Lúc kết thúc giờ học ở trường, Lục Kiều Vũ đi tìm Lăng Hỷ. Cô đứng trước cửa nhà dưới ngước nhìn lên tầng hai một hồi lâu, sau đó mới nhấc chân bước vào. Cánh cửa phòng màu trắng ngà hơi cũ khẽ khép hờ, Kiều Vũ nhìn vào bên trong thì thấy Lăng Hỷ đang nằm trên giường, mê man không rõ.
Cô vội đẩy cửa bước vào, ánh mắt dán trên người đang nằm trên giường bệnh. Đôi môi trắng bệch khẽ run lên, toàn thân thì được bọc quanh bởi một lớp chăn bông kín mít. Nhìn trán Lăng Hỷ ướt đẫm mồ hôi, Kiều Vũ hơi lo lắng tiến lên phía trước chạm nhẹ vào trán của cô ấy.
Sao lại nóng thế này!
Lục Kiều Vũ là lần đầu nhìn thấy người khác bị bệnh, cũng không biết phải làm gì, vội vàng đi vào trong nhà vệ sinh lấy một thau nước cùng với khăn mặt nhẹ nhàng đắp lên trán cho cô ấy. Cô muốn tìm xem cặp nhiệt độ để ở đâu mà một lúc lâu cũng không tìm thấy, đúng lúc tiếng bước chân dồn dập bên ngoài hành lang truyền tới, từ trong phòng có thể nghe thấy tiếng giận dữ quát tháo của bà.
‘’ Cái con bé này, từ hôm trước đến giờ cứ trốn trong phòng, rốt cuộc con muốn mẹ …’’
Lời còn chưa nói hết, Lăng Thiếu Mai đẩy cửa phòng ra nhìn thấy Lục Kiều Vũ thì hơi sững người. Sự giận dữ trong đáy mắt biến mất, bà cười cười che giấu sự bối rối trong đôi mắt của mình, đột ngột thay đổi thái độ dịu dàng nhìn Kiều Vũ: ‘’ Cô chủ, có việc gì sao? ‘’
Lục Kiều Vũ đang ngồi trên ghế cũng theo phản xạ đứng dậy, cúi đầu chào Lăng Thiếu Mai. Nhưng hình như nét mặt của bà ấy không được thoải mái cho lắm, ít nhất là Kiều Vũ thấy như vậy.
‘’ Cậu ấy bị bệnh rồi. ‘’
Lăng Thiếu Mai bỏ qua Lục Kiều Vũ một bên, lo lắng bước đến giường của con gái . Lục Kiều Vũ có thể nhìn ra được sự khổ tâm và thương xót trong đáy mắt của bà ấy, ánh mắt này là ánh mắt mà một người mẹ dành cho con gái. Vừa thâm tình nhưng cũng mang theo mấy phần trách cứ. Lăng Thiếu Mai trên người còn đang mặc đồng phục của nhà bếp, vội vàng đứng dậy lấy trong ngăn kéo của tủ đầu giường cặp nhiệt độ.
Sốt hơn ba mươi chín độ, cả Lục Kiều Vũ cùng Lăng Thiếu Mai đều ngây người. Lăng Hỷ bình thường sức đề kháng so với những đứa trẻ khác đều tốt hơn hẳn, vậy mà lần này lại bị một trận ốm thật nặng. Bàn tay đang cầm nhiệt kế của Lăng Thiếu Mai run rẩy đến mức đánh rơi nhiệt kế xuống đất, giọng nói bà run run:
‘’ Tại sao lại sốt cao như vậy …’’
Lục Kiều Vũ không nhẫn tâm nhìn Lăng Thiếu Mai, vốn muốn cho người lái xe đưa Lăng Hỷ đến bệnh viện nhưng sợ kinh động đến ‘’ mẫu hậu Ngô Lệ ‘’ nên cô quyết định gọi cho bác sĩ Chu.
‘’ Để tôi gọi bác sĩ Chu. ‘’
Lục Kiều Vũ đang bấm điện thoại, không để ý tới Lăng Thiếu Mai đang lau nước mắt trên mặt kia. Bà ấy dùng tay áo lau qua nước mắt trên mặt, phần vì lo lắng nhưng nếu để kinh động đến phu nhân, mẹ con bọn họ còn khó sống hơn.
‘’ Cô chủ, không cần đâu …Tôi …’’
Lục Kiều Vũ như biết trước bà ấy sẽ nói gì, cô vẫn vờ như không nghe thấy, gọi điện thoại cho Chu Lỗi.
‘’ A lô, bác sĩ Chu, ông đến nhà tôi đi. ‘’
…
‘’Nhớ đi cửa sau đấy, tôi cho người ra đón. ‘’
Lục Kiều Vũ gập điện thoại, nhìn Lăng Thiếu Mai. Cô cũng không phải là người bạc bẽo vô tình đến mức ai cũng đối xử giống như người máu lạnh, Kiều Vũ đỡ lấy tay của Lăng Thiếu Mai, nét mặt tuy vẫn lạnh nhạt như mọi ngày nhưng ánh mắt lại hiện lên vài phần an ủi:
‘’ Dì không cần lo, tôi không để cho mẹ biết chuyện hôm nay đâu, lát nữa dì xuống cửa sau đón ông ấy. ‘’
Lăng Thiếu Mai vì quá lo lắng mà tay chân luống cuống đến nỗi bước đi cũng chệnh choạng mãi mới ra khỏi phòng được. Lục Kiều Vũ nhìn bộ dạng lo lắng của bà ấy, vẫn không thay đổi vẻ mặt cứng ngắc,từ từ đi về phía giường của Lăng Hỷ. Cũng may hôm nay Ngô Lệ bận tiếp mấy phu nhân nên không có thời gian để ý tới Kiều Vũ.
Sau khi Chu Lỗi khám cho Lăng Hỷ xong, kê thuốc cùng cho cô ấy truyền dịch thì lặng lẽ rời đi. Với mong muốn của Lục Kiều Vũ là làm việc trong âm thầm nên chuyện này không ai hay biết, nếu thực sự lọt đến tai người khác, e rằng công việc sau này của ông ấy không cần nữa.
Lục Kiều Vũ đợi Lăng Hỷ hạ sốt mới trở về. Trước khi đi Lăng Thiếu Mai còn rối rít cảm ơn cô khiến Kiều Vũ nhiều phen khó xử, dù gì bà ấy cũng là người lớn, còn là mẹ của Lăng Hỷ. Lúc Kiều Vũ bước đến nền đá hoa được lát tinh tế trước cửa phòng khách thì nghe thấy bên trong truyền ra rất nhiều âm thanh nói cười.
Lục Kiều Vũ ở một mình thành quen nên không thích ồn ào, biết trong nhà còn có người nên xoay người hướng phía nhà bếp đi tới. Ở phòng bếp có một đường dẫn lên nhà chính, chỉ mỗi tội hơi xa hơn nhưng so với việc đường đường chính chính đi từ bên ngoài vào để trở thành tâm điểm cuối cùng lại phải đối mặt với những con người không quen không biết bằng một thái độ nhất mực dịu dàng thì cô chấp nhận đi đường vòng.
Cầu thang dẫn lên phòng Kiều Vũ đặt gần phòng khách lại nằm ở vị trí khuất, chính vì vậy nên cô chỉ cần đứng bên trong cũng có thể nhìn thấy được diễn biến cuộc trò chuyện bên ngoài. Mấy vị phu nhân ăn mặc sang trọng, trên người đeo toàn trang sức đồ hiệu với những con số kinh người. Có người thanh cao dịu dàng, cũng có người hoạt ngôn. Nhưng bọn họ ai nấy cũng chỉ có một mục đích, là bợ đỡ Ngô Lệ.
Bọn họ là lí do mà phòng thay đồ của cô mọi thứ chỉ có tăng lên chứ không hề có dấu hiệu giảm đi. Lục Kiều Vũ vô tình lướt qua một vị phu nhân. Trên tay bà ấy là đồng hồ mẫu mới nhất, hình như là cùng hãng với đồng hồ của nhà Quách Lệ Y thì phải. Lục Kiều Vũ cũng không quá để tâm, nhưng mà chiếc đồng hồ đó thực sự rất gây sự chú ý.
Sáng sớm hôm sau Lục Kiều Vũ đứng đợi Lăng Hỷ trước cổng, hơn nửa tiếng mới thấy cô ấy từ phía sau chậm rãi bước ra. Trên vai khóac cặp sách , khuôn mặt tuy có phần nhợt nhạt nhưng so với tối hôm qua dường như đã khá lên rất nhiều. Lăng Hỷ nhìn thấy Lục Kiều Vũ thì vô cùng vui vẻ hoạt bát, chạy lại phía cô cùng nhau đến trường.
Lúc ngồi trong xe, lái xe mở một bản tin mới của ngày, Lục Kiều Vũ cũng nghe qua. Giọng nói trong ra đi ô rõ ràng phát lên từng từ từng chữ:
‘’ Quách thị sáng sớm ngày hôm nay cổ phiếu đã giảm mạnh, đồng thời tập đoàn toàn cầu ILE Sở thị chấm dứt hợp đồng khiến cho các cổ đông đồng loạt rút vốn. Quách thị hiện tại đang đứng bên bờ vực phá sản …’’
Lục Kiều Vũ thoáng sững người, đấy không phải là nhà của Quách Lệ Y sao?
Hèn gì tối hôm qua thấy mẹ cậu ta ở trong nhà của cô, mục đích chính là muốn kêu gọi Lục thị đầu tư. Nhưng không phải bà ta không biết, ILE Sở thị cùng với LAW Lục Thị trước nay quan hệ hợp tác vô cùng tốt, tuy rằng đầu tư cho Quách gia không phải số tiền to tát gì nhưng như vậy cũng đủ để cho mấy tờ báo lá cải dệt lên những tin tức đại loại như quan hệ hợp tác rạn nứt …
Nhưng điều Kiều Vũ thắc mắc hơn cả là Quách thị trước giờ vẫn luôn có tiếng trong ngành xa xỉ phẩm, không thể nói trong vòng một đêm là có thể sập được. Rốt cuộc là bọn họ đã đắc tội với ai?
Kiều Vũ ngồi trong lớp học cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Đến giờ ăn trưa cô lại không nhìn thấy Lăng Hỷ chạy đâu mất, cuối cùng với Lãnh Tư Thuần đi xuống nhà ăn. Bầu không khí hôm nay của trường không giống như mọi ngày, kể cả nhà ăn hay lớp học đều rất trầm lặng, cũng rất yên tĩnh, thậm chí Lục Kiều Vũ còn cảm nhận được ánh mắt các bạn học đổ dồn về phía mình.
Lãnh Tư Thuần nhìn Kiều Vũ thắc mắc: ‘’ Cậu có chuyện gì sao? ‘’
Kiều Vũ cũng không dám chắc trực giác của mình đúng hay sai: ‘’ Mình cảm thấy hôm nay hình như không ổn lắm …’’
‘’ Cậu nói đúng rồi! ‘’ Lãnh Tư Thuần vừa ăn, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn cô: ‘’ Hôm qua diễn đàn trường có một bài viết nặc danh, nói nằng Sở Phi Dương vì muốn trả thù cho cậu mà khiến cho giá cổ phiếu của Quách thị giảm mạnh, hiện tại cô ta tức đến phát ngất, vẫn còn đang nằm ở dưới phòng y tế. ‘’
‘’ Nhưng đó là chuyện của hôm qua, hôm nay mình lại nghe tin Quách thị sáp nhập vào Lục thị, trở thành một công ty con dưới trướng của Lục thị.’’ Lãnh Tư Thuần lúc này mới nhìn Lục Kiều Vũ chằm chằm:’’ Rốt cuộc hai người bị làm sao vậy? Trước đây đã xảy ra chuyện gì? ‘’
Lục Kiều Vũ nghe Tư Thuần nói xong, trong lòng bỗng như có một tảng đá đè nặng. Hôm qua người cô nhìn thấy, có lẽ là mẹ của Quách Lệ Y. Bà ấy muốn thông qua Ngô Lệ để LAW rót vốn vực dậy nhà họ Quách. Nhưng Ngô Lệ là ai cơ chứ, một người phụ nữ kể cả trên thương trường hay ngoại giao đều giống như một con cáo già, tuyệt nhiên sẽ không vì một chiếc đồng hồ limited mà sẵn sàng xảy ra xích mích với ILE Sở thị. Cuối cùng bà ấy dựa vào giá cổ phiếu Quách gia giảm mạnh đồng thời mua vào một số lượng lớn, sau đó biến Quách gia trở thành một trong số những công ty con trực thuộc LAW Lục thị.
Quách gia trước nay xem trọng nhất chính là danh tiếng và thương hiệu, hiện tại bị sáp nhập, tuy rằng không còn e ngại nhưng trong tương lai muốn tách khỏi Lục thị căn bản là chuyện không thể nào.
Lục Kiều Vũ mở điện thoại lên xem, trên diễn đàn trường toàn là những bình luận nói về việc cô cùng Sở Phi Dương xảy ra xích mích, thậm chí còn có người cá cược hai tập đoàn lớn mạnh trong tương lai sẽ đối đầu với nhau … Lục Kiều Vũ thiếu điều quăng điện thoại xuống dưới đất, cũng may cô vẫn còn kìm chế được. Thực sự những bình luận vô cớ cùng với những câu nói chuyện phiếm của bọn họ càng ngày càng đi xa với thực tế rồi, càng đọc càng tức giận.
Nhưng đây không phải việc của cô, Quách Lệ Y có đắc tội với Sở Phi Dương hay ai khác cũng không liên quan đến cô. Hơn nữa đây không phải việc cô muốn nhúng tay vào, càng không phải việc mà bất cứ ai ở đây cũng có thể thuận tiện lôi ra bàn tán. Dù rằng Lục Kiều Vũ không ưa gì Quách Lệ y, nhưng cũng chưa bao giờ đem nhưng chuyện quan trọng như vậy ra làm trò tiêu khiển .
Sở Phi Dương, lần này cậu cũng quá tuyệt tình rồi.
***
Lục Kiều Vũ bước vào trong phòng giáo vụ, căn phòng yên tĩnh đến không có một tiếng động. Cô cầm xấp tài liệu màu vàng mà giáo sư Hardwell yêu cầu chuẩn bị, bước vào trong phòng. Lục Kiều Vũ không nhìn thấy ai khác ngoài Lôi Diện ở bên trong, cô đặt tập hồ sơ xuống bàn làm việc của giáo sư, sau đó cẩn thận xoay người rời đi.
Đúng lúc Lôi Diện đang muốn nộp bài cho cô Văn, tình cờ nhìn thấy Lục Kiều Vũ. Đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó mới sực tỉnh. Cậu ta thấy Kiều Vũ vừa bước ra ngoài, liền vứt tập bài trên tay xuống, vội vã đuổi theo. Lôi Diện chỉ cảm thấy ở Lục Kiều Vũ có một cảm giác quen thuộc khiến cho cậu ta ngày đêm không thoát ra được.
Kiều Vũ vừa bước ra khỏi cửa phòng giáo vụ được vài bước, cảm giác đau đớn từ tay truyền đến cùng với một lực mạnh bất ngờ kéo cô lại phía sau. Lục Kiều Vũ quay người lại nhìn cậu nam sinh xa lạ trước mắt, muốn vùng tay ra nhưng cổ tay lại bị cậu ta tóm chặt. Lôi Diện nhìn Lục Kiều Vũ chằm chằm, trên khuôn mặt điểm trai mang đậm khí chất vương giả hiện tại đã mất đi vẻ lạnh lùng vốn có.
Ánh mắt cậu ta đỏ lên thậm chí còn có thể nhìn thấy được cả tia máu. Lục Kiều Vũ trước giờ không thích người khác chạm vào mình, đặc biệt là bài xích rất mãnh liệt với các bạn học nam. Hiện tại bị nhìn chằm chằm như vậy, còn là một người hoàn toàn xa lạ, cô chỉ nghe được tiếng cậu ta lẩm bẩm mấy chữ nhưng không nghe rõ.
‘’ Tuyết Sương …’’
Lục Kiều Vũ cố gắng đẩy tay cậu ta ra, nhưng Lôi Diện giống như bị kích động bám mãi không buông.
‘’ Bạn học này, cậu mau bỏ tay ra …’’
Phòng giáo vụ ở gần ngay sân thể dục, lại là giờ cao điểm nên học sinh nam tập trung chơi bóng rổ rất đông, Sở Phi Dương bình thường vào giờ này cũng có mặt ở sân vận động. Lục Kiều Vũ một bên lôi kéo với Lôi Diện, bên còn lại vừa nhìn thấy Sở Phi Dương liền hét to lên hướng về phía cậu ta.
‘’Sở Phi Dương! ‘’
Sở Phi Dương rất mẫn cảm với giọng nói của Lục Kiều Vũ, vừa nghe đã nhận ra ngay. Cậu ta không tốn quá mười giây để tìm được vị trí của cô, nhưng khi nhìn thấy Lôi Diện cùng với Lục Kiều Vũ lôi lôi kéo kéo, trong lòng bất giác dấy lên vài phần lo lắng.
Sở Phi Dương đến trước mặt Lôi Diện, gạt tay của cậu ta ra đồng thời kéo Kiều Vũ về phía sau lưng mình. Ánh mắt Sở Phi Dương nhìn chằm chằm Lôi Diện, đáy mắt hiện lên vài phần tức giận: ‘’ Cậu làm gì vậy?’’
Sau đó cậu ta khẽ nghiêng đầu nói với Kiều Vũ phía sau:’’ Cậu không sao chứ? ‘’
Lục Kiều Vũ xoa xoa cổ tay đỏ ửng của mình, nếu hôm nay không nhìn thấy Sở Phi Dương, cô nhất định sẽ trực tiếp tát Lôi Diện, đánh cho cậu ta tỉnh ra. Kiều Vũ dùng ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo nhìn Lôi Diện, trong lòng dấy lên lửa giận bừng bừng. Tuy rằng nói cô lạnh nhạt, đối với mọi thứ đều qua loa nhưng không có nghĩa là cô sẽ để yên cho cậu ta.
Lôi Diện không để ý tới Sở Phi Dương, mắt vẫn dán lên người của Lục Kiều Vũ . Phi Dương nghe được mấy chữ ‘’ Tuyết Sương ‘’, cũng lạnh hết cả người. Cậu ta nhìn Lôi Diện khó hiểu, tại sao lại có thể nhìn Lục Kiều Vũ thành Bạch Tuyết Sương được vậy.
Sở Phi Dương mặc kệ Lôi Diện, trực tiếp kéo Kiều Vũ đi. Trước giờ Sở Phi Dương chưa từng thấy Lôi Diện có bộ dạng giống như vậy, vẻ mặt mất kiểm soát của cậu ta chỉ duy nhất vào lần đó. Từ đó tới nay cũng không hề thấy trên khuôn mặt lạnh lùng kia một chút biểu cảm nào. Cho dù cậu ta có nhận nhầm đi chăng nữa, người đó cũng không nên là Lục Kiều Vũ.
Cũng không thể là Lục Kiều Vũ.