• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Trang Lyn

Cô, ngất.

Nhất thời, tất cả một mảnh hỗn loạn.

Cô ngất cũng rất có trình độ, từ từ ngã về phía Tịch Âu Minh, như thế thì cũng không đến nỗi anh không đỡ kịp, cô cũng không muốn ngã xuống đất, như thế sẽ rất đau!

Khi thấy vẻ mặt căng thẳng của Tịch Âu Minh lúc ôm cô, trong lòng cô cảm thấy rất áy náy, nhưng cũng không có biện pháp khác. Chỉ có thể khéo léo chuyển mặt vào bên trong, liền hoàn toàn yên tâm "ngất".

Nhưng mà thái độ của Tịch Âu Minh làm cho cô không đoán trước được, vốn tưởng rằng, là vợ của anh, cô ngất, thì ít nhất anh cũng phải hốt hoảng chứ?

Nhưng mà trừ lúc cô ngất xỉu còn khẩn trương, thì từ lúc ôm cô ra khỏi tiệc rượu vẻ mặt rất khó coi, bây giờ vừa để cô vào trong xe, thì không có động tĩnh gì nữa.

Bây giờ là tình huống gì? Chuyện gì đang xảy ra? Ít nhất trước khi anh mở miệng, cô thật sự không biết xảy ra chuyện gì, còn đang đắc ý vì kĩ thuật diễn cao siêu của mình.

"Em còn định giả vờ ngất đến khi nào, chẳng lẽ còn muốn anh đưa đi bệnh viện sao?"

Tiêu Tiệp giật mình, hóa ra anh nhìn ra? Cô thể hiện rõ như thế sao?

Trong lòng biết không thể tiếp tục giả vờ được nữa, nếu thật sự đưa đi bệnh viện, thì đúng là làm khó cho bác sĩ.

Vì thế không còn cách nào khác đành bò dậy, chột dạ nói: "Sao anh nhìn ra được?"

"Chỉ bằng việc kĩ thuật diễn xuất của em rất kém." Giọng nói anh hơi lạnh lùng rồi lại có chút bất đắc dĩ.

Tiếp tục nói ra những lời làm Tiêu Tiệp càng thấy xấu hổ hơn.

"Vì biết em không thích tiệc rượu, cho nên bắt đầu từ lúc bước vào bữa tiệc, anh vẫn luôn chú ý đến em, rất sợ em cảm thấy khó chịu. Toàn bộ quá trình em thể hiện rất tốt, cho dù có người đến chào hỏi em cũng đáp lại rất tốt. Nhưng mà, từ lúc những người nước ngoài kia xuất hiện, em mới bắt đầu khẩn trương."

"Em biết những người đó, có đúng hay không?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng gần như khẳng định.

Tiêu Tiệu lập tức khẩn trương bác bỏ: "Không, em không biết!"

Khi thấy mắt anh hơi nheo lại, nhìn cô, cô nhất thời không nói tiếp được. Một lúc lâu, trong xe vẫn rất yên tĩnh, bầu không khí rất đè nén, hai người cũng không nói gì. Tịch Âu Minh thậm chí còn nhắm hai mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi, bộ dạng không lấy được đáp án của cô thì không bỏ qua.

Tiêu Tiệp cúi đầu xuống, bộ dạng đã biết lỗi, nói: "Xin lỗi..."

Anh vốn hơi nhắm mắt, nghe vậy chơt mở mắt ra nhìn cô, sau đó thở dài: "Nói cho anh biết nguyên nhân là gì."

Sao có thể nói được! Lời này chỉ dám nói trong lòng, không dám nói ra khỏi miệng.

"Anh cũng biết, em không thích tham gia những loại tiệc rượu này, với lại còn phải đi giày cao gót chân rất đau, em thực sự không nhịn được cho nên liền... Làm hỏng bầu không khí của tiệc rượu, thật sự rất xin lỗi!" Tiêu Tiệp cúi đầu tủi thân nói, đặc biệt nhấn mạnh chân đau, cho dù là nói dối, cũng phải làm cho giống thật một chút, mà chân cô đúng là đau thật, bằng không bằng ánh mắt của Tịch Âu Minh nhất định sẽ nhìn ra.

Với lại, đàn ông đều không cách nào chống cự được người người phụ nữ mềm yếu, càng bộ dạng bị tủi thân đáng thương, thì anh ta càng đau lòng. Qủa nhiên, Tịch Âu Minh vừa nghe thấy chân cô đau thì lập tức ôm lấy cô, nhỏ giọng an ủi: "Đã đỡ chưa, không cần phải nói xin lỗi với anh, trợ lý sẽ xử lý chuyện bữa tiệc, không cần lo lắng."

Tiêu Tiệp vừa nghe thấy, lập tức yên lòng, còn tủi thân rúc vào ngực anh. Chỉ cần anh không trách tội là tốt rồi, không biết chuyện kia là tốt rồi! Nhưng mà khóe miệng còn chưa kịp nhếch lên, đã bị một câu nói của anh đánh ngã xuống đất.

Giọng nói anh vang lên trên đỉnh đầu cô: "Tiêu Tiệp, chỉ một lần này thôi, lần sau có chuyện gì thì nói thẳng với anh, không được lấy thân thể ra làm trò đùa. Còn nữa, anh sẽ cho em thời gian, cho đến khi em bằng lòng nói thật mới thôi, anh không ép em."

"Được." Tiêu Tiệp ôm eo anh, vùi mặt trong ngực anh. Không nói thật, chờ đến lúc đó, cô sẽ để chuyện này theo gió biến mất.

Tịch Âu Minh ôm Tiêu Tiệp, lại nhắm mắt lại. Thật ra vừa rồi lúc cô ngất xỉu, chỉ có chính anh biết, trong lòng có bao nhiêu hoảng sợ, hận không thể lập tức đưa cô đến bệnh viện, rất sợ chậm một bước sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc anh mười sáu tuổi đã bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Âu Minh, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, gặp qua rất nhiều loại người, nên sức phán đoán và khả năng điều tra rất nhạy bén, nếu không anh cũng không có khả năng đi đến ngày hôm nay.

Có lẽ là thói quen trời sinh, cho dù trong lúc nguy cấp, cũng không quên phân tích đầu đuôi câu chuyện. Cuối cùng, cẩn thận suy nghĩ một chút, lại phát hiện trên người Tiêu Tiệp có điểm đáng ngờ.

Trừ những thứ anh vừa nói ra, thì thật ra còn vài lời anh không nói.

Buổi sáng cô nói với anh đi dạo phố cùng Dĩ Đồng, phụ nữ đi dạo phố với nhau không chỉ một hai tiếng, mà một ngày cũng có thể. Cho nên cô không thể nào đi giày cao gót. Hơn nữa với sự hiểu biết của anh về cô, cô đi dạo phố chưa bao giờ đi giày cao gót, gáng người cao gầy không cần là một chuyện, chủ yếu cô đã từng nói đi giày cao gót đi dạo phố thì chẳng khác gì muốn mạng cô. Hơn nữa, bản thân cô cũng rất thích đi giày đế bằng.

Nhưng mà tiệc rượu còn chưa bắt đầu, anh sờ qua chân cô, thấy phía sau chân bị cọ đến nổi mụn. Cô nói bị giày cao gót cọ đúng là không sai, nhưng mà không phải do hôm nay cô đi. Bởi vì sau khi đi giày thì bọn họ lên xe luôn, cô căn bản không có cơ hội đi nhiều thêm mấy bước.

Còn có những người nước ngoài kia, nhìn biểu hiện của cô, hẳn là biết đối phương, hơn nữa hình như rất sợ anh biết. Theo như Tạ đổng nói, những người nước ngoài này hôm nay mới đến thành phố A, vậy Tiêu Tiệp cũng là hôm nay mới gặp những người này.

Cho nên hôm nay không phải Tiêu Tiệp đi dạo phố với Dĩ Đồng, mà là đi gặp những người nước ngoài này ở nơi nào đó, hơn nữa còn xảy ra chuyện gì đó, cho nên vừa rồi cô mới không dám gặp những người kia.

Mặc dù biết chỉ cần hơi động ngón tay, thì sẽ lập tức tra ra mọi chuyện. Nhưng mà, anh đã đồng ý với cô, nếu bây giờ cô không muốn nói, anh sẽ cho cô thời gian, anh sẽ không cố ý đi điều tra cô, anh muốn đợi đến ngày cô tự mình nói ra mọi chuyện.

Bạch Tiêu Tiệp, em cũng đừng làm cho anh thất vọng. Sau khi Tiêu Tiệp thức dậy, Tịch Âu Minh đã đi làm.

Tối hôm qua anh làm đúng như lời anh đã nói ban ngày, để cho cô biết rõ, có phải anh si mê chân hay không, cuối cùng thuộc về loại đàn ông kia!

Không nhớ đã làm bao nhiêu lần, mà làm cho eo cô đau nhức như thế này!

Trải qua ngày hôm qua, cô tổng kết ra hai quan điểm.

Thứ nhất, sau này sẽ không cùng anh tham gia bất kỳ tiệc rượu nào, trong tiệc rượu có rất nhiều người, loại người gì cũng có thể gặp phải. Giống như ngày hôm qua, thiếu chút nữa thì bị lộ.

Thứ hai, sau nay sẽ không bao giờ đi trêu chọc anh nữa, bởi vì hậu quả cô không thể gánh nổi. Buổi tối điên cuồng và kích thích như thế, một lần là đủ rồi, quá nhiều... Đối với thân thể không tốt.

Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, luôn cảm thấy tối hôm qua Tịch Âu Minh có chỗ không đúng, giống như có rất nhiều lời không nói ra, mà hình như không có ý định nói, nhưng mà trong lòng lại rất bực bội, vì thế lấy chuyện không vui trong lòng, toàn bộ đổi thành động lực trên giường, dày vò cô đến chết đi sống lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK