Một giờ sau, trái với Dĩ Đồng cầm không ít thứ, thì ngược lại cô, trong tay vẫn trống không như cũ, không có gì cả!
“Thế nào mà cậu vẫn giống trước kia, đi dạo phố đều không mua đồ!” Dĩ Đồng thấy hơi có lỗi, Tiêu Tiệp không mua đồ, giống như chỉ đặc biệt cùng cô đi dạo phố mà thôi, như vậy sao được.
Liều mạng kéo cô đến cửa hàng tổng hợp, quần áo, giầy vân vân, thế nào cũng phải mua một thứ.
Vốn Tiêu Tiệp không muốn mua đồ, lại bị kéo đến cửa hàng tổng hợp vẫn chỉ có Dĩ Đồng là sáng mắt lên thôi. Cô tùy ý nhìn loạn, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào một gian hàng quần áo đàn ông trong cửa hàng.
Nhớ lại lời nói lúc sáng của dì Lâm đúng là làm cho cô bận tâm, lúc đi dạo phố cũng không sao chú ý đến nữ trang, trái lại chú ý đến nam trang nhiều hơn.
Tịch Âu Minh có bộ âu phục, bởi vì cà vạt ở nhà phối không hợp, cho nên vẫn luôn để đó không mặc, hôm nay nhìn thấy cái cà vạt này, cảm thấy rất hợp với bộ quần áo kia.
“Tiểu thư muốn mua cà vạt sao? Bên này còn có nhiều loại, cô có thể tùy ý lựa chọn.” Người bán hàng thấy có người đi vào, đi đến cười híp mắt giới thiệu.
Tiêu Tiệp cười, chỉ một cái trong đó: “Lấy cái này cho tôi xem một chút.”
“Ồ, mọi người xem, kia không phải là vợ tổng giám đốc tập đoàn Âu Minh sao?”
“Đúng nha, hình như thế, sao cô ấy lại tới đây mua đồ một mình?”
“Cái này còn phải nói sao? Cô không xem tin tức trên báo sao, bây giờ chồng người ta đang trái ôm phải ấp, làm gì có thời gian quản cô ấy!”
“Đúng vậy, thật đáng thương, lúc này mới kết hôn bao lâu, đã phát sinh loại chuyện này!”
“Mấy người làm gì vậy, một đám bà tám!” Không biết Dĩ Đồng trở lại lúc nào, thấy một đám người vây xem đang nghị luận Tiêu Tiệp, không nhịn được mà mắng.
“Tôi muốn nói thì nói, thế nào, còn không cho người khác nói, rõ là!”
Thấy Dĩ Đồng còn muốn nói nữa, Tiêu Tiệp kéo cô lại ngay, lắc đầu một cái.
“Tại sao cậu không để mình nói họ, đám người kia đúng là rỗi việc, hôm nay không mang vệ sĩ, nếu như mang theo nhất định phải giáo huấn bọn họ thật tốt mới đã ghiền.” Dĩ đồng vừa đi vừa nói, vẻ mặt không phục.
“Cậu đừng lúc nào cũng bạo lực như vậy, mấy cô ấy nói không sai, mỗi người đều có quyền tự do ngôn luận, chúng ta làm gì có quyền mà quản miệng các cô ấy.”
“Ồ! Cậu mua cái gì vậy? Để mình xem thử là cái gì?” Không đợi Tiêu Tiệp kịp phản ứng, cô đã hành động trước, mở túi ra xem.
“Bây giờ cậu còn mua cà vạt cho tên cặn bã kia? Bạch Tiêu Tiệp, đầu óc cậu bị nước vào hả?”
“Trả lại cho mình... Biết đâu, chuyện cũng không phải như chúng ta nghĩ.” Được rồi, cô không nhịn được, chuyện như thế nào cũng phải biết rõ. Cho dù muốn chết, cũng phải chết rõ ràng.
“Cô chủ đã trở về! Cậu chủ cũng vừa mới về, đúng lúc có thể ăn cơm.” Dì Lâm thấy cô, lập tức cười híp mắt ra ngoài đón.
“Ô, nhìn hôm nay cô chủ gặt hái không ít nha, để tôi cầm giúp cô nhé.” Vừa nói vừa đi lên cầm, nhưng mà bị Tiêu Tiệp tránh được.
“Không cần đâu dì, người đi làm việc đi, tự con có thể xách được.” Lòng riêng của mình, chỉ lo bị người khác dòm ngó.
Trong phòng khách không chỉ có một mình anh, còn có mấy người nữa chắc là những người bạn làm ăn của anh, đều chưa từng gặp qua.
Dì Lâm đã sớm báo cô chủ trở về, bây giờ những người ở bên trong cũng tò mò nhìn cô. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu vàng, tóc dài để xõa, đúng là hình dáng một người hụ nữ xinh đẹp.
Cô mỉm cười giống như chào hỏi bọn họ, nhưng khi ánh mắt rơi vào người kia, thì bỗng dưng nụ cười cứng đờ, có hơi miễn cưỡng.
Hôm nay anh mặc bộ âu phục màu xám tro, đeo cà vạt màu nâu trông rất hợp.