Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Lầu một khách sạn là nơi nghỉ ngơi, thiết kế tinh xảo. Ở chỗ góc có mấy kệ sách to và sô pha màu nâu bằng da, hình thành một không gian nhỏ độc lập.
Trình Mộc Quân dừng bước lại, xoay người đi qua.
"Trợ, trợ lý Trình, cậu không lên sao?" Du Thiếu Ninh vội vàng theo vào, lại thấy hơi kì lạ.
Trình Mộc Quân: "Không cần, tôi ở đó mọi người cũng không được tự nhiên đúng không?"
Du Thiếu Ninh lập tức nhớ lại chuyện vừa rồi, Trình Mộc Quân một mình một người ngồi một chỗ, toàn bộ hành trình không nói gì. Hắn còn muốn nói gì đó, lại thấy Trình Mộc Quân mang mắt kính lên, tức khắc biến trở về trợ lý Trình bình tĩnh lý trí.
Hắn ngập ngừng nói: "Tôi, tôi lên trước."
Trình Mộc Quân khẽ gật đầu, lấy máy tính ra bắt đầu làm việc. Thói quen nghề nghiệp của hắn là lúc nào cũng mang theo máy tính, vậy Tần Lý có thể tiến vào trạng thái công việc bất cứ lúc nào.
Hệ thống không nín được nữa, hỏi: "Thế mà cậu lại khóc? Vì sao khóc một chút là có thể làm Du Thiếu Ninh từ bỏ tố giác cậu? Quá khó tin!"
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm máy tính, "Còn phải cảm ơn cậu cung cấp tình báo."
Hệ thống: "Rốt cuộc thì tôi đã cung cấp tình báo gì?"
"Lúc nãy cậu nói với tôi, có một loại tình yêu gọi là thành toàn. Tuy rằng tôi không hiểu thành toàn là gì, nhưng có thể phân tích được. Mục đích của Du Thiếu Ninh là giúp Tần Lý và Tống Cảnh Thần ở bên nhau, tôi chỉ cần ám chỉ hắn, rằng đưa ảnh chụp ra sẽ tạo thành trở ngại là được."
Hệ thống nghe xong sửng sốt, vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, "Tôi cứ cảm thấy thái độ của Du Thiếu Ninh vừa rồi hơi lạ, không phải lúc ở sân bay hắn vẫn còn không nhìn cậu vừa mắt sao?"
Trình Mộc Quân cười một tiếng: "Làm người cần phải yếu thế đúng lúc, vốn dĩ chúng tôi không có thâm cừu đại hận gì, đúng lúc lộ ra chút yếu đuối không giống thường ngày, hắn sẽ lập tức cảm thấy áy náy. Du Thiếu Ninh này là kiểu người để cảm xúc khống chế hành vi điển hình, hiểu cảm xúc của hắn là có thể khống chế hành vi hắn, rất đơn giản. Hơn nữa, loại kịch bản cẩu huyết này trừ vai chính ra thì những người khác đều là công cụ, không phức tạp loanh quanh lòng vòng như vậy."
Hệ thống nghe chỉ cảm thấy Trình Mộc Quân thật là đáng sợ, không có tâm lại nắm các loại nhân tính trong lòng bàn tay. Không có tâm nên hắn không có gì phải dè chừng.
Người tính cách cường thế lý trí cũng không nguyện yếu thế trước mặt người ngoài, dù sao cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn. Nhưng Trình Mộc Quân không có cảm xúc hổ thẹn đó, hắn không ngại dùng các loại thủ đoạn để có thể đạt được mục đích.
Hệ thống vẫn không phục, muốn tìm ra chút nhân tính của Trình Mộc Quân, "Vậy sao cậu lại không lên đó nữa? Kịch bản yêu cầu cậu quấn lấy Tần Lý, tiếp nhận nhục nhã, cậu sợ à?"
Trình Mộc Quân nhẹ giọng cười nói: "Chuyện vừa rồi cậu đã quên rồi sao? Tôi không nhìn nổi cái bộ dáng ngu xuẩn kia của Tần Lý, nếu nhìn nữa sẽ phát điên. Cậu xác định muốn tôi đi lên?"
Hệ thống: "Nhưng mà cốt truyện......"
Trình Mộc Quân: "Nếu không nhìn thanh tiến độ đi?"
