Lần đi bơi này vốn định cả bốn người cùng đi, đôi Tiêu Tiệp và đôi Dĩ Đồng. Nhưng Dĩ Đồng nói Tả Huyền Dạ có việc nên không đến được, cho nên Dĩ Đồng vì để không xấu hổ đã gọi mấy người bạn gái đi cùng.
Nhưng mà, tình huống bây giờ rõ ràng không phải như thế. Tả Huyền Dạ không phải là có việc, mà là không đi cùng Dĩ Đồng, bởi vì... Anh ta muốn đi bơi cùng một người phụ nữ khác.
Tiêu Tiệp cho rằng trải qua việc lần trước, Tả Huyền Dạ sẽ hiểu rõ lòng mình, sau đó một lòng một dạ với Dĩ Đồng. Ít nhất cũng sẽ không lại làm ra chuyện phản bội Dĩ Đồng.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải như vậy, cảnh tượng trước mắt là như thế nào đây?
Thẩm Nhã Lâm mặc đồ bơi sexy cùng với Tả Huyền Dạ cũng mặc đồ bơi giống thế cùng nhau đi vào, xem ra, Tả Huyền Dạ không biết chỗ Dĩ Đồng muốn đến chính là nơi này, nếu không vẻ mặt của anh ta sẽ không ung dung như thế.
Đang lúc hai người cười nói, bỗng nhiên Thẩm Nhã Lâm trượt chân suýt ngã, may mà Tả Huyền Dạ kịp thời bảo vệ cô, ôm eo cô giúp cô ổn định... Tình cảnh tương đối ấm áp... Hơn nữa còn dẫn đến tiếng thét chói tai của mọi người xung quanh, Thẩm Nhã Lâm hơi ngượng ngùng đỏ mặt.
Đáy lòng Tiêu Tiệp đau xót, hóa ra việc trước kia cảm thấy bất an chính là thế này? Bắt đầu từ lần trước khi Thẩm Nhã Lâm quyến rũ Tả Huyền Dạ, tuy sau đó sự việc đã được giải quyết, nhưng lòng cô vẫn luôn bất an, luôn cảm thấy chuyện này chính là một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ. Hôm nay xem ra, đã đến lúc nổ.
Rõ ràng Thẩm Nhã Lâm biết bọn họ ở đây, bởi vì lúc cô ta nhìn thấy bọn họ trong mắt cũng không có quá nhiều kinh ngạc, hoặc có thể nói là giả vờ kinh ngạc một chút. Nhưng Tả Huyền Dạ đúng là không biết, bởi vì khi anh ta nhìn thấy Dĩ Đồng thì sững sờ, sau đó vẻ mặt bắt đầu trắng bệch luống cuống.
Dĩ Đồng cũng sững sờ, sau đó phản ứng đầu tiên chính là xông đến, muốn cho Thẩm Nhã Lâm một cái tát. Nhớ lại trước kia cô ấy đã từng nói với Tiêu Tiệp, nếu như gặp được tiểu tam, nhất định sẽ ra sức tát đối phương một cái, sau đó nên làm gì thì làm cái đó, nên tan thì tan.
Lúc đó đùa giỡn, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày trở thành hiện thực. Lúc đầu khi Tả Huyền Dạ bảo vệ Thẩm Nhã Lâm, bởi vì quá yêu, cho nên anh nói gì cô cũng tin. Vì vậy quên mất, có một số việc, có lần thứ nhất thì cũng sẽ có lần thứ hai.
Tả Huyền Dạ sững sờ quá lâu, cho nên tay Dĩ Đồng có thể thuận lợi đánh vào mặt Thẩm Nhã Lâm, mạnh mẽ tát một cái, nhưng mà một cái tát vừa hạ xuống đã bị người cản lại.
Dĩ Đồng chỉ cảm thấy mê man, trời đất quay cuồng, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nắm tay mình. Ánh mắt chuyển từ tức giận đến ngạc nhiên, rồi đến thất vọng, tuyệt vọng.
Tay Tiêu Tiệp cũng nắm thành quyền, hít một hơi thật sâu. Muốn đi qua, nhưng mà Tịch Âu Minh lại kéo tay cô lại. Tiêu Tiệp quay đầu lạnh lùng nhìn Tịch Âu Minh, đây là anh đang muốn giúp người anh em của anh sao?
Cô biết giữa đàn ông với nhau rất coi trọng tình bạn, nhưng mà dưới loại tình huống này cũng vậy sao?
Giống như đọc hiểu ý trong mắt cô, Tịch Âu Minh thở dài, nhỏ giọng nói: "Anh đi cùng em qua đó."
Trong nháy mắt lúc Tiêu Tiệp đi đến, Thẩm Nhã Lâm nhanh chóng phản lại tát Dĩ Đồng một cái, động tác vừa nhanh vừa chuẩn. Mà Dĩ Đồng bởi vì bị Tả Huyền Dạ nắm tay cho nên ngay cả tránh cũng không kịp, cứ thế miễn cưỡng chịu một cái tát.
Sức lực kia so với Dĩ Đồng chỉ có hơn chứ không kém, một tiếng bốp này toàn bộ mọi người bên trong hội quán bơi lội đều nghe thấy, hơn nữa đều nhìn thấy. Cũng dần tụ tập lại đây, con người ai cũng thích xem náo nhiệt, đặc biệt là nhìn người khác náo nhiệt.
Thẩm Nhã Lâm làm ầm lên nói: "Thẩm Dĩ Đồng cô cho rằng mình là cái thứ gì? Dựa vào đâu mà đến tát tôi?"
Quả thật cái tát kia của cô ta lực đạo quá lớn, bởi vì rất nhanh Tiêu Tiệp đã thấy mặt Dĩ Đồng sưng lên. Mà Dĩ Đồng cũng giống như ngốc vậy, đứng yên tại chỗ, ánh mắt cũng không nhìn Thẩm Nhã Lâm, mà là nhìn người chồng trên danh nghĩa của cô ấy Tả Huyền Dạ.
Tả Huyền Dạ cũng không nghĩ sẽ như vậy, hoảng sợ lập tức buông tay Dĩ Đồng ra, trong mắt nhanh chóng xuất hiện vẻ luống cuống và sợ hãi. Nhìn gương mặt bị sưng của Dĩ Đồng, muốn đưa tay ra an ủi, nhưng lại bị Dĩ Đồng né tránh.
Tiêu Tiệp mặt lạnh lùng bước đến, Tả Huyền Dạ theo bản năng muốn che chở Thẩm Nhã Lâm, nhưng lại không thành công, bởi vì Tịch Âu Minh đã ngăn anh lại, hơn nữa còn nhỏ giọng trách mắng: "Tả Huyền Dạ cậu con mẹ nó đừng có ngu ngốc!"
Lúc này Tả Huyền Dạ mới phản ứng lại, cuối cùng cũng ngừng giãy giụa. Nhưng mà ánh mắt lại bất an nhìn mấy người phụ nữ, muốn nói cũng không biết nên bắt đầu nói thế nào.
Tiêu Tiệp đi lên vung tay tát Thẩm Nhã Lâm hai cái, Thẩm Nhã Lâm muốn tránh nhưng mà hai tay lại bị hai người xa lạ mặc đồ bơi giữ lại. Đó là người của Tịch Âu Minh, vốn luôn âm thầm bảo vệ bọn họ.
Tiêu Tiệp kéo Dĩ Đồng ra sau lưng mình bảo vệ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Nhã Lâm, vừa định nói gì đó, đã bị Tả Huyền Dạ làm trước, anh vội vàng nói: "Đều là hiểu lầm, không phải như mọi người nghĩ đâu, Dĩ Đồng, Tiêu Tiệp tất cả dừng tay lại đi!"
Dĩ Đồng nghe xong, ánh mắt vốn đờ đẫn càng thất vọng hơn, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười giễu cợt, nước mắt lại không ngừng được cứ chảy ra.
"Anh im miệng đi!" Tiêu Tiệp lớn tiếng nói, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Nhã Lâm, "Thẩm Nhã Lâm, tại sao cô phải làm như vậy?"
Thẩm Nhã Lâm bị người ngăn lại, ánh mắt lại bắt đầu trở nên ngang ngược, "Tôi làm cái gì? Tâm trạng tôi không tốt tìm bạn đi giải sầu không được sao? Chỉ cho phép cô triêu tam đáp tứ*, cũng không cho phép tôi tìm một người tâm sự sao? Tôi làm gì sai? Các người nhìn thấy tôi làm gì sao?"
*Triêu tam đáp tứ (Sáng ba chiều bốn): Kể rằng vào thời Chiến Quốc, có một ông già rất thích khỉ, ông đã nuôi cả một bầy khỉ. Do hàng ngày ông tiếp xúc với khỉ, cho nên ông có thể hiểu được tính tình của khỉ, những con khỉ cũng hiểu được lời nói của ông. Những con khỉ mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều thức ăn. Thời gian lâu dần, ông lão đã nuôi không nổi những con khỉ này nữa, ông phải giảm đi số lương thực của khỉ, nhưng mà lại sợ khỉ không vui. Ông nghĩ đi nghĩ lại, đã nghĩ ra được một cách hay. Một hôm, ông nói với những con khỉ: "Ta rất thích các ngươi, nhưng các ngươi đã ăn quá nhiều, tuổi của ta cũng đã lớn, không có cách kiếm tiền, cho nên bắt đầu từ hôm nay, ta phải giảm bớt lương thực của các ngươi rồi. Mỗi buổi sáng chỉ có thể cho các ngươi bốn hạt dẻ, buổi tối cho các ngươi ba hạt dẻ". Bầy khỉ vừa nghe ông lão đòi giả bớt lương thực, thì rất không vui, nhảy loạn cả lên. Ông lão nhanh chóng nói: "Thôi được, thôi được như vậy đi, buổi sáng ta cho các ngươi ba cái, buổi tối cho các ngươi bốn cái như thế thì được rồi chứ." Bầy khỉ vừa nghe buổi tối cho chúng thêm một cái thì đều rất vui mà nhảy cả lên. Hiện nay chúng ta dùng "triêu tam mộ tứ" để hình dung một người thường thay đổi chủ ý, không đáng để người ta tin tưởng, hoặc là những người gạt người khác.
"Giải sầu? Không làm gì?" Tiêu Tiệp trào phúng nói, "Cô dám nói cô không biết chỗ hôm nay chúng tôi chính là hồ bơi này? Cô dám nói cô không cố ý dẫn Tả Huyền Dạ đến đây khoe khoang? Hơn nữa bên cạnh cô ngoài Tả Huyền Dạ ra thì không có bạn bè khác sao? Cô không biết anh ta đã kết hôn đã có vợ rồi sao? Cô lấy tư cách gì mời một người đã kết hôn đi cùng? Đây không phải có mục đích thì là cái gì?"
Mắt Tả Huyền Dạ đỏ bừng, dù bị Tịch Âu Minh chặn lại cũng cố nói: "Tiêu Tiệp, cô hiểu lầm rồi... Chúng tôi thực sự chỉ đơn thuần đến đây bơi..."
Dĩ Đồng vẫn luôn cắn môi, mặt trắng bệch cười, nước mắt lượn vòng trong hốc mắt, cô nhìn Tả Huyền Dạ gằn từng chữ: "Anh từ chối em, đồng ý người phụ nữ khác, cái này là chỉ đơn thuần sao?"
Tả Huyền Dạ yên lặng, quả thực, cho đến lúc này, anh vẫn còn chưa rõ lòng mình. Đối với Thẩm Nhã Lâm, từ khi bắt đầu anh vẫn luôn theo đuổi, có lẽ đúng với câu nói kia, không có được thì cảm thấy tốt. Cho nên dù đến bây giờ, trong lòng anh vẫn luôn không bỏ được. Về chuyện đi bơi này, là Thẩm Nhã Lâm nói với anh trước sau đó Dĩ Đồng mới nói, anh đương nhiên chọn cái trước.
Cái này, chính là ngầm thừa nhận.
Trong khoảnh khắc đó cả thế giới đều sụp đổ, tất cả kiên trì vào lúc này cũng tan rã. Thật ra thì từ lúc mới bắt đầu cô đã giao ra trước, ai đó đã từng nói, trong tình yêu ai giao ra trước, thì thua. Từ lúc mới bắt đầu, cô đã thua.
"Dĩ Đồng..." Tiêu Tiệp đau lòng đi đến, lau nước mắt cho Dĩ Đồng.
Nhưng Dĩ Đồng lại nhẹ nhàng ngăn cản tay cô, tự mình lau qua loa một chút, nhìn Tả Huyền Dạ nói: "Anh thật sự làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!"
Nói xong quay người rời đi.
Tim Tả Huyền Dạ cứng lại, bỗng nhiên cảm thấy như bị người khác róc xương lóc thịt —— trống rỗng. Vội vàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị một giọng nói gọi lại.
"Huyền Dạ." Giọng Thẩm Nhã Lâm giống như sắp khóc, bước chân Tả Huyền Dạ cứ thế dừng lại.
Tiêu Tiệp đã đuổi theo, Tịch Âu Minh cũng buông Tả Huyền Dạ ra, lạnh nhạt nói: "Hy vọng sau này cậu đừng hối hận." Sau đó bước nhanh theo hướng Tiêu Tiệp đi.
Khi đến cửa, đã không thấy Dĩ Đồng đâu nữa, gọi điện cũng không bắt máy, Tiêu Tiệp sốt ruột muốn khóc. Tịch Âu Minh ôm lấy cô, nhỏ giọng an ủi: "Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không có việc gì đâu, bây giờ đang tức giận, chờ cô ấy bớt giận sẽ liên lạc với chúng ta."
"Em sợ cô ấy sẽ làm chuyện điên rồ." Tiêu Tiệp khóc càng dữ dội hơn.
"Dĩ Đồng là người thẳng thắn, nhưng không chịu thua, đáy lòng cũng sẽ không mềm yếu như vậy. Cô ấy chỉ nhất thời không nghĩ ra, cần một mình yên tĩnh, chờ cô ấy nghĩ thông suốt rồi, thì không sao." Tịch Âu Minh tỉnh táo phân tích.
Thật sao? Đáy lòng Tiêu Tiệp tự hỏi. Loại chuyện này thật sự có thể tự mình nghĩ thông suốt sao?
Tại sao một kì nghỉ tốt đẹp lại xảy ra chuyện lớn như vậy?
Lúc này đã đến buổi chiều, nắng nóng cũng giảm đi không ít, không ít người cũng dần rời đi. Tiêu Tiệp ngồi trong xe, nước mắt vẫn còn đọng lại trong khóe mắt, Dĩ Đồng là bạn thân nhất của cô, bây giờ không biết cô ấy đang một mình ở đâu chịu đựng đau khổ, nghĩ đến đây trong lòng cô lại cảm thấy mơ hồ đau.
Tịch Âu Minh đưa tay ra cũng không thể an ủi con tim đau thương của cô.
——
Cuối cùng trong lòng vẫn cảm thấy không yên, Tịch Âu Minh vận dụng hết tất cả quan hệ, rốt cuộc cũng tìm được Dĩ Đồng. Giống lần trước, lúc thấy Dĩ Đồng, cô ấy đang truyền nước.
Chỉ là lần này, Dĩ Đồng lại không đau lòng như lần trước, bởi vì tổn thương đến trình độ nhất định, trái tim tê liệt liền không đau nữa.
Cô thậm chí còn có thể dửng dưng đùa giỡn với Tiêu Tiệp, ánh mắt bình tĩnh đến mức làm cho người khác cảm thấy lo lắng.
Lời cuối cùng, Dĩ Đồng chỉ nói: "Mình không muốn thấy anh ta, đừng để cho anh ta tìm đến đây."
Đương nhiên Tiêu Tiệp biết cô nói tới ai, nếu như Tịch Âu minh không ngăn cản, chắc chắn Tả Huyền Dạ đã sớm rìm đến.
"Cậu định thế nào?" Tiêu Tiệp nói, theo tính cách Dĩ Đồng, có lẽ lần này sẽ không dễ dàng tha thứ.
"Sau khi xuất viện rồi hãy nói, bây giờ mình không muốn suy nghĩ đến chuyện này một chút nào." Dĩ Đồng nói.
Tiêu Tiệp hiểu, có lẽ, tất cả đã không thể trở về được. Có lúc thân thể bị thương cũng không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là tâm bị tổn thương. Có lẽ ông trời sớm đã định, cho nên dù ai cũng không tránh khỏi. Dĩ Đồng là người hiền lành như thế nhưng lại có số phận trớ trêu, vậy còn cô thì sao? Cuộc hôn nhân của cô sẽ thuận buồm xuôi gió chứ?
Lúc Tiêu Tiệp đi ra ngoài, thì gặp Thẩm Nhã Lâm ở hành lang, việc này làm cô rất bất ngờ. Thẩm Nhã Lâm thong dong đi, giống như đã đợi cô rất lâu, lúc nhìn thấy cô xuất hiện, vẻ mặt rất đắc ý, sau đó nói: "Hóa ra nhìn thấy cô khổ sở là chuyện thoải mái như vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Kiều Đại Vân lại không muốn cô sống tốt như thế."
Vẻ mặt Tiêu Tiệp trong nháy mắt lạnh xuống, nhìn Thẩm Nhã Lâm bằng ánh mắt đe dọa, nói: "Cô vì trả thù tôi cho nên mới làm như vậy?"
"Đương nhiên, nếu không cô cho rằng tại sao tôi lại làm như thế? Trước kia không đồng ý ở bên Tả Huyền Dạ, bây giờ sao lại đồng ý? Đương nhiên là vì cô nên mới vậy! Vì để cho cô khổ sở, tôi còn phải chịu đựng ở chung một chỗ với một người mà bản thân không thích, cô xem cô có sức ảnh hưởng lớn biết bao!" Thẩm Nhã Lâm không chút do dự thừa nhận, cười rất vui vẻ.
Con ngươi Tiêu Tiệp hơi trầm xuống, mất khống chế nói: "Cô không biết xấu hổ, cút!"
Thẩm Nhã Lâm từ từ đi đến, miễn cưỡng duỗi người, tùy ý chơi đùa đuôi tóc mình, khóe môi nhếch lên nở nụ cười đắc ý, nói: "Tôi chính là cố ý đến xem dáng vẻ chật vật của cô, làm sao lại có thể tùy tiện rời đi chứ?"
Tiêu Tiệp cũng không nhịn được nữa, xông đến trước mặt Thẩm Nhã Lâm, tức giận đỏ mặt nói: "Thẩm Nhã Lâm, cô có gì thì trực tiếp tìm tôi, nhằm vào tôi đây này, làm ra loại chuyện không từ thủ đoạn, hãm hãi bạn tôi thì được cái gì chứ?"
"Tổn thương bạn cô hiệu quả hơn so với tổn thương cô không phải sao?" Thẩm Nhã Lâm ngạo mạn nói, lúc này dáng vẻ cô ta có chút giống ngôi sao, kiểu dáng vẻ khôn khéo hiểu biết lúc tiếp nhận phỏng vấn trên truyền hình?
A, đúng rồi, lần trước sau khi Thẩm Nhã Lâm rời khỏi công ty Tịch Âu Minh, liền dính vào một vị nhà giàu mới nổi, gia nhập vào giới giải trí, bây giờ cũng được coi là ngôi sao có chút danh tiếng.
"Nói như vậy, cô không hề yêu Tả Huyền Dạ, mà chỉ vì muốn lợi dụng anh ta? Nói thế cô có thể thuận lợi tiến vào giới giải trí cũng là dựa vào anh ta sao? Cái gì mà nhà giàu mới nổi chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ?" Tiêu Tiệp tức giận chất vấn.
"Ha ha, cô phản ứng cũng không chậm nha, mặc dù bản lãnh của Tả Huyền Dạ không lớn như Tịch Âu Minh, nhưng mà cũng có thể cho tôi lăn lộn trong giới giải trí thuận buồm xuôi gió. Đương nhiên tôi dựa vào anh ta, nếu không cô cho rằng tôi thật sự sẽ dính vào mấy người mập đầy mỡ đó sao? Loại chuyện đó tôi lại không làm được, buồn nôn muốn chết! Đặc biệt là ông chủ Vương đó, dáng vẻ nuồn nôn, còn muốn ngủ với tôi, tôi lại cứ làm cho ông ta thấy được nhưng không ăn được. Ôi, nói nhiều với cô như vậy rồi, tôi quên mất chồng cô cũng rất lợi hại! Tôi thật sự rất sợ, anh ta có quyền như thế, nếu cô nói những lời này với anh ta, đến lúc đó anh ta đóng băng tôi thì phải làm sao đây?" Thẩm Nhã Lâm giả vờ lo lắng nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ chế giễu.
Tiêu Tiệp tức giận không nói ra lời, giơ tay lên, muốn tát Thẩm Nhã Lâm một cái. Nhưng lại bị Thẩm Nhã Lâm bắt được, ra sức bóp, khóe môi nở nụ cười giễu cợt.
Tiêu Tiệp đau đến nhíu mày, "Vậy tại sao cô không đi quyến rũ Hà Liên, người cô thích không phải là anh ta sao? Tại sao phải đến trêu chọc Tả Huyền Dạ?"
Ánh mắt Thẩm Nhã Lâm hơi tối lại, nhưng tràn đầy thù hận: "Nếu như không phải tại cô, thì bây giờ người ở bên cạnh Hà Liên chính là tôi! Nhưng mà bây giờ trong mắt anh ấy tất cả đều là cô! Tôi đi tìm anh ấy thì có ích gì chứ? Kiều Đại Vân tính là cái gì, cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ mà thôi!"
"Rốt cuộc cô muốn thế nào? Mục đích của cô đã đạt được, cô còn đến đây làm gì? Cô hại Dĩ Đồng thành như thế còn chưa đủ sao? Cô ấy vô tội, cô ấy là bạn thân nhất của tôi, tại sao cô phải đối xử với cô ấy như thế? Cô có biết cô làm thế tạo thành tổn thương rất lớn cho cô ấy hay không? Cô, cô... Hận tôi thì nhằm vào tôi là được rồi, đừng làm tổn thương người khác!" Ánh mắt Tiêu Tiệp tràn đầy đau khổ, bi thương, cảm xúc rất kích động.
Thẩm Nhã Lâm nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tiêu Tiệp, trong lòng liền cảm thấy rất thoải mái, hừ lạnh nói: "Tôi nói rồi, việc tổn thương người bên cạnh cô vui hơn so với việc trực tiếp làm tổn thương cô, bởi vì như thế cô mới đau hơn! À đúng rồi, tôi một chút cũng không thích Tả Huyền Dạ, nhưng mà anh ta vẫn ngây ngốc ở sau lưng giúp tôi nhiều việc, ngăn ông chủ Vương chính là việc quan trọng anh ta muốn làm đấy."
Tiêu Tiệp khó khăn nhắm mắt lại, cũng không nói gì nữa.
"Rất nhiều thứ, tôi không có được người khác cũng đừng mong có được! Tôi sống không tốt, người khác cũng đừng mong sống tốt hơn! Mà tôi không muốn thấy nhất chính là việc cô sống tốt hơn, niềm vui lớn nhất của tôi là khuấy đảo cuộc sống của cô đến long trời lở đất! Tại sao cô không nói chuyện? Không phải cô luôn rất oai sao?" Thẩm Nhã Lâm từng bước ép sát, khí thế rất kinh người.
"Tại sao, tại sao ngay cả người ngoài cô cũng không tha!" Tiêu Tiệp bị đánh đến mức không còn sức đánh lại, không có chút uy hiếp nào hỏi ngược lại.
Thẩm Nhã Lâm thu lại nụ cười giễu cợt, ánh mắt rất sắc bén, nhìn mặt Tiêu Tiệp, giọng lạnh như băng nói: "Tôi cũng không sợ nói cho cô biết, lúc đầu tôi cũng không biết các người muốn đi bơi, là Kiều Đại Vân nói cho tôi biết. Cô ta hận cô rất nhiều, nên mới cẩn thận quan sát mọi hành động của cô. Kể cả việc quyến rũ Tả Huyền Dạ cũng là cách cô ta nghĩ ra!"
"Các người không biết xấu hổ!" Tiêu Tiệp giận đến mức tay cũng phát run.
Thẩm Nhã Lâm nhíu mày, cười nói: "Ha ha, chúng tôi cũng không cần mặt, hèn hạ vô sỉ thì sao? Cô có thể làm gì chúng tôi? Bảo Tịch Âu Minh xử lý chúng tôi sao? Cô có bằng chứng sao?"
"Rốt cuộc mục đích của các người là gì? Tình yêu vốn chính là chuyện tình nguyện của đôi bên, tôi cũng không nợ cô cái gì, cô vì bản thân bị từ chối mà làm nhiều chuyện không có tính người. Còn Kiều Đại Vân, lúc đầu quyến rũ bạn trai tôi còn không đủ, bây giờ thấy tôi sống tốt trong lòng lại không thoải mái, lại muốn đến làm tổn thương tôi có phải hay không? Cuối cùng các người muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi, mới chịu dừng việc làm tổn thương người bên cạnh tôi?" Vẻ mặt Tiêu Tiệp tràn đầy thất vọng và đau khổ, tinh thần giống như bị đả kích rất lớn, sắc mặt tái nhợt, cả người cũng phát run.
Nhìn Tiêu Tiệp lui về sau từng bước một, dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng, cô đắc ý nói: "Cô nói đều không sai, trong lòng chúng tôi đều muốn nhìn cô khó chịu! Bạch Tiêu Tiệp ơi Bạch Tiêu Tiệp, chúng tôi chờ ngày hôm nay của cô đã lâu rồi! Nhìn cô đau khổ là niềm vui lớn nhất đời tôi, cô yên tâm, chuyện sẽ không kết thúc như vậy đâu. Làm cho người bên cạnh cô đều mất đi hạnh phúc, để họ từng người từng người một đều rời khỏi cô, làm cho cô không còn gì thì chúng tôi mới cam tâm!"
Hiệu quả so với dự đoán còn tốt hơn, Thẩm Nhã Lâm hài lòng, cười đắc ý rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng Thẩm Nhã Lâm hoàn toàn biến mất, rốt cuộc chỗ khúc quanh có một người đi ra.
Anh nhíu mày bước đến cạnh Tiêu Tiệp, mặc dù biết rõ là giả, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng nói: "Loại chuyện này giao cho anh là được rồi, cần gì em phải tự mình ra tay?"
Không sai, người nói chuyện chính là Tịch Âu Minh. Từ lúc Thẩm Nhã Lâm bắt đầu xuất hiện, anh vẫn ở trong bóng tối quan sát, đương nhiên đây cũng là ý của Tiêu Tiệp. Cô nói, cô muốn đích thân xử lý chuyện này.
Mặc dù vừa rồi đa số nước mắt đều là giả, nhưng vì Dĩ Đồng rơi lệ là thật.
Tiêu Tiệp dựa trong lòng Tịch Âu Minh, ánh mắt mơ hồ dần thanh tỉnh, vẻ mặt không biết làm sao và đau thương dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
"Cũng ghi xong rồi sao?" Cô lạnh nhạt hỏi.
"Anh làm việc em còn không yên tâm sao?" Tịch Âu Minh cưng chiều nói, trong mắt mang theo ý khen ngợi. Không ngờ người phụ nữ của anh lại tính toán chính xác như thế, biết hôm nay Thẩm Nhã Lâm sẽ đến, cho nên anh mới cố ý bảo người buông lỏng cảnh giác, cho phép cô ta nghênh ngang đi vào.
Đương nhiên cũng sẽ không để cho cô ta vô duyên vô cớ đi vào, nếu đã đến, thì phải bỏ ra một chút gì đó. Mấy chiếc máy quay chất lượng cao đó chuyên dùng để đối phó với kẻ địch, không ngờ có ngày lại dùng để đối phó với phụ nữ không có sức. Ôi, nhưng vì người phụ nữ của mình, những thứ này cũng chẳng là gì!
Diễn kịch, giả vờ yếu đuối, giả vờ đáng thương, Kiều Đại Vân, Thẩm Nhã Lâm, các người cho rẳng cả thế giới chỉ có các người biết làm sao?