Vừa rồi, trên tay thanh niên kia có đeo một chiếc nhẫn.
Nhẫn đeo ở ngón áp út, kiểu dáng khá đặc biệt, hình rắn, đôi mắt là hai viên đá ngọc lục bảo nho nhỏ.
Y đã từng gặp nó rồi?
Động tác lên xe ngừng lại, Cừu Tông nhớ ra y đã nhìn thấy chiếc nhẫn có kiểu dáng tương tự ở đâu rồi, buổi tối hôm đó, y nhìn thấy ở chỗ Trình Mộc Quân.
Đêm đó ánh sáng rất kém, nhưng y vẫn nhớ rõ, trong tay Trình Mộc Quân chính là chiếc nhẫn tạo hình giống như vậy.
Nếu là một cặp, vậy tại sao chiếc còn lại lại xuất hiện trên tay người em họ của Tiêu Minh Duệ.
Cừu Tông càng nghĩ càng thấy không đúng, quyết định đi tìm Trình Mộc Quân.
Còn về phương thức liên lạc, Cừu Tông muốn tìm cũng không khó.
Lúc trước y không chủ động liên lạc với đối phương là vì không muốn thái độ quá dồn dập của mình dọa đến Trình Mộc Quân thôi.
***
Khi nhận được cuộc gọi của Cừu Tông, Trình Mộc Quân đang trốn ở một căn nhà nhỏ trong rừng.
Hắn biết ba mẹ Tiêu Minh Duệ đã bay sang bên này, vì tránh phiền phức nên đã tìm một nơi vắng vẻ tách biệt với bên ngoài để trốn.
Trình Mộc Quân tạm thời không định đi tìm Cừu Tông, theo như lời hệ thống nói, cốt truyện ở trong nước vẫn chưa chính thức bắt đầu, không cần gấp gáp trở về.
Nhìn vào tuổi tác thì đúng như thế, Tiêu Minh Duệ đang làm đồ án tốt nghiệp, Tiêu Ngật Xuyên nhỏ hơn Tiêu Minh Duệ mấy tháng, cũng đang là nghiên cứu sinh, mà Kỷ Trường Hoài và Mạc An Lan bắt đầu yêu thử là chuyện sau khi tốt nghiệp.
Kỷ Trường Hoài muốn lên núi xuất gia, người nhà nóng nảy, mẹ y khẩn cầu y thử những chuyện ở thế giới trần tục một lần, Mạc An Lan chớp cơ hội này, trở thành bạn trai của Kỷ Trường Hoài.
Trình Mộc Quân nghe vậy nên cũng không vội, quyết định cho mình thư thả mấy ngày, đợi người nhà Tiêu Minh Duệ rời khỏi rồi lại đi tìm Cừu Tông.
Hắn đang câu cá.
Căn nhà nhỏ trong rừng là tài sản của ba Trình Mộc Quân, tiền trong tay ông gần như đều dùng hết vào mấy chuyện kỳ quái. Trong nhà gỗ có đủ các vật tư cần thiết có thể đáp ứng nhu cầu hàng ngày, thậm chí còn có nhiều loại đồ hộp có hạn sử dụng cực kỳ dài.
Tóm lại, đối với Trình Mộc Quân mà nói, hắn sống một mình ở chỗ này mấy tháng nữa cũng không thành vấn đề.
Nghe hệ thống báo cáo tình huống trong nước xong, Trình Mộc Quân cảm thán: "Hệ thống, bây giờ cậu rất là có ích nha, còn có thể giám sát tiến triển của cốt truyện ở trong nước nữa."
Hệ thống vô cùng đắc ý: "Chứ sao nữa, chính tôi là người sửa lại thế giới này mà."
Trình Mộc Quân nhìn phao câu nổi trên nước, hỏi: "Vậy sao lúc trước cậu không biết gì hết vậy?"
Hệ thống: "Hả? Cậu nói gì?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy đáng lẽ ra cậu nên có nhiều khả năng hơn."
Hệ thống cảm động rớt nước mắt, không ngờ có một ngày mình sẽ được Trình Mộc Quân công nhận. Hồi tưởng lại chặng đường đã qua, hình như trừ ríu rít khuấy động bầu không khí ra thì nó chẳng làm được gì cả.
Không đúng tí nào.
"Tiểu Trúc Tử, cậu tốt thật."
Trình Mộc Quân cười, không nói chuyện.
Lúc này, điện thoại hắn đổ chuông.
【Cừu Tông】
Sao lại là Cừu Tông?
Phao câu khẽ động, có thể thấy con cá đã bị tiếng chuông đột ngột dọa chạy mất.
Trình Mộc Quân thở dài: "Hệ thống, tôi cảm thấy đây là điềm xấu."
Hệ thống: "... Sao cậu cướp thoại của tôi?"
"Chào anh, cảnh sát Cừu."
Cừu Tông nói: "Xin lỗi vì mạo muội, nhưng tôi muốn gặp cậu một lần, có vài việc cần gặp mặt để nói."
Trình Mộc Quân vốn muốn hỏi Cừu Tông định hẹn ở đâu, nhưng khi đứng dậy quay đầu lại, nhìn thấy nhà gỗ phía sau, hắn lại đổi ý: "Có thể phiền anh tới chỗ tôi không?"
Cừu Tông đồng ý, sau khi cúp máy, Trình Mộc Quân gửi địa chỉ qua.
Hệ thống có chút khó hiểu, hỏi: "Không phải cậu nói có điềm xấu à? Sao còn kêu Cừu Tông tới đây? Rõ ràng chỗ này nguy hiểm hơn mà."
Trình Mộc Quân xoay người, hất cằm về phía nhà gỗ ở đằng xa: "Cầu phú quý trong hiểm nguy, nói không chừng có thể tiễn Cừu Tông đi."
Hệ thống: "A?"
"Cậu không cảm thấy, hoàn cảnh này khá giống khi ở hành tinh rác rưởi sao?"
Chính xác.
Trong rừng rậm hoang vu vắng vẻ như tách biệt với thế giới bên ngoài, đằng sau là nhà gỗ nhỏ đơn sơ phảng phất nơi ẩn núp trên hành tinh rưởi.
Trước lúc thế giới sụp đổ, Cừu Tông chưa từng xuất hiện, vì vậy Trình Mộc Quân không thể phong ấn ký ức của y và Hạ Sâm.
Có thể nói, y và Hạ Sâm ngược lại là hai người dễ dàng thức tỉnh nhất.
Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng có thể lái xe theo đường quốc lộ, ước chừng khoảng ba tiếng là tới.
Buổi chiều, Cừu Tông đến.
Lúc này Trình Mộc Quân đang nấu nước cạnh gốc cây bên ngoài nhà gỗ, hắn nhìn thấy một chiếc xe bán tải đậu bên đường, sau đó Cừu Tông mở cửa xuống xe.
Hắn đứng lên, vẫy tay: "Cảnh sát Cừu, bên này."
Vài phút sau, hai người ngồi xuống trong nhà gỗ.
Chiếc bàn bằng gỗ thô sơ, chén trà mất nắp đậy, còn có một cái ấm đun nước đầy nhọ.
Tất cả nhìn rất hoang sơ, mà Trình Mộc Quân với nước da trắng nõn, vẻ ngoài quá xinh đẹp lại có vẻ không hợp với nơi này.
Cừu Tông nhìn Trình Mộc Quân trước mặt, bỗng dưng có cảm giác quen thuộc.
Lại là kiểu pha trà không theo một cách thức nào, lá trà quay cuồng trong nước sôi, hơi nước bốc lên làm nhoè đi gương mặt của Trình Mộc Quân.
Cừu Tông ngơ ngác ngắm nhìn.
"Uống trà đi, cảnh sát Cừu."
Xưng hô mới lạ kéo ý thức của Cừu Tông về, y vội vàng nhận lấy chén trà.
"Shh ——" Chén trà rất nóng, nhưng Cừu Tông vẫn không buông tay, y sợ mình không cẩn thận làm đổ lại làm Trình Mộc Quân bị bỏng.
Chỉ là khi đặt chén trà xuống bàn thì nước đổ ra ngoài một chút.
Rất chật vật.
Vành tai Cừu Tông nóng lên, nói: "Trình tiên sinh, là thế này, lúc tôi tới nhà cậu tìm cậu, có nhìn thấy một người rất giống... của cậu."
Y vốn định nói là "bạn trai", nhưng khi lời đã đến bên miệng lại biến thành hai âm tiết mơ hồ.
Cũng may Trình Mộc Quân giống như không phát hiện chút tâm tư của y, chỉ hỏi: "Ý anh là, cái người đột nhiên xuất hiện đó nhìn rất giống Tiêu Minh Duệ?"
Cừu Tông gật đầu: "Ừm, gần như là từ một khuôn khắc ra."
Trình Mộc Quân: "Tôi biết anh ta, Tiêu Ngật Xuyên, là em họ của Tiêu Minh Duệ. Chuyện này cũng không lạ gì."
Nói tới đây, hắn ngước mắt: "Cảnh sát Cừu, việc này có phải còn nội tình gì khác không?"
Cừu Tông: "A?"
Trình Mộc Quân bỗng nhiên nhướng mày cười: "Nếu không, tại sao cảnh sát Cừu lại để ý căn nhà của Tiêu Minh Duệ như vậy? Chẳng lẽ..."
"Không phải, tôi, tôi lo lắng cho cậu!"
Cừu Tông nóng nảy, buột miệng thốt ra một câu, vừa dứt lời lập tức thấy không đúng, y hơi hé miệng, suy sụp ngồi thụp xuống, có chút buồn rầu.
Cừu Tông cũng không hiểu, rõ ràng trong công việc y có thể kiểm soát cục diện, khi đối mặt với nhiều tên côn đồ phát rồ cũng chưa từng lung lay, vậy mà trước mặt Trình Mộc Quân lại dễ dàng căng thẳng như vậy.
Không phải bởi vì cảm xúc khó nói nào đó trong lòng, mà như là họ đã từng bên nhau như vậy.
Trình Mộc Quân cố ý, cố ý trêu đùa y như cách hắn đã làm với thiếu niên Cừu Tông khi hai người ở chung.
Suy cho cùng, ký ức về khoảng thời gian đó là ký ức khắc sâu nhất trong sinh mệnh dài dằng dặc của Cừu Tông, dùng đoạn ký ức đó để đánh thức y là hợp lý nhất.
Ôn hòa không k1ch thích.
Xét những hiểu biết của Trình Mộc Quân về Cừu Tông, kế tiếp y sẽ cứng nhắc nói sang chuyện khác, làm bộ như không có gì xảy ra.
"Không phải, là... Trình tiên sinh, tôi nhớ lần trước tôi có nhìn thấy cậu đeo một chiếc nhẫn tạo hình rất kỳ lạ."
Rất cứng nhắc, phong cách cũng rất Cừu Tông.
Trình Mộc Quân thuận thế gật đầu, đang muốn hỏi tại sao Cừu Tông nhìn thấy, không ngờ câu tiếp theo lại vượt xa dự đoán của hắn.
"Tôi nhìn thấy trên tay Tiêu Ngật Xuyên đeo một chiếc nhẫn giống như vậy."
Tiêu Ngật Xuyên? Sao có thể?
Khi rời đi Trình Mộc Quân chỉ mang theo đồ đạc của bản thân và những tấm ảnh Tiêu Minh Duệ chụp cho hắn, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Dù sao những thứ đó đều thuộc về tài sản cá nhân của Tiêu Minh Duệ, hắn không thích hợp mang đi.
Tiêu Ngật Xuyên xuất hiện ở chỗ này không kỳ lạ, nhẫn còn một chiếc cùng kiểu cũng không kỳ lạ, đại khái là vì đây là nhẫn cặp.
Có lẽ Tiêu Minh Duệ đã giấu nhẫn ở chỗ nào đó Trình Mộc Quân không biết. Nhưng, tại sao Tiêu Ngật Xuyên lại đeo chiếc nhẫn đó? Nghĩ thế nào cũng thấy vô lý.
Tiêu Ngật Xuyên là một người rất biết chừng mực, không lý nào lại đụng vào di vật của Tiêu Minh Duệ, thậm chí còn đeo lên tay.
Rốt cuộc là chuyện gì? Tiêu Minh Duệ, Tiêu Ngật Xuyên, Mặc Sĩ Nghi...
Trình Mộc Quân nhíu mày, không muốn nói chuyện chiếc nhẫn nữa, mà ngước mắt nhìn Cừu Tông: "Cảnh sát Cừu, sao anh để ý chiếc nhẫn này quá vậy?"
Cừu Tông thoáng sửng sốt, dường như đã hạ quyết tâm: "Nói lời này có lẽ khá vớ vẩn, nhưng... từ sau khi gặp được cậu, tôi vẫn lưu luyến không thôi, tôi cứ luôn cảm thấy mình nên gặp lại cậu."
"Vậy bây giờ gặp được rồi, anh cảm thấy thế nào?"
Cừu Tông cúi đầu nhìn ly trà: "Không biết, chỉ cảm thấy... ở lại nơi này mới là chuyện tôi thật sự muốn làm."
"Ừm..." Trình Mộc Quân chống cằm, có vẻ cũng không bài xích lời giải thích kỳ cục này của Cừu Tông.
Cừu Tông nhìn vào mắt hắn, càng cảm thấy quen thuộc hơn: "Tôi muốn tới gần cậu, muốn biết thêm về cậu, chúng... chúng ta không nên có quan hệ xa lạ như vậy."
Nghe xong, Trình Mộc Quân bỗng nhiên đứng dậy, nhoài người qua mặt bàn, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Cừu Tông, nói: "Cừu Tông, có lẽ, em nên gọi tôi một tiếng "thầy"."
Con ngươi Cừu Tông co lại, nét mặt cứng đờ. Y cắn chặt răng, trán rịn mồ hôi.
Y trông rất thống khổ, miễn cưỡng nâng một tay lên, bắt lấy bàn tay đang chống lên bàn của Trình Mộc Quân, ngay khi chạm vào lại lập tức buông lỏng.
"Th, thầy..."
Rầm, Cừu Tông không chịu nổi lượng ký ức quá lớn, ngã xuống.
Trình Mộc Quân nhìn một lát rồi mới khom lưng, vác người vào phòng ngủ, thả lên giường.
Sắp xếp cho Cừu Tông đã ngất xỉu xong, Trình Mộc Quân cũng không đi ngay, mà ngồi bên mép giường ngơ ngác.
Hệ thống: "Cậu sao thế? Tự nhiên đánh thức Cừu Tông vội vàng vậy?"
Trình Mộc Quân kéo chăn cho Cừu Tông, thở dài: "Tôi thất sách, có lẽ Mặc Sĩ Nghi vẫn chưa đi."
"Cái gì?"
"Cả cậu và tôi đều đã quên một chuyện, ở chỗ Mặc Sĩ Nghi có một nửa linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên."
Trình Mộc Quân nhéo sống mũi: "Chỉ có một linh hồn rời khỏi nơi này, y chơi chiêu với tôi, để lại một nửa, chắc là bám vào chiếc nhẫn kia."
Hệ thống: "A, y, y muốn làm gì?"
"Chắc là muốn nuốt luôn Tiêu Ngật Xuyên?" Trình Mộc Quân thở dài: "Hệ thống ơi hệ thống, tôi vừa khen cậu xong là cậu lại kéo chân rồi."
Hệ thống không phục, tức giận nói: "Chuyện hắc tâm liên trà xanh làm có liên quan gì tới tôi?"
"Ai nói sẽ không có chuyện lệ quỷ không phù hợp với thế giới quan? Không có chuyện Mặc Sĩ Nghi chưa siêu thoát?"
Hệ thống lí nhí nói: "Vậy, vậy cậu kêu y nuốt Tiêu Ngật Xuyên là được rồi."
Trình Mộc Quân: "A, cậu chắc chắn là khi Tiêu Ngật Xuyên xảy ra chuyện, thế giới này sẽ không hỏng?"
Hệ thống: "Không, không chắc, không hổ là hắc tâm liên trà xanh, quá nhiều thủ đoạn, khó lòng phòng bị mà!"
Trình Mộc Quân không giải thích thêm, nguyên nhân trong đó quá phức tạp. Mặc Sĩ Nghi không phải một linh hồn hoàn chỉnh, thậm chí có thể nói là phần linh hồn gần với ma quỷ nhất của người ấy, hành động cực đoan không từ thủ đoạn cũng là chuyện có thể hiểu được.
"Cũng may trực giác của tôi vẫn dùng được, có để lại một tay."
"Cái gì?"
Trình Mộc Quân nâng tay vuốt tóc Cừu Tông: "Hệ thống, cậu đoán xem, nếu Mặc Sĩ Nghi biết Cừu Tông tới tìm tôi, khả năng y chạy tới đây trong đêm là bao nhiêu?"
Đây cũng là nguyên nhân y mạnh mẽ kích hoạt ký ức của Cừu Tông.
Mặc dù cùng thuộc về một người, nhưng các mảnh vỡ vẫn sẽ có khuynh hướng tính cách khác nhau. Nếu nói Mặc Sĩ Nghi là phần tiêu cực và đen tối, thì Cừu Tông chính là phần tích cực và tươi sáng.
Cũng chỉ có Cừu Tông mới có thể áp chế Mặc Sĩ Nghi, đưa y trở lại cơ thể.