Hệ thống vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng, "Thế mà đã 20%, sao tiến độ lại nhanh như vậy!"
"Quá khen quá khen."
Trình Mộc Quân thật khiêm tốn.
**
Khi Du Thiếu Ninh đẩy cửa vào, Tần Lý lập tức nhìn qua.
Chỉ có một người.
"Trình Mộc Quân đâu?" Tần Lý hỏi.
Du Thiếu Ninh sờ sờ mũi, tự nhiên thấy hơi chột dạ, "Trợ, trợ lý Trình nói còn có chút công việc chưa hoàn thành, ở dưới lầu chờ cậu."
Cũng đã ăn gần xong, Tần Lý đứng dậy chuẩn bị đi xuống gọi người lên. Y mới vừa đi một bước đã bị người phía sau kéo về.
"Ầy, cậu làm gì, cậu ta ở đây mọi người đều không được tự nhiên, giờ thức thời như vậy cũng khá tốt mà."
Tần Lý nhăn mày, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe Du Thiếu Ninh há mồm nói một câu.
"Sao cậu lại nói như vậy?"
Mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.
Du Thiếu Ninh bị trúng tà à? Thế mà lại nói giúp Trình Mộc Quân.
Vừa dứt câu, Du Thiếu Ninh cũng có hơi xấu hổ. Trước giờ hắn toàn nói chuyện không biết suy nghĩ, vừa rồi lại nhớ đến biểu tình tự giễu của Trình Mộc Quân, đột nhiên thốt ra những lời này.
Không khí trở nên khá xấu hổ.
Tống Cảnh Thần đứng lên, dịu dàng nói: "Tiểu Lý, dù gì thì đây cũng là tâm ý của A Phong, tôi lại vừa trở về, ngồi một lát nữa hãy tan."
Nói rất hợp lý đúng lúc, cứu Du Thiếu Ninh ra từ trong xấu hổ.
Tần Lý do dự một lát, lại nghĩ đến tính cách Trình Mộc Quân, nói là làm việc thì chắc chắn sẽ làm việc. Dường như Trình Mộc Quân chỉ muốn ở bên mình, đối với những chuyện khác đều vô dục vô cầu. Nghĩ đến đây, Tần Lý gật đầu, "Ừm, ngồi đi."
Mấy người lại ngồi xuống uống chút rượu, Tần Lý nhìn như đã bỏ qua Trình Mộc Quân ở dưới lầu.
Đến 11 giờ, hắn lại đột nhiên đứng lên.
Tống Cảnh Thần ngồi bên cạnh, thấy thế hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Tần Lý: "Đến giờ rồi, nên tan."
Mọi người hiểu thói quen sinh hoạt của Tần Lý, cười nói: "Cảnh Thần, Tần Lý bây giờ như dưỡng sinh vậy đó, tối trước 12 giờ trước nhất định phải về nhà, kệ đi, chúng ta tiếp tục."
Tần Lý cười cười: "Ừm, tôi đi trước."
Sau khi thân ảnh y biến mất, Tống Cảnh Thần ngừng một lát, cuối cùng đứng dậy đuổi theo. Kỳ lạ chính là, Tần Lý lại không xuống lầu mà đi về toilet cuối hành lang.
Tống Cảnh Thần cũng đi qua, thấy Tần Lý đang rửa mặt, rửa mặt xong hắn lại lấy một cái bình nhỏ từ túi áo khoác ra, phun một chút lên cổ.
Mùi hương lan toả.
Từ lúc nãy Tống Cảnh Thần đã luôn ngửi thấy một mùi gỗ loáng thoáng, cảm giác kiêu ngạo lại mang theo một chút lạnh lùng, hoàn toàn phù hợp với khí chất hiện giờ của Tần Lý.
Làm người ta...... tim đập thình thịch.
Tần Lý xử lý xong mới nhận thấy có người ở gần, xoay người lại thấy Tống Cảnh Thần đang dựa vào cửa, không biết đang suy nghĩ gì.
"Làm sao vậy?" Tần Lý hỏi, "Có việc?"
Tống Cảnh Thần bị giật mình, "A, không, không có gì, chỉ là cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều."
Y cao hơn Tống Cảnh Thần hơn nửa cái đầu, lúc cúi đầu chỉ có thể thấy đỉnh đầu đối phương.
"Cậu...... tóc cậu là màu nâu nhạt?" Tần Lý cảm thấy hơi lạ.
Tống Cảnh Thần sửng sốt, sau đó mới trả lời: "A, đúng vậy, màu tóc của tôi vẫn hơi sáng, bà ngoại tôi là người nước E mà, cậu quên rồi à?"
"Ừm." Tần Lý chỉ thuận miệng hỏi, nghe thấy câu trả lời thì xoay người rời đi.
Vừa rồi đột nhiên y nhớ đến Trình Mộc Quân, tóc của Trình Mộc Quân có màu rất trầm, gần như là đen thuần.
Có nhiều lúc Tần Lý rất trầm mê việc chạm vào tóc Trình Mộc Quân, mượt mà lại hơi lành lạnh như đá quý. Y vốn tưởng rằng đó là bởi vì một hồi ức tốt đẹp nào đó, giờ xem ra...
Có lẽ không phải.
Men say làm suy nghĩ của Tần Lý trở nên cực kỳ đơn giản, cả đầu y toàn là suy nghĩ màu tóc Trình Mộc Quân rốt cuộc là màu nào, sao lúc trước lại cảm thấy hắn giống Tống Cảnh Thần.
Lòng tràn đầy nôn nóng làm Tần Lý quên rất nhiều chuyện, thậm chí xem nhẹ Tống Cảnh Thần mới nói được một nửa ở đằng sau.
"Tiểu Lý, cậu đi đâu vậy? Không phải nói là tôi......"
Cửa thang máy khép lại, thanh âm bị ngăn cách ngoài cửa. Tần Lý đi vài bước đến sảnh lớn, liếc mắt một cái liền thấy được Trình Mộc Quân.
Hắn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chỗ đó ánh sáng không tốt lắm, chỉ có ánh đèn mờ nhạt xuyên qua cửa sổ cùng ánh sáng của máy tính trên đầu gối.
Sườn mặt của Trình Mộc Quân rất đẹp, mũi thẳng tắp, lông mi nhỏ dài. Mái tóc dưới ánh đèn càng thêm đen trầm, làn da trắng nõn, cả người như một bức tranh thủy mặc, ngay cả bầu không khí bên người cũng rất trầm tĩnh.
Trầm đến mức không kẻ nào có thể xen vào.
Tần Lý đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, y bước nhanh qua đánh vỡ không khí đông lạnh.
Trình Mộc Quân đang đắm chìm trong công việc. Tính cách của y rất nghiêm túc, nói là làm việc ở đây thì nhất định sẽ làm như vậy.
"Trình Mộc Quân."
Hắn ngẩng đầu, thấy Tần Lý đứng trước mặt.
Tóc trên trán Tần Lý hơi ướt, xem ra là vừa rửa mặt, mùi rượu trên người bị nước hoa mùi gỗ lấp lại, không có chỗ nào làm Trình Mộc Quân khó chịu.
Rất tốt.
Trình Mộc Quân khép máy tính lại, đứng dậy hỏi: "Phải về?"
Lúc mở miệng, Trình Mộc Quân quen thuộc của Tần Lý đã trở lại. Y gật đầu, trong lòng yên ổn lại, giải thích cảm giác vừa rồi là do men say.
Trình Mộc Quân thấy Tần Lý không nói gì, lại hỏi: "Có gì cần tôi chuẩn bị sao?"
Tần Lý trả lời: "Ừm, đến giờ rồi, ngày mai còn có việc, trở về đi."
Trình Mộc Quân đang chuẩn bị ra cửa liền nghe hệ thống lên tiếng: "Cảnh cáo cảnh cáo, tiến độ sửa chữa gặp nguy hiểm."
Cùng lúc đó, thanh tiến độ xuất hiện trong đầu Trình Mộc Quân, 20% đang bắt đầu lập loè ánh đỏ, mắt thấy sắp lùi lại.
"......" Trình Mộc Quân nhanh chóng mở kịch bản xác nhận, phát hiện vấn đề lớn.
Cốt truyện rõ ràng là: Tần Lý xuống lầu, nói Tống Cảnh Thần sẽ ở trong nhà mình, Trình Mộc Quân sẽ có thể thuận lợi làm vẻ không cam lòng, khiến Tần Lý sinh ra phản cảm đầu tiên với hắn.
Rồi bây giờ là như nào? Tần Lý không hề đề cập đến Tống Cảnh Thần, Tống Cảnh Thần mà không dọn qua thì những tình tiết sau này sẽ không được khai triển.
Trình Mộc Quân chần chờ một lát, nghĩ thầm có nên nhắc nhở y một câu hay không, nhưng dựa vào thiết lập tính cách của hắn mà nói, chủ động nhắc tới lại càng hỏng.
Hắn nói một câu cho có lệ, "Tần tổng, phiền ngài chờ một chút, còn có chút chi tiết cần xử lý." Nói xong lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Du Thiếu Ninh.
【Tôi và Tần Lý chuẩn bị về, y nhìn như có hơi say, có để quên gì ở trên hay không?】
Hết thảy giống như Trình Mộc Quân dự đoán, tin nhắn được trả lời rất nhanh.
Du Thiếu Ninh:【Từ từ, tôi lập tức chạy xuống.】
Năm phút sau, Du Thiếu Ninh xuống lầu. Hắn bước nhanh tới, đứng trước mặt Tần Lý muốn nói gì, vừa mở miệng lại thấy Trình Mộc Quân an tĩnh đứng bên cạnh, lời vọt đến bên miệng lại nuốt xuống.
Du Thiếu Ninh giãy giụa một lát, nghĩ đến nguyên nhân Tống Cảnh Thần rời đi, cuối cùng vẫn lựa chọn.
"Lại đây một chút."
Hắn kéo Tần Lý qua một bên, thấp giọng hỏi: "Có phải cậu quên cái gì rồi không?"
Tần Lý hơi nheo mắt lại, y đã hơi say, tuy rằng không thể hiện ra bên ngoài, nhưng tư duy lại có hơi trì trệ: "Cái gì?"
"Cảnh Thần đó."
"Cảnh Thần làm sao vậy?"
Du Thiếu Ninh quay đầu lại trộm nhìn Trình Mộc Quân, thấy đối phương vẫn an tĩnh đứng ở chỗ cũ, dường như không nghe thấy gì, lúc này mới nói tiếp.
"Cậu quên rồi à, không phải lúc trước cậu nói để cậu ấy đến nhà ở một đoạn thời gian sao?"
Lúc này Tần Lý mới nhớ ra, trước lúc Tống Cảnh Thần trở về bọn họ đã thương lượng một số chuyện. Để Tống Cảnh Thần ở nhà mình cũng không phải là xuất phát từ tình ý thời niên thiếu, mà là do một ít nguyên nhân khác.
Khi còn nhỏ, nhà Tống Cảnh Thần ở cách vách nhà Tần Lý, ba mẹ Tống Cảnh Thần có công việc bận rộn, thees cho nên y thường xuyên ăn cơm ở nhà Tần Lý rồi ngủ luôn ở đây. Lâu dần thì có luôn một phòng riêng ở nhà Tần Lý, bên trong còn có đồ dùng ba mẹ Tống Cảnh Thần cố ý mua.
Sau khi ba mẹ qua đời, Tần Lý đổi chỗ ở mới, thế nhưng nhà cũ vẫn còn đó. Y là người hoài cổ, muốn lưu trữ hồi ức thời thơ ấu.
Sau này khu chung cư phá bỏ di dời, Tần Lý liền mua một biệt thự mới, dọn hết đồ đạc trong nhà cũ đến, bảo tồn ở lầu hai.
Tống Cảnh Thần muốn ở nhà Tần Lý là vì những đồ dùng cũ. Y được nuông chiều từ nhỏ, tật xấu rất nhiều, trước khi về đã rất phiền não, không biết nên ở nơi nào.
Ở khách sạn thì tám chín phần mười là không quen.
Lúc ấy Du Thiếu Ninh đề nghị, Tần Lý vẫn còn giữ phòng Tống Cảnh Thần ở lúc trước, không bằng ở đó đi, tìm được nơi thích hợp thì lại dọn đi.
Tống Cảnh Thần đồng ý rất nhanh, Tần Lý cũng không từ chối, mọi việc liền định ra như vậy.
Chỉ là Tần Lý uống nhiều quá, vừa rồi lại một lòng nghĩ về Trình Mộc Quân ở dưới lầu, tự nhiên quên chuyện này đi. Trách không được vừa rồi Tống Cảnh Thần theo tới toilet, còn làm dáng muốn nói lại thôi.
Y nhéo sống mũi nói: "Ừm, cậu kêu cậu ấy xuống dưới đi."
Du Thiếu Ninh nghe thế, theo bản năng nhìn Trình Mộc Quân một cái.
"Cậu nhìn cái gì?" Tần Lý nhích qua ngăn cản tầm mắt hắn. Y để ý Du Thiếu Ninh cứ luôn nhìn Trình Mộc Quân từ nãy đến giờ, ít nhất năm lần rồi.
"A, không, không có gì. Cậu không cần nói với Trình...... trợ lý Trình một câu à?"
"Nói với cậu ấy cái gì?" Tần Lý lại không rõ.
Du Thiếu Ninh nóng nảy, không rảnh lo nói khéo gì hết, "Chuyện Tống Cảnh Thần đó, không phải các cậu ở cùng nhau sao?"
Tần Lý bừng tỉnh, hình như nên hỏi ý kiến đối phương thật. Chỉ là Trình Mộc Quân luôn rất ngoan ngoãn, chưa từng có dị nghị với quyết định của y. Căn nhà lại lớn như vậy, chuyện bạn bè ở nhờ cũng không phải chuyện to tát gì, nên y liền không nhớ đến chuyện phải hỏi đối phương một câu.
Y xoay người đi đến trước mặt Trình Mộc Quân, hỏi: "Tống Cảnh Thần đến ở nhờ một thời gian được không?" Tạm dừng một chút, lại giải thích, "Đã đồng ý với cậu ấy từ trước."
"Nếu tôi không đồng ý thì anh ta sẽ không đến sao?" Trình Mộc Quân gỡ mắt kính xuống nhìn qua.
Con ngươi hắn có màu rất trầm, lúc nghiêm túc nhìn người luôn tạo cảm giác bị nhìn thấu tất cả.
"......" Tần Lý hơi sửng sốt, "Cái gì?"
"Không có gì."
Trình Mộc Quân nhéo nhéo giữa mày, dường như gỡ kính xuống chỉ bởi vì muốn thả lỏng mũi mà thôi "Tôi không có ý kiến."
"Trợ lý Trình, cậu không sao chứ?" Lúc này Du Thiếu Ninh đi tới hỏi.
Trình Mộc Quân cười cười, đôi mắt hơi cong lên, "Không sao, cảm ơn."
Vì sao lại cười với hắn? Tần Lý nhăn mày lại, ý niệm ở trên xe lúc trước lại xuất hiện một lần nữa, Trình Mộc Quân làm mặt vô cảm với mình, nhưng với Du Thiếu Ninh....
Lại cười?
Y muốn nói lại không biết nên nói gì, chỉ có thể phiền muộn vò loạn tóc, ngay sau đó lại nghe Trình Mộc Quân mở miệng.
"Tần tổng, tóc anh rối rồi, để tôi giúp anh sửa lại một chút."
Tần Lý thả lỏng, an tĩnh đứng tại chỗ cúi đầu để tiện cho động tác của Trình Mộc Quân. Bọn họ đã ở chung nhiều năm rồi, đã dần trở thành thói quen.
Trình Mộc Quân không muốn nhìn thấy bộ dáng rối loạn của Tần Lý, vừa sửa tóc vừa ứng đối hệ thống.
Hệ thống: "Cậu, cậu vừa mới làm gì? Cậu muốn làm bậy nữa à?"
Trình Mộc Quân giải thích: "Không phải chỗ này trong kịch bản nói tôi phải biểu hiện ra cảm xúc ghen ghét, làm Tần Lý thấy phiền chán sao?"
Hệ thống: "Nhưng tôi cảm thấy Tần Lý không phiền chán mà?"
Trình Mộc Quân: "Y phiền đến mức vò đầu thành ổ chim rồi, vậy mà kêu không phiền?"
Hệ thống: "Tôi vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, ầy ầy ầy, mau dừng tay, Tống Cảnh Thần xuống rồi."
"Hoảng cái gì, ghen không phải là thị uy trước mặt tình địch sao?"
Nói xong hắn tiếp tục thong thả chỉnh tóc giúp Tần Lý, sau đó mới lui ra phía sau một bước, cười lễ phép với Tống Cảnh Thần vừa xuống lầu.
"Tần tổng, Tống tiên sinh đến rồi, chúng ta đi thôi."
Danh Sách Chương: