• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘’ Lục Kiều Vũ, con vừa đi đâu vậy, cả người toàn mùi hôi hám ghê chết đi được. ‘’

Kiều Vũ vừa bước vào nhà được hai bước, Ngô Lệ ngồi từ xa cũng có thể ngửi được mùi bốc ra từ con gái bảo bối của mình,  bà khẽ nhăn mặt đưa tay lên che cánh mũi khó chịu nói.

Lục Kiều Vũ ngửi ngửi người mình, chắc vừa nãy ăn uống không cẩn thận nên dây mắm tôm ra quần áo. Cô còn không kịp xem Ngô Lệ nói gì thoắt cái đã biến mất sau cầu thang.

Lục Kiều Vũ quyết định không động đến bộ quần áo này thêm một lần nào nữa.

***

‘’ Em đừng có vô lí như vậy, Kiều Vũ sắp xuống rồi, tốt nhất đừng có để nó nhìn thấy chúng ta thành ra bộ dạng này. ‘’

Mới sáng sớm mà đã nghe thấy một trận cãi nhau kịch liệt ở dưới phòng khách, Kiều Vũ đứng trên tầng hai, lẳng lặng nhìn bố mình xách cặp tức giận bỏ ra bên ngoài, còn Ngô Lệ thì bực tức đi về phòng.

Lục Kiều Vũ không nhớ rõ đã không gặp bố mình trong bao lâu, là một tuần, hai tuần hay một tháng? Cô nhớ lần bọn họ ngồi ăn chung bàn là khoảng hơn một tháng trước, kế đó cũng chỉ là chạm mặt qua loa, cùng lắm thì nói với nhau vài câu. Quan hệ chỉ sợ nói ra không ai nghĩ bọn họ là cha con ruột thịt.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bọn họ cãi nhau, hoặc cũng có thể bọn họ cãi nhau thường xuyên nhưng cô lại không hề hay biết. Lúc ngồi vào bàn ăn sáng, giúp việc lặng lẽ nhìn nhau không dám nói câu gì, sáng nay Ngô Lệ vì tức giận đã khiến bọn họ sống không nổi rồi hiện tại còn thêm một Lục Kiều Vũ bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra quyết định khiến người khác đứng tim nữa.

‘’ Vũ, hôm nay anh sẽ chính thức đến trường lại. Nhưng không phải với trạng thái là học sinh mà là giám sát viên thay cho cô Ngô, em thấy sao? ‘’ Cố Hạo Nhiên cười ha hả, vẻ mặt vô cùng vui sướng nhìn Lục Kiều Vũ qua gương xe.

Cô chỉ khẽ lắc đầu, bộ mặt tràn ngập bất lực quay ra phía ngoài cửa sổ, Lăng Hỷ siết chặt gấu váy, cúi gằm mặt xuống không nói lời nào. Lăng Hỷ cho tới hiện tại cũng không thể đối mặt với Cố Hạo Nhiên, là năm đó tại cô nên cậu ta mới phải ra nước ngoài, cũng tại cô nên cậu ta mới phải gánh chịu nhiều tội trạng không đáng có.

Cố Hạo Nhiên, Lăng Hỷ tôi nợ cậu một lời xin lỗi.

Điểm kiểm tra rất nhanh chóng đã có rồi, Lãnh Tư Thuần tuy rằng không  đứng đầu nhưng vẫn luôn nằm trong vị trí top mười, như vậy cũng đủ chứng minh cô ấy có năng lực. Nhưng điều làm toàn trường không thể tin được hơn là, bài kiểm tra của Lục Kiều Vũ đứng cuối cùng của bảng. Bảng điểm nhanh chóng được phát tán trên diễn đàn trường với nội dung vô cùng hấp dẫn.

Đây không chỉ khiến cho học sinh trong trường lấy đó làm chủ đề bàn tán, mà còn khiến cho toàn bộ thầy cô giáo đối với Lục Kiều Vũ đều có một dấu chấm hỏi lớn. Bài kiểm tra Lục Kiều Vũ đạt điểm tốt đa là điều hiển nhiên, bởi vi  số giải thưởng mà nhà trường đạt được trong kì thi olympic, kì thi quốc tế, toàn bộ các kì thi có hơn một nửa là của Lục Kiều Vũ. Không nói không biết làm, chỉ có thể nói biết nhưng không làm hoặc là có ý đồ khác.

Kiều Vũ không buồn phiền với kết quả mình nhận được, bởi vì lúc đó cô không có tâm trạng mà làm bài, bị điểm kém cũng là điều hiển nhiên. Cầm giấy báo điểm trên tay mà không buồn nhìn, toàn bộ các bạn đa phần đều tập trung vào người Lục Kiều Vũ. Hơn nữa các thầy cô giáo trong trường cũng chú ý Kiều Vũ nhiều hơn, giáo sư Hardwell cũng vì điểm Anh văn của cô dưới trung bình mà nghiêm khắc nhắc nhở.

Từ văn phòng trở về Kiều Vũ đi xuống phòng y tế, bác sĩ Châu vẫn đang viết báo cáo trên máy tính, nhìn thấy cô đứng ngoài cửa thì ngẩng đầu vui vẻ cười:

‘’ Ngồi đi. ‘’

‘’ Cô ơi, bệnh án của em …’’

Chưa để Kiều Vũ nói hết, bác sĩ Châu đã nhanh chóng cướp lời:

‘’ Không sao đâu, em chỉ quá căng thẳng do học tập vất vả thôi, đừng lo lắng không có vấn đề gì đâu.’’

***

Lúc rời khỏi phòng y tế, Kiều Vũ cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Thái độ của bác sĩ Châu thay đổi một trăm tám mươi độ khiến cô không kịp định hình, thái độ hôm nay của cô ấy khiến cô không thể không nghi ngờ.

Đi hết hành lang rẽ sang tòa nhà đối diện là phòng bộ môn hóa, Kiều Vũ từ phòng y tế đi thẳng tới đó mà không về lớp, cũng may cô đã dặn Lăng Hỷ đem sách vở xuống dưới, không phải mất công lên lớp lấy nữa.

Thầy giáo vẫn chưa vào lớp, các bạn người thì ngồi làm thí nghiệm, người thì ngồi nghịch điện thoại không ai để ý tới ai. Tư Thuần thấy Lục Kiều Vũ ngồi xuống bên cạnh mình thì ngẩng đầu lên hỏi:

‘’ Thế nào rồi, giáo sư giận lắm đúng không? ‘’.

Lục Kiều Vũ gật đầu, mở sách vở ra sau đó khoác áo blouse trắng vào, để tránh bị tổn thương do sơ suất trong phòng thí nghiệm nên cần đặc biệt cẩn thận, học sinh nào cũng cần phải trang bị áo cùng với kính mắt và khẩu trang.

Vì là phòng bộ môn nên các bàn được xếp đối diện với nhau giống như dạng bàn kép, học sinh ngồi cạnh nhau mà không cần đúng vị trí giống như ở lớp, cũng vì vậy mà bọn họ thay nhau đổi chỗ liên tục. Sở Phi Dương không biết từ đâu chui ra ngồi ngay ngắn bên cạnh Lục Kiều Vũ.

Lần này thực hành thí nghiệm axit sunfuric đặc nên thầy giáo rất cẩn thận, bởi vì chỉ cần xảy ra một chút sai sót cũng có thể khiến người khác bị thương nặng.

‘’ Các em chú ý, lần này chúng ta nhất định phải tuân thủ quy tắc, đổ nước vào axit từ từ, không được ai làm ngược lại đâu đấy biết chưa. Chúng ta lại cho đồng vào axit sunfuric đặc sau đó quan sát hiện tượng …’’

Kiều Vũ bịt khẩu trang kín mít, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng cũng xinh đẹp mê người. Bởi vì đồng tác dụng với axit đặc sẽ sinh ra mùi sốc nên cần đeo khẩu trang. Cả lớp chìm trong yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng quạt chạy đều đều cùng với tiếng đi lại của thầy giáo. Lúc đi lướt qua vị trí của Sở Phi Dương, Kiều Vũ nhìn thấy thái độ hài lòng và nụ cười dịu dàng của thầy giáo, xem ra  thái độ đối với Sở Phi Dương cũng không tệ.

‘’ Á…aaaaaa…’’

Tiếng hét thất thanh vang lên từ vị trí đối diện đồng thời hàng loạt những tia axit bắn về phía của Lục Kiều Vũ.

‘’ Cẩn thận! ‘’

Cô còn chưa kịp định hình đã nhìn thấy một cánh tay kéo mình xuống, khiến cả người Lục Kiều Vũ ngã ngửa ra phía sau  đổ nhào xuống dưới đất, lại trùng hợp nằm trên người của Sở Phi Dương. Cú va chạm này rất mạnh, cũng may Tư Thuần vừa đứng dậy nộp bản bán cáo thí nghiệm cho thầy giáo, nếu không cô ấy cũng sẽ bị dính axit.

Lục Kiều Vũ cảm thấy toàn thân trở nên cứng ngắc, chỉ nghe thấy Sở Phi Dương kêu lên một tiếng, phần lưng cậu ta đập mạnh xuống đất. Kể cả bị ngã xuống dưới đất tay của Sở Phi Dương cũng không quên ôm chặt Kiều Vũ nằm trên người mình,  đến khi hơi thở mát lạnh của Sở Phi Dương phả vào vành tai mới khiến cô định hình được việc gì vừa xảy ra.

Lục Kiều Vũ nhanh chóng từ trên người Sở Phi Dương bò dậy, nhìn cậu ta hai mắt nhắm nghiền vẻ mặt chứa đầy sự thống khổ nhưng lại không hề kêu một tiếng đau nào, cánh tay vừa nãy kéo Lục Kiều Vũ xuống hình như không cử động được.

Cả lớp chìm vào trong cảnh nhốn nháo đến cực điểm, các bạn vây thành vòng tròn xung quanh bọn họ, chỉ nghe thấy tiếng thầy giáo hô hào mọi người đưa Quách Lệ Y đến bệnh viện. Lại là Quách Lệ Y, cậu ta là học sinh giỏi hóa được thầy giáo vô cùng yêu thích, sao lại ngu ngốc làm ra loại thí nghiệm đó cơ chứ. Một học sinh giỏi hóa từng đạt giải Olympic lại đi đổ nước vào axit, sai lầm ngu ngốc này thật sự không thể tha thứ được.

Lục Kiều Vũ mặt xám xịt lo lắng đỡ Sở Phi Dương ngồi dậy, cẩn thận xem qua cánh tay vì quá đau đớn mà không thể cử động được kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của Sở Phi Dương,trong phút chốc mất đi tình tĩnh quát lên:

‘’ Tư Thuần … nước … mau lấy nước lại đây cho mình … mau lên! ‘’ Không biết là vì quá lo lắng hay vì tức giận mà âm điệu vô cùng lớn, còn mang theo cảm xúc không rõ ràng trong đó.

Lãnh Tư Thuần rót đầy một ca nước mang đến trước mặt của Lục Kiều Vũ, chính cô cũng không hề nghĩ tới sẽ xảy ra loại sự cố này. Tư Thuần đăm chiêu nhìn cô bạn cùng bàn tay cầm ca nước run rẩy dội nước vào vết bỏng trên cánh tay của Sở Phi Dương, bộ dạng hiện tại của Lục Kiều Vũ nên gọi là gì đây. Trong lo lắng có sợ hãi, trong sợ hãi lại có tuyệt vọng, trong tuyệt vọng lại có đau đớn. Ánh mắt tựa hồ lạnh lẽo như băng tuyết trong chốc lát lại đỏ hoe ngân ngấn nước mắt.

Các bạn nữ xung quanh đã sớm xúm xít lại, đều bị Lục Kiều Vũ giận giữ quát một câu đuổi ra xa mấy mét, trạng thái tức giận này của Lục Kiều Vũ thật khiến cho người khác cảm thấy vô cùng xa lạ. Hóa ra khi cô ấy tức giận lại có thể đáng sợ đến như vậy, không ai dám nói câu nào, chỉ nhìn Kiều Vũ nhẹ nhàng dội nước vào vết bỏng cho Sở Phi Dương. Cũng may là Sở Phi Dương mặc hai áo nên vết bỏng không quá nặng, cánh tay cậu ta bị Lục Kiều Vũ dội cho ướt sũng. Kiều Vũ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá đè lên, hơn nữa lại có cảm giác khó chịu không tài nào bộc phát ra được, trái tim giống như bị bóp nghẹt, ngay đến cả việc thở cũng là một loại chuyện vô cùng khó khăn.

Hiện tại bình tĩnh hơn cô mới nhớ ra, hình như vừa nãy đã hơi to tiếng với Lãnh Tư Thuần. Sắc mặt Sở Phi Dương trắng bệnh, mồ hôi rịn ra đầy trán, vết bỏng không nặng nhưng rất dài, có thể sẽ để lại sẹo, như vậy không còn đẹp trai nữa. Sở Phi Dương đã được đưa đi bệnh viện, các bạn cũng đã giải tán hết, chỉ còn một mình Lục Kiều Vũ ngồi bệt xuống sàn nhà  dựa vào ngực Lãnh Tư Thuần mà khóc. Đã bao lâu rồi Lục Kiều Vũ không rơi nước mắt, đã bao lâu rồi cô chỉ có một loại trạng thái lạnh nhạt duy nhất, lần này lại là khóc vì Sở Phi Dương.

Quách Lệ Y bị bỏng rất nặng, Tố Như ngồi bên cạnh cũng may chỉ bị dây một chút ra áo, không bị thương. Kiều Vũ không trở về lớp nữa, cô trực tiếp đến bệnh viện cùng với Sở Phi Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK