• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Trang Lyn

Một lúc lâu sau, cuối cùng Hàn Mặc hạ quyết tâm, nói: “Đúng! Nếu như anh buông tay, tôi có thể làm cho cô ấy hạnh phúc, rốt cuộc phải làm thế nào, thì anh mới có thể thả cô ấy đi? Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm!” Hàn Mặc không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta, trực tiếp đưa ra điều kiện.

Cho dù bảo cậu lên núi đao xuống chảo dầu cũng được, chỉ cần Tịch Âu Minh chịu thả Tiêu Tiệp đi, thì cậu cũng không do dự chút nào mà làm.

“Vậy cuối cùng cậu muốn sao, thì mới dừng việc dòm ngó quấy rầy vợ người khác?” Tịch Âu Minh giễu cợt nói.

“Anh nói gì? Dòm ngó? Quấy rầy? Anh dám nói ra loại từ ngữ sỉ nhục người khác này!”

“Chẳng lẽ không đúng sao! Bây giờ cô ấy là vợ tôi, cũng là người nhà của tôi. Cậu hết lần này đến lần khác bày tỏ tình cảm với cô ấy không chút che giấu, đây không phải dòm ngó thì là cái gì! Hơn nữa, từ trước đến nay vợ tôi không có bất kỳ tình cảm gì với cậu, cậu cứ tiếp tục quấy rầy cô ấy thì không phải làm phiền thì là gì?”

“Muốn nói điều kiện với tôi, cũng phải nhìn xem cậu có tư cách đó hay không!” Không mảy may coi người trước mắt là kẻ địch, bởi vì, cậu ta còn chưa đủ tư cách!

Nói xong, Tịch Âu Minh quay người định rời đi. Đối với kẻ địch cách đả kích lớn nhất chính là xem nhẹ hắn.

“Tôi sẽ không buông tha! Tình cảm của tôi đối với Tiêu Tiệp, không phải loại người như anh có thể hiểu được! Hơn nữa, anh cho rằng Tiêu Tiệp sẽ yêu anh sao? Hừ, cho dù người đó không phải tôi, thì nhất định cũng sẽ không phải là anh, Tịch Âu Minh! Thứ anh lấy được vĩnh viễn chỉ là thân thể, anh mãi mãi sẽ không có được trái tim cô ấy!”

Hàn Mặc nhìn bóng lưng Tịch Âu Minh hét lên, lúc đầu Tiêu Tiệp thích Hà Liên như thế, bây giờ cũng sẽ không dễ dàng quên đi như vậy được!

Tịch Âu Minh chậm rãi xoay người lại, trên mặt không có bất kỳ vẻ gì là bị chọc giận, chỉ là trong mắt anh nồng đậm vẻ giễu cợt và thương hại.

“Ít nhất, tôi lấy được thân thể cô ấy, còn cậu thì sao?”

“Anh!” Cậu đi từng bước đến gần Tịch Âu Minh, Hàn Mặc nhíu mày, biểu hiện của Tịch Âu Minh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, thậm chí còn bình tĩnh đến cực điểm.

“Về chuyện cậu nói cô ấy không yêu tôi, sao cậu lại biết, cô ấy chưa từng nói yêu tôi chứ?” Tịch Âu Minh nhìn chằm chằm vào cậu, chậm rãi nói.

Thân thể Hàn Mặc cứng ngắc.

“Anh cho rằng tôi sẽ tin lời anh nói sao?” Hàn Mặc cũng giễu cợt nói.

Đối với sự giễu cợt của Hàn Mặc, Tịch Âu Minh cũng không thèm để ý, miệng anh nở một nụ cười khó hiểu, giống như một đóa hoa anh túc * đang nở rộ, vô cùng xinh đẹp nhưng cũng vô cùng độc.

*Anh túc: là cây thuốc phiện

“Cậu tin hay không, không quan trọng. Còn chuyện cô ấy có yêu tôi hay không, đó là chuyện riêng của Tịch mỗ, hy vọng Hàn công tử đừng xen vào chuyện của người khác.”

Nói xong, quay người rời đi.

Hàn Mặc nắm chặt nắm đấm, Tịch Âu Minh nói không sai, cậu tin hay không không quan trọng, Tiêu Tiệp có yêu Tịch Âu Minh hay không, cũng không phải chuyện của cậu. Bởi vì, đây là chuyện là gia đình Tịch Âu Minh! Cậu nhắm hai mắt lại, xoay ngươi đi về hướng khác, cậu không thể nào buông được, không thể bình tĩnh nhìn cô hạnh phúc.

Tịch Âu Minh híp mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt, giống như một con ong mật chăm chỉ, đang chịu khó tìm củi mang về xếp vào một chỗ.

Tiêu Tiệp mặc bộ thể thao màu hồng, tóc buộc đuôi ngựa, đầu đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ rất nghịch ngợm.

“Nhìn cái gì vậy, còn không qua đây giúp đỡ!” Tiêu Tiệp đang bận rộn, thấy người phía sau, không khách khí nói.

Tịch Âu Minh cũng không giận, đi đến: “Làm gì?”

Lớn như thế, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.

Cuối cùng Tiêu Tiệp cũng xếp gọn được cây củi cuối cùng, chỉ huy nói: “Dùng sợi dây đằng kia, buộc chồng này lại, là xong việc.”

Phân phó xong, Tiêu Tiệp chạy đến dòng suối nhỏ phía trước, rửa hết bụi đất trên người. Thoải mái rửa mặt, sau đó xoay người, sau đó nụ cười trên mặt cứng lại.

Người chồng đẹp trai cao quý của cô, đây chắc là lần đầu tiên trong đời anh làm loại chuyện này, bộ dáng tay chân luống cuống, buộc chồng củi lộn xộn.

Cô thở dài, đi đến: “Đại thiếu gia, để em làm đi!”

Nghe thấy lời cô nói, Tịch Âu Minh ngẩn ra, trên mặt lại hơi nóng lên, nhưng vẫn kiên trì phản đối: “Không cần.”

Dứt lời vẫn vụng về buộc bó củi trong tay, nhưng hình như bó củi kia muốn cùng anh đối nghịch, cho dù anh làm gì, cũng không cách nào làm được.

Tiêu Tiệp không lên tiếng, bất đắc dĩ cầm lấy sợi dây trong tay anh, vài lần đã buộc xong bó củi, động tác lưu loát giống như mỗi ngày đều làm chuyện này.

Mặt Tịch Âu Minh hơi đỏ, nhưng cũng khó hiểu nhìn Tiêu Tiệp, động tác này của cô rất lão luyện, cùng với vị thiếu phu nhân đoan trang ngày thường giống như hai người khác nhau.

Tiêu Tiệp thấy vẻ mặt khó hiểu của anh, cũng không giải thích, nói: “Được rồi, bây giờ anh mang bó củi này đi!”

Nói xong đi thẳng về phía trước, cũng không nhìn vẻ mặt người sau lưng như thế nào.

Tịch Âu Minh xách bó củi lên, giống như không có sức nặng, anh bước nhanh đuổi theo Tiêu Tiệp.

“Em rất quen những chuyện này?”

“Ừ, khi còn bé đã từng làm.”

Thấy bộ dáng Tiêu Tiệp không muốn tiếp tục nói chuyện này, Tịch Âu Minh dừng lại không hỏi nghi ngờ trong lòng.

Đúng thế, cô đã từng làm, lúc nhỏ, khi cha mẹ đã mất.

Lúc cô bị thím đuổi ra khỏi nhà, không có chỗ nào đi cô đành phải đến nhà bà ngoại ở nông thôn. Phía sau nhà bà ngoại có ngọn núi, đến khi mùa đông cô thường chạy lên đây, giúp bà ngoại mang củi về nhà.

Cho nên mới nói, người có vẻ ngoài sáng sủa như cô cũng không có nghĩa là chưa bao giờ phải chịu khổ.

Đến lúc nhóm lửa, mấy người đàn ông lại u sầu, những cây củi to này, làm thế nào đốt được? Sau đó lại thấy Tiêu Tiệp nhận lấy đồ trong tay bọn họ, đốt lửa lên.

Tịch Âu Minh nhìn Tiêu Tiệp bằng ánh mắt thăm dò, xem ra đối với người vợ này, anh còn rất nhiều chuyện không biết.

Toàn bộ quá trình nướng, Tịch Âu Minh cũng biểu hiện vô cùng quan tâm, nhưng chờ đến lúc đoàn người ăn no ngồi sưởi ấm cạnh đống lửa, người này liền nổi lên tính muốn đùa dỡn, cũng không gọi Tiêu Tiệp một tiếng, bước nhanh về phía sau rừng.

Tiêu Tiệp đi theo sau anh, vất vả đuổi theo, kéo ống tay áo anh, lại bị người kia hất ra.

Cô cũng nổi giận, nhưng cũng không quên tiếp tục đi theo, vừa nổi giận vừa nói: “Anh giận cái gì chứ? Bắt đầu từ lúc em ăn cá nướng của Hàn Mặc, anh liền bày vẻ mặt nghiêm túc này ra, không phải anh còn đưa cánh gà cho Kiều Đại Tâm sao, em còn không tức giận, anh giận cái gì?”

Bỗng Tịch Âu Minh dừng lại, Tiêu Tiệp chưa kịp phản ứng, cứng rắn đụng vào lưng anh, rên lên một tiếng, lỗ mũi bị đụng vào làm phát đau!

Người kia cũng không xoay người lại, lạnh lùng nói: “Liếc mắt đưa tình, cũng hận không thể kề sát mặt vào nhau, em có gì mà tức giận!”

Tiêu Tiệp vô cùng bực tức, lỗ mũi vừa bị đau, lại bị anh nói như thế, căm tức nói: “So với anh còn tốt hơn, anh còn không phải cười rất thân mật với Kiều Đại Tâm sao, cũng hận không thể đưa cho cô ấy tất cả đồ ăn ngon! Hàn Mặc thấy em đáng thương, mới đưa cá cho em, một người ngoài so với anh còn quan tâm em hơn!”

Cô còn bận tâm chuyện cánh gà vừa rồi, vốn tưởng nướng cho cô, ai biết lại cho Kiều Đại Tâm!

Cuối cùng Tịch Âu Minh cũng quay người lại, ánh mắt lạnh lùng, bỗng nhiên bế cô lên, đặt cô dựa vào thân cây, bắt đầu xâm chiếm cô. Thân thể hai người dính sát vào nhau, thậm chí Tiêu Tiệp còn cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK