình thường học sinh ở đây tập trung đông nhất chính là nhà ăn này. Lục Kiều Vũ nhìn cô gái ngồi đối diện mình, chăm chú ăn cơm, giống như thế giới bên ngoài không thể làm phiền tới. Lục Kiều Vũ ngẩn người, giống như vô tình bắt gặp được hình ảnh bản thân đâu đó trong Lãnh Tư Thuần.

Bạn học mới Tư Thuần có mái tóc khá đẹp, tự nhiên lại vô cùng mượt, tóc cậu ấy không quá dài, quá vai một khoảng. Khuôn mặt hồng hào tuy không quá xinh đẹp nhưng cũng rất thanh tú, vừa tự nhiên, lại mang đến cho người ta cảm giác gần gũi thân thiện. Cậu ấy không mặc hàng hiệu như Kiều Vũ, không dùng nước hoa như Quách Lệ Y, cũng không đeo trang sức gì cả, từ trên xuống dưới chỉ là bộ quần áo rất bình thường, nhưng có một loại khí chất của Lãnh Tư Thuần khiến người khác nhìn vào liền bị cuốn hút, trở nên nổi trội một cách tiềm ẩn.

Đây chính là kiểu người đứng trong đám đông dù không nói không cười cũng có thể thành công thu hút toàn bộ sự chú ý!

Trong học viện Âu Hoa, phàm là những bạn học nữ đều sẽ chăm chút cho bản thân, đây là trường hợp ngoại lệ đầu tiên mà Lục Kiều Vũ nhìn thấy.

Nếu như không tính cả cô vào.

Đến khi ăn xong bữa trưa, Tư Thuần nhìn Kiều Vũ một hồi, dịu dàng lên tiếng:’’ Để mình dọn cho, ngồi đây chờ mình một chút. ‘’

‘’ Này …’’

Lục Kiều Vũ muốn nói ví của cậu ấy bị rơi xuống đất rồi. Nhưng Lãnh Tư Thuần chân cũng dài thật, đi nhanh không nghe thấy gì cả. Kiều Vũ cúi xuống nhặt chiếc ví màu hồng nhạt dưới nền đá hoa sáng bóng lên, cô vô tình nhìn thấy ảnh bức ảnh một người đàn ông trung niên đang mỉm cười thân thiện, là một bức ảnh đen trắng. Kiều Vũ đặt lại vào vị trí cho Tư Thuần, có lẽ là bố của cậu ấy.

Lãnh Tư Thuần cũng nhanh thật, thoắt cái đã thấy cậu ấy trở về rồi.

‘’ Nhanh vậy sao.’’ – Lục Kiều Vũ hơi kinh ngạc nhìn Tư Thuần.

Lãnh Tư Thuần cho đồ đạc vào trong cặp sách,không nhìn Kiều Vũ  trả lời một cách tự nhiên: ‘’ Lúc mình đi thì gặp mấy bạn nam, bọn họ nói muốn giúp mình đang đồ đi. ‘’

Lãnh Tư Thuần khoác cặp sách lên vai, nhìn Lục Kiều Vũ: ‘’ Cậu có muốn xuống thư viện tự học không? ‘’

‘’ Được.’’

Lục Kiều Vũ đứng dậy, đi cùng cô gái phía trước. Bọn họ bước ra khỏi nhà ăn, đi hết mấy hành lang, vòng qua mấy lần dãy nhà cao tầng mới tới được thư viện. Thư viện trường xây cũng xa quá rồi. Lục Kiều Vũ thở không ra hơi, nhìn bạn mới vẫn ung dung bình tĩnh như vậy, đúng là không tin vào mắt mình được. Bọn họ ngồi trong thư viện vắng lặng, lác đác có vài bạn học đang cặm cụi làm bài. Đó đều là những nhân vật xuất chúng của Âu Hoa, đều học ngày học đêm đến phát cuồng. Mấy nhân vật này đúng là rất đáng sợ. Có một vài đàn em mới lên, còn lại toàn là những đàn anh đàn chị cuối cấp.

Lục Kiều Vũ ngồi với Lãnh Tư Thuần một lúc lâu, không hiểu sao trong lòng cứ bứt rứt khó chịu, phải chăng đây là loại cảm giác của Lăng Hỷ khi ngồi cạnh cô sao. Ngồi với một người học hành chuyên tâm như vậy, đúng là bị dọa đến ngẩn người. Trước đây Lục Kiều Vũ lấy học tập làm tiền đề, đọc sách để bổ sung nhân khí, nhưng hình như học nhiều quá, khí huyết dân trào, cuối cùng cũng có một ngày cô hiểu ra thế nào gọi là chán nản.

‘’ Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi. ‘’

Lãnh Tư Thuần đang đọc sách, đột nhiên mở miệng nói, cô cũng không nhìn Lục Kiều Vũ, trong giọng nói là sự thản nhiên như một câu hỏi rất bình thường. Lục Kiều Vũ có chút ngẩn người nhìn Lãnh Tư Thuần, Kiều Vũ trước giờ luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, hôm nay là ngày cô ngẩn người nhiều nhất từ trước tới giờ.

‘’ Sao cậu lại chuyển trường? ‘’- Lục Kiều Vũ là một người rất thẳng thắn, đã không nói gì thì thôi, mở miệng ra là thẳng thắn khiến cho người khác bất ngờ, dùng mấy câu từ hoa mĩ đúng là phải nghĩ rất lâu hơn nữa còn phải vận dụng đầu óc.

Đến chính Lãnh Tư Thuần cũng bị giật mình, bạn cùng bàn có thể không kiêng dè mà hỏi thẳng thừng như vậy luôn sao?

Đáy lòng Lãnh Tư Thuần có chút trùng xuống, cô hơi khựng lại một chút, tiếp đó liền đặt cuốn sách xuống, nhìn thẳng vào cô bạn học lạnh nhạt trước mặt. Đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ thật giống nhau.

‘’ Cậu muốn biết thật sao?’’

‘’ Ừ.’’

Tư Thuần thở dài một hơi, đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện nói rõ ràng ra một lần. Lục Kiều Vũ ngồi nghe, nghe chăm chú đến không chớp mắt. Không hiểu vì sao mỗi lời Lãnh Tư Thuần nói ra, cô không nghi kị lấy nửa lời.

Bố cậu ấy mất rồi, cậu ấy lại phát hiện mình là con của mẹ và người đàn ông khác.

Lục Kiều Vũ thực sự thắc mắc cô gái trước mặt đã trải qua bao nhiêu thống khổ và đau đớn, phải làm sao để chấp nhận được nỗi đau thế này. Trong ánh mắt của Lãnh Tư Thuần không có gì cả, không có đau đớn cũng không có tổn thương, càng không có thù hận. Chỉ là một đôi mắt hết sức bình thường, kể một câu chuyện giống như không phải chuyện của mình. Nỗi đau trong lòng cậu ấy, có lẽ đã ghim vào máu thịt, khắc lên xương tủy. Để có thể lấy được cảm xúc bình thản như hiện tại, có lẽ đã nỗi đau lớn đến đâu, cũng không hề làm tổn thương cậu ấy được nữa.

‘’ Cậu đã bao giờ thích ai chưa? ‘’

Ánh mắt của Tư Thuần có chút sáng lên, sau đó liền trầm xuống một cách yên lặng. Đứng trước câu hỏi này Kiều Vũ quả thực không biết trả lời thế nào, cô chỉ yên lặng lắc đầu nhìn Tư Thuần. Trong đầu thoáng hiện lên hình bóng của một cậu nam sinh thích chơi bóng rổ lại thường ngủ gật trong giờ. Nhưng hình ảnh mờ nhạt đó lại ngay lập tức bị chấp niệm của cô xua đuổi. Lãnh Tư Thuần cười ẩn ý nhìn cô, sau đó tiếp tục làm bài giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.

Lục Kiều Vũ tiếp tục nhìn vào cuốn sách trên tay,cô cần thanh lọc tinh thần, thanh lọc tinh thần. Chưa được mấy giây thì lại tiếp tục nghe được giọng nói của Lãnh Tư Thuần dịu dàng vang lên:

‘’ Cậu quen người ngồi sau không? ‘’

Tư Thuần nghiêng người một chút, vẻ mặt lạnh nhạt đưa con mắt của mình nhìn người ngồi phía sau của Lục Kiều Vũ. Cô ngồi đây từ nãy mà cậu nam sinh đó cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Kiều Vũ. Cậu nam sinh ngồi cách bọn họ không quá xa, cũng không quá gần, thư viện vắng vẻ như vậy vẫn là có thể để ý được. Lục Kiều Vũ hơi ngạc nhiên quay lại phía sau mình.

Là một nam sinh tuấn tú, gương mặt đẹp trai lại lạnh lùng thâm sâu, Kiều Vũ vùa quay xuống, cũng là lúc cậu ta ngẩng đầu lên.

Khoảng khắc ánh mắt bọn họ lướt qua nhau, tim Lôi Dận dường như loạn một nhịp. Cậu ta tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính của mình, không để ý đến Lục Kiều Vũ. Lục Kiều Vũ dường như đã nhớ ra điều gì đó, bạn nam sinh lạnh lùng này có lẽ cô từng gặp qua, nhưng ấn tượng cũng không quá rõ ràng. Như vậy có được tính là không quen không?

So với Sở Phi Dương phóng túng mang theo một chút hư hỏng tinh quái  , quả thực cậu ta có khác biệt rất lớn. Một người vừa lạnh lùng lại âm trầm khó đoán. Lục Kiều Vũ không có thiện cảm chút nào. Cô quay lên, vô tư nói với Tư Thuần: ‘’ Không quen.’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK