Mục lục
Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tỉnh lại, Trình Mộc Quân có hơi hoang mang.

Căn phòng rất xa lạ, xung quanh cũng rất yên tĩnh, trừ tiếng côn trùng và tiếng chim hót ra thì không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào thuộc về thế giới con người.

Trong phòng không có ai.

Trình Mộc Quân đứng dậy, kéo rèm, đẩy cửa sổ sát đất đi ra ban công.

Lọt vào trong tầm mắt là không gian đen kịt, hình như là một nơi cực kỳ hoang vắng.

Ngôi nhà nằm ở lưng chừng núi, có thể nhìn thấy vài chấm đèn sáng dưới chân núi, có dân cư, nhưng khoảng cách khá xa.

Trên ban công có lưới chống trộm, phía dưới có khoảng sân, tám chín phần mười là đã bị khóa.

Trình Mộc Quân thở dài: "Diễn biến này cũng hơi bị quá mức rồi."

Hệ thống cười: "Hehe."

"Có chuyện thì nói, đừng có giở giọng đó."

Hệ thống: "Qua nhiều thế giới tiểu thuyết rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy tình tiết kinh điển k1ch thích nhất, phòng tối hehehe. Tôi bị nhốt nhiều quá rồi, cuối cùng cũng tới phiên cậu bị nhốt, hehe."

Trình Mộc Quân: "... Cậu suy nghĩ lại đi, đây đúng thật là tình tiết phòng tối kinh điển, nhưng là tôi và cậu cùng bị nhốt."

Lúc này hệ thống mới tỉnh tại từ cảm giác hả hê: "Ơ... đúng nhỉ."

"Tốt nhất là cậu nên cầu nguyện sao cho Kỷ Trường Hoài vẫn chưa điên đến mức thật sự chơi phòng tối, lấy dây xích khóa tôi trên giường gì đó. Nếu không, cậu sẽ bị chặn, càng chán hơn."

"Ô, nhưng mà Kỷ Trường Hoài cũng đóng đinh Tiêu Ngật Xuyên trên giường luôn rồi, không bất chấp tất cả chứ?"

Hệ thống vừa dứt câu, cánh cửa phía sau mở ra.

Trình Mộc Quân không nhúc nhích, vẫn đứng ngoài ban công nhìn cảnh núi rừng đen nhánh bên ngoài.

"Phong cảnh thế nào?"

Kỷ Trường Hoài rất bình tĩnh, giống như đây chỉ là một chuyến du lịch của hai người.

"Đây là đâu?"

"Trong núi, lúc trước mỗi khi muốn tĩnh tâm anh sẽ đến đây ở một thời gian, đồ dùng cũng đầy đủ." Kỷ Trường Hoài dịu dàng nói, "Đủ cho chúng ta ở đây một thời gian."

Trình Mộc Quân bật cười: "Nếu muốn đi du lịch với em thì anh cứ mời bình thường là được, em cũng đâu có từ chối, sao phải đánh ngất em rồi mang đến đây?"

Kỷ Trường Hoài hơi kinh ngạc, giống như không ngờ Trình Mộc Quân sẽ có phản ứng này.

Y im lặng một lúc lâu, vẻ mặt ngơ ngác mất hồn, sau đó nhẹ nhàng xoa mặt Trình Mộc Quân: "Xin lỗi, anh không nghĩ tới."

Ngữ điệu bình tĩnh, ánh mắt ôn hòa, giống như Kỷ Trường Hoài, không phải yêu tăng hay Quân Mục.

Câu vừa rồi của Trình Mộc Quân chỉ là đang thử, hắn muốn nhìn xem người này rốt cuộc là vị nào.

Nếu là Kỷ Trường Hoài, hắn phải dùng cách khác để đối phó.

"Em biết những chuyện đó không phải do anh làm. Đến đây rồi anh mới khôi phục lý trí đúng không?"

Trình Mộc Quân vô thức cho rằng đó là yêu tăng, hành động phụ thuộc vào cảm xúc, không hề suy xét đến hậu quả.

Cũng may cây trụ của thế giới Tiêu Ngật Xuyên sống khá dai, không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không cũng chẳng biết thế giới này biến thành cái dạng gì.

Tiêu Ngật Xuyên không sao, cốt truyện sẽ không có vấn đề.

Không nghĩ tới, Kỷ Trường Hoài lại bật cười.

"Em sai rồi, là anh làm. Anh rất tỉnh táo, khi cầm đao đâm xuống, anh vẫn rất tỉnh táo. Anh biết mình đang làm gì..."

Trình Mộc Quân ngơ ngác.

Ánh mắt Kỷ Trường Hoài vẫn vô cùng dịu dàng, nụ cười trên môi nhẹ như gió ngày xuân. Y tiến tới, đặt lên khoé môi Trình Mộc Quân một nụ hôn.

Rất ngắn ngủi, chạm vào rồi tách ra.

"Anh chỉ nghĩ, tại sao em không thể chỉ nhìn một mình anh? Em càng tiến vào lòng anh, suy nghĩ này càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức lý trí cũng không thể kiểm soát được."

Trình Mộc Quân xoay mặt nhìn ra bên ngoài, trong lòng thở dài: "Hệ thống, hình như sắp lật xe rồi."

Hệ thống: "Nén, nén bi thương?"

Mọi chuyện lại vượt ngoài dự đoán của Trình Mộc Quân và hệ thống. Kỷ Trường Hoài đúng là Kỷ Trường Hoài, cho dù là tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết máu chó, áp vào người y cũng trở nên khác biệt.

Kỷ Trường Hoài không hề làm gì, thậm chí không hạn chế tự do của Trình Mộc Quân.

Hàng ngày y sẽ đưa Trình Mộc Quân đi những nơi có phong cảnh đẹp ở gần đó, ngẩn ngơ hết một ngày rồi đi về.

Trình Mộc Quân vẽ tranh, y ở bên cạnh đọc sách. Lúc rảnh rỗi hai người còn đi câu cá. Trong rừng núi hẻo lánh, có lẽ bởi vì có một người khí chất đặc biệt ôn hòa như Kỷ Trường Hoài làm bạn, Trình Mộc Quân đã phá bỏ lời nguyền không quân, câu được con cá đầu tiên.

Giống như đi nghỉ dưỡng, bất giác vui quên trời đất.

Chỉ duy nhất một điều, Kỷ Trường Hoài không cho phép Trình Mộc Quân rời khỏi tầm mắt của y, cũng không cho hắn nhìn thấy người thứ hai.

Ngày tháng trên núi thoáng chốc trôi qua, chớp mắt đã được hơn nửa tháng.

Thanh tiến độ vẫn không nhúc nhích, trong lòng Trình Mộc Quân biết không thể kéo dài nữa, vì vậy hỏi Kỷ Trường Hoài, khi nào có thể rời đi.

Kỷ Trường Hoài không trả lời.

Ngày thứ ba, ngôi nhà nhỏ có khách tới thăm.

Tiêu Ngật Xuyên.

Sắc mặt y hơi tái, nhìn như mới xuất viện không lâu, trên người vẫn còn vương mùi thuốc và nước sát trùng chỉ có ở bệnh viện.

Kỷ Trường Hoài ngồi trên ghế đá trong sân, trên bàn bày ấm nước sôi và dụng cụ pha trà.

Y chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi."

Tiêu Ngật Xuyên ngồi xuống.

Y muốn hỏi Trình Mộc Quân ở đâu, nhưng đây là vảy ngược của Kỷ Trường Hoài, nhiều lời không chừng sẽ k1ch thích đối phương.

Vì vậy lời đã đến bên miệng, lại chỉ thốt ra một câu: "Dạo này thế nào?"

Phảng phất chỉ đơn giản là câu thăm hỏi giữa những người bạn, cũng giống như việc Tiêu Ngật Xuyên một mực chắc chắn vết thương lần này là ngoài ý muốn, giấu giếm tất cả mọi người.

"Mộc Quân rất tốt." Kỷ Trường Hoài chủ động mở miệng.

Y nâng tay, rót một ly trà, đẩy đến trước mặt Tiêu Ngật Xuyên.

"Uống trà, sau đó đưa em ấy đi."

Tiêu Ngật Xuyên sửng sốt: "Vậy còn cậu?"

Kỷ Trường Hoài rũ mắt: "Tôi... vậy là đủ rồi. Mộc Quân không phải cá trong chậu, chim trong lồ ng, cũng không phải đồ chơi. Tôi không thể nhốt em ấy như vậy."

"Cậu có thể... " Tiêu Ngật Xuyên ngập ngừng: "Tôi không nói chuyện này cho ai nghe. Cậu có thể đi chữa bệnh, sau đó lại trở về."

Kỷ Trường Hoài cụp mắt, nhìn chằm chằm ly trà trong tay: "Không chữa được, tôi biết sâu trong lòng mình đang nghĩ gì. Chỉ cần nhìn thấy em ấy, những suy nghĩ tối tăm méo mó đó sẽ trào dâng, vô tận."

Tiêu Ngật Xuyên nhíu mày: "Tôi không hiểu." Y không hiểu rốt cuộc thứ tình cảm mãnh liệt đến mức cố chấp này là thế nào. Rõ ràng lý trí biết là sai, lại không thể thay đổi?

"Có lẽ do hai mươi mấy năm cuộc đời tôi quá lạnh nhạt, vậy nên khi gặp được Mộc Quân, tất cả cảm xúc và ái dục đều dồn lên người em ấy."

Kỷ Trường Hoài quay đầu, nhìn căn nhà phía sau: "Bây giờ tôi vẫn có thể khống chế, nhưng sau này, tôi không biết sẽ như thế nào. Có lẽ tôi thật sự sẽ giam cầm em ấy, kéo cả hai đi vào ngõ cụt."

Y khẽ cười: "Bây giờ tôi đã thỏa mãn, đến đây là tốt rồi."

Kỷ Trường Hoài đứng dậy: "Tôi đi đây. Chắc hẳn Mộc Quân cũng biết suy nghĩ của tôi, nếu em ấy hỏi, cậu cứ nói sự thật cho em ấy."

"Cậu không tạm biệt cậu ấy sao?"

Kỷ Trường Hoài sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ giãy giụa, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: "Không được, nhìn thấy tôi sẽ đổi ý. Lần này..."

Y quay đầu nhìn lại, rõ ràng gương mặt không có biểu cảm gì, không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo: "Tôi sẽ không nương tay, để cậu ngủ ở đây mãi mãi."

Tiêu Ngật Xuyên: "..."

Tiêu Ngật Xuyên đứng trong sân một lúc lâu, cho đến khi xác nhận Kỷ Trường Hoài sẽ không về nữa mới xoay người vào nhà.

Y đi lên lầu hai, đẩy cánh cửa của căn phòng cuối cùng ra, nhìn thấy người mình canh cánh bên lòng đang ngồi trên ban công.

Căn phòng này hướng sang một nơi khác, không nhìn thấy sân, trước mắt chỉ có núi rừng.

Hình như Trình Mộc Quân đang vẽ tranh, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không nhúc nhích.

Tiêu Ngật Xuyên im lặng đi tới, rồi ngừng lại ở ngưỡng cửa sổ.

Trên giấy vẽ trắng tinh là khung cảnh một khu rừng, bên trong còn có một cái hồ, bên hồ có hai người.

Trình Mộc Quân vẽ một nét, rồi bỗng nhiên mở miệng: "Kỷ Trường Hoài đâu?"

Tiêu Ngật Xuyên: "Cậu ấy đi rồi."

Y đang định giải thích trấn an Trình Mộc Quân, không ngờ đối phương chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm."

Hắn lại di chuyển bút, trên giấy vẽ, các chi tiết quần áo của hai người bên hồ dần dần thành hình, cuối cùng chỉ còn lại gương mặt là trống rỗng.

Tiêu Ngật Xuyên lại cảm thấy huyệt Thái Dương mình nhói lên, trước mắt tối sầm, sắp ngất xỉu: "Đây là, nơi nào?"

Trình Mộc Quân cười: "Không có gì, nằm mơ mơ thấy, đi thôi."

Hắn trở tay dọn dẹp dụng cụ, xách theo giá vẽ đi về hướng cửa.

Sau khi ra ngoài, Trình Mộc Quân đặt tay lên tay nắm cửa, xoay người lại: "Sao vậy? Không đi sao? Tiêu..." Hai chữ còn lại rất mơ hồ, không nghe rõ là cái gì.

Tiêu Ngật Xuyên bừng tỉnh: "A, được, đến đây."

***

Một tháng sau.

Trình Mộc Quân đến sân bay từ rất sớm. Hắn không đi kiểm tra an ninh, mà tìm một chỗ bên ngoài để ngồi xuống.

Hắn đang đợi người, đợi một người biết rõ sẽ không xuất hiện.

Sau ngày ấy, Kỷ Trường Hoài không còn xuất hiện nữa. Trình Mộc Quân cũng quay về cuộc sống bình thường, không hỏi Kỷ Trường Hoài đang ở đâu.

Hệ thống không hiểu những gì Trình Mộc Quân đang làm, không hiểu tại sao tự nhiên hắn lại muốn đi.

"Tiểu Trúc Tử, cậu đang đợi ai vậy? Chắc chắn Kỷ Trường Hoài sẽ không xuất hiện đâu, cậu đợi làm gì..."

Trình Mộc Quân thản nhiên lướt điện thoại: "Tôi chưa nói là đợi là Kỷ Trường Hoài."

"Vậy thì là ai?"

"Tiêu Ngật Xuyên."

Trình Mộc Quân giương mắt, nhìn về phía cửa ra vào: "Người tới sẽ là Tiêu Ngật Xuyên."

Sau khi Kỷ Trường Hoài biến mất, Mạc An Lan thuận lý thành chương chia tay Tiêu Ngật Xuyên.

Hai người nói với người ngoài là chia tay trong hoà bình.

Lúc này trùng hợp đang nghỉ hè, Mạc An Lan nói muốn đi du lịch, nhưng trên thực tế, người biết nội tình đều biết cậu ta đi đâu.

Cậu ta đi tìm Kỷ Trường Hoài, cũng không bất ngờ lắm.

Kỳ lạ là Tiêu Ngật Xuyên, y không có bất kỳ phản ứng nào, không đuổi theo Mạc An Lan, cũng không có biểu hiện buồn bã gì sau chia tay.

Bởi vì việc này, thanh tiến độ lại tăng lên một lần nữa, tới 95%. Sau này chỉ cần Kỷ Trường Hoài và Trình Mộc Quân hoàn toàn chia tay, thanh tiến độ sẽ có thể sửa chữa xong.

Trình Mộc Quân thấy thế, biết là thế giới này sắp đi đến bước cuối cùng rồi.

"Kết thúc câu chuyện máu chó của cậu là Mạc An Lan chọn Tiêu Ngật Xuyên." Trình Mộc Quân thở dài: "Nhưng mà tình huống của tôi và Kỷ Trường Hoài thế này, có lẽ Tiêu Ngật Xuyên sẽ không làm gì cả. Chắc phải k1ch thích y nữa thôi."

Hệ thống: "Hả? K1ch thích? K1ch thích y... đào góc tường bạn mình à?"

Trình Mộc Quân nhìn vào cửa, Tiêu Ngật Xuyên đã đi tới, nở nụ cười: "Cậu sai rồi, không phải k1ch thích cái này. Hơi có lỗi với y một chút, tái hiện ác mộng."

"Tái hiện ác mộng?" Hệ thống càng mờ mịt hơn, nhưng lúc này Trình Mộc Quân đã không rảnh giải thích cho nó nữa.

Tiêu Ngật Xuyên đứng trước mặt Trình Mộc Quân.

"Kỷ Trường Hoài đâu?" Trình Mộc Quân ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.

Tiêu Ngật Xuyên: "Xin lỗi, tôi không liên lạc với cậu ấy được. Cậu ấy đã đi lang thang khổ tu với các tăng nhân chùa Xuất Vân, bây giờ không biết đang ở đâu nữa."

Y nhíu mày nhìn Trình Mộc Quân với vẻ mặt lo lắng.

Trình Mộc Quân nhún vai: "Vậy thì thôi."

"Khi nào cậu về, tôi tới đón cậu."

"Không định về nữa."

"Cái gì?" Tiêu Ngật Xuyên đột nhiên nâng cao giọng, sau đó hình như cảm thấy mình phản ứng lớn quá, lại nhỏ giọng nói: "Việc học của cậu thì tính sao?"

Trình Mộc Quân khẽ cười: "Về bên kia cũng vậy thôi, em đã làm xong thủ tục thôi học ở trường rồi."

Hắn cúi đầu, nhìn vé máy bay: "Đến giờ rồi, em phải đi đây. Rất vui vì đã quen được anh."

Dứt lời, Trình Mộc Quân xoay người vẫy tay, sau đó kéo vali đi về phía cửa kiểm tra an ninh.

"Khoan đã."

Trình Mộc Quân xoay người, lại thấy Tiêu Ngật Xuyên ngập ngừng nói: "Cậu có chuyện gì muốn tôi chuyển lại cho Kỷ Trường Hoài không?"

Rõ ràng là thời đại 4.0, có gì thì nhắn tin gọi điện. Tiêu Ngật Xuyên không ngốc, chỉ những lúc không biết làm sao mới có thể hỏi được câu thế này.

Trình Mộc Quân cũng không vạch trần, chỉ nói: "Ừm."

Hắn lấy từ ba lô ra một quyển sổ phác thảo, cầm bút viết lên trên mấy dòng chữ.

"Đây là nơi tôi sẽ đợi, ba tháng, nếu Kỷ Trường Hoài không tới, chúng ta sẽ chia tay."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK