Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Lúc này đã hơn 10 giờ sáng, nếu ông chủ Tần Lý đã cho nghỉ rồi thì Trình Mộc Quân tự nhiên cũng không muốn chạy đến công ty.
Bây giờ hắn đang ghen ghét vì phát hiện kim chủ vẫn còn chưa dứt tình với bạch nguyệt quang, à không, là chưa bao giờ hết yêu, dưới loại thiết lập này thì trợ lý Trình hoàn mỹ tự nhiên sẽ hơi thất thường.
Mặc dù là hôm qua cốt truyện có phát triển ngoài ý muốn một chút, nhưng Trình Mộc Quân cảm thấy vẫn còn có thể giải thích được. Chủ yếu vẫn là vấn đề của Tần Lý.
Cũng là nghiệt hắn tạo ra.
Xem ra tiếp theo cần phải tung độc chiêu. Tần Lý này quá mức ngu ngốc trên phương diện tình cảm, không làm to chuyện là không nhìn ra tình cảm của mình.
Trình Mộc Quân tỉ mỉ xem xét thiết lập trong nguyên kịch bản, phát hiện ra mấu chốt trong tình cảm của Tần Lý, nó ở chỗ Trình Mộc Quân gây rối vô cớ.
Trước đây Trình Mộc Quân biểu hiện từ từ cẩn trọng là xuất phát từ suy nghĩ không nên chọc giận Du Thiếu Ninh, bây giờ Du Thiếu Ninh đã được trấn an kha khá rồi, có thể bắt đầu bước tiếp theo.
Nhưng cậy sủng mà kiêu làm như thế nào thì Trình Mộc Quân vẫn hơi mờ mịt, "Hệ thống, cậu có thể đưa kịch bản cậy sủng mà kiêu cho tôi tham khảo một chút không?"
Hệ thống vừa mới chịu đả kích lớn, lúc này rất quái gở, "Tình huống bây giờ của cậu cũng không cần cậy sủng mà kiêu đâu, Tần Lý ngủ xong rồi lập tức chạy mà không ở lại dỗ dành, vừa nhìn đã biết là không coi trọng cậu lắm."
Trình Mộc Quân: "Cậu không biết rồi, thuộc tính cuồng công việc này mới làm tôi yêu thích không buông tay nha, nghiêm túc bò dậy từ trên giường đi làm việc-play......"
Hệ thống: "Ngưng!" Nó vứt thiết lập cậy sủng mà kiêu ra sau đó đóng cửa ngay lập tức, hơn nữa còn hận mình không nên khiêu chiến ranh giới đạo đức của Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân nhìn qua vài lần, tổng kết một chút, quyết định gửi tin nhắn cho Tần Lý, chất vấn tại sao đối phương lại có thể ném mình ở đây rồi chạy.
Tuy rằng đây là thói quen hắn cố tình bồi dưỡng ra, nhưng đã cậy sủng mà kiêu thì tất nhiên là nên bắt đầu từ việc vui giận thất thường.
Không ngờ vừa mở giao diện wechat ra lại thấy tin nhắn Du Thiếu Ninh gửi đến. Thời gian là ngày hôm qua, sau khi hắn và Tần Lý rời hội quán khoảng nửa tiếng.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản.
Du Thiếu Ninh:【Không phải cậu vẫn muốn tìm hiểu Tần Lý sao, ở trong phòng Cảnh Thần ở lầu hai có bí mật của cậu ấy......】
Ầy, thật là đồng đội tốt, Trình Mộc Quân vui vẻ, lập tức đứng dậy đi thẳng đến lầu hai.
Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng, hỏi: "Du Thiếu Ninh bị gì vậy? Bị trúng bùa rồi à? Không phải hắn vẫn biết Tần Lý xem cậu là thế thân sao?"
Trình Mộc Quân: "Ai nói tin nhắn này là Du Thiếu Ninh gửi."
"Không phải cậu vừa mới nói đồng đội trợ giúp gì đó sao?"
Trình Mộc Quân: "Đồng đội tôi nói là Tống Cảnh Thần."
"Tin nhắn này là Tống Cảnh Thần gửi?"
Hệ thống khiếp sợ, Trình Mộc Quân thương hại chỉ số thông minh của nó trong ba giây, sau đó dứt khoát mở phòng Tống Cảnh Thần ở lầu hai ra.
Trình Mộc Quân rất quen thuộc với những thứ trưng bày bên trong, dù sao thì hết thảy trong phòng này đều là hắn phụ trách xử lý. Trưng bày trong phòng không thay đổi quá nhiều, chỉ có nhiều hơn một chút đồ dùng sinh hoạt, ngoài ra không thấy chỗ nào khác biệt.
Trình Mộc Quân xác định mục tiêu, trực tiếp đi đến trước giường lớn ở chính giữa, rút một chồng giấy từ tủ đầu giường ra.
Hệ thống nhìn đến trợn mắt há mồm, "Sao cậu tìm ra nhanh vậy?"
Trình Mộc Quân tùy tay phẩy phẩy, không chút để ý, "Lúc vừa dọn đến tôi đã phát hiện mấy thứ này rồi, lúc chuyển nhà bị rơi, nhân viên chuyển nhà giao cho tôi bảo quản, sau khi dọn xong thì tôi thả nó về chỗ cũ."
"Cậu xem rồi?"
Trình Mộc Quân: "Vẫn chưa, tôi là người có đạo đức như vậy, sao lại nhìn lén thư tình của người khác chứ?"
Không sai, đây là một chồng thư tình mà Tần Lý thời niên thiếu viết cho Tống Cảnh Thần. Khi phát hiện ra, Trình Mộc Quân cảm thấy rất kinh ngạc, một tên không hiểu phong tình lý như Tần Lý thế mà lại chơi trò viết thư tình, hoàn toàn không hợp với thiết lập.
Lúc này nếu đang cậy sủng mà kiêu thì đương nhiên phải mở ra xem một chút.
Chữ viết Tần Lý thời trung học không quá đẹp, không có khung xương gì mà còn loạn đến nỗi không thể đọc được.
Trình Mộc Quân lại nghĩ đến lúc vừa quen biết Tần Lý, ngay cả ký tên cũng lung tung rối loạn làm người ta không nỡ nhìn.
Sau này hắn thiết kế ra một chữ ký phù hợp với hình tượng của Tần Lý, lại bắt đối phương luyện chữ một đoạn thời gian, lúc này mới bồi dưỡng được một nét bút sắc bén như vậy.
Nội dung thư tình tràn ngập tình cảm của Tần Lý rất khó hiểu, như là được trích từ một quyển văn mẫu linh tinh nào đó.
Trình Mộc Quân vừa xem vừa phỉ nhổ, "Hèn gì lúc trước Tần Lý không theo đuổi được Tống Cảnh Thần, trình độ viết thư tình của học sinh tiểu học này mà có thể theo đuổi được mới lạ. Đậu mòe, thế mà còn trích cả văn mẫu......"
Nhưng nội dung ra sao cũng không quan trọng, quan trọng là đây chính là một bước đột phá.
***
Hôm nay Tần Lý tan làm rất sớm, mới ba giờ đã gạt hết những công việc không cần thiết chạy về nhà. Y và Trình Mộc Quân mới kết thúc chiến tranh lạnh, sau một đêm tình cảm mãnh liệt mà lại mặc kệ bạn lữ một mình ở đó thì rất không thỏa đáng.
Chỉ là sau khi y tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Trình Mộc Quân và lịch làm việc dày đặc trên điện thoại, cuối cùng vẫn lựa chọn đến công ty nhanh chóng xử lý hết công vụ.
Tần Lý dừng xe, vào nhà, lên lầu. Khi đến lầu hai, y phát hiện cánh cửa phòng đã bị mở ra. Tần Lý cũng không để ý, chỉ tưởng Tống Cảnh Thần đã trở về.
Y không dừng lại, trực tiếp lên lầu ba.
Trong phòng trống không, không có người, Tần Lý nhíu mày lấy điện thoại ra.
"Em ở đâu?"
Giọng nói Trình Mộc Quân có chút kỳ quái, hình như ở chỗ không xa lắm, "Lầu hai."
Tần Lý phản ứng lại, ở trong phòng lầu hai không phải Tống Cảnh Thần, mà là Trình Mộc Quân. Luồng cảm xúc không thể nói rõ nảy lên trong lòng, y thậm chí không ngắt điện thoại mà lập tức xoay người chạy xuống dưới.
Lúc trước y đã từng không thích người khác tiến vào căn phòng chứa đầy hồi ức này. Nhưng khi Trình Mộc Quân dọn đến ở cùng, y lại giao hết chuyện chuyển nhà cho Trình Mộc Quân xử lý.
Dường như Trình Mộc Quân không quá để ý đến tình huống ở lầu hai, mấy năm qua chỉ kêu người giúp việc vào trong quét tước, ngoài ra chưa từng động đến đồ đạc bên trong.
Tần Lý đẩy cánh cửa khép hờ ra, nhìn thấy Trình Mộc Quân ngồi bên cửa sổ, trên bàn trà hình tròn trước mặt là một đống giấy thư.
Y do dự đi qua, không ngồi xuống đối diện mà đứng bên người Trình Mộc Quân, đặt tay lên vai hắn, "Làm sao vậy?"
Trình Mộc Quân không trả lời, một lúc lâu sau mới chỉ đống thư trên bàn, "Quen không? Đây là cái gì?"
Mí mắt Tần Lý hơi run, tất nhiên là y biết đây là cái gì, bên trên là những nét bút ngây ngô của y, những câu chữ đã từng chứa đầy tình yêu nóng bỏng thời niên thiếu.
Cảm giác hoảng hốt mãnh liệt làm Tần Lý không thể thốt ra lời nào, trước nay y chưa từng nói những chuyện về Tống Cảnh Thần cho Trình Mộc Quân nghe.
Ban đầu là cảm thấy Trình Mộc Quân không quan trọng, đến sau này là không nhớ đến. Bây giờ mọi chuyện đột nhiên bị vạch trần, y vốn là người trì độn ở phương diện tình cảm, gần đây chiến tranh lạnh với Trình Mộc Quân làm chết không ít tế bào não, càng trì độn hơn.
Không gian an tĩnh.
Trình Mộc Quân cười lạnh một tiếng, cầm một phong thư đứng lên.
Tần Lý bất giác kéo hắn lại, lại bị hiểu lầm.
Trong lời nói của Trình Mộc Quân đầy gai góc: "Sao? Giờ cũng không cho chạm vào? Không hổ là tình nghĩa thời niên thiếu. Đưa tình nhân cũ đến ở trong nhà là vì muốn tái hợp đúng không?"
Tần Lý chau mày, "Không phải, cậu ấy chỉ ở nhờ một đoạn thời gian, tôi đã kêu người đi tìm chỗ ở thích hợp, tìm được sẽ lập tức......"
Trình Mộc Quân đắm chìm trong thiết lập gây rối vô cớ tất nhiên không nghe gì hết, lúc cãi nhau là tuyệt đối không nói đạo lý.
Hắn không nghe vào, tay cầm giấy viết thư trực tiếp xé thành hai nửa, lại dùng biểu tình vặn vẹo xé thêm mấy lần nữa ở trước mặt Tần Lý, nâng lên không trung.
Vụn giấy như hoa tuyết rơi lả tả.
Ánh mắt Tần Lý chuyển động theo trang giấy rơi xuống, lại nhìn về phía Trình Mộc Quân. Y cảm thấy rất kỳ quái, người trước mắt rất kỳ quái.
Trình Mộc Quân đang muốn xé tiếp, Tần Lý không nhìn được nữa, tiến lên một bước bắt lấy cổ tay của hắn, trầm giọng nói: "Em bình tĩnh một chút."
Trình Mộc Quân dùng sức hất tay y ra, lại cảm thấy lực đạo ở cổ tay giống như kìm sắt, không hề động đậy, hắn cố gắng không được, chỉ đành từ bỏ.
Hắn đỏ mắt nhìn chằm chằm từng câu từng chữ của Tần Lý, hỏi: "Cuối cùng thì quan hệ giữa anh và Tống Cảnh Thần là gì?"
Tần Lý: "Bạn bè."
"Bạn bè? Anh nghĩ bạn bè sẽ viết thư tình cho nhau sao?"
"Đó là chuyện trước kia."
"Chuyện trước kia mà lại còn cho người ta vào ở? Còn giữ những lá thư tình này, thời thời khắc khắc hoài niệm nó?" Tốc độ nói của Trình Mộc Quân rất nhanh, không cho Tần Lý có cơ hội biện giải, "Tôi thấy là đang chuẩn bị tái hợp rồi lăn giường luôn đúng không?"
Đề tài bị lệch hướng, mày Tần Lý nhăn càng chặt, sắc mặt âm trầm, dường như đã nhẫn nại đến cực hạn.
Trình Mộc Quân thở gấp mấy hơi, dứt khỏi tay Tần Lý, "Nếu anh nói đã buông rồi, thì một là Tống Cảnh Thần dọn đi, hai là tôi đi."
Nói xong hắn xoay người rời khỏi phòng, bước chân hơi lảo đảo, như chật vật chạy trối chết.
***
Trình Mộc Quân cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, sau khi lên lầu lập tức khóa cửa, nện mạnh người lên giường.
Hắn giơ tay, bụm mặt, cả người run rẩy.
Hệ thống: "...... không phải chứ, không phải là cậu không có tâm sao?"
Trình Mộc Quân buông tay, lúc này hệ thống mới để ý, hắn căn bản là đang cười, còn cười ra nước mắt.
"Không được, cái kịch bản này của các người quá buồn cười." Trình Mộc Quân lăn lộn trên giường vài vòng mới đè nén được ý cười, "Nếu không chạy thì tôi nghĩ mình thật sự sẽ bật cười trước mặt Tần Lý mất, tôi nói chứ cái kịch bản của mấy người có thể cải tiến dựa theo tình huống thực tế một chút được không, thật là quá ghê tởm."
Lúc này hệ thống mới phản ứng lại: "Lúc nãy cậu đọc lời thoại?"
Trình Mộc Quân đắc ý, "Chứ sao nữa, tôi không tài đến nỗi nghĩ ra mấy câu này đâu. Nhưng thật ra nó cũng rất hữu hiệu, hồi ức của quá khứ quả nhiên là cấm địa không thể chạm vào trong lòng Tần Lý, nếu không phải tôi đã ở đây khá lâu rồi thì tôi sợ y sẽ đấm tôi một phát luôn đó. Tới, nhìn xem thanh tiến độ nào."
Hệ thống kinh ngạc, "65%, cốt truyện mấu chốt đã hoàn thành, cậu thật là quá lợi hại, cong như vậy rồi mà vẫn có thể bẻ về."
Trình Mộc Quân đắc ý, "Tôi là ai chứ, chỉ cần không OOC, phù hợp logic thì chắc chắn có thể bẻ về."
Tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi là do Trình Mộc Quân tìm ra từ cốt truyện, đại khái là như vầy...
【Sinh nhật Tống Cảnh Thần, Tần Lý chuẩn bị tiệc sinh nhật, tình cảm của hai người bộc phát, uống say sau đó hôn môi. Ngày hôm sau Tần Lý nhớ được hết thảy, cảm thấy mình cần phải kết thúc hiệp ước với Trình Mộc Quân, làm bản thân thật sạch sẽ để bắt đầu tình cảm với Tống Cảnh Thần.】
Tất nhiên là chi tiết có hơi khác biệt.
Tần Lý trong nguyên kịch bản đúng thật là có thể gọi là sạch sẽ, bao dưỡng mấy năm trời mà chưa hề lăn giường lần nào, quả thực như là đang làm từ thiện, vì vậy lúc y nhắc đến chuyện chia tay tự nhiên cũng không cảm thấy áy náy gì.
Suất diễn của Trình Mộc Quân trong đoạn này là: bi thương giận dữ đi tìm Tần Lý chất vấn.
Ban đầu Tần Lý vẫn còn lý trí để giảng đạo lý cho đối phương, lúc sau lại bị Trình Mộc Quân chanh chua càn quấy chọc giận. Hai người cãi nhau một trận, Trình Mộc Quân nói ra một câu: "Nếu Tống Cảnh Thần không đi thì tôi đi."
Sau khi Tần Lý tự hỏi một đêm, kết quả tất nhiên là chọn để Trình Mộc Quân rời đi.
Hiện tại, Trình Mộc Quân đã dựa vào kỹ thuật diễn xuất sắc để trợ công cho Tống Cảnh Thần, nói câu thoại mấu chốt ra, giờ chỉ chờ Tần Lý tự hỏi xong rồi lựa chọn kết thúc hiệp ước.
Hết thảy cốt truyện, đều nằm trong lòng bàn tay.
________
Thấy mấy bạn comment tui vui lắm, mặc dù không rep hết nhưng tui vẫn đọc hết đó, nma chời ơi bên trang chính chủ thì mấy bạn ko comment mà đi comment bên web reup, giờ tui đi khóc với ai đây =)))
Danh Sách Chương: