Bây giờ mới hơn chín giờ tối, vài chiếc xe cảnh sát tập trung bao vây khu vực hiện trường, tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi cùng với tiếng nói của mấy cảnh sát khu vực hòa vào với nhau. Ở cách đó không xa, nhưng người dân xung quanh cũng vây lại xem tai nạn.
Hiện trường vụ án nằm ở trong một tuyến đường nhỏ ở ngoại thành, nơi này thưa thớt người, thỉnh thoảng mới có một vài nhà dân. Từ chỗ Nhiếp Quân tới đó cũng phải mất hơn nửa tiếng. Anh tập trung lái xe, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, vụ tai nạn xảy đến giống như một gáo nước lạnh dội từ trên đầu xuống, làm mất phương hướng của toàn bộ mọi thứ.
Nhiếp Quân cảm thấy bản thân mình thật sự thất bại, đúng lí ra ngay khi xem được đoạn video đó thì phải lập tức phát lệnh truy nã, chứ không phải là chờ đợi.
Nhiếp Quân năm nay mới hai mươi mốt tuổi đã trở thành tổ trưởng tổ chuyên án của bộ phận hình sự, mặc dù có nhiều người coi thường anh vì chỉ là một tên cảnh sát trẻ không biết tự lượng sức nhưng khả năng phá án và năng lực phán đoán của Nhiếp Quân trước nay vẫn luôn khiến người khác khâm phục. Chỉ có lần này, lần đầu tiên anh thấy mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.
Chớp mắt chưa đến hai tuần đã có ba người chết.
Nhiếp Quân vừa xuống xe, một cảnh sát trẻ trên tay là tấm bảng kê khai vội vàng chạy tới trước mặt anh, cẩn thận báo cáo:
‘’ Đội trưởng, vừa nãy có người báo án mới biết ở đây xảy ra tai nạn, lúc cảnh sát tới nơi thì nạn nhân đã chết được một lúc rồi. ‘’
‘’ Hung thủ đâu?’’
‘’ Bỏ trốn rồi nhưng xe thì để lại, xung quanh nơi vắng vẻ này cũng không hề có camera.’’
Nhiếp Quân đứng tại nơi hiện trường xảy ra vụ án một lúc lâu, lẳng lặng quan sát các nhân viên pháp y và cảnh sát thu gom chứng cứ và kiểm tra thi thể.
Trương Du Nghiên mặc trên người bộ đồ thể thao đã sờn cũ, nằm trên đống máu chảy lênh láng. Trên người hắn là bộ đồng phục thể thao hãng nhìn qua trông có vẻ còn rất mới. Nhiếp Quân khẽ nhíu mày nhìn xác chết, một người ngay cả tiền nhà còn không đóng được như hắn vậy mà lại có tiền mua bộ đồ đắt đỏ này.
Anh tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh thi thể, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi rất nồng nặc, nhưng vẫn không thể che được mùi rượu nồng phát ra từ thi thể nạn nhân.
Linda ngồi bên cạnh của Nhiếp Quân, cẩn thận kiểm tra các vị trí tổn thương trên cơ thể, sau đó chụp ảnh lại.
Cô vừa chuyên tâm chụp ảnh, vừa nói:’’ Người này chết chắc được khoảng một tiếng đồng hồ, nồng độ cồn trong người rất cao, mất máu quá nhiều, chấn thương sọ não…’’
‘’ Khoan đã.’’- Trong khi Linda vẫn còn đang tập trung liệt kê các nguyên nhân tử vong thì Nhiếp Quân đã vội vắt lời cô.
Linda hơi ngạc nhiên, hướng mắt về phía anh:’’ Có chuyện gì?’’
Nhiếp Quân không trả lời cô ngay, đeo vào găng tay sau đó từ trên người của Trương Du Nghiên gắp ra một sợi tóc dài còn dính trên cổ áo cậu ta.
‘’ Tưởng Nhiên, lại đây.’’
Tưởng Nhiên là cảnh sát trẻ hồi nãy, nghe được tiếng Nhiếp Quân liền lập tức từ đằng sau chạy tới:’’ Có chuyện gì vậy đội trưởng?’’
Nhiếp Quân gắp sợi tóc dài bỏ vào trong túi nilon, đưa cho Tưởng Nhiên:’’ Mang về, xét nghiệm DNA.’’
Một lúc sau thi thể của Trương Du Nghiên được cảnh sát chuẩn bị khiêng lên xe để mang về, lúc tấm vải trắng phủ lên gương mặt của cậu học sinh xấu số, gương mặt Nhiếp Quân lạnh như băng. Một mạng người giống như trò đùa của tội phạm, hắn còn tự tại ngày nào có thể sẽ có thêm nạn nhân ngày đó.
Trương Du Nghiên vì bị Ngô Cảnh Diệu bạo lực học đường, không chịu đựng nổi mà đã ra tay giết hại cậu ta, nhưng vô tình lại bị tai nạn giao thông khiến cho mất mạng, vụ án xem như đã kết thúc. Có lẽ cái mà hung thủ muốn chính là một kết thúc như vậy, nhưng người như Nhiếp Quân sao có thể cam tâm để hắn tiêu diêu tự tại?
…
Nhiếp Quân ngồi trong xe, với tay lấy chiếc điện thoại trong túi, tập trung bấm một dãy số xa lạ rồi gọi đến.
Đầu dây bên kia nhấc máy, vang lên một giọng nữ trầm: ‘’ A lô’’.
’’ Tôi có chuyện quan trọng cần bàn, mai sẽ đợi em ở trước cổng trường.’’
Còn chưa kịp để đầu dây kia nói thêm lời nào, điện thoại đã vụt tắt. Anh ném điện thoại ra ghế sau, lái xe về đồn.
Trung học Âu Hoa, một ngôi trường danh tiếng tập trung toàn bộ những nhân tài ưu tú, vậy mà lại xảy ra án mạng chết người.
Nửa đêm, cả thành phố lớn vẫn nhộn nhịp như ban ngày, đèn đuốc sáng trưng từ những tòa cao ốc cùng với âm thanh xe cộ sống động tạo nên một bức tranh phồn vinh kéo dài vô tận.
‘’ Đừng!’’
Kiều Vũ giật mình đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, cả người túa ra đầy mồ hôi lạnh. Lúc phát hiện vừa rồi chỉ là gặp ác mộng cô liền ngả người vào thành giường, ôm ngực ổn định nhịp thở.
Kiều Vũ lại nằm mơ, một tuần nay không hôm nào cô có thể ngủ yên giấc, đều bị cơn ác mộng lúc nửa đêm quấy rầy. Cô liếc mắt nhìn vào hộc tủ, phải chăng là do không uống thuốc nên mới đêm nào cũng gặp ác mộng như vậy?
Cô vươn tay đến hộc tủ, nhưng vừa kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy lọ thuốc nằm trong đó đột nhiên lại dâng lên một loại cảnh giác. Ăn thì có thể ăn bừa, nhưng thuốc thì không thể uống bừa, từ khi phát hiện trong thuốc có thành phần lạ Kiều Vũ đã cảnh giác hơn rất nhiều, cô vẫn là quyết định không đụng đến.
Với tay bật đèn ngủ lên thì phát hiện cửa phòng đang khép hờ, rõ ràng cô nhớ là chính mình đã đóng chặt lại, vậy thì sao lại mở ra được? Kiều Vũ không phải người mê tín, cô đương nhiên sẽ không tin chuyện ma quỷ, nếu có vậy thì chỉ có là quỷ người.
Đêm xuống, vì khó ngủ nên Kiều Vũ quyết định dậy chuẩn bị cho triển lãm tranh được mở vào tuần sau, ngày mai cô còn phải cùng Sở Phi Dương thảo luận về vài vấn đề nữa. Sở Phi Dương coi vậy mà cũng rất nghiêm túc, bình thường rất tùy tiện nhưng khi cùng cô thực hiện thì lại hoàn toàn biến thành một người khác, không còn phóng túng và trẻ con nữa.
Cả tòa biệt thự chỉ còn có mình phòng cô sáng đèn, Kiều Vũ với tay muốn kéo rèm cửa ra, hưởng chút gió đêm mát lạnh. Ở trong phòng điều hòa quá nhiều khiến cô không mấy thoải mái, nhưng gì là của tự nhiên thì đều tốt hơn.
Kiều Vũ ngẩn người nhìn về phía cổng sau, Lăng Hỷ đang rón rén bật qua hàng rào, sau đó nhanh chân chạy về phía của nhà dưới. Kiều Vũ ngước nhìn đồng hồ điện tử trên tường, đồng hồ điểm mười một giờ rưỡi. Trong đầu cô hiện lên vô vàn thắc mắc, nửa đêm rồi Lăng Hỷ còn đi đâu giờ này mới về?
Kiều Vũ kéo rèm cửa lại, trong lòng cứ có cảm giác không đúng lắm.
…
Hôm nay là kì thi khảo sát lần bốn, đám học sinh giao lưu cũng cùng tham gia kì thi, đồng thời cũng kiểm tra năng lực của bọn họ.
Buổi sáng, 8:00- 10:00, thời gian thi hai tiếng đồng hồ.
Giám thị đi xung quanh lớp một lượt để phát bài thi, tiếng giấy bút sột soạt và tiếng thở dài của các bạn hòa vào nhau, một âm thanh thuộc vào những đợt kiểm tra được tái hiện lại. Kiều Vũ nhận lấy đề thi từ giáo viên, bọn họ là thi môn Toán trước, toán nâng cao.
Mỗi đề thi có ba mươi câu trắc nghiệm và mười câu tự luận, mức độ đề khó vừa phải, chẳng thể khiến Kiều Vũ phải nhíu mày. Những câu trong đề kiểm tra ngay từ năm lớp mười cô đã có thể giải thành thục toàn bộ, vì vậy mới hết một nửa thời gian đã nộp bài.
Lục Kiều Vũ vừa đứng lên, đang chuẩn bị nộp bài thì giấy nháp bị rơi xuống đất, cô vừa cúi xuống thì đã nghe thấy một giọng nữ vang lên:’’ Thưa cô, Lục Kiều Vũ gian lận trong thi cử. ‘’
Không chỉ mình Kiều Vũ chết sững, mà cả lớp ai nấy đều dừng bút ngước mắt nhìn cô. Ánh mắt bọn họ đổ dồn về phía Kiều Vũ, đầy hoài nghi và kinh ngạc.
Có phải bọn họ vừa nghe nhầm không vậy?
Người luôn luôn đứng đầu trong tất cả mọi lĩnh vực như Kiều Vũ mà lại gian lận trong thi cử?
Bạn học bàn bên cạnh đứng dậy khỏi vị trí của mình, nhặt tờ giấy nháp bên dưới lên đem đến cho giám thị. Mà giám thị lúc này còn tưởng rằng mình nghe nhầm, đến khi nhận được đáp án đề thi, đem so với bài thì giống nhau như đúc.
Thầy giám thị cũng là giáo viên dạy Toán, đối với Lục Kiều Vũ là sự tin tưởng tuyệt đối, khẽ đẩy gọng kính nghiêm mặt nhìn nữ học sinh kia:’’ Sao em biết bạn ấy gian lận? Đây có thể là đáp án mà bạn chép ra thì sao?’’
Nữ học sinh kia thái độ rất cứng rắn, chỉ tay vào mặt Kiều Vũ lớn tiếng:’’ Rõ ràng trong nhà vệ sinh em đã nhìn thấy đề thi trong cặp sách của cậu ấy, thầy không tin thì có thể kêu cậu ấy cho kiểm tra, nhất định là cậu ta đã biết trước đề rồi.’’
Lục Kiều Vũ đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn người con gái đang mạnh miệng vu oan giá họa cho bản thân:’’ Cậu nói láo, tôi rõ ràng không vào trong nhà vệ sinh.’’
Bạn học nữ kia đập tay xuống bàn, cười khẩy:’’ Đúng hay không không phải kiểm tra là biết hay sao?’’
‘’ Hay là cậu thực sự đã biết trước đề?’’
Câu nói này giống như tiếng nói của toàn bộ cả lớp, nếu như cô không đồng ý cho kiểm tra thì bọn họ chắc chắn sẽ không để yên.
‘’ Nếu như tôi không cho kiểm tra thì sao?’’ - Kiều Vũ nhìn người con gái kia, hơi hạ thấp giọng.
‘’ Đó là việc của cậu, tôi chỉ cần biết tôi và mọi người không đồng ý, không công bằng.’’
‘’ Vậy thì chỉ cần làm lại đề là được chứ gì?’’
‘’ Ai biết được cậu có đọc thuộc đáp án rồi hay không?’’
Kiều Vũ siết chặt tay, cô bỗng có dự cảm không lành với chuyện này.
Cuối cùng cũng đồng ý cho bọn họ kiểm tra cặp sách, vậy mà từ trong ba lô của cô lại tìm được một đề thi toán, mà đề thi này vừa lúc lại trùng khớp với đề bài hôm nay của bọn họ.
Tất cả học sinh nghi hoặc nhìn nhau, Sở Phi Dương cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía của Kiều Vũ, không phải cậu ta không tin cô, chỉ là đang rất lo lắng.
Gian lận ở Âu Hoa không phải chuyện đùa, nếu như bị phát hiện có thể bị đình chỉ học, Âu Hoa sẽ không vì mấy người có nhân phẩm và đầu óc kém mà làm vấy bẩn đến thanh danh của toàn trường. Bất kì ai cũng vậy, ngay cả Lục Kiều Vũ.
" Ồn ào cái gì, tiếp tục làm bài..." Giám thị quát đám học sinh đang thì ồn ào bàn tán, sau đó lại quay ra nhìn Lục Kiều Vũ:" Còn em...đi theo tôi lập biên bản."
Kiều Vũ lẳng lặng đi theo giám thị, có vô vàn cách chứng minh cô không gian lận, chỉ có điều… chỉ có điều lần này không biết sẽ có ai tin cô.
Lãnh Tư Thuần ngồi bên cạnh Kiều Vũ, nhìn bóng cô khuất sau cửa lớp mà lòng bồi hồi lo lắng. Nói Lục Kiều Vũ gian lận chi bằng nói mặt trăng mọc ban ngày, năng lực của cô ấy đối với loại bài tập này thì có gì là khó.
‘’ Lục Kiều Vũ gian lận? Khâu Doanh Doanh cậu biết từ đâu ra thế?’’
‘’ Tôi không tin lắm, Lục Kiều Vũ trước giờ vốn rất suất sắc, dẫn đầu mọi kỳ thi, nói cậu ta gian lận, làm sao tin được?’’
‘’ Cậu quên rồi sao, nhà cậu ta không thiếu chính là tiền, ai biết được có phải đều biết trước đề hay không?’’
‘’ Nghĩ cũng đúng, nhưng nếu như thực sự là trong tất cả các kì kiểm tra đều biết trước đề như vậy không phải là quá giả dối sao? Tôi vẫn cảm thấy có chút không chân thực.’’
‘’Chứng cứ rõ rành rành ra như vậy rồi mà các cậu còn ngồi đó mà không chân thực, hèn chi toàn bộ đều thi cậu ta đều làm được điểm tuyệt đối, hóa ra là có người chạy chân sau…’’
‘’ Tôi xem lần này cậu ta giải thích thế nào.’’