Biệt thự Lãnh gia.
Lãnh phu nhân ngồi thoải mái trên chiếc ghế salon bằng da thật xem TV, nghĩ tới từng việc phiền lòng đã giải quyết mấy ngày nay, bà nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, thỉnh thoàng còn có thể cười theo TV.
"Phu nhân, ngài có chuyển phát nhanh." Có người đưa lên một bọc đồ, bọc kín, bên trong còn có vật rất cứng, không biết là vật gì.
Trong lòng Lãnh phu nhân khó chịu, là ai chuyển phát nhanh cho bà? Bà mới về nước không lâu, người quen biết ở thành phố A không nhiều, cũng không có người nào thân đến mức tặng quà, lập tức sai người mở ra xem.
Theo đường cắt của cây kéo, bộp một tiếng, đồ vật bên trong rơi đầy đất……
Hẳn là một xấp ảnh, trong ảnh chỉ có hai người, một nam một nữ. Hoặc hôn môi, hoặc ôm, thậm chí là tình cảm dạo phố, còn có một tấm ảnh hai người vào khách sạn đặt phòng!
Hai người kia không phải người xa lạ, chính là con trai bảo bối của bà và đứa con gái ế Lãnh Liên!
Vừa rồi Lãnh phu nhân còn nhàn nhã tự đắc, vậy mà lúc này lại cảm thấy lạnh lẽo, hơn nữa còn là cái lạnh cắt da cắt thịt! Bà không ở nhà mấy ngày, không ngờ trong nhà lại xảy ra chuyện trái với luân thường đạo lý!
Không ngờ Thần của bà lại phát sinh chuyện không thể chấp nhận được với chị gái của mình!
Mặt Lãnh phu nhân tái nhợt không còn giọt máu, nhưng người phụ nữ có thể sinh ra một người ưu tú như Lãnh Phong Thần, hơn nữa còn có thể thu xếp giúp chồng việc làm ăn, thì tư chất cũng không kém, may mà dù suy nghĩ trong đầu thay đổi liên tục, sắc mặt vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt sắc bén liếc nhìn người vừa mở bọc đồ, người kia mở to con mắt, lắc đầu như trống bỏi, liên tục nói: "Tôi chưa nhìn thấy gì cả, tôi không nhìn thấy gì cả!"
Lúc này sắc mặt Lãnh phu nhân cũng thay đổi, sự lạnh lùng vừa rồi không thấy đâu, đổi lại là dáng vẻ hòa ái dễ gần như mọi ngày, bà chậm rãi nói: "Chẳng có gì cả, nên đương nhiên anh không thấy gì rồi, về ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại tất cả mọi chuyền đều tốt đẹp."
Người kia giống như mê muội, ngoan ngoãn gật đầu đi ra ngoài. Đợi sau khi người kia ra ngoài, đáy mắt Lãnh phu nhân lại hiện lên sự sắc bén.di. Quản gia đi theo nhiều năm hiểu ý sai hai người ra ngoài, chuyện của Lãnh gia không thể tùy tiện nghe, cho dù có tình cờ biết, cũng phải trả giá thật lớn.
"Phu nhân, ngài định làm gì tiếp theo?" Quản gia cung kính nói.
"Câu hỏi này của ông cũng không đúng rồi, có chuyện gì xảy ra sao?" Lãnh phu nhân cười khả ái nói.
Nhất thời quản gia toát hết mồ hôi, liên tục gật đầu đồng ý, là ông già rồi, vậy mà không nhìn thấu tâm tư của lão phu nhân.
Cho dù là có cũng sẽ biến thành không! Sao bà có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra ở Lãnh gia! Khi tất cả mọi chuyền còn chưa lộ ra, bà sẽ diệt trừ triệt để! Bóp chết mầm mống từ trong trứng nước! Hơn nữa còn giải quyết lúc thần không biết quỷ không hay!
——
Trong một ổ nhỏ ấm áp, một người đàn ông đang phấn đầu, nhưng người phụ nữ lại không tập trung, vì vậy……………
"Tiệp nhi?" Tịch Âu Minh cau mày, gọi lần nữa, hôm nay có chuyện gì xảy ra với Tiêu Tiệp khiến cô ấy luôn mất hồn, hơn nữa còn vào thời khắc mấu chốt!
"Hả? À, thật xin lỗi, là do em mất tập trung!" Tiêu Tiệp nằm phía dưới Tịch Âu Minh liên tục nói lời xin lỗi, cho dù như thế, Tịch Âu Minh cũng mất hăng hái, đưa tay lấy cái khăn tắm quấn quanh nửa dưới, lật người xuống giường.
Tiêu Tiệp vội vàng đứng dậy đuổi theo, vừa rồi bọn họ đang làm chuyện đó, nhưng không hiểu vì sao hôm nay cô luôn mất tập trung, không thể nào phối hợp được. Lại còn mấy lần mất tập trung, cuối cùng lần này khiến Tịch Âu Minh sụp đổ.
