• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Trang Lyn

Nhưng mà, đáy lòng lại hy vọng anh có thể cảm giác được cô, sau đó nhìn cô một cái! Phụ nữ mà, phụ nữ chính là một sinh vật mâu thuẫn như vậy!

Bỗng nhiên Tịch Âu Minh cảm thấy một hơi thở quen thuộc, anh bình tĩnh nhìn xung quanh, xác định không phát hiện ra người quen nào, lạnh nhạt nhíu mày.

Nhưng mà lúc đi đến một chỗ, anh chợt dừng bước, đúng, chính là chỗ này, ánh mắt để không dấu vết quan sát bốn phía.

Khi ánh mắt quét đến người đang vùi mặt trong mũ thì Tịch Âu Minh hơi nheo mắt lại, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, ung dung đi đến.

Tim Tiêu Tiệp đập bình bịch không ngừng!

“Xin lỗi! Tôi đến muộn!” Cuối cùng đại diện tập tập đoàn Tịch Âu cũng xuất hiện.

“Không sao, là chúng tôi đến sớm.” Tiêu Tiệp cười nhạt nói.

Cuộc trò chuyện rất vui vẻ, ngay tại lúc cuộc đàm phán kết thúc thì có một nhân viên phục vụ đến, nói: “Tiểu thư, có vị tiên sinh bảo tôi giao vật này cho cô.”

Tiêu Tiệp nghi ngờ nhận lấy, là một tờ giấy gấp cẩn thận, cô mở ra xem, bên trên chỉ có hai chữ rất phách lối: Đến đây!

Vẫn là giọng điệu bá đạo đấy! Nhưng mà đáy lòng cô lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Hóa ra anh nhận ra! Hừ, còn giả vờ không thấy cô!

Tìm cớ bảo Chu Diệp về trước, cô đi theo nhân viên phục vụ đến chỗ người kia.

Mới vừa vào cửa, đã bị người núp ở cửa ôm.

“Em cái tiểu yêu tinh này, vậy mà lại mặc như này!” Tịch Âu Minh vừa nói vừa hôn chi chít lên mặt lên cổ cô.

Tiêu Tiệp vừa tránh vừa nói: “Ha ha, rất nhột ~ anh chậm một chút! Em làm thế còn không phải cũng vì anh sao? Nếu để cho người trong công ty anh nhận ra em là vợ anh, thì việc đàm phán liền phiền phức mà! Hơn nữa người ta nhất định sẽ nói, anh làm việc công tư không phân minh thiên vị em!

“Tình cảm, vẫn là anh sai rồi sao?” Tịch Âu Minh lại gặm lại cắn không buông tha chút nào, cách ăn mặc này của cô thật sự rất quyến rũ! Bọn họ kết hôn lâu như vậy, nhưng từ trước đến nay cô đều thích mặc trang phục tao nhã, đâu có giống như dd.l*q/d hôm nay vừa nghiêm túc lại nghịch ngợm, hơn nữa còn rất hấp dẫn.

“Không phải, không phải... Ừ, anh không đi làm việc sao?” Tiêu Tiệp cười hì hì, vừa tránh vừa nói.

“Công việc đâu có quan trọng bằng em.”

“...” Được rồi, đều là cô sai!

Cuối cùng hai người lại dây dưa một lúc lâu, Tịch Âu Minh mới chịu bỏ qua cho cô! Nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn rất nóng bỏng, nếu như không phải thời gian và địa điểm không cho phép, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

Vẻ mặt Tiêu Tiệp đỏ bừng, nút áo sơ mi bên trong đồng phục cũng bị mở ra, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, cúi đầu nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình.

“Sao anh còn không đi?”

Tịch Âu Minh cũng không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn cô, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Cởi ra.” Hai chữ rất ngắn gọn.

“...” Tiêu Tiệp hoảng sợ.

“Khụ khụ, ý anh là đổi một bộ quần áo khác, đi theo anh.” Tịch Âu Minh cũng tự giác phát hiện cách nói của mình không đúng, vì thế giải vờ ho khan giải thích.

“Tại sao em phải thay quần áo,tại sao phải đi cùng anh?” Là anh phải tiếp khách hàng chứ không phải là cô, cô cũng không muốn đi.

“Là em tự cởi hay là để anh đến giúp.” Tịch Âu Minh nhàn nhạt nói.

“...Tự em làm.” Đừng bá đạo như thế chứ.

Hóa ra sau khi nói chuyện xong xuôi, bọn họ đã đến một phòng bao, lúc bọn họ đi vào đã có mấy em gái đang ca hát, âm thanh đinh tai nhức óc.

Tiêu Tiệp đổi sang bộ quần áo màu xanh lá cây, vừa chỉnh tề lại thoải mái, hợp với vóc dáng thon dài và khuôn mặt tinh xảo của cô, vừa xuất hiện đã làm mọi người kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.

Dù sao đều là người gặp trong trường hợp lớn, vẻ mặt giật mình rất nhanh đã bình tĩnh lại, còn rất thân thiệt chào hỏi bọn họ.

“My wife” Tịch Âu Minh lạnh nhạt nói.

“Oh, very beautiful!” Mấy người nước ngoài nói.

“Thank you!” Lần này là Tiêu Tiệp mỉm cười trả lời, ngồi xuống theo Tịch Âu Minh.

“Đều là người mình, không cần gò bó, muốn hát bài gì bảo nhân viên phục vụ chọn giúp cho.” Tịch Âu Minh nói.

“Biết.” Ánh mắt Tiêu Tiệp sáng lên, rất lâu cô không hát rồi. Trước kia thỉnh thoảng còn cùng Dĩ Đồng đi KTV hát, sau khi kết hôn trừ lần ở Túy Hồng Trần... Thì đúng là không hát nữa.

Trước khác nay khác, bây giờ cô có thể quang minh chính đại hát.

Tịch Âu Minh và mấy người nước ngoài trong phòng đi đánh bóng bàn, đóng cửa lại, mặc cho bên ngoài kinh thiên động địa như thế nào cũng không làm phiền đến bọn họ.

Đi KTV hát sợ nhất là gì? Đương nhiên là người chiếm mic, hơn nữa còn là loại vừa hát khó nghe lại không muốn buông tay, cho dù người khác có ám chỉ thế nào cũng không chịu dừng lại, còn tiếp tục gào khóc thảm thiết.

Được rồi, bây giờ Tiêu Tiệp gặp phải chính là loại chuyện này! Bài hát cô chọn đã bị mấy cô gái kia gạt ra phía sau rồi! Lúc đầu d.đ,l*q*đ cô còn không để ý, vì cho rằng các cô ấy hát nhiều một chút cũng được, sao biết càng ngày càng quá phận! Có câu nói thế nào, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!

Lạnh nhạt đứng lên, kiêu ngạo ngẩng đầu, tràn đầy phong cách đi đến. Mấy cô gái kia còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đã thấy một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp đi qua trước mặt các cô, sau đó “pằng” một tiếng kéo microphone của các cô, lại tắt nhạc đi.

“Phục vụ, cầm giúp tôi hai microphone đến.” Nói với nhân viên phục vụ xong, Tiêu Tiệp mới đưa mắt nhìn mấy người phụ nữ vẫn đang sững sờ kia.

“Có câu nói, dáng vẻ xấu xí không sai, ra ngoài dọa người chính là sai. Đồng ý rằng, thích ca hát không phải là sai, nhưng luôn chiếm mic chính là các cô sai; giọng không hay không phải lỗi của các cô, nhưng luôn gào khóc thảm thiết chính là các cô sai. Làm người phải tự biết mình, có hiểu không?” Không phải cô không có tình người mà đi đả kích người khác, nhưng mấy cô gái này thật sự làm cho người ta rất khó nhẫn nhịn!

Mặt mấy cô gái kia lúc trắng lúc xanh, các cô luôn có thói quen bá đạo, đi KTV với ai cũng như thế, cũng không có ai dám nói gì các cô! Cô gái này dựa vào cái gì chứ! Hơn nữa còn nói dáng vẻ các cô xấu xí!

“Cô nói dáng vẻ ai xấu xí! Chúng tôi mới không xấu xí!” Quả nhiên có người không nhịn được tức giận nói.

“Xin hỏi cô từng tốt nghiệp trường gì?” Tiêu Tiệp hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Cô gái đó sững sờ một chút, sau đó vẻ mặt đỏ bừng, cô ta nói vậy là ý gì, cô còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở! Không riêng gì cô, mấy cô gái khác đều như thế, đều không đi học mà sớm lăn lộn trong xã hội. Dựa vào sắc đẹp của các cô, bình thường cũng có thể dụ dỗ vài ông chủ lớn có tiền.

“Chuyện học học của tôi thì liên quan gì đến cô! Cô trả lời câu hỏi của tôi đi!” Vẻ mặt cô gái đó cực kỳ khó coi nói.

“Vừa rồi tôi cũng không nói dáng vẻ các cô xấu xí, cô việc gì phải tự thú nhận chứ?” Tiêu Tiệp lạnh nhạt nói, cô chỉ dùng một ví dụ, lời nói cũng có chút khó nghe, nhưng lại rất phù hợp với những người này.

“Vừa rồi cô rõ ràng nói có!” Một người phụ nữ khác tức giận nói.

Không có học, thật đáng sợ! Tiêu Tiệp thiếu điều liếc mắt xem thường, nói chuyện với những người này thật mệt mỏi. Tiêu Tiệp không muốn để ý đến các cô nữa, đi đến ghế salon. Chờ nhân viên phục vụ cầm microphone đến, cô sẽ hát mở đầu.

Nhưng có người không vui, kéo tay cô, “Này! Cô nói rõ ràng đi!”

Tiêu Tiệp không vui nhíu mày, vừa định hất cái tay kia ra, đã được một người khác che chở, mùi hương quen thuộc xông vào mũi. Đồng thời cái tay đang kéo cô cũng bị mạnh mẽ hất ra.

“Ai cho phép cô đụng vào cô ấy!” Một giọng nói tức giận vang lên bên tai.

“Là cô ta không nói đạo lý trước! Chúng tôi đang ca hát tốt đẹp, nhưng cô ta lại tắt nhạc đi còn rút microphone của chúng tôi ra!” Lập tức có người tố cáo, các cô cũng đều không rõ quan hệ giữa Tịch Âu Minh và Tiêu Tiệp, chỉ mơ hồ hồ cảm thấy người đàn ông này rất lợi hại, cô gái này cũng chỉ là bạn anh ta dẫn đến chơi thôi! Dù thế nào thì cũng không thể đắc tội nổi với người dẫn các cô đến.

“Phải không?” Tịch Âu Minh trầm giọng nói, làm cho người khác nghe không ra là anh đang vui hay giận.

Mấy người phụ nữ khác lập tức nhao nhao phụ họa theo, lại đem chuyện vừa rồi thêm mắm thêm muối nói một lần nữa, tỏ ý là Tiêu Tiệp quá đáng trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK