‘’ Con lại đi cùng với thứ nghiệt chủng họ Phùng đó đúng không? ‘’
Anh Tử lập tức tháo túi xách vứt xuống dưới ghế, tức giận nhìn mẹ mình: ‘’ Mẹ có thể đừng gọi Phùng Bá Thanh là thứ nghiệt chủng này thứ nghiệt chủng nọ được không? Chỉ vì cậu ấy là con vợ lẽ mà đối xử với cậu ấy như thế, công bằng ở đâu chứ? ‘’
Triệu phu nhân mới đi làm móng cùng mấy phu nhân trong câu lạc bộ của chồng về, biết tin Anh Tử ra ngoài liền nghĩ ngay đến Phùng Bá Thanh. Tên ôn con không biết tự lượng sức mình suốt ngày rủ rê Anh Tử đi làm mấy chuyện không đâu, nó còn không xem nó là thân phận gì.
‘’ Con là thân phận gì, nó là thân phận gì chứ? Một thằng con vợ lẽ cũng muốn trèo cao thành phượng hoàng à, nằm mơ đi. ‘’ – Thái độ khinh miệt được hiển thị rõ ngay trong lời nói và biểu cảm, bà còn lâu mới cho con mình giao du với loại người như nó.
Anh Tử tức giận đến mức cốc nước đang cầm trên tay uống không nổi liền đặt mạnh xuống bàn, gây ra tiếng động rất lớn. Lần nào hai người bọn họ cãi nhau cũng chỉ vì Phùng Bá Thanh. Cô cầm túi nhanh chóng đứng dậy, xoay người muốn đi lên phòng, miệng vẫn không ngừng huyên thuyên: ‘’ Nếu mẹ muốn nói xấu hay phỉ báng cậu ấy thì con không còn gì để nói. ‘’
‘’ Con đi đâu, mẹ còn chưa nói chuyện xong. Mau ngồi xuống! ‘’ –Triệu phu nhân dùng màu son đỏ tươi, lại thêm lớp trang điểm có hơi đậm nên nhìn rất mất thiện cảm, dữ dằn hơn bình thường. Giọng nói của bà có hơi gắt lên, nhưng không có ý trách mắng Anh Tử: ‘’ Con mau ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn nói. ‘’.
‘’Lại chuyện gì nữa. ‘’
Anh Tử miệng tuy phàn nàn thái độ bực dọc nhưng cũng miễn cưỡng ngồi xuống ghế sô pha bằng gỗ lim mát lạnh, biểu hiện của cô không mấy vui vẻ, cũng chẳng hề tập trung.
‘’ Hôm nay mẹ đi spa, có gặp Sở phu nhân, nghe nói con trai nhà họ học cùng lớp với con đúng không? ‘’ – Triệu phu nhân nhanh nhẹn hỏi.
‘’ Sở thị nào? ‘’
Dương Tú Anh khẽ lườm con gái, trách nhẹ: ‘’ Còn Sở thị nào vào đây ngoài ILE – Sở thị. ‘’
Triệu Anh Tử uống một ngụm nước trắng cho bớt khát, đáp lời: ‘’ Đúng vậy, lần trước cậu ta có tới nhà hàng của mình. ‘’
‘’ Nhưng thế thì có liên quan gì đến việc hôm nay mẹ đi spa? ‘’ – Anh Tử khó hiểu nhíu mày nhìn mẹ mình, hôm nay bà ấy lại làm sao vậy?
‘’ Có phải cậu thanh niên ngồi bên cạnh con tối hôm ấy không? ‘’
Triệu phu nhân nhất thời kích động đứng bật dậy, khiến Anh Tử suýt nữa thì tim bay ra khỏi lồng ngực, cô ôm ngực giọng điệu trách móc: ‘’ Mẹ kích động như thế làm gì? ‘’
Triệu phu nhân rất nhanh từ ghế đối diện chạy sang ngồi cạnh con gái, nét mặt vô cùng hớn hở: ‘’ Mẹ vừa nhìn là biết ngay cậu ấy không phải người bình thường, con nói xem hai đứa ngồi cạnh nhau còn rất đẹp đôi … ‘’
Đẹp đôi chỗ nào chứ, cậu ta vốn dĩ chẳng thèm ngó ngàng gì tới cô!
Anh Tử ngồi dịch xa mẹ mình một chút, cất giọng khó chịu: ‘’ Mẹ đang nghĩ đi đâu vậy? ‘’
Triệu phu nhân bị con gái làm cho cụt hứng, nghiêm mặt: ‘’ Mẹ không biết đâu, con tốt nhất chơi thân với cậu ta một chút, chúng ta nên tạo dựng mối quan hệ với những người như vậy chứ không phải suốt ngày cứ quanh quẩn bên cái thằng con vợ lẽ kia. ‘’
‘’ Mẹ lại bắt đầu rồi đấy! ‘’- Anh Tử tức giận suýt chút nữa thì hét lên, cô không muốn bà ấy mỗi lần có chuyện gì đều lôi Phùng Bá Thanh vào nói.
Anh Tử đang muốn đứng dậy thì bị mẹ kéo lại ghế, bà ấy giữ chặt tay cô vô cùng hưng phấn: ‘’ Đúng rồi, chủ nhật tuần này có một buổi tiệc từ thiện, nghe Sở phu nhân nói hôm đó sẽ dẫn con trai theo cùng, hôm đấy con cũng đi cùng bố đi. ‘’
Anh Tử phụng phịu đáp lời: ‘’ Mẹ biết là con không thích mấy loại tiệc vô vị đó mà? ‘’
Anh Tử mặc dù không thích đến những bữa tiệc thượng lưu, nhưng vì lần này có sự góp mặt của Sở Phi Dương nên cô mới miễn cưỡng đồng ý tham gia.
Gần đây Kiều Vũ luôn có một cảm giác bất an lo lắng không thôi. Cô vẫn là quyết định đi tìm Lăng Hỷ.
Lăng Hỷ vừa tắm xong, từ trong phòng tắm bước ra đã nhìn thấy Kiều Vũ ngồi ngay ngắn trên giường, vẻ mặt đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Mùi hoa nhài lan tỏa khắp phòng, khiến Lục Kiều Vũ vừa lo lắng lại hoang mang trong lòng như có kiếm cắn.
‘’ Cậu đổi dầu gội từ khi nào vậy? ‘’ – Kiều Vũ lên tiếng hỏi.
Lăng Hỷ vừa lau tóc bâng quơ đáp lại: ‘’ Mới gần đây thôi, tại mùi dầu trước nồng quá, không hợp với mình. ‘’
Kiều Vũ không nói gì, cô ngồi nói chuyện với Lăng Hỷ một chút sau đó liền trở về nhà. Dường như gần đây tần suất thấy Ngô Lệ ra nước ngoài không nhiều như trước, hai tuần rồi mà bà ấy vẫn chỉ quanh quẩn ở công ty với ở nhà.
Điều này đối với cuộc sống của Kiều Vũ không quen cho lắm, đột nhiên nhận được cảm giác quan tâm và che chở của hai người họ Kiều Vũ lại có một dự cảm chẳng lành. Lúc bước vào phòng khách thấy có mấy người giúp việc đang khiêng một đống đồ lộn xộn ra ngoài, cô bỗng cảm thấy chúng hình như có chút quen mắt.
Đó chẳng phải toàn là đồ dùng cá nhân của cô sao?
‘’ Ai bảo các người đem đồ của tôi ra đây? ‘’
Trước thái độ lạnh lùng của Kiều Vũ, hai cô hầu gái đang khiêng thùng các tông có chứa đầy đồ dùng tư của cô liền dừng hành động của mình lại, cẩn thận đặt thùng các tông xuống đất, dè dặt lên tiếng:
‘’ Là phu nhân nói đồ dùng của tiểu thư lỗi mốt hết rồi, muốn thay toàn bộ. ‘’
Kiều Vũ siết chặt hai tay , lạnh lùng ra lệnh: ‘’ Không được mang đi đâu hết, đặt tất cả bọn chúng vào vị trí cho tôi, không được thiếu dù là một cái bút. ‘’
Đám người đang khiêng đồ đằng sau nghe vậy thì khó xử nhìn nhau, nhưng cũng rất nhanh chóng đã mang đồ dùng trở lại cửa phòng. Ngô Lệ thấy đồ dùng đều được đem đến trước cửa phòng thì tức giận: ‘’ Không phải nói các người đem đi vứt sao, còn mang trở lại đây làm gì? ‘’
‘’ Vứt cái gì, mẹ muốn vứt cái gì? ‘’ – Kiều Vũ từ đằng sau đi tới, giọng nói hơi lớn tiếng nhìn Ngô Lệ.
Ngô Lệ liền thay đổi sắc mặt: ‘’ Con có ý gì đây, đồ cũ phải thay là điều đương nhiên, mẹ cũng chỉ muốn quan tâm con gái của mình không lẽ còn phải xin phép con à? ‘’
Kiều Vũ cười lạnh, cô cảm thấy trong tim chưa bao giờ lạnh lùng đến thế, cô cũng rất ít khi đối với Ngô Lệ bộc lộ cảm xúc khó chịu như hiện tại. Nhìn người đang đứng trước mặt mình Kiều Vũ chợt hiểu ra trên đời này cái gì cô cũng có thể dùng tiền mua được, nhưng chỉ có tình cảm là không thể cưỡng cầu, sự thấu hiểu cơ bản nhất cô muốn mà Ngô Lệ cũng không nhận ra .
‘’ Quan tâm cái gì chứ? Trước đây đâu có quan tâm không phải vẫn rất tốt sao, việc gì bây giờ phải tỏ ra quan tâm sau đó làm mọi thứ xáo trộn hết cả lên, cứ để mọi chuyện diễn ra như cũ có phải ai cũng thoải mái hơn không? ‘’
Ngô Lệ sốc, bà gần như không nhận ra người ở trước mặt mình nói ra những lời vô tâm lạnh lùng thế này lại là đứa con gái mà mình yêu thương nhất. Đây thật sự là đứa con gái Lục Kiều Vũ mà bà cất công nuôi dạy hay sao?
Kiều Vũ nhìn những người im phăng phắc bên trong phòng, giận giữ quát: ‘’ Dừng hết lại cho tôi, trả lại y nguyên hiện trạng ngay ban đầu. ‘’
Suốt buổi tối hôm ấy cả nhà không ai nói với ai câu nào, không khí căng thẳng đến nghẹt thở và trên khuôn mặt mỗi người đều cất giấu vẻ không vui.
…
‘’ Anh Tử, em lên làm bài này cho các bạn.’’
‘’Bạn học mới tên Anh Tử phải không, em trả lời đúng rồi. ‘’
‘’ Tốt lắm Anh Tử, bài văn của em vừa rồi rất xuất sắc, …’’
Chỉ trong một thời gian vài ngày, luồng không khí trung tâm của thầy cô và bạn bè đều chĩa vào một mình Triệu Anh Tử, bỏ quên mất người luôn đứng đầu lớp là Lục Kiều Vũ.
Lãnh Tư Thuần cũng không mấy vui vẻ, cô quay sang khẽ kéo ống tay áo của Kiều Vũ an ủi cô ấy: ‘’ Cậu đừng để tâm đến bọn họ.’’
Kiều Vũ vẫn tỏ ra lạnh nhạt, giống như việc có thu hút được sự chú ý hay mọi người không quan tâm, thầy cô không để mắt tới cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô cả. Kiều Vũ nhìn Tư Thuần đáp bằng giọng điệu bình thường như mọi ngày: ‘’ Mình phải để tâm chuyện gì chứ? ‘’
Một người ngay cả bạn học trong lớp cũng không nhớ nổi tên như cô thì có cần phải để tâm đến hay không?
Kể cả trước đây khi không có sự xuất hiện của Triệu Anh Tử, hay bây giờ Anh Tử trở thành trung tâm của mọi mối quan hệ thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô. Bọn họ không có khả năng làm ảnh hưởng tới tâm trạng hay cuộc sống của Lục Kiều Vũ, bởi vì trong mắt cô từ trước tới giờ vốn dĩ sự xuất hiện của bạn học có hay không cũng chẳng quan trọng, hơn nữa Kiều Vũ chẳng phải tuýp người ham hư vinh muốn làm tâm điểm của mọi chuyện .
Tư Thuần nghe Kiều Vũ nói xong thì sững người, có phải là do cô nghĩ nhiều hay không, hay là do Lục Kiều Vũ đối với các bạn trong lớp chẳng thèm để tâm tới. Khó hiểu thực sự.
Tiết tiếp theo là Âm nhạc, bọn họ nhanh chóng di dời đến phòng học nhạc ở lầu số bốn của dãy phòng bộ môn đối diện. Phòng nhạc với đầy đủ các loại nhạc cụ từ cao cấp đến bình dân cho học sinh thoải mái lựa chọn. Với tiêu chí đào tạo những con người suất sắc từ thể chất đến văn hóa thì việc bổ sung những môn học ngoại khóa cùng những câu lạc bộ mới lạ là điều đương nhiên.
Hôm nay học sinh lớp Kiều Vũ sẽ được học dương cầm, người giảng dạy trực tiếp lại là giáo sư Hardwell. Gần đây ông ấy nghe được một số luồng tin tức từ những giáo viên dạy các bộ môn khác nhau trong trường. Nghe nói học sinh đến giao lưu của Đông Phương là một người rất có tài năng, vừa đúng lúc này nên muốn thử em ấy một chút.
Lúc giáo sư mới bước vào, phản ứng đầu tiên của học sinh là đồng loạt ồ lên một tràng dài, nhưng đã rất nhanh chóng chuyển sang trạng thái câm nín không một tiếng động. Đây là vị giáo sư không một ai được đắc tội và cũng là người nghiêm khắc và khó tính nhất trong Âu Hoa.
Cô dạy nhạc cũ rất dễ tính, bình thường sẽ cho bọn họ chọn nhạc cụ của riêng mình rồi tự chơi với nhau, nhưng lần này xem ra không dễ dàng rồi.
‘’ Ai sẽ là người giúp tôi đàn thử bài này. ‘’ – Giáo sư Hardwell đứng bên cạnh cây dương cầm, nhìn quanh một lượt lớp học rồi cất tiếng hỏi.
Tiếp đến là những lời bàn tán thì thầm to nhỏ của học sinh với nhau, khuôn mặt bọn chúng đa phần đều là lo lắng, không thì cũng là cứng ngắc không biết nói gì. Thực ra mỗi người ở đây đều được học piano, nhưng đối với loại môn học ngoại khóa tốn thời gian này thì các cậu ấm cô chiêu của chủng ta chỉ học qua loa, trình độ không giỏi đến mức có thể đàn được một bản piano kinh điển như Symphony 5 của Ludwig van Beethoven.
‘’ Hôm nay sao giáo sư lại đến dạy chúng ta cái môn vớ vẩn này thế? ‘’
‘’ Nói ít thôi, môn vớ vẩn cái gì chứ, Lục Kiều Vũ người ta còn học đàn mấy năm đấy. ‘’
‘’ Các cậu lại đi so sánh với Lục Kiều Vũ làm gì cho mệt, có thể trở thành học trò suất sắc của ông ta đâu phải là chuyện đơn giản. ‘’
‘’ Các cậu không nghĩ xem Anh Tử liệu có vượt qua được Kiều Vũ không. ‘’
‘’ Cái này thì cũng khó nói lắm …haha’’
Đám học sinh rảnh rỗi bên dưới cười ầm lên, bọn họ là đang so sánh Lục kiều Vũ và Triệu Anh Tử. Nhưng đám học sinh này lại ngồi ngay bên trên Anh Tử , tốc độ miệng quá nhanh và âm thanh lại rất lớn nên cô cũng nghe được kha khá. Chỉ có điều Anh Tử không phải là một người dễ dàng chịu thua, cô càng không muốn thua Lục Kiều Vũ về bất cứ một mặt nào.
‘’ Thưa thầy,em muốn thử sức. ‘’
Anh Tử ở phía cuối lớp đứng dậy, từ từ đi lên phía trên cây dường cầm,sau đó ngồi vào vị trí. Giáo sư Hardwell tỏ ý hài lòng về bước đầu, bởi vì phong thái tự tin của cô ấy là thứ mà ít ai có thể có được.
Anh Tử hít một hơi thật sâu, cô cũng chưa bao giờ đàn thử bản nhạc khó ở trình độ này nhưng với đầu óc nhanh nhẹn và sự cẩn thận trong từng nốt nhạc thì điều này đối với cô cũng không phải là việc quá khó khăn.
Tiếng đàn piano vang lên trong không gian lớp học, các bạn đều say xưa ngắm nhìn người thiếu nữ bên cây đàn dương cầm cùng với những ngón tay thon dài lay động lòng người đang lướt trên từng những phím đàn, tạo nên một bản nhạc tuyệt vời khiến người khác phải suy ngẫm.
Tiếng nhạc vừa dứt, cũng là lúc cả lớp đồng loạt vang lên một tràng pháo tay nhiệt tình của các bạn trong lớp. Anh Tử vừa đàn xong, trái ngược với sự vui mừng và tràng pháo tay nồng nhiệt của cả lớp thì lại là khuôn mặt lạnh tanh cùng với sự không hài lòng khẽ lướt qua trên gương mặt của giáo sư Hardwell. Ông ấy không tức giận vì Lăng Hỷ đàn sai nốt, mà tức giận vì bên dưới không một ai phát hiện ra Anh Tử đàn sai và đàn thiếu nốt nhạc.
‘’ Được rồi, cảm ơn. Em có thể về chỗ được rồi. ‘’
Trước thái độ không mấy vui vẻ của giáo sư, khóe miệng đang cười tươi của Anh Tử cứng lại, cô lạnh lùng đi về chỗ. Cô cũng không biết mình đã làm gì sai, rõ ràng bản nhạc của cô đàn rất chính xác giống như sách viết, vậy thì còn điều gì khiến giáo sư không hài lòng nữa?
‘’ Trật tự đi, ồn ào quá vậy? ‘’
‘’ Đã có ai phát hiện ra lỗi sai của bạn không? ‘’
Cả lớp lại một lần nữa chìm vào trầm tư, trả lại không khí căn thẳng lúc ban đầu. Giáo sư Hardwell lướt qua các phím đàn trắng đen xếp xen kẽ nhau một lượt, sau đó nhìn về phía Anh Tử hỏi cô:
‘’ Đây là lần đầu tiên em chơi bản nhạc này đúng không? ‘’
Anh Tử từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, nhẹ nhàng gật đầu.
‘’ Khá lắm, tôi đánh giá cao sự tự tin và bản lĩnh của em. ‘’
Thầy lại đưa ánh mắt về phía của Kiều Vũ, lên tiếng: ‘’ Được rồi, bây giờ Lục Kiều Vũ em lên đánh lại bản nhạc này một lần nữa cho các bạn trong lớp nghe thử đi. ‘’
Kiều Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh từ từ đứng dậy khỏi vị trí tiến lên phía bục giảng. Không khí trong lớp học đầy căng thẳng trả lại vẻ xôn xao nhộn nhịp như ban đầu. Các bạn học đã cảm thấy tài đánh đàn của Triệu Anh Tử rất xuất sắc, vậy Lục Kiều Vũ trình độ còn cao đến mức nào chứ?
Sở Phi Dương đang ngủ gục đã sớm tỉnh, nhìn Kiều Vũ ngồi trước cây đàn dương cầm mà mắt không rời một phút. Cây dương cầm đặt ngay bên cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt như tranh vẽ, những vệt nắng đọng lại trên gương mặt xinh đep của Kiều Vũ tựa như thiên thần đã in sâu trong trái tim của cậu thiếu niên mười bảy tuổi.
Sở Phi Dương ngây người, cảm giác tim đập thình thịch lúc này thật khiến người ta khó có thể kiểm soát cảm xúc của bản thân. Đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn ngắm một người con gái xinh đẹp, nhưng đây lại là lần đầu có cảm giác tim đập bồi hồi vì một người con gái đẹp.
Tiếng đàn bây giờ so với lúc nãy rõ ràng không khác nhau quá nhiều, nhưng ở đây bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra sự khác nhau đó. Mỗi nốt nhạc của Kiều Vũ đều vô cùng chuẩn xác, từng ngón tay lướt trên bàn phím uyển chuyển nhịp nhàng, cũng là cùng một bản nhạc nhưng lại khiến cho người nghe nảy sinh những cảm xúc khác nhau.