Hắn thấy Tiêu Minh Duệ có vẻ lo lắng nên lắc đầu: "Ừm, tôi không sao đâu."
Tiêu Minh Duệ: "Cậu vẫn nên đi nằm đi, không có gì đâu, để tôi canh cho, tuyết ngừng tôi sẽ kêu cậu."
Trình Mộc Quân: "Không sao, tôi thấy khỏe rồi, để tôi ngồi với anh."
Hai người ngồi xuống bên đống lửa.
Tiêu Minh Duệ lấy từ trong ba lô ra một hộp thức ăn, mở bếp cồn dã ngoại, hâm nóng rồi đưa cho Trình Mộc Quân.
"Lúc nãy tôi ăn rồi, giờ cậu ăn đi."
Trình Mộc Quân gật đầu nhận lấy, lại cầm một cái bánh mì ở bên cạnh lên ngoạm một miếng to.
Thịt hươu đóng hộp, nhiều dầu mỡ, rất thích hợp để bổ sung calo trong môi trường khắc nghiệt như bão tuyết.
Lúc ở nước ngoài, Trình Mộc Quân thích nhất là đến những nơi hẻo lánh ít dấu chân người để vẽ vật thực, vì vậy hắn có kinh nghiệm sinh tồn khá phong phú.
Hiển nhiên Tiêu Minh Duệ cũng vậy.
Hai người đều đeo ba lô leo núi, mang theo đủ lương thực, hơn nữa ở đây còn có hang động tự nhiên để tránh gió, rất đảm bảo an toàn.
Tuy nhiên, ký ức này là do Tiêu Ngật Xuyên tự thêm diễn cho mình trước khi thế giới sụp đổ.
Trình Mộc Quân chỉ biết có chuyện này qua lời kể của Tiêu Minh Duệ, nhưng cụ thể là thoát ra thế nào, tại sao mình lại ngất xỉu thì hoàn toàn không biết.
Hắn ăn xong, uống thêm miếng nước rồi mới hỏi: "Đúng rồi, vẫn chưa hỏi... tên của anh."
Ánh lửa bập bùng để lại quang ảnh trên gương mặt Tiêu Minh Duệ, khiến đôi mắt hắn trông sâu hơn.
Hắn khẽ cười, hàm răng chỉnh tề, nhìn rất cuốn hút: "Tôi tên Tiêu Minh Duệ, đàn em Trình à."
Trình Mộc Quân hơi ngạc nhiên: "A, sao anh biết tên tôi?"
Tiêu Minh Duệ: "Cậu là người nổi tiếng trong trường mà, tất nhiên tôi phải biết."
Trình Mộc Quân chưa từng gặp Tiêu Minh Duệ lần nào, lúc này đang gấp gáp gọi hệ thống ở trong đầu: "Cậu cho tôi xem tóm tắt cái đoạn này nhanh nhanh."
Hệ thống: "Trừ vai chính ra thì không có tóm tắt đâu, nhân vật Trình Mộc Quân này chỉ có một câu: Tầm mười tuổi ra nước ngoài, hai mươi tuổi về nước, yêu Tiêu Ngật Xuyên từ cái nhìn đầu tiên."
Trình Mộc Quân: "..."
Nếu đã vậy, Trình Mộc Quân chỉ đành tùy cơ ứng biến: "Thật ra tôi chưa từng gặp..."
Tiêu Minh Duệ tinh ý tiếp lời: "Tôi họ Tiêu, Tiêu Minh Duệ."
"Ừm, tôi chưa gặp đàn anh Tiêu trong trường bao giờ."
Dù sao cũng là ở nước ngoài, mà người Hoa trong trường học vốn rất ít, vòng tròn cũng nhỏ, huống chi ngoại hình của Tiêu Minh Duệ xuất chúng như thế, nếu Trình Mộc Quân có gặp thì cũng không đến mức một chút ấn tượng cũng không có.
Tiêu Minh Duệ: "Ừm, tôi là nghiên cứu sinh, sắp tốt nghiệp nên năm nay rất ít khi tới trường."
"Vậy sao anh biết tôi?"
"Triển lãm tranh của tân sinh viên, tôi đã nhìn thấy cậu."
Hai người tiếp tục trò chuyện, cực kỳ hợp cạ, nói từ những việc thích làm đến những cuốn sách thích đọc, thậm chí cả cảm xúc khi nhìn thấy cảnh đẹp cũng giống nhau đến kinh ngạc.
Khoảng thời gian vốn khó khăn đã trôi qua một cách bình yên như thế.
Sáng hôm sau.
Tuyết ngừng rơi.
Trình Mộc Quân và Tiêu Minh Duệ cùng nhau xuống núi.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra vào lúc này, khi sắp tới chân núi, trên vách núi có một tảng đá lăn xuống.
"Cậu Trình!"
Trình Mộc Quân quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Tiêu Minh Duệ nhào tới ôm chặt lấy mình, hai người ôm nhau lăn xuống.
Trong lúc quay cuồng, Trình Mộc Quân bị va chạm dẫn tới hôn mê bất tỉnh.
***
Khi tỉnh lại lần nữa, khoang mũi Trình Mộc Quân tràn ngập mùi hương đặc trưng của bệnh viện, đập vào mắt là khung cảnh trắng xoá.
Hắn giật tay, cảm thấy người mình giống như mới bị đập vỡ rồi ráp lại vậy.
"Đừng lộn xộn, toàn thân con chỗ nào cũng bị chấn thương, may là không gãy xương, nếu không sau này khỏi vẽ tranh luôn."
Bên giường truyền đến giọng nói quen thuộc, là mẹ của Trình Mộc Quân ở thế giới trừng phạt.
Mẹ Trình và ba Trình đều làm nghệ thuật, bản chất buông thả không theo khuôn khổ và rất yêu tự do.
Khi còn nhỏ, Trình Mộc Quân sống với ông bà ở trong nước, hai vợ chồng thì ở nước ngoài theo đuổi sự nghiệp và linh cảm sáng tác.
Năm hắn mười hai tuổi, ông bà lần lượt qua đời, hắn cũng được đưa sang nước ngoài.
Nhưng hai vợ chồng này vẫn không hề thay đổi, ném Trình Mộc Quân vào ký túc xá của một ngôi trường đắt đỏ rồi đi mất hút. Cũng may Trình Mộc vẫn rất phấn đấu, không hề mọc lệch.
Tóm lại, trong trí nhớ của Trình Mộc Quân, hai vợ chồng này cũng không khác người xa lạ là bao.
Trình Mộc Quân: "Mẹ, con không sao."
Mẹ Trình hơi cau mày: "Không được, con vẫn phải nghỉ dưỡng một thời gian."
Bà nói ra một cái tên, là viện điều dưỡng ở một trấn nhỏ, lúc trước khi hắn có bệnh tật gì cũng hay qua đó ở một thời gian, ở đó có chuyên gia dinh dưỡng và trị liệu phụ trách chăm sóc cơ thể trở về trạng thái tốt nhất.
"Con còn phải đi học." Trình Mộc Quân đáp.
Nếu không đoán sai, trong đoạn Tiêu Ngật Xuyên thêm diễn, vì hắn phải đi nghỉ dưỡng nên mới bỏ lỡ Tiêu Minh Duệ.
Đương nhiên là trong hang động đó Trình Mộc Quân cũng không tỉnh lại, mà ngất tới ngày hôm sau, Tiêu Minh Duệ cõng hắn xuống núi.
Vì vậy mới có tiết mục bạch nguyệt quang kỳ cục như vậy.
Thế giới trừng phạt được tái tạo dựa trên cơ sở là thế giới nguyên bản, tất nhiên cũng giữ lại tình tiết đó.
Hiện giờ trong lòng Trình Mộc Quân nghi ngờ Tiêu Minh Duệ có thể là Mặc Sĩ Nghi, đương nhiên sẽ không đi. Không tiễn Mặc Sĩ Nghi đi, ai biết y lại gây ra chuyện gì.
Nếu lại làm thế giới sụp đổ lần nữa, Trình Mộc Quân cũng không còn cách nào để cứu.
Mẹ Trình nhíu mày: "Không phải con làm đồ án tốt nghiệp xong rồi à? Hơn nữa có bằng tốt nghiệp hay không cũng không quan trọng."
Trình Mộc Quân biết mẹ Trình là một người độc lập, lập tức đổi cách nói: "Con định về nước một thời gian."
"A? Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ muốn về thôi."
Nghe đến đó, mẹ Trình không nói thêm gì nữa: "Vậy con tự quyết định đi. Được rồi, con không sao mẹ cũng yên tâm. À, không phải là ba con không tới thăm con, bây giờ ông ấy đang ở châu F làm phim về cuộc di cư của linh dương đầu bò, mẹ cũng không liên lạc với ông ấy lâu rồi."
Nói xong, bà phất tay: "Tới lúc đó hoá đơn sẽ gửi đến chỗ mẹ, con không cần lo, mẹ đi đây. Nếu cần gì thì con cứ tìm người chăm sóc."
Nói xong, bà đứng dậy muốn đi.
"Mẹ, người vào bệnh viện cùng với con đâu rồi?"
Mẹ Trình thoáng ngạc nhiên, nói: "A, cậu ấy à, ở phòng bệnh bên cạnh con đó. Mẹ qua thăm rồi, không có gì nguy hiểm, nhưng giờ vẫn chưa tỉnh lại, hình như người nhà cậu ấy cũng không ở bên này nên mẹ tiện thể thuê cho cậu ấy một người chăm sóc luôn rồi. Giờ mẹ đi đây, sắp tới giờ bay rồi."
Nói xong, bà gấp gáp rời đi.
Hình thức ở chung của nhà họ Trình là thế, thích tự do, không theo khuôn khổ, không có dịu dàng, mọi người không xen vào chuyện của nhau.
Trình Mộc Quân ngồi dậy ăn vài thứ rồi vào toilet rửa mặt, sau đó thay quần áo đi thăm Tiêu Minh Duệ.
***
Tiêu Minh Duệ bị thương nặng hơn Trình Mộc Quân một chút, tay phải bị gãy, mấy chỗ khác cũng bầm tím.
Tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.
Người chăm sóc nhỏ giọng nói hắn nghe tình huống của Tiêu Minh Duệ, xong thì đứng dậy rời khỏi phòng, để lại một mình Trình Mộc Quân ngồi ở mép giường.
Hắn lẳng lặng ngồi nhìn người trên giường.
Cũng không phải vì hành động bảo vệ ở ranh giới sinh tử đã khiến Trình Mộc Quân cảm động, dù bị thương cả người nhưng vẫn muốn tới đây nhìn một cái.
Mà là bởi vì, khi vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê là lúc con người dễ dàng bại lộ bản tính nhất.
Trước đó, cách Tiêu Minh Duệ đột ngột lao tới che chở đã khiến Trình Mộc Quân nhìn thấy phần nào thuộc về Mặc Sĩ Nghi.
Trước mắt chỉ đợi một cơ hội xác minh.
Trình Mộc Quân ngồi một lúc lâu mới thấy người trên giường khẽ nhúc nhích.
Lông mi hơi rung động, có vẻ sắp tỉnh lại.
Việc này không nên chậm trễ.
Trình Mộc Quân tiến tới bên tai hắn, thấp giọng hô: "Mặc Sĩ Nghi."
"Ưm, tiền bối."
Vài tiếng thều thào, gần như không thể phân biệt, nhưng Trình Mộc Quân lại nghe thấy rõ ràng. Hắn thẳng lưng, ngồi về.
Người trên giường quả nhiên là Mặc Sĩ Nghi.
Vậy thì kế hoạch về nước của hắn chỉ có thể hoãn lại một thời gian. Mặc Sĩ Nghi là một mối họa, tuyệt đối không thể thả y đi nữa.
Bằng không, với tính cách của y, nếu nhớ ra gì đó, không chừng lại tiễn cả Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan đi luôn.
Tiêu Minh Duệ mở mắt, ý thức của y vẫn còn khá loạn, tầm nhìn cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang ngồi bên giường.
Người nọ nhìn qua, ánh mắt như nhìn thẳng vào đáy lòng mình. Hắn ngẩn ngơ một lúc, suýt nghĩ là ảo giác.
Cậu nhóc mà hắn nhìn một lần đã nhớ ở triển lãm tranh tân sinh viên, sao cậu ấy lại ở chỗ này?
Cho đến khi Trình Mộc Quân nở nụ cười: "Đàn anh không nhớ em sao?"
Ký ức trước khi ngất xỉu dũng mãnh tràn vào đầu Tiêu Minh Duệ: "Em có sao không? Có bị thương gì không?"
Trình Mộc Quân: "Em không sao, nếu có sao thì em đã không ngồi ở đây rồi. Đàn anh nên quan tâm mình đi, tay phải của anh không mất mấy tháng thì không khoẻ được đâu."
Tiêu Minh Duệ loay hoay muốn ngồi dậy, Trình Mộc Quân hiểu ý, ấn nút nâng giường lên: "Nhưng cũng may hai đứa mình đều khá may mắn, không có chuyện gì lớn. Chỉ có tay anh..."
"Làm sao đây..."
Tiêu Minh Duệ cụp mắt nhìn tay phải của mình, trông có vẻ rất buồn rầu.
Tới rồi.
Biểu cảm quen thuộc, kịch bản quen thuộc.
Trình Mộc Quân bình tĩnh phối hợp hỏi: "Sao vậy?"
"Người nhà anh đều ở trong nước, gần đây anh lại bận rộn vì buổi triển lãm tốt nghiệp..." Tiêu Minh Duệ nhíu mày, "Lần này anh lên núi chụp cực quang cũng là vì buổi triển lãm tốt nghiệp."
Trình Mộc Quân: "Đàn anh là vì bảo vệ em mới bị thương, tất nhiên em sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Hắn thấy trong mắt Tiêu Minh Duệ hiện lên một chút vui mừng, uyển chuyển nói: "Em sẽ tìm giúp anh một người chăm sóc thật tốt."
"......" Tiêu Minh Duệ hơi ngạc nhiên, rồi lại thở dài, gặp chiêu nào phá chiêu đó: "Nhưng anh còn muốn đi vài chỗ nữa để lấy cảnh, còn phải thiết kế bố cục cho buổi triển lãm nữa, thuê người chăm sóc không thích hợp."
Trình Mộc Quân: "A, vậy sao, vậy... đàn anh cảm thấy em thế nào?"
"Được."
Trình Mộc Quân còn chưa nói hết câu, Tiêu Minh Duệ đã nhanh miệng đồng ý.
"Anh có một căn hộ gần trường, đủ cho hai người ở, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của em đâu."
Giải quyết nhanh gọn lẹ, hai người chính thức bắt đầu những tháng ngày sống chung.