Đáy lòng Tiêu Tiệp vui mừng, còn muốn thêm, đã bị anh ôm lấy, đi lên tầng.
Kinh hãi, "Anh muốn làm gì?"
"Làm chuyện muốn làm." Tịch Âu Minh khẽ nói, vẻ mặt không đàng hoàng.
Sắc mặt Tiêu Tiệp đỏ rực, bây giờ người đàn ông này nói chuyện càng ngày càng ~thô tục! Không cam lòng đập vào người anh, miệng cũng không chịu yếu thế nói: "Anh tên lưu manh này!"
Nụ cười trên mặt Tịch Âu Minh không thay đổi, "Đối với vợ mình, thì không gọi là giở trò lưu manh, mà gọi là... Tán tỉnh."
Bởi vì ôm công chúa, cho nên anh nói xong bàn tay vây quanh ngực cô, còn cố ý ấn vào mềm mại của cô, sau đó còn giống như thầy giáo dạy học sinh nói: "Thế này mới gọi là giở trò lưu manh."
Tiêu Tiệp ngẩn người, mới hiểu được mình bị cợt nhả*.
* Cợt nhả: trêu đùa một cách sỗ sàng, không đứng đắn.
Lần này không cho Tiêu Tiệp có bất kỳ cơ hội nao đánh trả, bởi vì đã đến giường.
Sau chuyện này Tiêu Tiệp xoa thắt lưng đau nhức mãi không thôi, cuối cùng sâu sắc cảm nhận được, dục vọng của đàn ông, sẽ không phai nhạt theo thời gian, mà càng tích lũy, đợi đến khi có cơ hội bùng nổ, làm cho cả người cô cũng muốn hòa tan theo.
Đồng thời cũng rút ra bài học kinh nghiệm, sau này, sau này không thể để cho người đàn ông của mình đói bụng như thế được. Bởi vì, nợ cái này lãi suất rất cao, sẽ bị đòi lại cả vốn lẫn lời, ngay cả mảnh vụn cũng không còn!
Còn anh giống như sói đói đòi lấy, làm cho cô hầu như trừ mấy âm thanh kia, thì không cách nào phát ra được những âm thanh khác. Cho nên mấy lời cô muốn trao đổi với anh, cũng bị nuốt vào bụng.
Tiêu Tiệp vừa xuống cầu thang, đã bị Yên Nhiên cười hì hì kéo ra vườn xem hoa cúc mới nở.
Dọc đường đi người giúp việc nhìn thấy các cô, lúc chào hỏi đều có chút lệ nóng doanh tròng*, làm Tiêu Tiệp rất ngạc nhiên. Mới không ở nhà mười mấy ngày, người giúp việc trong nhà đã trở nên xúc động như thế?
* Lệ nóng doanh tròng: Nước mắt vui mừng.
"Chị dâu, cuối cùng chị cũng trở về, nếu không, có lẽ anh họ đã phá hủy cái nhà này."
"Nhìn vẻ mặt khoa trương của em kìa." Tiêu Tiệp cười nói.
"Không phải em khoa trương đâu, chị không thấy dáng vẻ âm u kia của anh họ, đúng là dọa chết người!" Bộ dạng đó Yên Nhiên nghĩ lại mà thấy sợ.
Có không? Tối nào nói chuyện điện thoại với cô cũng đều tốt? Ở đâu khoa trương như Yên Nhiên nói chứ?
"Ơ, thiếu phu nhân của chúng ta đã quay về! Tôi còn tưởng rằng thiếu phu nhân chán ngây ngốc ở Tịch gia, muốn đổi nơi khác chứ?" Mẹ Yên Nhiên vừa nhìn thấy Tiêu Tiệp liền âm dương quái khí* nói.
*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
"Là Tiêu Tiệp nhớ bà ngoại, cho nên mới đi một chuyến, chưa nói rõ với mọi người, là Tiêu Tiệp không đúng." Lần này không thể trách thím, nếu đúng như lời Yên Nhiên nói, thì tất cả bọn họ đều chịu sự tức giận vô cớ của Tịch Âu Minh!
"Không phải thím nói cháu, phụ nữ, không nên động một chút là bỏ nhà đi, cái này nếu truyền ra ngoài, ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Tịch! Với tư cách là con dâu của nhà họ Tịch, không thể giống người bình thường, không nên tùy tiện dùng tính tình của cô gái nhỏ. Nếu đã vào nhà quyền thế, phải làm đúng bổn phận, đừng đi ra ngoài quyến rũ người đàn ông khác, cũng đừng luôn muốn quản lí chồng mình, thuận theo đàn ông một chút cũng không có gì là không tốt, cho dù ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng phải mắt nhắm mắt mở."
"Mẹ..." Yên Nhiên hoảng sợ nói, sao mẹ có thể ở ngay trước mặt chị dâu nói những lời như thế.
"Im miệng, người lớn đang nói chuyện đâu đến phiên con nói chen vào!" Tức giận mắng Yên Nhiên, lại quay đầu tiếp tục nói với Tiêu Tiệp: "Tiêu Tiệp, đây cũng là vì thím muốn tốt cho cháu!"
"Vâng, Tiêu Tiệp hiểu."
Thấy bộ dạng nghe lời của Tiêu Tiệp, cuối cùng bà định rời đi.
"Chị dâu, chị cũng đừng nghe lời nói mò của mẹ em, anh họ cưng chiều chị như thế, sao có thể ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác." Yên Nhiên rất sợ Tiêu Tiệp sẽ nghĩ nhiều, không nhịn được chân thành nói.
Tiêu Tiệp cười cười, tỏ ý không sao, nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài. Nhà quyền thế có ngoại lệ sao? Con cháu nhà giàu đã định trước có thể một chồng nhiều vợ sao? Không! Cô muốn nói không! Hoặc là duy nhất, hoặc là rõ ràng không!
Lại đến công ty Tịch Âu Minh lần nữa, đúng lúc Tiểu Nam đưa khách hàng xuống dưới tầng thì nhìn thấy Tiêu Tiệp, mặt nhất thời xanh mét. Trong lòng Tiêu Tiệp buồn bực, cô có đáng sợ như thế sao? Cô đến công ty xem Tịch Âu Minh, sao thư ký lại sợ thành như thế?
Trong nháy mắt, Tiểu Nam lập tức mỉm cười đi đến, có chút chân chó thân thiết nói: "Thiếu phu nhân đến gặp tổng giám đốc sao?" Nói xong cũng cảm thấy lời này nói thừa? Thiếu phu nhân đến công ty, trừ gặp tổng giám đốc, thì còn có thể làm gì? Nhưng đâu còn cách nào? Anh phải tìm đề tài khác!
"Đúng vậy, anh ấy ở trên chứ?" Tiêu Tiệp cũng thân thiện nói, lúc này sắp tan sở rồi, cô muốn cùng anh đi ăn cơm.
Tiểu Nam hít một hơi thật sâu, vẫn còn hơi ấp úng nói: "Bây giờ tổng giám đốc ~ hơi bận ~"
"Không sao, tôi có thể đến phòng làm việc chờ anh ấy, sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh ấy."
"Như thế sao được? Như vậy tổng giám đốc sẽ nói chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, đến, đến phòng khách quý, chỗ này khá thoải mái." Thang máy đã lên đến tầng cao nhất, Tiểu Nam liền cảm thấy mồ hôi chảy ra dòng dòng.
Tiêu Tiệp nhìn Tiểu Nam, vẻ mặt khẩn trương của anh ta làm cho Tiêu Tiệp cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không làm khó người ta, vì vậy nói: "Được rồi, vậy tôi đến phòng khách quý chờ, anh cũng đi làm việc đi."
Vừa nói xong liền thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Tiểu nam, nói: "Không sao, việc của tôi không vội, ngài ngồi đi, tôi đi bưng trà cho ngài."
Tiêu Tiệp ngồi trên ghế sa lon càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, trước kia cô đều chờ trong phòng làm việc của Tịch Âu Minh, cũng không thấy có gì bất tiện. Hơn nữa vẻ mặt của Tiểu Nam cũng không giống như hôm nay, dáng vẻ rất sợ cô. Hình như không phải sợ không thể tiếp đãi cô, mà là —— sợ cô đi vào phòng làm việc.
Tiêu Tiệp vừa mới đến cửa phòng làm việc, đã thấy Tiểu Nam đang đóng cửa, mà Tiểu Nam quay đầu alij nhìn thấy Tiêu Tiệp, sợ đến miệng cũng quên đóng lại.
"Thiếu, thiếu phu nhân..." Một lúc lâu sau, Tiểu Nam mới nói ra mấy câu, nhưng ánh mắt vẫn tránh né.
Tiêu Tiệp cười một tiếng: "Việc tôi đến phòng làm việc của anh ấy, đáng làm cho anh sợ như thế sao?"
"Không, không, không phải... Tôi..." Tiểu Nam vẫn còn vắt hết óc nghĩ, nhưng mãi vẫn không thể nói đủ một câu.
"Anh tránh ra, tôi tự đi vào, không cần anh tiếp đãi, nếu như có bất kỳ chỗ nào không chu đáo, tôi cũng sẽ không trách anh." Tiêu Tiệp vẫn cười, nhưng nụ cười kia làm cho Tiểu Nam lạnh cả người, không tự chủ được liền nhường đường.
Trong nháy mắt lúc Tiêu Tiệp mở cửa, Tiểu Nam nhắm hai mắt, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tôi không biết gì cả... Tôi không biết gì cả..."
Cửa mở ra, cô đứng ở cửa phòng, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, có lẽ trong phòng anh mở điều hòa hơi lớn. Cô cứ như thế nhìn thẳng vào người đang ngồi ở bàn làm việc, mặc dù là chỗ anh làm việc, nhưng trước kia lúc cô đến cũng đều ngồi trên chiếc ghế thoải mái dành tổng giám đốc. Dù anh đang làm việc, cũng phải nhường chỗ cho cô.
Cho nên cô vẫn cảm thấy, có một vài thứ đã thuộc về cô, dành riêng cho cô. Ví dụ như chiếc ghế kia, ví dụ như chiếc máy tính kia, lại ví dụ như anh.
Nhưng mà bây giờ bỗng nhiên cô cảm thấy không phải như vậy, những thứ cô đã từng cho là đồ của mình, thật ra thì từ lúc bắt đầu đã không thuộc về cô.
Giống như chỗ ngồi kia không phải của cô, cũng không phải của anh, mà là của một người phụ nữ khác. Cô ta đang dùng máy tính của anh, lách tách lách tách không biết đang đánh cái gì.