Ngọc thai này không bị tục vật làm bẩn, dù lấy ra từ trong cơ thể Đào Ninh cũng không dính chút máu me nào.
Mặc Sĩ Nghi cụp mắt, nhìn thấy nó sắc mặt tức khắc trắng bệch. Khi phát hiện chân mình không tri giác y cũng không thấy tuyệt vọng như vậy.
Tuy biết người này hay giả vờ, nhưng Trình Mộc Quân vẫn thấy hơi mềm lòng: "Sao vậy?"
Mặc Sĩ Nghi ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ: "Tiền bối, làm sao bây giờ, thân thể của ngài..."
"A?"
Y túm lấy tay áo Trình Mộc Quân, siết chặt đến mức bàn tay nổi gân xanh: "Khế ước, tiền bối, ta không tìm được thân thể thích hợp nhất cho ngài, ngài đừng bỏ đi được không, là do ta bội ước, ta sai rồi, cho ta thêm một cơ hội nữa được không?"
"Dù, dù ngài có muốn chạm vào người khác, ta cũng sẽ không ý kiến nữa."
Những câu nói bất ngờ đổ ập xuống làm Trình Mộc Quân ngơ ra.
Ngay sau đó hắn lại cảm thấy sai sai, hoa văn vốn chỉ được vẽ lên bằng nước thuốc trên mặt Mặc Sĩ Nghi đang động đậy.
Không ổn!
Tâm chí bất định sẽ bị long khí phản phệ, đặc biệt là bây giờ kinh mạch ở hai chân Mặc Sĩ Nghi đã đứt đoạn, toàn bộ long khí phản phệ sẽ xông thẳng vào tâm mạch.
Trình Mộc Quân nhanh chóng kéo vạt áo Mặc Sĩ Nghi ra, áp lòng bàn tay lên đan điền y, linh khí theo đó trút xuống.
Nhưng vẫn không áp chế được, trong đôi mắt Mặc Sĩ Nghi đã bắt đầu xuất hiện sương đen, đồng tử loé ánh vàng.
Đây là dấu hiệu cho thấy sắp bị long khí khống chế hoàn toàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, y sẽ mất hết lý trí, biến thành một con quái vật chỉ biết chém giết!
Trình Mộc Quân bỗng nhớ tới gì đó, thấp giọng nói: "Không sao, ta sẽ không ký khế ước với người khác, vận mệnh của ta đã gắn liền với ngươi, sẽ không có ai khác."
Rất hiệu quả, long khí hỗn loạn dần bị áp chế.
Đôi mắt Mặc Sĩ Nghi cũng trở nên sáng hơn, sương đen bao phủ bên trên chậm rãi lui về. Y nghiêng đầu, lại là ánh mắt dã thú như khi còn là thiếu niên.
"Không giải trừ khế ước?"
"Ừm."
Mặc Sĩ Nghi được bảo đảm, nhắm mắt lại, dưới sự hướng dẫn của Trình Mộc Quân từ từ áp chế long khí nổi loạn vào trong cốt nhục.
Mọi thứ lắng xuống, lúc này Trình Mộc Quân mới yên tâm.
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Hệ thống, loại bàn tay vàng như long khí này quá nguy hiểm, cái vai chính của Mặc Sĩ Nghi đúng là thê thảm."
Hệ thống lí nhí đáp lại: "Tôi cảm thấy cậu lại bị y lừa rồi."
Trình Mộc Quân cũng nhận ra, Mặc Sĩ Nghi có năng lực áp chế long khí nổi loạn, nhưng y mặc kệ, đánh cược vào tình cảm của hắn.
Nhưng không sao.
Mặc Sĩ Nghi có tính tình thế nào hắn đã biết từ lâu, chỉ cần là người này là được.
"Tiền bối, có phải ngài biết gì đó không?"
Trình Mộc Quân giương mắt, chạm phải con ngươi đen nhánh của Mặc Sĩ Nghi: "Ừm, dù trong mười năm này ta luôn ngủ say, nhưng cũng biết mọi chuyện không phải giống như ngươi nói. Như là... ta ngủ, là do ngươi làm, đúng không?"
Mặc Sĩ Nghi nhìn vào mắt Trình Mộc Quân, không thấy được cảm xúc chán ghét nào trong đó: "Đúng vậy."
Thú nhận những chuyện trong quá khứ, đồng nghĩa với việc phơi bày tất cả mọi thứ của mình ra cho Trình Mộc Quân xem.
Nhưng giờ khắc này, y chỉ có thể chọn thẳng thắn.
"Ta đã sớm biết chuyện Đào Ninh giả mạo em gái mình tiến cung, Hắc Long vệ báo lại thoả thuận của họ cho ta biết, nhưng ta không ngăn cản..."
Trình Mộc Quân không hề biết người ban đầu tiến vào đô thành Bắc Xuyên thật sự là Ngũ công chúa Đào Cầm, hắn cứ nghĩ họ đổi người giữa đường, không ngờ lại là đổi dưới mí mắt Mặc Sĩ Nghi.
Sau đó, Mặc Sĩ Nghi bắt Đào Cầm, biết được chuyện Đào Ninh là thuần linh chi thể và có thể mang thai.
Nghe đến đó, Trình Mộc Quân bừng tỉnh, nói với hệ thống: "Đào Ninh này sống được đến bây giờ đúng là không dễ dàng."
Hệ thống: "... Sao vậy?"
"Thật tình không hiểu nổi đầu cậu ta chứa cái gì? Thông tin Mặc Sĩ Nghi xưng bá mà Đào Ninh nhận được cũng có một phần đề cập đến Hắc Long vệ, làm sao cậu ta lại ngây thơ cho rằng mình sẽ có thể đổi người trót lọt ngay dưới mí mắt Mặc Sĩ Nghi?"
Hệ thống hạ giọng nói: "Chắc là xuất phát từ sự tự tin đối với tình nghĩa thời niên thiếu."
"A."
Mặc Sĩ Nghi nói tới đây dừng lại, liếc nhìn Trình Mộc Quân một cái.
"Tiếp tục."
Y thấy Trình Mộc Quân vẫn thản nhiên như cũ mới nói tiếp: "Đào Cầm nói Đào Ninh xuất thân từ Ô Tô tộc, còn là thuần linh chi thể, nghe vậy ta nghĩ ngay đến lời ngài nói, Đào Ninh có liên quan đến thân thể của ngài."
Y ngập ngừng, khẽ nhíu mày, nhìn có vẻ chán ghét cực kỳ: "Ta cho rằng ngài kêu ta giữ Đào Ninh lại là vì muốn ta thành hôn với cậu ta, sinh ra một đứa con đủ sức chịu đựng hồn phách tiên nhân."
"Ta không muốn chạm vào cậu ta, chỉ cần nhìn thôi là ta đã muốn lột da rút gân cậu ta rồi, nhưng ta đã đồng ý với ngài, giúp ngài tìm một thân thể hoàn hảo nhất." Dường như suy nghĩ của Mặc Sĩ Nghi đang khá hỗn loạn, nhưng cũng may vẫn còn tỉnh táo: "Ta không thể bội ước."
Trình Mộc Quân: "..."
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: "A ha, quả nhiên cốt truyện chạy như bay thế này vẫn có liên quan tới cậu, nếu lúc đó cậu không bịa chuyện lừa dối Mặc Sĩ Nghi thì y cũng sẽ không có suy nghĩ này."
Trình Mộc Quân: "Nếu kịch bản không có vấn đề về logic thì Mặc Sĩ Nghi sẽ căm ghét đến nỗi muốn gi ết chết Đào Ninh như vậy sao? Nếu y không một lòng cố chấp chỉ muốn g iết chết Đào Ninh thì tôi sẽ dối gạt y như vậy sao?"
Hệ thống: "Xin lỗi, là lỗi của chúng tôi."
Trình Mộc Quân cũng không làm khó nó, tiếp tục khuyên Mặc Sĩ Nghi: "Sau đó, ngươi làm ta ngủ mười năm?"
Nói thật, tới bây giờ hắn vẫn thấy rất khó hiểu.
Hắn hiểu tại sao Mặc Sĩ Nghi luôn muốn giết Đào Ninh, cũng hiểu tại sao y hiểu lầm ý đồ muốn giữ Đào Ninh lại của hắn. Nhưng cái hắn thật sự không rõ là tại sao Mặc Sĩ Nghi lại phải làm hắn ngủ say suốt mười năm?
"Ta, ta không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của ngài."
Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày: "Hửm?"
Mặc Sĩ Nghi ngẩn ngơ nhìn hắn: "Chỉ cần là chuyện ngài muốn, ta đều sẽ thực hiện, ta không thể từ chối ngài."
"Ngươi có thể nói cho ta biết."
Mặc Sĩ Nghi lắc đầu, "Không, ta không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ngài."
Trình Mộc Quân: "... Vậy ngươi có thể không vào ngọc bội cho tới khi mọi chuyện được quyết."
"Không, ta không thể không nhìn thấy ngài lâu như vậy."
Lý lẽ quái đản, nhân cách méo mó. Quả nhiên quá khứ thiếu thốn tình cảm đã ảnh hưởng đến Mặc Sĩ Nghi rất nhiều.
Y chọn trốn tránh.
Không thể từ chối nhưng lại cực kỳ bài xích Đào Ninh, vì vậy Mặc Sĩ Nghi chọn làm hắn ngủ say mười năm, cho đến khi mọi chuyện được giải quyết.
Mười năm này với Trình Mộc Quân chỉ là một giấc mộng Nam Kha, nhưng với Mặc Sĩ Nghi lại là mười năm tra tấn. Trên con đường chinh phục thiên hạ vốn nên có Trình Mộc Quân ở trong ngọc bội đồng hành, hiện tại lại chỉ có một mình y.
Cô độc, không tin bất luận kẻ nào, chỉ khi tiến vào ngọc bội, nhìn thấy Trình Mộc Quân đang say ngủ, linh hồn y mới có được một lúc yên bình.
Lại là vẻ mặt đó.
Trình Mộc Quân biết Mặc Sĩ Nghi tâm cơ sâu nặng, luôn giả đáng thương trước mặt hắn, nhưng nghĩ đến mười năm y tự tra tấn bản thân, hắn vẫn mềm lòng.
"Chuyện Đào Ninh, ngươi không cần phải nói."
Mặc Sĩ Nghi: "Ta, ta không muốn lừa ngài nữa."
Trình Mộc Quân nở nụ cười: "Ngươi có từng nghe qua câu này chưa."
"Cái gì?"
Trình Mộc Quân nhướng mày: "Hiểu con không ai bằng cha."
Lời giải thích của Mặc Sĩ Nghi mắc trong cổ họng, y cực kỳ kháng cự những lời này.
"Đào Ninh và Lục vương gia tằng tịu với nhau là bút tích của ngươi, trong trí nhớ của Đào Ninh, người tằng tịu với cậu ta là ngươi, chắc hẳn ngươi đã dùng bí dược Nam Cương khiến cậu ta bị ảo giác. Tất cả chuyện này... đều vì ngọc thai, đúng không?"
Còn về chuyện Mặc Sĩ Nghi có lẽ đã thức tỉnh một phần ký ức Tiên Tôn, Trình Mộc Quân không thể nói, hắn sợ sẽ k1ch thích đối phương thức tỉnh nữa.
Lúc này y không thể thắng được thần hồn Tiên Tôn.
Một Đào Ninh chết, thế giới này không đến mức sụp đổ, nhưng nếu Mặc Sĩ Nghi cũng thức tỉnh thần hồn Tiên Tôn rồi bạo thể mà chết, vậy thì thật sự là không đường cứu vãn.
"Được rồi, chuyện quá khứ dừng ở đây." Trình Mộc Quân chụp vai Mặc Sĩ Nghi: "Từ lúc chọn ngươi, ta đã định sẽ chấp nhận mọi thứ của ngươi, sau này không cần giấu giếm."
Con ngươi Mặc Sĩ Nghi co lại, như có một tiếng sấm nổ ngay bên tai.
Chấp nhận mọi thứ của y? Vậy có phải y sẽ có thể bộc lộ hết tất cả những tâm tư và d*c vọng dơ bẩn đó?
Trình Mộc Quân thấy Mặc Sĩ Nghi cúi đầu, có vẻ đã khôi phục bình thường, lại hỏi: "Long khí trên người ngươi sao rồi?"
Mặc Sĩ Nghi im lặng một lát mới trả lời: "Tiền bối, ta không cảm nhận được, cũng không biết tình huống long khí thế nào, ngài có thể xoá bỏ hoa văn trên mặt ta không?"
Xoá bỏ hoa văn mới có thể xác định long khí mất khống chế có còn sót lại hay không, phương thuốc xoá bỏ thứ này trước giờ luôn đặt trong ngọc bội, Mặc Sĩ Nghi chỉ cần suy nghĩ là có thể xoá nó bất cứ lúc nào.
"Ngươi có thể tự làm."
Bị từ chối thẳng thừng, Mặc Sĩ Nghi cũng không ủ rũ, mà mở to mắt cầu xin: "Tiền bối, tay ta không nhúc nhích được, vừa rồi long khí phản phệ đã làm tổn thương kinh mạch ở tay rồi."
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn, thấy tay phải y đang buông xuống bên người, vết máu do kinh mạch nứt vỡ dưới da còn chưa tiêu tan, những chấm đỏ loang lổ trải rộng.
"Được." Hắn đồng ý.
Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, Trình Mộc Quân đã điều phối xong nước thuốc, chuẩn bị xoá bỏ hoa văn trên mặt giúp Mặc Sĩ Nghi, xác nhận long khí không còn vấn đề.
Nhúng khăn lụa trắng vào nước thuốc rồi vắt khô, sau đó lau lên gương mặt Mặc Sĩ Nghi.
Khăn tay lướt qua, để lộ làn da dưới lớp hoa văn phức tạp.
Mặc Sĩ Nghi có nước da trắng nõn, lông mi rất dài, hình như khăn cọ lên mặt có hơi ngứa, y nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run.
Sau khi lau sạch sẽ, Mặc Sĩ Nghi mở mắt, đôi mắt sâu thẳm mà lấp lánh như một màn đêm đầy sao.
Trình Mộc Quân khựng lại, trong khoảnh khắc đó, dường như Mặc Sĩ Nghi đã bắt được một tín hiệu.
Y duỗi tay ôm eo Trình Mộc Quân, dùng chút lực hoán đổi vị trí của hai người.
Trình Mộc Quân chớp mắt nhìn mái tóc dài của Mặc Sĩ Nghi rũ xuống mặt mình, ngứa quá.
Mà làm cho hắn cảm thấy ngứa hơn là ánh mắt của Mặc Sĩ Nghi.
Y cúi xuống, hơi thở giao nhau: "Tiền bối, ngài nói chấp nhận mọi thứ của ta, kể cả phần âm u nhất."
"Đây, là bí mật không một ai biết, ta giấu tận đáy lòng..."
Ngay khi cánh môi sắp chạm nhau, trong đầu Trình Mộc Quân xuất hiện một tiếng thở dài.
"Tiểu Trúc Tử, không phải hai người tình như phụ tử sao?"
Trình Mộc Quân mở to mắt, tức khắc tỉnh táo lại từ trạng thái mơ màng. Hắn đưa tay lên, cái hôn kia dừng ở mu bàn tay.
Sau đó, hắn quyết đoán đẩy Mặc Sĩ Nghi ra.
Hiện tại hai chân của Mặc Sĩ Nghi vẫn chưa khôi phục, căn bản không có sức phản kháng. Y ngã xuống giường, sắc mặt hơi tái đi: "Quả nhiên không được sao?"
Trình Mộc Quân vươn tay kéo chăn đắp lên người Mặc Sĩ Nghi: "Lúc trước từng có người nói muốn hiếu kính ta như phụ thân, ta thật sự không biết còn có cách hiếu kính như vậy đó."
Mặc Sĩ Nghi ngây dại, há miệng th ở dốc, lại không biết nên bào chữa thế nào.
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Còn tay ngươi, như vậy là không khoẻ à?"
Hắn đứng dậy nhặt ngọc thai nằm lăn lóc vì hành động lúc nãy lên, nhét vào tay Mặc Sĩ Nghi: "Tay cũng khoẻ rồi, nếu rảnh rỗi không có gì làm thì khắc một con rối từ khối ngọc này đi."
Nói xong, Trình Mộc Quân kéo vạt áo mình ra: "Thân thể hiện tại này của ta không chịu được giày vò đâu."
Mặc Sĩ Nghi nhìn khuôn ngực trắng nõn đã phiếm màu xanh lơ của ngọc thạch, thậm chí còn lờ mờ nhìn thấy hoa văn bị nứt, ngọn lửa nóng cháy trong lòng lập tức bị dập tắt.
Đúng vậy, thân thể này vốn dĩ không phải thân thể thực sự, chỉ là một bức tượng bằng ngọc thôi, sao y có thể bị d*c vọng làm mụ mị mà quên mất chuyện này chứ.
Đây là lần đầu tiên Mặc Sĩ Nghi cảm thấy vô cùng hối hận vì tiếng "phụ thân" mất não của mình, cũng hối hận vì hôm nay đã nhất thời xúc động gi ết chết Đào Ninh.
Nhưng bây giờ chuyện duy nhất y có thể làm là cầm dao lên, điêu khắc cho Trình Mộc Quân một thân thể mới.
Có lẽ, quan hệ của họ chỉ có thể dừng lại tại đây.
Như thầy như cha, bốn chữ này như một lời nguyền, liên tục lặp lại trong đầu Mặc Sĩ Nghi.