Trưa hôm sau, Trình Mộc Quân nhìn thấy Mạc An Lan và Tiêu Ngật Xuyên đồng thời đăng một bài viết.
Một câu khá mơ hồ.
Người không quen có lẽ không nhìn ra điều gì, nhưng người thân thiết đều biết, hai người này đã ở bên nhau.
Mà người thân đó tất nhiên cũng bao gồm Trình Mộc Quân.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan thể hiện hoàn hảo dáng vẻ của một cặp đôi mới yêu, ngày nào Mạc An Lan cũng đến ký túc xá tìm người ăn cơm.
Hơn nữa còn giống như đến để cho Trình Mộc Quân nhìn thấy.
Dựa theo lẽ thường, Trình Mộc Quân hẳn là sẽ cảm thấy cô đơn. Mấy ngày nay Kỷ Trường Hoài càng ngày càng khó liên lạc, gần như không có thông tin gì.
Hiện tại Trình Mộc Quân mới tan học, đang ngồi ngoài ban công ăn mì gói.
Phong cảnh trong ký túc xá rất đẹp, đứng trên ban công có thể nhìn thấy hoàng hôn với ráng chiều ở tít chân trời.
Cách đó không xa, có một cặp đôi đang tản bộ dọc theo bờ sông.
Trình Mộc Quân cúi đầu, mở điện thoại ra.
Trên màn hình là khung thoại với Kỷ Trường Hoài, tin nhắn gần nhất là của Trình Mộc Quân gửi.
Thời gian gửi vào lúc 8 giờ sáng.
【Hôm nay thế nào, anh định khi nào trở về?】
Không có hồi âm.
Hệ thống bỗng lên tiếng: "Chậc chậc chậc, Tiểu Trúc Tử, cậu cũng thật đáng thương."
Trình Mộc Quân không hiểu nổi: "Cậu lại lên cơn cái gì?"
"Cậu nhìn dưới kia kìa, người ta có đôi có cặp, ngọt ngọt ngào ngào, cậu thì ngồi trên ban công ăn mì gói."
Trình Mộc Quân cười khẩy: "Nói cho đúng, tôi vẫn chưa ăn."
Mới rót nước sôi vào, đậy lại bằng một quyển sách, tạm thời chưa ăn được.
"Quá đáng thương."
"Hệ thống, thanh tiến độ bao nhiêu rồi?"
Hệ thống vẫn có đạo đức nghề nghiệp, nghe xong lập tức trả lời: "73%."
"Thanh tiến độ tăng lên đều đặn, tôi đáng thương cái gì?" Trình Mộc Quân cười, "Cả Kỷ Trường Hoài và Tiêu Ngật Xuyên, ai cũng phối hợp với tôi sửa chữa thanh tiến độ. Tôi đáng thương cái gì?"
Hệ thống á khẩu không trả lời được, hừ một tiếng: "Không tim không phổi, cậu không sợ Tiêu Ngật Xuyên yêu Mạc An Lan thật rồi thanh tiến độ hỏng luôn à."
Trình Mộc Quân biết bây giờ hệ thống vẫn đang mờ mịt, trước đó còn bị chủ nhân mình chặn lại hai lần, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết tại sao tiến độ tăng tới 70%.
Cũng không biết nó lại mới đọc truyện gì, thấy Trình Mộc Quân giữ kín như bưng không muốn nói cho mình biết tại sao tiến độ tăng thì bắt đầu giở giọng khích tướng.
Trình Mộc Quân nhìn thấu tâm tư hệ thống, không hề tức giận: "Dù Tiêu Ngật Xuyên có muốn, Mạc An Lan cũng sẽ không. Tôi nghĩ cậu ta sắp tiến hành bước tiếp theo rồi."
Mạc An Lan muốn giả vờ hẹn hò với Tiêu Ngật Xuyên là bởi vì nhìn thấy bức ảnh trong sách. Cậu ta liên tưởng đến Tiêu Minh Duệ, cũng có thể dựa vào các dấu vết để đoán ra quan hệ của Trình Mộc Quân và Tiêu Minh Duệ.
Tiêu Minh Duệ qua đời bất ngờ, tất nhiên sẽ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Mạc An Lan muốn dùng Tiêu Ngật Xuyên k1ch thích Trình Mộc Quân, để hắn từ bỏ Kỷ Trường Hoài. Một khi đã như vậy, chắc chắn Mạc An Lan sẽ có hành động tiếp theo, để Trình Mộc Quân xen vào giữa hai người họ.
Không quan sát một cặp đôi ở khoảng cách gần thì sao có thể bị k1ch thích?
Hệ thống tiếp tục giở chứng: "Hừ, tôi mới không tin."
Dứt câu, cửa phòng ký túc xá mở ra, người đi vào là Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan.
Tiêu Ngật Xuyên gật đầu, sau đó vào phòng lấy đồ.
Còn Mạc An Lan đi tới chỗ hắn.
Gần đây cậu ta đến ký túc xá rất thường xuyên, cũng duy trì thái độ thân thiện ngoài mặt với Trình Mộc Quân.
"Mộc Quân, vẫn chưa ăn cơm à?"
"Ừm. Kiếm gì đó ăn đại thôi."
Trình Mộc Quân đáp một câu, sau đó lấy sách ra, chuẩn bị ăn mì.
Mạc An Lan ngăn cản, nói: "Đúng lúc tôi với Ngật Xuyên cũng chưa ăn, cậu đi ăn cùng chúng tôi đi?"
Trình Mộc Quân chần chờ nói: "Không hay lắm đâu?"
Ngay lúc này, Tiêu Ngật Xuyên ra khỏi phòng. Y nhìn mì gói trong tay Trình Mộc Quân, nói: "Cậu chỉ ăn cái này?"
"Ừm."
Mạc An Lan bưng mì gói của Trình Mộc Quân đặt sang một bên: "Được rồi, đi thôi đi thôi. Bây giờ Trường Hoài không ở đây, bọn tôi lại là bạn nối khố của cậu ấy, không thể ngồi yên nhìn cậu ăn mì gói được."
Trình Mộc Quân vốn đang chờ chuyện này, nghe vậy qua loa từ chối vài câu rồi cũng đồng ý.
Kể từ đó, ba người bắt đầu một cục diện kỳ lạ.
Mạc An Lan luôn ra mặt rủ Tiêu Ngật Xuyên đi hẹn hò, sau đó lại mời Trình Mộc Quân đi cùng.
Mỗi lần Trình Mộc Quân từ chối, Mạc An Lan đều sẽ lấy Kỷ Trường Hoài ra làm cớ.
Dần dà, gần như đã trở thành thói quen.
Dù sao thì trong kịch bản, trong lúc yêu thử với Kỷ Trường Hoài, khi nào bị lạnh nhạt, Mạc An Lan sẽ tham gia vào buổi hẹn hò của Tiêu Ngật Xuyên và Trình Mộc Quân.
Mấy cuộc tình tay ba thế này cũng rất phổ biến trong các kịch bản.
Mặc dù quan hệ và suy nghĩ của mọi người có hơi khác, nhưng lại phù hợp với tình tiết trong kịch bản đến bất ngờ. Thanh tiến độ tăng vượt bậc, đã tới 90%.
Trong lúc đó, Kỷ Trường Hoài vì việc học có trở về hai ba lần. Số lần rất ít, thời gian ở lại cũng không dài.
Lần nào cũng vậy, cứ vào ngày hôm sau sau khi Kỷ Trường Hoài rời đi, Mạc An Lan đều sẽ xuất hiện như một người bạn chu đáo ân cần, rủ Trình Mộc Quân cùng ra ngoài để quên đi sự khó chịu khi ly biệt.
Lần này cũng vậy, ngày hôm trước Kỷ Trường Hoài lại đến chùa Xuất Vân.
Trình Mộc Quân theo địa chỉ Mạc An Lan gửi, đi tới nhà hàng xoay cao nhất thành phố.
Thánh địa hẹn hò của các cặp đôi bản địa.
Phục vụ đưa Trình Mộc Quân đến vị trí gần cửa sổ có view rất tốt, nhưng ngồi đợi ở chỗ đó lại chỉ có một mình Tiêu Ngật Xuyên.
Tiêu Ngật Xuyên đứng dậy, giải thích: "An Lan nói có chút việc, phải đến trễ một chút."
Trình Mộc Quân không nghi ngờ gì, gật đầu ngồi xuống đối diện.
Không ngờ nửa tiếng trôi qua, Mạc An Lan vẫn không tới.
Tiêu Ngật Xuyên thấy thế, gọi điện thoại qua.
"An Lan, cậu đi tới đâu rồi?"
"Cái gì?"
"Cậu không tới?"
"Được rồi."
Vài câu ngắn ngủi, Trình Mộc Quân đã biết Mạc An Lan đang diễn vở gì.
Đại khái là thấy thời cơ chín muồi, muốn bắt đầu châm ngòi ly gián.
Một khi đã như vậy, Trình Mộc Quân đương nhiên phải phối hợp. Nếu không có Mạc An Lan châm ngòi ly gián, làm sao hắn có thể thuận lý thành chương chia tay với Kỷ Trường Hoài.
Nếu không chia tay với Kỷ Trường Hoài, kịch bản làm sao có thể thuận lợi đi đến kết thúc cuối cùng.
Hệ thống không nhịn được, lên án: "Tiểu Trúc Tử, sao cậu tàn nhẫn vậy hả, Kỷ Trường Hoài quá thảm rồi."
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Thảm cũng là tự y làm. Mấy cái này không phải đều do y tự thêm diễn cho mình à? Tôi cũng chỉ phối hợp chơi trò tình thú với y thôi."
Hệ thống im bặt, quyết định không bày tỏ quan điểm non nớt của mình về thế giới cảm xúc phức tạp của con người nữa.
Tiêu Ngật Xuyên ngắt điện thoại, áy náy nói: "An Lan nói trong nhà có chút việc đột xuất, không thể đến."
Trình Mộc Quân: "À, vậy chúng ta cũng đi thôi?"
Nhà hàng này đa số là các cặp đôi đến hẹn hò, Trình Mộc Quân và Tiêu Ngật Xuyên ngồi ăn ở đây cũng không thích hợp.
Tiêu Ngật Xuyên nhẹ giọng nói: "Tôi đã đặt bàn từ tuần trước rồi, hơn nữa cũng kêu người mang rượu ngon đến, nếu giờ hủy thì sẽ không lấy lại tiền được, không nên lãng phí."
Nói có sách mách có chứng, cực kỳ đầy đủ.
Nhưng với hiểu biết của Trình Mộc Quân đối với Tiêu Ngật Xuyên, y không phải kiểu người sẽ để ý một chút tiền như vậy.
"Được rồi." Hắn gật đầu, không nhắc lại chuyện rời đi nữa.
Hệ thống lại thay hắn nói: "Tôi thấy Tiêu Ngật Xuyên đúng kiểu gần mực thì đen, giờ cũng trà xanh rồi."
Trình Mộc Quân hoàn toàn tán thành: "Không sai, tôi đồng ý."
Chỉ là, "mực" mà hệ thống chỉ là Mạc An Lan, còn Trình Mộc Quân chỉ lại là bản thể Quân Mục ở nơi tiêu vong xa xôi.
Vở kịch với sự phối hợp tuyệt vời như vậy tất nhiên là thu hoạch được kết quả rất tốt.
Thậm chí, kết quả này còn có hơi tốt quá.
Ban đêm.
Trong khi đang mơ ngủ, Trình Mộc Quân nghe thấy bên cạnh có tiếng động.
Bên cạnh là phòng của Tiêu Ngật Xuyên, thói quen sinh hoạt của y rất tốt, trước nay luôn ngủ đúng giờ.
Lúc này lại có tiếng động đứt quãng kỳ lạ truyền đến, như là có thứ gì rơi xuống đất, như là...
Hai người đánh nhau?
Trình Mộc Quân tỉnh táo ngay lập tức. Hắn nhớ tới buổi tối hôm đó, Quân Mục nhẹ nhàng g iết chết Hàn Sơ Húc và Tô Thượng, dùng cách thức trực tiếp nhất đưa hai mảnh vỡ trở lại bản thể.
Đừng nói là y thấy tiến độ đã ổn nên lại nổi điên muốn giết người nhé?
Hắn nhảy xuống giường, ngay cả dép cũng không kịp mang, vội vàng vọt vào phòng Tiêu Ngật Xuyên bên cạnh.
Phập —— Một tiếng rất nhỏ, là tiếng lưỡi đao sắc bén xuyên qua thân thể.
"Quân, Kỷ Trường Hoài!"
Trình Mộc Quân bật đèn, nhìn thấy hai người đồng thời quay đầu về phía mình.
Đôi mắt Kỷ Trường Hoài sâu thẳm, tay cầm đao rất vững, bị bắt gặp cũng không chột dạ chút nào.
Tiêu Ngật Xuyên thì sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi do đau đớn.
"Em vừa, kêu ai?"
Kỷ Trường Hoài đứng dậy, đường đao trong tay cố định Tiêu Ngật Xuyên ở trên giường.
Trình Mộc Quân nhíu mày lui về phía sau một bước, lại bị Kỷ Trường Hoài dồn vào tường.
"Một mình tôi không đủ sao? Tại sao em còn cười với người khác, còn nhìn người khác?"
Kỷ Trường Hoài nói rất nhỏ, nhỏ như một tiếng thở dài. Trạng thái hiện tại của y quá bất thường, bất thường đến nỗi ngay cả Trình Mộc Quân cũng không xác định được, người trước mắt đến tột cùng là Quân Mục đang diễn kịch, hay là...
Kỷ Trường Hoài thật sự chịu k1ch thích lớn, xuất hiện tâm ma.
"Anh đang nói gì?" Hiện tại Trình Mộc Quân chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Kỷ Trường Hoài cúi đầu, dùng sức hôn xuống, hoàn toàn không thèm để ý trong phòng còn có một người khác.
"Ưm ——"
"A, xin lỗi, làm em đau rồi."
Kỷ Trường Hoài hơi lui về phía sau, dịu dàng lau đi giọt máu trên cánh môi Trình Mộc Quân.
"Hôm nay tôi nhìn thấy, em và Tiêu Ngật Xuyên đi ăn cùng nhau. Em cười sao mà... ngọt đến vậy. Tại sao? Em chỉ nhìn cậu ta, trong mắt chỉ có cậu ta... Tôi đã nhìn em như vậy mà."
Trình Mộc Quân thật sự rất muốn trợn mắt. Đèn trong nhà hàng kia tối om, không biết Kỷ Trường Hoài bị Mạc An Lan chỉ cho trốn ở cái góc nào nữa.
Ai mà nhìn thấy được!
Nhưng, người đã điên thì không nói lý.
Kỷ Trường Hoài tự cho rằng mình đã giải thích xong, cúi đầu lại muốn hôn nữa.
Trình Mộc Quân nhíu mày, nghiêng mặt né tránh: "Có người."
Động tác ngừng lại, Kỷ Trường Hoài khẽ cười: "Cũng đúng, tôi không nên để người khác nhìn thấy. Chúng ta đi, đi một nơi chỉ có hai chúng ta, được không?"
Nói xong, Trình Mộc Quân cảm thấy gáy mình đau nhức, sau đó chìm vào bóng tối.
Trước khi ý thức biến mất, hắn nghe thấy Tiêu Ngật Xuyên run giọng, hơi thở đứt quãng hỏi một câu.
"Cậu, cậu muốn đưa, cậu ấy, đi... đâu?"
Theo sau đó là giọng của Kỷ Trường Hoài: "Một nơi chỉ có thể nhìn thấy tôi."