Tiên đồng trợn mắt há mồm, đờ đẫn nâng tay lên, một con hạc giấy từ ống tay áo hắn bay ra, lao thẳng tới Tiên Cung.
Tiên Cung.
Tiên Tôn không biết tung tích.
Từ ngày thiếu tộc trưởng Tuyết tộc chỉ vào mặt mắng y phụ lòng, Tiên Tôn rất hay biến mất.
Một tiên quan áo trắng đang xử lý các công việc hàng ngày, trên mặt bàn chất đầy quyển trục chờ phê duyệt.
Hạc giấy nhanh chóng rơi xuống, trên cánh có hoa văn màu vàng. Loại hạc giấy này chỉ có duy nhất ở trong cung Tiên Tôn, gặp chuyện quan trọng mới được dùng.
Đây là tiên đồng canh gác ở Đăng Tiên đài truyền đến, chẳng lẽ có chuyện lớn gì? Là thần thú thức tỉnh hay sao?
Mộc tiên quan thầm nghĩ, bây giờ Tiên Tôn không ở đây, đừng nên xảy ra chuyện gì. Hắn ngừng thở, bấm tay một cái.
Hạc giấy mở miệng, giọng điệu vô cùng dồn dập: "Không hay rồi không hay rồi, Mộc tiên quan, cha của tôn thượng tìm tới đây."
Mộc tiên quan là cây vĩnh cửu mọc ở thượng giới, bản thể là trụ cột của Tiên Cung, nhờ linh khí nuôi dưỡng ngày đêm sinh ra linh trí, sau đó được Tiên Tôn điểm hóa thành tiên.
Nói một cách đơn giản, Mộc tiên quan kinh nghiệm đầy mình, trường hợp nào cũng đã gặp qua.
Nhưng khi nghe câu nói này, gương mặt của Mộc tiên quan vẫn hơi méo mó một chút. Nếu tiên đồng canh gác hôm nay không phải là đệ tử một tay hắn dạy dỗ, cách xử sự làm người thế nào hắn rất rõ ràng, thì có lẽ hắn sẽ nghĩ đây là một trò đùa.
Mộc tiên quan nhéo sống mũi, nghĩ bụng không lẽ vì gần đây Tiên Tôn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, công việc lại quá bận rộn nên mình mới xuất hiện ảo giác sao?
Lại nghe thêm lần nữa.
"Không hay rồi, cha của tôn thượng tìm tới cửa!"
Mộc tiên quan đứng phắt dậy, quyết định đi tới hiện trường nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì, thuận tiện dạy dỗ lại đồ nhi không đáng tin của mình.
Bên cạnh Đăng Tiên đài.
Tiên đồng mặt ủ mày ê đứng ở xa sững sờ. Sau khi bình tĩnh lại, hắn cảm thấy mình như một tên ngốc.
Sao lại đi tin một lời nói dối lộ liễu như vậy chứ? Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua người áo xanh, người nọ trông có vẻ rất thoải mái, đứng trên Đăng Tiên đài mà không hề có chút sợ hãi nào mà một người hạ giới vừa phi thăng nên có.
Hắn chỉ đứng đó, ánh mắt đặt lên một nơi vô định trước mặt, nhưng khí chất lại giống tiên còn hơn cả một vị tiên.
Tiên đồng yên lặng bào chữa cho mình, không thể trách hắn tin chuyện ma quỷ này được, ai bảo người này nói ra câu đó thản nhiên như vậy chứ.
"Lộc Mính!"
Giọng nói giận dữ từ những đám mây truyền đến, tiên đồng run lên.
Nguyên hình của hắn là một con hươu sao, sau khi có linh trí được Mộc tiên quan điểm hóa, người đầu tiên nhìn thấy khi vừa mở mắt cũng là Mộc tiên quan, tất nhiên vô cùng kính trọng đối phương.
Lộc Mính run vai, cứng đờ xoay người, nhìn thấy phía sau Mộc tiên quan còn có thêm hai gã vệ binh giáp vàng đi theo, sợ tới mất hồn: "Sư, sư, sư phụ! Ta sai rồi!"
Mộc tiên quan nhìn thấy hắn hèn nhát như vậy cũng bình tĩnh lại phần nào, "Xảy ra chuyện gì, nói chi tiết."
Lộc Mính chớp mắt, thấy Mộc tiên quan thật sự không có ý trách tội mới khẽ nhích lại, giơ lên tay phải lên ngang trán.
Ống tay áo to rộng buông xuống che khuất mặt hắn: "Sư phụ, người nhìn người áo xanh bên kia kìa, hắn nói hắn là phụ thân của Tiên Tôn ở hạ giới. Ta thấy khí chất của hắn không tầm thường, hơn nữa còn gọi thẳng tên huý Mặc Sĩ Dịch của Tiên Tôn, có vẻ không phải giả."
Nghe xong, Mộc tiên quan nhíu mày. Đúng thật là thượng giới rất ít ai biết tên huý của Tiên Tôn, càng không cần phải nói tới người hạ giới.
"Hắn nói là... Mặc Sĩ Nghi hay Mặc Sĩ Dịch?"
"A, nếu vậy thì chắc là Mặc Sĩ Nghi."
Mộc tiên quan nhíu chặt mày hơn: "Mặc Sĩ Nghi đúng là tên huý của tôn thượng khi độ kiếp, nhưng vận mệnh ở hạ giới của ngài ấy có thân duyên vô cùng mỏng manh, sao lại có một phụ thân tìm tới cửa."
Hắn âm thầm tính toán trong lòng, Tiên Tôn đang không rõ tung tích, bây giờ cần phải khống chế người này, tránh xảy ra hỗn loạn không nên có.
Mộc tiên quan đánh mắt về phía người áo xanh, ra hiệu với hai vệ binh bên cạnh.
Vệ binh hiểu ý, tiến lại gần.
Không ai cho rằng một người hạ giới mới phi thăng, đúng hơn là đồ vật thành tiên có thể làm ra hỗn loạn gì.
Nhưng khi vệ binh rút trường đao bên hông ra, còn chưa kịp mở miệng, ảo ảnh kim long khổng lồ đột ngột bay ra từ trong người hắn, sau đó lao thẳng tới chỗ bọn họ.
Khí thế cuồn cuộn ngất trời vô cùng quen thuộc đối với mọi người ở đây.
Đó rõ ràng là phách của Tiên Tôn, phách của Tiên Tôn sao lại ở trên người hắn?
Mộc tiên quan và Lộc Mính liếc nhau, trong mắt cả hai đều chứa đầy kinh hãi.
Uy áp kim long lướt qua, vệ binh giáp vàng lập tức té xỉu.
Lộc Mính lẩm bẩm: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ là phụ thân của tôn thượng thật..."
Mộc tiên quan: "... Sao ngươi nói hắn là ngọc thành tiên! Ngọc thì sao có thể là phụ thân của tôn thượng?"
"Nhưng hồn phách kim long lại là chuyện gì nữa vậy?"
Xem ra lúc này chỉ có Tiên Tôn mới có thể làm rõ ngọn nguồn.
Lộc Mính thì thầm: "Làm sao giờ, Tiên Tôn giờ không biết đang ở đâu, chúng ta cũng không thể xử lý được. Hay là đưa cha của Tiên Tôn tới Tiên Cung đi? Ai da..."
Mộc tiên quan hung hăng gõ trán Lộc Mính một cái: "Nói bậy bạ cái gì?"
Gõ xong, hắn giương mắt nhìn thoáng qua người áo xanh, xác định người nọ không có ý công kích mới đi qua.
Trình Mộc Quân rất kiên nhẫn.
Đăng Tiên đài là nơi linh khí hội tụ, thân thể vừa được thiên lôi rèn luyện của hắn đang điên cuồng hấp thu linh khí, cảm giác rất thoải mái.
Đáng tiếc, tiên quan áo trắng đã đi tới.
Thiết lập của Trình Mộc Quân ở thế giới này là tàn hồn thượng giới, ngủ say không biết bao nhiêu năm. Hắn đã tồn tại từ rất lâu, mà ngã xuống cũng rất sớm.
Ít nhất, thượng giới trong trí nhớ hắn là một nơi hoàn toàn khác biệt, những người ở đây không biết gương mặt này cũng là lẽ đương nhiên.
Tiên cũng sẽ có lúc ngã xuống, những người thân quen của Trình Mộc Quân đã không còn.
Tự nhiên hắn thấy hơi buồn bã, khung cảnh này đúng là làm người ta tức cảnh sinh tình. Ở Thần giới chân chính, Trình Mộc Quân cũng đã từng cảm thán như thế.
"Tiểu Trúc Tử, cậu sao vậy?" Ngay cả hệ thống chậm chạp đó giờ cũng thấy lạ, lên tiếng hỏi.
Trình Mộc Quân cười: "Không có gì."
Tiên quan áo trắng ngừng lại trước mặt hắn, khom người hành lễ: "Vị... tiên quân này."
Mộc tiên quan suy nghĩ chọn ra một xưng hô thích hợp: "Thất lễ quá, vừa rồi ta chỉ muốn mời ngài đến Tiên Cung, hiện giờ Tiên Tôn đang không rõ tung tích."
Trình Mộc Quân: "Không sao, lúc nãy cũng không phải ý của ta, ảo ảnh kim long cảm nhận được địch ý nên tự nhảy ra ngoài, ta không thể khống chế được."
Hai người đều ngầm hiểu nhìn nhau cười, không khí vô cùng hòa hợp.
"Trình tiên quân, mời."
"Làm phiền rồi."
***
Tư Mệnh Cung.
Tư Mệnh tiên quân đứng ngoài cung, giống như một cây cột, đứng suốt một tháng.
Hắn bị ném ra ngoài.
Sau khi ném ra còn bị dính thuật định thân, tóm lại chỉ bằng một chữ "thảm".
Tiên Tôn vốn rất ít khi dao động, thế mà lần này lại nổi trận lôi đình, nhưng Tư Mệnh tiên quân lại không biết lý do là gì.
Một tháng trước, Tiên Tôn đến đây muốn xem sổ vận mệnh của mình khi ở hạ giới. Việc này vốn không hợp quy tắc, nhưng ở thượng giới, Tiên Tôn chính là quy tắc.
Vì thế Tư Mệnh tiên quân tìm ra sổ vận mệnh, Tiên Tôn xem xong, sắc mặt xấu đi trong chớp mắt. Sau đó, hắn bị ném ra ngoài.
Trong Tư Mệnh Cung, Mặc Sĩ Dịch ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, trên mặt bàn phía trước là một quyển trục được trải ra.
Quyển trục rất dài, từ trên bàn buông xuống tới dưới đất, bên trên là chi chít những ký tự màu vàng.
Quyển trục vàng, văn tự vàng, đây là vận mệnh của đế vương.
Mặc Sĩ Dịch đọc sổ vận mệnh suốt một tháng, nghiền ngẫm từng con chữ một, nhưng y luôn cảm thấy không đúng.
Rõ ràng sau khi quy vị, ký ức hạ giới đã biến mất, tình cảm cũng phủ đầy bụi. Nhưng Mặc Sĩ Dịch cứ luôn cảm thấy lòng mình trống vắng như thiếu mất một khối, thần hồn rục rịch không thể nào yên.
Đúng là sau khi quy vị, nguyên khí y bị tổn thương nặng nề, nhưng nguyên nhân không phải là độ kiếp thất bại như bên ngoài đồn đoán, mà là bởi vì y thiếu mất một phách.
Thần hồn Tiên Tôn vô cùng mạnh mẽ, nếu như y không chủ động tách rời, trên đời này không có bất luận kẻ nào có thể đoạt được một phách của y.
Y đã từng cố gắng tìm kiếm một phách đã mất của mình, nhưng sợi dây vận mệnh lại bị vướng trong sương mù.
Rốt cuộc, ở hạ giới đã xảy ra chuyện gì?
Vì thế, Mặc Sĩ Dịch đi tới Tư Mệnh Cung, mặc dù biết rõ việc xem sổ vận mệnh sẽ ảnh hưởng thần hồn, nhưng y vẫn xem.
Chỉ là y không ngờ, sau khi xem xong, lỗ trống trong lòng y càng rộng hơn. Đây không phải cuộc đời của y, không phải vận mệnh của y, nhưng y thật sự là Mặc Sĩ Nghi đó.
Mặc Sĩ Dịch nâng tay, đầu ngón tay thấp thoáng kim quang, trên sổ vận mệnh hiện lên những sợi chỉ vàng đan xen phức tạp, mà chói sáng nhất có hai điểm.
Một điểm nối liền với ngực Mặc Sĩ Dịch, một điểm còn lại chạy đến phương xa.
Mặc Sĩ Dịch vung tay, bóng dáng người nọ nối liền với điểm vàng còn lại xuất hiện ở trước mắt.
Một thiếu niên xinh đẹp với làn da trắng như tuyết và thân hình gầy gò, là con trai út của tộc trưởng Tuyết tộc - Tuyết Ninh.
Dự đoán một lần nữa vẫn nhận được kết quả cũ, kết hợp với hành động mất kiểm soát của thiếu tộc trưởng Tuyết tộc trên tiệc rượu, tất cả dấu hiệu này đều nói lên một sự thật.
Lần xuống hạ giới độ kiếp này, vận mệnh của y và Tuyết Ninh có vướng mắc sâu đậm, thậm chí là tình kiếp.
"Vô lý."
Mặc Sĩ Dịch vung tay áo, đánh tan những sợi chỉ vận mệnh đan xen.
Không đúng, chắc chắn không đúng.
Ngay khi y chuẩn bị dự đoán thêm lần nữa, một tiên đồng lặng lẽ đi đến, "Tôn thượng."
Mặc Sĩ Dịch ngước mắt, "Chuyện gì?"
"Thiếu tộc trưởng Tuyết tộc và em trai ngài ấy đến..."
Mặc Sĩ Dịch nhíu mày: "Đuổi ra."
Dứt câu, thiếu tộc trưởng Tuyết tộc kéo một người vọt vào.
"Tôn thượng, quả nhiên ngài ở đây."
Mặc Sĩ Dịch không nói gì, chỉ bấm tay một cái, sau đó Tư Mệnh tiên quân lảo đảo chạy vào.
"Ây ây ây, sao lại thế này? Tư Mệnh Cung là nơi các ngươi có thể tự tiện xông vào à?" Tư Mệnh tiên quân vừa nói vừa liếc mắt sang Tuyết Ninh.
Hắn khẽ nhíu mày, dường như nhớ ra gì đó.
"Thì ra là tên tiểu tặc nhà ngươi!"
Tư Mệnh tiên quân giận dữ, xoay người khom mình cáo trạng: "Tôn thượng, trước khi ngài đến hạ giới độ kiếp, có một hôm ta thấy cảnh tuyết bên ngoài quá đẹp nên mở cửa sổ ra để ngắm, sau đó bất cẩn ngủ quên. Khi tỉnh lại, ta nhìn thấy một bóng người lướt qua, nhưng vì không phát hiện ra linh khí khác lạ nào nên chỉ nghĩ là mình chưa tỉnh ngủ!"
"Nhưng giờ suy nghĩ lại, chính là tên tiểu tặc này!" Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào Tuyết Ninh.
Chẳng trách hắn không phát hiện ra một dấu vết nào, thì ra là người Tuyết tộc, người Tuyết tộc đứng trong tuyết tất nhiên là không phát hiện được. Hơn nữa, tiểu công tử Tuyết tộc yếu ớt từ nhỏ, được tộc trưởng Tuyết tộc nâng như trứng hứng như hoa, chưa bao giờ đưa người ra khỏi phạm vi của tộc mình.
Đương nhiên Tư Mệnh tiên quân không biết gương mặt này.
Thiếu tộc trưởng ở bên cạnh thấy vậy hất tay Tư Mệnh tiên quân ra: "Có chuyện gì thì nói đàng hoàng! Chỉ cái gì mà chỉ!"
Tư Mệnh tiên quân bị thái độ hống hách của gã làm giận run: "Nực cười! Nực cười! Đột nhập Tư Mệnh Cung là trọng tội! Phải gỡ bỏ tiên cốt chịu chín chín tám mươi mốt đòn lôi phạt!"
Tuyết Ninh nghe đến đó vội rụt người trốn sau lưng anh mình.
Thiếu tộc trưởng hồn nhiên không biết sợ, tiến lên một bước nói: "Nếu muốn quy tắc thì để ta nói, ta nhớ là Tiên Tôn và Tiên Hậu được tự do ra vào Tư Mệnh Cung."
Tư Mệnh tiên quân cười khẩy: "Tôn thượng còn chưa thành hôn, ngươi ở đây nói mớ cái gì?"
"Ai nói chưa, hôm nay ta tới đây chính là để đòi lại công bằng cho đệ đệ mình. Ở hạ giới tôn thượng đã có con với đệ ấy rồi, dù quy vị nhưng cũng không thể bội tình bạc nghĩa!"
"Cái, cái gì!" Mặc dù là Tư Mệnh tiên quân kiến thức rộng rãi cũng bị tin tức này làm chấn động.
Lần độ kiếp này của Tiên Tôn... xuất sắc dữ?
Hắn quay đầu nhìn Tiên Tôn vẫn ngồi tại chỗ, lại thấy trong đôi mắt người nọ không có chút cảm xúc nào, tựa như cuộc tranh cãi nãy giờ chỉ là một trò hề.
"Nói xong chưa?"
Mặc Sĩ Dịch mở miệng.
"Hết, hết rồi." Thiếu tộc trưởng còn muốn thêm, nghe vậy vội vã lui binh.
"Vừa lúc ta đang điều tra việc này, nếu lệnh đệ còn nhớ, vậy cùng ta đến Tiên Cung nói rõ mọi chuyện đi." Mặc Sĩ Dịch đứng dậy: "Tư Mệnh, ngươi cầm sổ vận mệnh theo."
"Vâng."