Sơn hào hải vị, thanh đạm đa màu sắc, cái gì cũng không thiếu. Bàn tiệc ba mươi sáu món từ phương Đông đến phương Tây, món nào món nấy được trang trí tinh xảo, bày biện đẹp mắt. Nhìn cách thiết đãi khách hôm nay thôi, cũng đủ cho thấy tầm quan trọng của những vị khách này.
Ngô Lệ, mẹ là muốn cho vua chúa ăn hay sao.
Cả bàn ăn từ nãy tới giờ đều chỉ có hai người phụ nữ nói chuyện với nhau.
Lục Cẩm Hàn, hôm nay bố chọn đúng ngày tăng ca quá.
Bình thường ba người trong gia đình của bọn họ, nhiều nhất là một tuần có thể cùng ngồi ăn với nhau ba bữa,còn lại hầu hết là hôm gặp hôm không. Lục Kiều Vũ đôi khi còn cảm thấy, có khi số nhân viên ở công ti gặp được bố mình còn nhiều hơn số lần cô gặp ở nhà.
Lục Kiều Vũ là người thuận tay trái, ngồi bên cạnh Sở Phi Dương là người thuận tay phải nên khi động đũa thường có chút bất tiện. Thỉnh thoảng khi cô muốn ăn cái gì, đều phải lén nhìn cậu ta. Giả như cả hai cùng động đũa một lúc, khó tránh khỏi vướng víu vào nhau.
‘’ Ngô Lệ, cô xem, mới bao lâu không gặp Kiều Vũ lớn lên càng ngày càng xinh đẹp. ‘’- Sở phu nhân nhìn Kiều Vũ, miệng cười nói không ngớt. Người phụ nữ này,trên người là bộ váy bó vừa sang trọng, lại thanh cao vô cùng. Nhìn kĩ lại thấy rất xinh đẹp, bà ấy qủa thực rất giống Sở Phi Dương. Trên cổ có đeo một chuỗi bạch ngọc, càng nhìn càng thấy vô cùng hài hòa. Khuôn mặt lại xinh đẹp giọng nói cũng vô cùng dễ nghe,khiến cô tăng thêm mấy phần thiện cảm.
Mẹ cô vừa mát tai xong liền lập tức quay qua Sở Phi Dương khen một trăm tám mươi độ. Vậy là chủ đề câu chuyện vì một câu nói của dì Chu Nhã mà đã từ những bức tranh mang đầy tính nghệ thuật chuyển sang thời ấu thơ của Sở Phi Dương và Lục Kiều Vũ.
Kiều Vũ yên lặng lắng nghe, nhưng càng nghe càng không hiểu.
‘’ Kiều Vũ, không phải có một lần hai đứa chơi ở hàng hoa tường vi phía ngoài cổng, Phi Dương còn bị ngã,bây giờ nghĩ lại, vết sẹo đó có lẽ vẫn còn.’’
Ngô Lệ nhìn Kiều Vũ thao thao bất tuyệt, ánh mắt của bà cứ dán chặt lên hai người bọn họ, miệng không ngừng nói cười với Sở phu nhân Chu Nhã.
Kiều Vũ lén nhìn Sở Phi Dương bằng con mắt nghi hoặc vô cùng, cô nói nhỏ:’’ Chúng ta chơi thân thế sao?’’
Sở Phi Dương không nhìn Lục Kiều Vũ, vẫn lẳng lặng ăn đồ ăn, nét mặt nhìn cô thản nhiên vô cùng, giống như kiểu ‘’ cậu nói xem?’’
Quả thực Lục Kiều Vũ không nhớ gì hết.
Sở Phi Dương lại thản nhiên nhìn cô, nét mặt của cậu ta vừa nghiêm túc, lại giống như giả bộ, nét mặt lưu manh muốn trêu chọc người khác:’’ Cậu có biết vì sao tôi ngồi bên trái không? Tôi ngồi đây, cậu muốn ăn gì cũng khó. Đặc biệt là món bò hầm khoai tây phía xa kia. ‘’
Sở Phi Dương thản nhiên gắp món bò hầm khoai tây mà Lục Kiều Vũ thích ăn nhất, thản nhiên, vô tư ăn, nét mặt chứa đầy sự đắc ý nhìn Kiều Vũ. Lục Kiều Vũ trong sự lanh đạm của mình lộ ra chút khinh bỉ nhìn cậu ta một cái, không thèm để tâm tới tiểu nhân, cô tiếp tục ăn cơm trắng trong bát.
Hôm nay, cái gì cũng nuốt không trôi.
Lục Kiều Vũ cũng không ngờ tới cậu ta lại bỉ ổi như vậy.
Sở Phi Dương nhìn bộ dạng vừa rồi của Kiều Vũ, cũng buông xuống bộ dạng vừa rồi, cậu ta cư nhiên chuyển thức ăn sang gần phía cô hơn, bộ dạng vẫn thản nhiên giống như sự cố ý vừa nãy chỉ là vô tình. Thực ra Lục Kiều Vũ muốn ăn rất đơn giản, cô chỉ cần nhờ Sở Phi Dương giúp. Nhưng mà Lục Kiều Vũ, nhân cách có chút kì lạ, tuyệt nhiên không bao giờ nhờ cậy người khác, giống một con thú hoang thích hành sự một mình. Cũng giống như lúc trước còn nhỏ, Lục Kiều Vũ chính là muốn ngồi xa một chút, Sở Phi Dương luôn luôn là đứa trẻ chỉ cần nhìn biểu hiện cũng biết cô muốn ăn gì, chỉ cần nét mặt cũng biết cô nghĩ gì.
Vậy mà Lục Kiều Vũ lại đem những ký ức đẹp đẽ ấy quên sạch sẽ.
Bữa cơm kết thúc trong sự thanh thản , mục đích chỉ là muốn cám ơn Sở Phi Dương đã giúp Kiều Vũ lúc hoạn nạn khó khăn. Mẹ cô cũng khoa trương quá rồi.
Kiều Vũ tiễn Sở Phi Dương ra cổng, ánh mắt cậu ta vẫn còn lưu luyến trầm lặng nhìn ra hàng tường vi phía sau,xa khuất tầm mắt.
Lục Kiều Vũ ngả lưng xuống chiếc giường công chúa êm ái, tĩnh lặng nhắm mắt lại.
Lục Kiều Vũ, rốt cuộc mày đã quên những gì.
"Cô chủ, hôm nay cô muốn mặc gì…"
Vẫn như mọi ngày, Lục Kiều Vũ ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái trong phòng thay đồ, chờ những phụ kiện quần áo được kết hợp riêng. Quả thực quá trình này cũng tốn quá nhiều thời gian rồi đi, Kiều Vũ chán nản ngả người ra sofa, bình thản nói với người giúp việc:
‘’ Lần sau không cần rườm rà như vậy nữa, cứ chọn đi sau đó mang đến phòng thay đồ cho tôi.’’
Chọn quần áo, tưởng như công việc đơn giản nhưng lại không hề dễ dàng. Phối đồ cũng giống như vẽ tranh vậy, vô cùng tỉ mỉ, vô cùng cẩn thận. Ở Âu Hoa học sinh vốn dĩ không cần mặc đồng phục hằng ngày. Chỉ cần vào mỗi buổi sáng đầu tuần mặc là được, vậy nên học sinh Âu Hoa cũng không có ai thích mặc đồng phục cả.
Người ta nói mỗi ngày đến trường là một ngày vui, quả thực không sai chút nào. Hôm nay là ngày có kết quả xếp thứ hạng học tập trong vòng một tháng, không thể đến muộn được. Bình thường thì Lục Kiều Vũ sẽ không để ý đến kết quả học tập cho lắm, nhưng mà lần này có quả thực đã sao nhãng, đã quá khinh địch rồi. Nhìn bảng thông báo kết quả học tập mà lòng giống như trùng xuống, thực sự là xếp thứ hai sao.
Sở Phi Dương vậy mà lại đứng thứ nhất.
"Hôm nay có bảng điểm rồi, cậu đã đi xem chưa?"
" Có gì mà phải xem chứ, không phải người đứng đầu vẫn là Lục Kiều Vũ sao.."
"Ai nói vậy, lần này là Sở Phi Dương xếp thứ nhất.."
" Thật sao… Sở thiếu của chúng ta vậy mà lại có thể ngồi lên đầu Kiều Vũ của lớp tinh anh?’’
‘’Cậu ăn nói kiểu gì vậy, Sở thiếu thông minh như vậy … lại còn đẹp trai …’’
Không biết bọn họ đã mơ tưởng tới tận phương trời nào rồi.
Lục Kiều Vũ nghe văng vẳng bên tai mấy thể loại lời nói như thế này, trong lòng cũng có chút bất ngờ . Không phải Kiều Vũ học thụt lùi đi, mà là Sở Phi Dương không biết bằng cách gì mà học lực cậu ta lại tăng vọt như vậy. Bình thường tuy cậu ta xếp thứ hai nhưng luôn có khoảng cách với Kiều Vũ nhất định, cậu ta vượt bằng cách gì chứ.
Lăng Hỷ lặng lẽ ngồi xuống vị trí bên cạnh của Lục Kiều Vũ, khép nép mà vô cùng nhỏ nhẹ nhìn Kiều Vũ dò xét.
" Kiều Vũ, cậu đừng buồn, cậu và Sở Phi Dương trước nay học lực vốn ngang nhau mà, không cần phải suy nghĩ."
Lăng Hỷ còn cho rằng Lục Kiều Vũ sẽ rất buồn, rất thất vọng hay thậm chí là tức giận, nhưng mà không phải như vậy, cô ấy vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Không có gì,điểm số vốn không quan trọng."
Sở Phi Dương tình cờ đi qua bàn của Kiều Vũ, ấy vậy mà lại nghe được những thể loại câu giống như này.Khuôn mặt đẹp trai nghe xong liền có chút lưu manh, nụ cười cũng càng ngày càng trở nên giảo hoạt hơn, nói dối, rõ ràng là nói dối. Chắc chắn Lục Kiều Vũ đang không ngừng gào thét trong lòng. Sở Phi Dương quen biết Lục Kiều Vũ từ khi năm tuổi, đến nay đã mười ba năm, cậu còn không rõ cô ta nghĩ gì hay sao, quả thực chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy vui mừng.
Sở Phi Dương cảm thấy chưa bao giờ đắc ý giống như bây giờ, nhìn bộ dạng nghiêm túc hằng ngày của Lục Kiều Vũ đúng là khiến cho người khác muốn trêu chọc. Lục Kiều Vũ càng lạnh đạm, Sở Phi Dương càng muốn khiến cho cô ấy phải phát điên lên.
Lục Kiều Vũ quả thực khiến cho người ta thất vọng, mới có mấy năm không gặp mà đã quên luôn Sở Phi Dương là ai, thậm chí còn không nhận ra cậu ta.
" Hồng Lam, phải làm sao đây, nếu cô ta không bỏ qua cho chúng ta thì mình phải làm sao, mình không muốn bị đuổi học đâu…"
Giọng nói của một bạn nữ vang lên trong nhà vệ sinh, mang theo sự sợ hãi lẫn thấp thỏm không yên. Trong nhà vệ sinh nữ, Triệu Hồng Lam nét mặt lạnh lùng đang rửa tay, nghe xong liền lập tức trở nên tức giận, đột nhiên lớn tiếng với bạn học bên cạnh.
"Cậu sợ cái gì chứ, có mình ở đây cậu sợ cái gì, tốt nhất đừng nhắc lại vụ việc hôm đó nữa, bọn họ không phải nói sẽ không truy cứu nữa sao, cậu sợ gì...""
Bạn học nữ kia vì Triệu Hồng Lam đột nhiên lớn tiếng mà trở nên kinh sợ, khuôn mặt nhăn lại vì lo lắng chỉ đành biết thở dài một hơi.
Cho đến khi bọn họ bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Lục Kiều Vũ mới mở cửa WC đi ra ngoài. Quả thực người nhốt cô hôm ấy là Triệu Hồng Lam. Cô ta cũng quá lớn gan rồi. Ánh mắt của Lục Kiều Vũ, đúng là khiến người ta lạnh hết cả sống lưng.
Lục Kiều Vũ đứng dựa lưng vào tường, bộ dáng vừa không xem ai ra gì, bất cần lại có chút chán đời này lần đầu tiên xuất hiện ở cô. Từ bé tới giờ, sinh ra chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy. Lục Kiều Vũ không chỉ là một người tính toán, mà còn tính toán rất chi li nữa. Triệu Hồng Lam, cậu chơi nhầm người rồi.
Dám chơi xỏ tôi, xem tôi làm sao trừng trị cậu.
Kiều Vũ đang đứng là hành lang vắng của ban D. Triệu Hồng Lam, kiểu gì cũng đi qua nơi này. Vừa nhắc Tào tháo tào tháo tới, Hồng Lam vừa vui vẻ tạm biệt bạn trai đi về phía hành lang nhìn thấy Kiều Vũ ở đó không khỏi chột dạ,khuơ mặt vui vẻ bị thay thế bằng bộ dạng lạnh tanh,không quan tâm. Cô lặng thinh đi qua không thèm liếc nhìn Kiều Vũ một cái, lại bị Kiều Vũ đưa tay ra chắn đường. Lục Kiều Vũ còn không thèm nhìn Triệu Hồng Lam, chắn đường cô ấy.
" Đi đâu mà vội vàng vậy, còn không thèm chào hỏi một câu."
" Tránh ra, tôi phải lên lớp."Triệu Hồng Lam mắt vẫn nhìn phía trước, không chút sợ hãi, không chút chột dạ, một lát mới quay sang nhìn Kiều Vũ. Ánh mắt nhìn Kiều Vũ vừa lạnh nhạt lại giống như không quan tâm trả lời:" Cậu muốn làm gì?"
Hồng Lam nhìn Kiều Vũ, quả thực cô ta chưa bao giờ tìm đến cô để gây sự cả.
Kiều Vũ vỗ vỗ vai Hồng Lam, giọng nói cứng ngắc, có chút dọa người thì thầm vào tai từng câu từng chữ chậm rãi khiến cho Hồng Lam không khỏi rợn hết cả tóc gáy:"Đừng tưởng cậu làm gì tôi không biết, muốn chơi tôi.. cậu còn chưa đủ trình..."
Kiều Vũ lại lạnh lùng vỗ vỗ vai cậu ta,ánh mắt liếc nhìn Hồng Lam một chút, khóe môi khẽ nhếch lên vẽ thành một nụ cười nửa miệng khiến người ta cảm thấy vô cùng gian xảo, sau đó liền thong dong đi về lớp. Quả thực lần này Lục Kiều Vũ có chút làm càn rồi, con người của Lục Kiều Vũ bình thường chính là vô cùng lạnh nhạt, vô cùng lười nói chuyện. Tính ra thì cô cũng không hiền lành giống như người ta nhìn thấy. Chẳng qua không ai dám động vào nên cũng chẳng có cơ hội phát huy bản thân thôi. Coi như hôm nay nhắc nhở cậu ta, nhưng như vậy, không đồng nghĩa với việc có thể bỏ qua dễ dàng. Có thù ắt báo.
Hôm nay Lục Kiều Vũ về sớm, còn có một việc quan trọng mà chưa kịp làm. Ngồi trong chiếc xe sang trọng màu đen, qua gương, lái xe cẩn trọng nhìn cô:
"Cô chủ, lại đến chỗ đó sao?"
Ánh mắt Lục Kiều Vũ nhìn đi đâu đó xa xăm, mông lung, cô quạnh,giọng nói cung vì thế mà ôn nhu đi vài phần: "Tài xế An, chú quên hôm nay là ngày gì rồi ư?"
Vẻ bình thản của Kiều Vũ thật đáng sợ, cũng thật đáng thương...
Suốt 8 năm qua, kể từ khi Lục Kiều Vũ hiểu chuyện. Từ năm lên 9 tuổi, cô đã bắt đầu đến đó, di mộ của dì Dương...
Trời hôm nay không hiểu sao đang trong xanh lại bỗng nhiên u ám đến lạ thường. Mưa, từng hạt từng hạt trút xuống. Lục Kiều Vũ cầm bó hoa lan lớn đứng trước di mộ của một người phụ nữ. Tài xế cầm ô che cho cô, có vài giọt nước mưa rơi lất phất bám vào tóc của Kiều Vũ, cô lặng lẽ đặt bó hoa xuống. Kiều Vũ chỉ biết, khi cô hiểu chuyện, mẹ nói nhất định không được quên dì Dương này. Nhưng mà thực sự không nhớ nổi dì Dương này là ai.