"Minh, Minh, thật xin lỗi anh, em không cố ý……" Tiêu Tiệp ôm chặt lấy anh từ phía sau, không để cho anh rời đi. Đối với một người đàn ông mà nói, mất tập trung vào đúng thời khắc quan trọng là một chuyện rất đả kích.
Tịch Âu Minh không xoay người, lại phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ, nói: "Được rồi, nếu em không có hứng, anh đi vào nhà tắm."
Nói xong cũng muốn đẩy tay của cô ra nhưng Tiêu Tiệp ôm rất chặt không chịu buông. Chỉ có điều sắc mặt hơi ửng đỏ, cô biết anh muốn đi vào nhà tắm làm gì, nhưng mà, làm sao cô có thể nhẫn tâm để anh đi tắm nước lạnh đây? Mấy ngày nay tương đối nhiều việc, đúng là cô không hăng hái ở phương diện kia cho lắm, nhưng cô không có không có nghĩa là Tịch Âu Minh cũng không có! Mặc dù vừa rồi chưa bắt đầu, nhưng cô lại có thể thực sự cảm nhận được nơi nào đó của anh đanh dâng trào, nhất định là rất khó chịu.
"Tất nhiên là anh biết em không cố ý…………."
Giọng nói nhàn nhạt của Tịch Âu Minh truyền đến, Tiêu Tiệp vui vẻ trong lòng, vội vàng nói tiếp: "Em biết ngay mà Minh là người tốt nhất!"
"Em cố tình." Tịch Âu Minh đột nhiên nói ra câu tiếp theo.
Nụ cười trên mặt Tiêu Tiệp lập tức cứng ngắc! Người này càng ngày càng thích kích đểu!
"Buông tay ra, nếu không buông tay thì người hối hận sẽ là em đó." Tịch Âu Minh cảnh cáo nói, anh cũng không phải là thánh, có người đẹp trong lòng sao có thể đứng vững như bàn thạch, không thay đổi sắc mặt đây. Giờ phút này đã sớm phát điên, nếu không vì không muốn ép buộc cô, anh thật muốn giải quyết cô ngay tại chỗ rồi!
Sao Tiêu Tiệp không hiểu tâm tư của anh, ngoài cảm động vẫn kiên trì với hành động của mình. Cô có chút ngượng ngùng xoay qua chỗ khác đối diện anh, sau đó trong ánh mắt nghi ngờ của anh từ từ ngồi xổm xuống.
Ánh mắt Tịch Âu Minh bỗng dưng sâu thẳm, hầu kết khêu gợi không nhịn được di chuyển, giọng nói cực kỳ khàn: "Tiệp nhi…………"
Kỹ thuật trúc trắc khiến người kia không nhịn được nhắm mắt lại, gương đẹp trai rất hưởng thụ, hô hấp dần tăng lên, đầu lưỡi trơn nhẵn nhẹ nhàng dao động, khiến anh không nhịn được phải nộp vũ khí đầu hàng trong nháy mắt.
Cuối cùng cũng kết thúc đoạn kích tình này, Tiêu Tiệp mở miệng hô hấp, Tịch Âu Minh yêu thương bế cô lên, cả người cô ngượng ngùng ửng hồng, cực kỳ mê hoặc.
Sau khi đặt cô lên giường lại bắt đầu hôn kịch liệt nóng bỏng, khó khăn lắm Tiêu Tiệp mới tranh thủ được thời gian hô hấp, không nhịn được đỏ mặt nói: "Còn chưa đủ sao?"
Dĩ nhiên chưa đủ! Nhưng anh sẽ không nói ra, nếu cô không muốn, lại cho anh làm nhiều như vậy, tấm lòng này đủ rồi!
Lại hôn lên cánh môi nhỏ hồng hồng của cô, mới nói: "Ừ, tạm thời đủ rồi, bây giờ em nói anh nghe chuyện phiền lòng của em đi."
Mặc dù xấu hổ vì nửa câu đầu của anh, nhưng vẫn thành thật nói: "Không biết vì sao, em luôn có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra, dự cảm rất mãnh liệt."
Tịch Âu Minh nhíu mày, chẳng lẽ cô nhận thấy được chuyện gì, nói: "Yên tâm, anh sẽ không để em gặp bất kỳ chuyền gì, dù là chuyện nhỏ nhất!"
Tiêu Tiệp an tâm nằm trong ngực anh, nói: "Em tin anh."
Mặc dù nói như vậy nhưng dự cảm đó rất mãnh liệt, không phải cô thì sẽ là bạn bè của cô, sẽ có chuyện không hay xảy ra.
——
Đã qua tết trung thu, thời tiết mấy ngày trước vẫn còn rất ấm áp, vậy mà đột nhiên hôm nay trời nổi gió, thời tiết cũng hơi lạnh lên một chút, lúc cô ra cửa còn phải mặc thêm áo mùa thu chống gió.
Buổi chiều cùng Lãnh Phong Thần đi ra ngoài gặp khách hàng, khi hai người từ khách sạn đi ra, Lãnh Phong Thần vẫn hào phóng như cũ mở cửa xe cho cô, chuẩn bị lên xe.
Lại đột nhiên cảm thấy trước mắt hiện lên tia sáng, Tiêu Tiệp cẩn thận nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra điều gì không ổn. Thế nhưng loại ánh sáng đó, cũng không phải lần đầu tiên cô cảm nhận được. Kỳ lạ hơn nữa chính là, loại ánh sáng này chỉ xuất hiện khi cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Nghĩ đến khả năng có người theo dõi cô, sau đó lén lút chụp ảnh. Rốt cuộc là người nào, muốn vài tấm hình làm cái gì ddilqd? Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng cô cũng không hỏi thăm Lãnh Phong Thần, nhìn sắc mặt bình bĩnh của anh, chắc là không nhận ra. Nếu cô đột nhiên hỏi, có lẽ hơi vô duyên, chờ biết rõ rồi nói cũng không muộn.
Buổi tối vừa về đến nhà, Tiêu Tiệp đã kể chuyện này cho Tịch Âu Minh, muốn biết nhận xét của anh. Ai ngờ sau khi kể cho anh nghe xong, ánh mắt Tịch Âu Minh còn có chút khác thường, thấy Tiêu Tiệp suy nghĩ mãi vấn đề này, rốt cuộc Tịch Âu Minh cũng mở miệng.
"Anh định tra rõ mọi chuyện mới nói cho em biết, không ngờ em lại phát giác ra. Tên Lãnh Phong Thần cũng không phát giác ra, xem ra người phụ nữ của anh rất nhạy cảm!"
Tiêu Tiệp vừa nghe là biết có chuyện, vội vàng dựa sát lại, nói: "Để em đoán nhé, anh đã nói như vậy, vậy thì chứng tỏ chuyện này không liên quan đến em, mà liên quan đến Lãnh Phong Thần đúng không?"
Nếu có liên quan đến cô, căn bản Tịch Âu Minh sẽ không nhắc đến người ngoài.
Tịch Âu Minh nhếch miệng, gật đầu tán dương, ôm cô vào ngực, nghe cô tiếp tục nói chuyện.
"Đối tượng của chuyện này chủ yếu là Lãnh Phong Thần, không phải là em đúng không?"
"Hả? Sao em khẳng định như vậy?" Tịch Âu Minh vuốt vuốt tóc cô, dò hỏi.
"Nếu chuyện này liên quan đến em mà không liên quan đến người khác, thì anh đã không để chuyện này diễn ra đến ngày hôm nay." Tiêu Tiệp khẳng định nói, hơn nữa còn dựa vào sự hiểu biết của cô với tính khí của anh, nhất định anh sẽ giải quyết chuyện này mà không để cho cô biết, chỉ có chuyện của người khác, anh mới nhàn nhã xử lý như vậy.
Tịch Âu Minh nhíu mày: "Sao anh lại cảm thấy em có chút lên mặt vậy?"
Tiêu Tiệp hé miệng cười cười, nói: "Không phải vì ỷ vào sự cưng chiều của người yêu sao!"
Sau đó lắc tay Tịch Âu Minh nói: "Được rồi, em muốn biết chân tướng toàn bộ câu chuyện!"
Nhất định là có người đang âm thầm bảo vệ cô, hơn nữa khẳng định đều là người của anh, đã như vậy, anh vì an toàn của cô, khẳng định sẽ điều tra rõ ngọn ngành chuyện này.
Tịch Âu Minh cười cười, rất hưởng thụ hành động nũng nịu của cô: "Chuyện này có liên quan đến nhà của Lãnh Phong Thần và Lãnh Liên, bọn họ bị người theo dõi."
Nghe đến đó Tiêu Tiệp kinh ngạc định bò dậy, Tịch Âu Minh đè cô xuống, nói: "Mặc dù bọn họ không phải là chị em ruột, nhưng từ nhỏ Lãnh Liên đã lớn lên ở Lãnh gia, hơn nữa người ngoài vẫn luôn cho rằng Lãnh Liên là chị gái ruột của Lãnh Phong Thần. Nếu như bọn ho yêu nhau, nhất định phải chịu sự ràng buộc của người đời, mối tình này sẽ không dễ dàng nở hoa kết trái. Lãnh phu nhân là một người cực kỳ bao che, vì lợi ích của gia tộc, nhất định bà sẽ hy sinh Lãnh Liên để bảo vệ con trai mình."