Đôi mắt mập mờ mở ra, hơi nhạt nhòa rồi rõ ràng hẳn lên, nhìn thấy khuôn mặt mừng rỡ của mẹ. Nét mặt khô khan cùng đôi mắt tấy lên vì khóc kia, bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô đang không ngừng run rẩy. Đã bao lâu rồi, đã bao lâu rồi hai người bọn họ chưa gần nhau như thế này. Kiều Vũ chưa nói được câu gì lại thiếp đi, cô vẫn nghe thấy văng vẳng bên tai tiếng của mẹ, vẫn nghe thấy tiếng của bố nhưng bây giờ cô mệt mỏi quá rồi, phải làm sao đây?
Tỉnh lại sau giấc mơ dài nặng trĩu, cô ngồi dậy, dựa lưng vào gối. Đôi mắt tĩnh lặng nhìn ra cửa sổ, ngắm ánh Mặt Trời của buổi chiều tà. Ngủ cũng gần một ngày rồi, còn không tỉnh lại chắc sẽ để phụ huynh lo lắng chết mất. Dưới ánh mắt trời sắp lặn, qua khung cửa sổ nhỏ, Lục Kiều Vũ nhìn thấy một chàng trai rất quen mắt. Một người dáng dấp cao lớn, khuôn mặt tuấn lãnh vô cùng quen thuộc. Sở Phi Dương đang đi qua đi lại bên dưới bệnh viện. Không vội vàng, không lo lắng chỉ đơn giản là đi thôi.
Còn nhớ lại buổi tối hôm qua, cô mơ mơ màng màng, hình như là Sở Phi Dương đưa cô đến bệnh viện. Lục Kiều Vũ không nhớ rõ biểu cảm của Phi Dương lúc ấy là như thế nào, nhưng mà cô cảm thấy, chính cậu ta cũng có chút bất thường, chính cậu ta cũng vô cùng run rẩy.
Cả người Lục Kiều Vũ tỏa ra một luồng sát khí thâm sâu khó lường, cô sẽ tính sổ với người nhốt cô trong phòng bộ môn, cũng sẽ tính sổ với người dám lén tráo thuốc của bản thân, khiến chính mình mất khả năng kiểm soát.
Dám làm.
Thì cũng phải dám gánh hậu quả.
Sở Phi Dương ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân của bệnh viện, cả người giống như đờ ra. Không biết cậu ta đang suy nghĩ gì mà giống như người mất hồn, mấy cô thực tập sinh trẻ đi qua thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu ta một chút bằng ánh mắt đắm đuối, miệng lẩm bẩm: ‘’ Đẹp trai quá.’’.Cuối cùng bọn họ cũng phải tiếc nuối rời đi. Sở Phi Dương cảm thấy đầu óc vô cùng đau đớn, cảm giác hoảng sợ và lo lắng ấy tưởng chừng như đã tan biến rồi. Thật không ngờ đến khi xuất hiện một Lục Kiều Vũ, lại khiến nỗi đau đớn đó luẩn quẩn trong Sở Phi Dương không dứt. Hai năm rồi, Bạch Tuyết Sương đã mất cách đây hai năm. Cũng là hai năm này, Sở Phi Dương cảm thấy đau khổ nhất.
Sở Phi Dương nhíu chặt chân mày, sau đó dùng tay xoa lên hai bên thái dương, cuối cùng lại đứng dậy,sau đó rời đi.
Ngôi trường mà Lục Kiều Vũ đang học là ngôi trường suất sắc, nhưng cũng rất nhiều thị phi,chính vì vậy sự việc ấy chỉ trong một ngày đã trở thành tin hot, lập tức trở thành chủ đề bàn tán cho tất cả những người thích buôn tin tức trong trường. Thứ nhất là chuyện liên quan đến Lục Kiều Vũ, thứ hai người đưa cô ấy vào bệnh viện chính là Sở Phi Dương. Nếu như hiệu trưởng không thể cho phụ huynh một lời giải thích thỏa đang chắc chắn Ngô Lệ sẽ không để yên cho bọn họ.Bà đã đến tận trường, yêu cầu hiệu trưởng mở camera giám sát, nhưng vừa như vô tình lại giống cố ý, camera giám sát vốn không hề quay được cảnh tượng nào cả. Hình như lúc ấy camera bị hỏng, đang trong quá trình sửa chữa.
Mới vào thu, trời tuy không còn nắng gắt, nhưng mà không khí cũng đang khô dần. Vừa khai giảng không bao lâu mà đã xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện.
Lục Kiều Vũ ngồi trong lớp học, từ hôm qua tới giờ,Lăng Hỷ vốn không hề thấy Lăng Hỷ đến thăm cô, có chút thất vọng nhưng sau đó cũng bị cô gạt sang một bên. Trong thời gian này là lúc mẹ cô rất khắc nghiệt với hai người Lăng Hỷ và mẹ cậu ấy, tốt nhất để quãng thời gian này qua đi sau đó mới đi tìm Lăng Hỷ.
Lục Kiều Vũ nhìn vào trong ngăn bàn đầy ắp thư tình của mình, cảm thấy quả thực không biết dùng cách gì để diễn tả, cô lặng lẽ bỏ hết thư tình vào trong cặp sách, chờ đến lúc ra về sẽ đem tất cả chúng mang ra bên ngoài vứt đi hết. Lục Kiều Vũ cũng rất muốn quăng đống thư tình này vào trong sọt rác, nhưng mà cô không thể hành xử lộ liễu như vậy, người khác nhìn vào sẽ nói cô là loại con gái thích thể hiện.
Nhưng mà, một ngày có đến mấy chục bức, quả thực khiến cho người ta đau đầu. Bình thường Lăng Hỷ toàn xung phong bóc thư tình của Kiều Vũ sau đó dọn dẹp đi, ấy vậy mà đống thư tring ngăn bàn vẫn còn nguyên, chứng tỏ Lăng Hỷ cũng chưa từng đọc qua.
Lục Kiều Vũ trước nay chưa từng nhìn bạn học bằng con mắt căm phẫn hay lạnh lùng, cô lúc nào cũng điềm đạm, nhưng sự điềm đạm đó khiến cho người khác cảm thấy cô thật lạnh lùng.
Lục Kiều Vũ vừa tan học lại chạy xuống phòng của Lăng Hỷ. Một căn phòng nhỏ khá lãng mạn, tường sơn màu hồng, chỗ nào cũng màu hồng, bàn học màu hồng cùng với những vật dụng xinh xắn màu hồng nốt. Cô ấy thích những thứ đó, còn Kiều Vũ thìkhông, Kiều Vũ thích trong phòng phải yên tĩnh và có không gian, sau đó là vừa đơn giản nhưng lại phải mang theo khí chất xa hoa. Thỉnh thoảng trước khi đến lớp, Lăng Hỷ có tô chút son môi, rồi liền quay sang cười hihi với Lục Kiều VŨ hỏi xem hôm nay có xinh không. Lục Kiều Vũ thường để mặt mộc, bởi vì mặt mộc của cô so với trang điểm cũng chẳng khác là bao. Hơn nữa là học sinh gương mẫu thì sẽ không làm trái quy tắc ở trường.
Đây cũng chính là một điểm khiến cho Lục Kiều Vũ rất được các bạn nam yêu thích.
Lăng Hỷ ngồi trong phòng, vừa nhìn thấy Lục Kiều Vũ liền vui vẻ cười haha với cô. Trời đã ngả về chiều, Lăng Hỷ đang ngồi trong phòng đọc tiểu thuyết.
‘’ Kiều Vũ, mình vì cuốn sách này mà mất ăn mất ngủ.’’ – Lăng Hỷ nói, mắt vẫn không rời cuốn sách đó.
Hóa ra đây chính là lí do khiến Lăng Hỷ dạo này biết mất không tăm tích. Lục Kiều Vũ kéo một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Lăng Hỷ, lật bìa ra xem là truyện gì. Lục Kiều Vũ nhìn thấy cái bìa, liền nhìn Lăng Hỷ một cách bất lực. Lại xem tiểu thuyết ngôn tình rồi, mấy câu chuyện này chỉ để lừa những cô gái ngây thơ như Lăng Hỷ mà thôi. Còn đối với người trong cuộc như Lục Kiều Vũ, vốn dĩ chẳng có tổng giám đốc nào mà lại đi yêu một người bình thường cả, bọn họ không chọn những người cùng cấp bậc, thì cũng phải là xinh đẹp tuyệt trần. Còn nữa, mấy bộ ngôn tình thanh xuân, chẳng có một chàng trai nhà giàu có tiền học giỏi lại đi thích một cô gái nhan sắc bình thường, học lực kém cả. Vậy nên mấy nữ chính ngôn tình thường không xinh đẹp tuyệt trần, thì cũng phải tỏa ra khí phách hơn người. Bởi vì chẳng có nam thần nào đi tranh giành những thứ không đáng giá. Lục Kiều Vũ cũng đã từng có một thời gian dành cả đêm để nghiên cứu nghiền ngẫm tiểu thuyết kiểu này, cuối cùng bị thực tế tát cho một cái thật đau. Từ đó về sau không bao giờ cô đọc mấy loại sách này nữa.
‘’ Kiều Vũ, mình quyết định sẽ theo đuổi Sở Phi Dương.’’ – Lăng Hỷ hai mắt sáng rực nhìn Lục Kiều Vũ, quả thực cô có bị tinh thần hăng hái này của cô ấy dọa cho sợ.
Lục Kiều Vũ cũng không nói gì, chỉ hơi hơi nhếch miệng, muốn trưng ra một nụ cười, cuối cùng chính bản thân lại cảm thấy cười không nổi. Lục Kiều Vũ thực sự không nỡ cắt đứt sợi dây mơ ước trong đầu Lăng Hỷ, Lục Kiều Vũ hiểu rõ, người đào hoa đa tình, có thể tùy tiện thay một cô bạn gái như Sở Phi Dương,đã trở thanh một người có ấn tượng không tốt trong việc yêu đương của Lục Kiều Vũ.
Tra nam.
Nhưng lại là tra nam tốt bụng của các nữ sinh khác.
Sở Phi Dương có thể có hứng thú sẽ yêu đương với Lăng Hỷ, nhưng mà bao lâu?
Vài ngày? Hay là vài tuần?
Lục Kiều Vũ không nỡ nhìn Lăng Hỷ rơi vào bẫy của cậu ta. Sở Phi Dương trước đây với hiện tại là hia người hoàn toàn khác. Quả thực cậu ta đã dậy thì một cách thành công rồi. Không còn là cậu bé mập mạp xấu xí nữa. Trước đây Sở Phi Dương đa phần bị các bạn nữ xa lánh, chính vì vậy nên khi Sở Phi Dương tới nhà chơi thường Lục Kiều Vũ rất tốt với cậu ta, lâu dần sau mấy năm không gặp, cậu ta lại trở thành một người khác,Lục Kiều Vũ hoàn toàn nhận không ra. Mà trước đây Lăng Hỷ, cũng đã từng chê Sở Phi Dương, cũng đã từng ghét bỏ. Vậy mà bây giờ lại thành công trở thành một trong những fan cuồng.
Trước đây Lục Kiều Vũ cũng từng có một cô bạn thân.
Tô Cẩn Mai.
Cô ấy xinh đẹp như hoa, hơn nữa, lúcnào cũng đứng ở top 3 trong các kì thi Olympic, một người con gái như thế là bạn thân của Lục Kiều Vũ quả thực khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng ganh tị.Nhưng mà Ngô Lệ, cũng không thích Tô Cẩn Mai, bài ấy cũng không thích Lăng Hỷ.
Tô Cẩn Mai là học sinh chuyển trường, lúc trước được tuyển vào Âu Hoa là do đạt giải cao trong cuộc thi Olympic toàn quốc nhưng cho dù có học giỏi xinh đẹp đến đâu, bước vào Âu Hoa mà không quyền không tiền không thế cũng vẫn sẽ bị coi thường. Lúc ấy, Lục Kiều Vũ vẫn ngồi một mình một bàn, trong lớp chẳng bạn học nào muốn ngồi với cô cả chỉ sợ bị sự lạnh nhạt của cô khiến cho bản thân bị tự kỉ, hoặc là vì ngồi cùng người suất sắc như vậy sẽ khiến bọn họ bị lu mờ đi. Vậy mà Tô Cẩn Mai ngay ngày đầu tiên đến lớp đã mạnh dạn ngồi bên cạnh Lục Kiều Vũ.
Tô Cẩn Mai rất biết cách an ủi người khác, chính vì vậy đã trở thành một trong số bạn thân của Lục Kiều Vũ. Tô Cẩn Mai vốn rất tự tin vào khả năng của bản thân, cho đến khi bước vào Âu Hoa, cho đến khi gặp Lục Kiều Vũ, niềm kiêu hãnh và sự tự tin đó hoàn toàn bị dập tắt. Tô Cẩn Mai không nghĩ còn có người thông minh, giỏi giang, xinh đẹp hơn mình.
Giáo sư tâm lí học của bọn họ từng nói, vào thời kì dậy thì của các thiếu nữ, người con gáinào cũng có những tâm tư tình cảm phức tạp. Khi ở cạnh Tô Cẩn Mai, Kiều VŨ cảm thấy vô cùng ấm áp,vô cùng an toàn.
Trong mắt thầy cô và bạn bè, hai người bọn họ chính là đôi bạn vàng trong làng học thức. Một người lạnh nhạt trầm lặng nội tâm, một người hoạt bát xinh đẹp phù phiếm, nhưng bọn họ là những người bạn thân, thân đến mức Lục Kiều Vũ biết rằng Tô Cẩn Mai đã từng lừa dối cô rất nhiều, hoặc là cũng từng lấy danh nghĩa của cô làm nhiều việc không đáng, cuối cùng Lục Kiều Vũ cũng vẫn dung túng cho bạn mình.
Trong đám học sinh của trường Âu Hoa, bọn họ toàn là những cậu ấm cô chiêu, đi giày Nike và đeo đồng hồ Thụy Sĩ, Tô Cẩn Mai lại vô cùng bình thường, không mặc hàng hiệu cũng chẳng đeo đồng hồ xịn. Có một lần Tô Cẩn Mai đến nhà Kiều Vũ chơi, nhìn thấy Lục Kiều Vũ có một gian phòng riêng để thay đồ, cô đã suýt ngất, căn phòng này, chỉ sợ là còn rộng hơn chung cư mà cô ấy đang ở.
‘’ Kiều Vũ, toàn bộ đều là của cậu hết sao?’’ – Tô Cẩn Mai tròn mắt ngạc nhiên.
Lục Kiều Vũ im lặng gật đầu, dẫn cô ấy đi xem. Cô ấy thích cái nào, Lục Kiều Vũ đều cho cô ấy. Mỗi năm đều có một phong cách quần áo mới,kể cả nhà kính quần áo này cũng đều là do Ngô Lệ đích thân chọn lựa, bởi vì trong giới có nhiều người muốn lấy lòng Ngô Lệ, vậy nên hơn một nửa số quần áo, giày dép và đồng hồ này đều là được tặng . Bọn họ cũng quá là khách khí đi, đều tặng những sản phẩm limited.
Cô ấy thích áo hàng hiệu, túi của LV, hay thậm chí là đồng hồ Thụy Sĩ, Lục Kiều Vũ đều cho cô ấy.
Chẳng bao lâu sau, Tô Cẩn Mai giống như là kí sinh vào Lục Kiều Vũ vậy. Đối với Kiều Vũ, những thứ đồ đó vốn dĩ không đáng bao nhiêu tiền, cô tùy tiện cũng có thể mua một cái. Cuối cùng không bao lâu sau bị Ngô Lệ phát hiện ra, Lục Kiều Vũ cũng vẫn cho cô bạn thân tùy hứng như vậy. Cô ấy mặc những bộ quần áo đẹp, dùng đồ trang điểm đắt tiền, sau đó thì rực rỡ tươi tắn tới mức khiến các nữ sinh khác phải đố kị. Cuồi cùng thứ mà khiến cho tình bạn của bọn họ chấm dứt, lại chính là một bức thư tình.
Lúc ấy Sở Phi Dương cũng vẫn là một bạn học nam được nữ sinh vô cùng yêu thích, đó là khoảng thời gian năm nhất khi mới vào Âu Hoa. Tô Cẩn Mai, cũng là một trong số đó.
Ấy vậy mà cô ấy dám dùng tên của Lục Kiều Vũ, viết thư tình cho Sở Phi Dương.
Cuối cùng người nhận thư lại là Bạch Tuyết Sương. Hôm ấy là tiết tự học buổi chiều, Bạch Tuyết Sương sang lớp tinh anh của ban tự nhiên chờ Sở Phi Dương, ai ngờ lại phát hiện ra bức thư đó.
Cô ấy đọc thư xong, mới vào trường nên không biết Lục Kiều Vũ là ai, liền mạnh dạn đem bức thư đó dán lên bảng thông báo. Cuối cùng, người xé bức thư đó đi lại là Lăng Hỷ. May là lúc Bạch Tuyết Sương dán lên chưa có ai đọc được. Ấy thế mà Lăng Hỷ lại cùng Bạch Tuyết Sương lên phòng giám hiệu, bọn họ suýt nữa thì gây nhau.
Từ sau vị đó Lục Kiều Vũ không nói chuyện với Tô Cẩn Mai nữa, còn Tô Cẩn Mai cũng chẳng có mặt mũi nào mà ở lại Âu Hoa. Một thời gian sau cô ấy đi du học.
Lục Kiều Vũ nhìn Lăng Hỷ đang đọc ngôn tình chăm chú, cô ấy không muốn Lục Kiều Vũ tặng mình bất cứ thứ gì, ánh mắt nhìn chiếc đồng hồ Kiều Vũ đeo cũng không chói lóa như Tô Cẩn Mai, đó là sự khác biệt mà bọn họ có thể chơi lâu đến như vậy.