Chỉ một cái nhìn thoáng qua, cô đã không dám tin và nhanh chóng đóng lại, nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm hay không.
Hơn tám ngàn?
Sao lại có hơn tám ngàn?
Mã Vinh Lượng tính cưới cô mà chỉ chuẩn bị có một ngàn...
Hơn trăm đồng mua một chiếc xe đạp, hơn bốn trăm mua cái ti vi đen trắng 12 inch, còn lại bốn trăm thì mua thêm cái đồng hồ, chuẩn bị phòng mới và tiệc cưới cũng tạm đủ rồi.
Đến lượt Quý Đạc, anh lại cho cô số tiền gấp gần mười lần. Người đàn ông này kiếm tiền giỏi thế sao?
Nhưng nghĩ lại thì anh sau này còn phải làm ăn kinh doanh, nắm bắt cơ hội và kiếm bộn tiền, lại thêm thời buổi này lãi suất cũng rất cao, không dưới 10% là chuyện thường, nên cô cũng yên tâm.
Cất đồ xong trở lại sân trước, bàn ăn đã bày sẵn những món nóng hổi.
Món rau mầm tươi ngon của mùa xuân, tôm xào thanh mát, thêm bát súp thịt viên thanh đạm mà dì Trương chuẩn bị riêng cho ông cụ Quý vừa ra viện.
Ông cụ nhìn món thịt hấp bên cạnh Lâm Kiều và Quý Đạc, rồi nhìn bát rau xanh trước mặt mình, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói.
Từ Lệ làm như không thấy, kéo ghế bên cạnh Quý Đạc cho Lâm Kiều, "Đói rồi phải không?"
Trước đây Lâm Kiều luôn ngồi cạnh Từ Lệ, giờ đổi chỗ, dì Trương đang múc cơm cũng nhận ra sự khác biệt, lén liếc nhìn Lâm Kiều.
Lâm Kiều cảm ơn và ngồi xuống như thường, "Cũng không quá đói, sáng nay con ăn nhiều rồi ạ."
Cô từ trước tới giờ vẫn luôn thoải mái như vậy, ngay cả khi mới đến, cô cũng không hề lúng túng hay lo lắng.
Thái độ này khiến Từ Lệ rất hài lòng, "Giờ mọi chuyện đã quyết định rồi, hai đứa tính bao giờ làm lễ cưới?"
Làm lễ cưới? Chuyện gì đây?
Dì Trương lại nhìn Lâm Kiều một cái, sợ mình lộ liễu quá, vội quay lại bếp.
Bà ấy cứ nghĩ Lâm Kiều chỉ đến tạm nương nhờ nhà họ Quý, khi nghe lời đồn đại bên ngoài, bà ấy còn giúp giải thích, nào ngờ lại là sự thật.
Chuyện đã định rồi thì không cần sợ ai biết.
Lâm Kiều suy nghĩ một lát rồi nói: "Càng sớm càng tốt ạ."
Cô ở Yến Đô không có hộ khẩu, cũng không có nhà, kiểu gì thì cũng phải ở nhờ nhà họ Quý, thà sớm cưới, có một chỗ thuộc về mình thì hơn.
Nhưng chuyện này còn một người khác liên quan, Lâm Kiều quay sang nhìn Quý Đạc ngồi cạnh.
Chưa kịp mở lời, anh đã điềm nhiên nói: "Tôi không có ý kiến."
"Vậy để mẹ đi lấy lịch dương nhé." Từ Lệ cũng muốn nhanh chóng định ngày cho xong, tránh đêm dài lắm mộng, chưa ăn xong đã buông đũa đứng dậy.
"Để ngày mùng 1 tháng 5 đi," ông cụ Quý nói, "ngày đó dễ xin nghỉ phép, còn hơn mười ngày, thời gian cũng đủ rồi."
"Vậy là ngày mùng 1 tháng 5, trời không nóng không lạnh, thích hợp để làm đám cưới."
Thấy Lâm Kiều và Quý Đạc đều không có ý kiến, Từ Lệ lại nhớ ra chuyện khác, "Đúng rồi, con trai, giờ con vẫn ở ký túc xá phải không?"
Cấp bậc từ đoàn trưởng trở lên là có thể đón vợ theo quân, Quý Đạc thừa đủ tiêu chuẩn. Nhưng anh vẫn độc thân, nhường cơ hội phân nhà cho cấp dưới, tự mình ở ký túc xá, phòng tắm và nhà vệ sinh phải dùng chung với người khác.
Giờ anh chuẩn bị kết hôn, không lẽ vẫn để Lâm Kiều ở nhờ nhà cũ?
Quý Đạc hiểu ý mẹ, "Quay về con sẽ làm đơn xin phân nhà."
"Nếu chiều nay rảnh thì con đưa Kiều Kiều ra cửa hàng xem qua. Ti vi, tủ lạnh, máy giặt, nồi cơm điện, cái gì cần mua thì mua. Tiền mẹ với bố con sẽ lo, nếu phiếu công nghiệp không đủ, mẹ vẫn còn..."
"Để hôm khác." Quý Đạc đột nhiên đặt bát xuống, liếc nhìn đồng hồ, "Chiều nay con có việc."
Có việc, lại có việc, lần nào cũng nói có việc...
Chỉ nhờ nó đi cùng vị hôn thê mua vài món đồ mà cũng có việc!
Ông cụ Quý tỏ vẻ không hài lòng, Từ Lệ cũng nghĩ rằng sau khi đưa sổ tiết kiệm, anh đã hiểu chuyện, nào ngờ vẫn như cũ không hề tiến bộ.
Nhưng Quý Đạc tính toán thời gian rất chuẩn, vừa dứt lời thì bên ngoài Tiểu Phương đã lái xe tới. Từ Lệ đành tìm cách chữa cháy cho con trai, "Vậy để mẹ đi cùng Kiều Kiều, đàn ông thì sợ nó còn chẳng biết mua gì nữa."
Lâm Kiều không để ý, "Con cũng không vội, đi với ai mua cũng vậy thôi."
Dù sao hai người cũng chỉ là đối tác trong một cuộc trao đổi lợi ích, Quý Đạc trong lòng chưa chắc vui vẻ gì.
Nhưng không lâu sau khi Quý Đạc ra ngoài, anh lại quay về, đặt mấy cuốn sổ bên cạnh Lâm Kiều, "Cô giữ để ghi chép."
Đội chiếc mũ quân đội lên, anh sải bước đi ra, không lâu sau tiếng xe rời khỏi sân vang lên.
Lâm Kiều tiện tay lật qua, phát hiện đó là mấy cuốn sổ ghi chép trống. Chắc anh thấy cô hay đọc sách nên đưa cho cô để ghi chú.
Từ điểm này mà xét, người đàn ông này dù không muốn, nhưng một khi đã quyết định thì cũng biết quan tâm đến cô. Hai người sẽ sống cùng nhau nhiều năm nữa, tình cảm thì chắc chắn không có, nhưng nếu có thể tôn trọng lẫn nhau, cuộc sống cũng sẽ không đến nỗi tệ.
Thấy Quý Đạc đưa sổ ghi chép cho Lâm Kiều, Từ Lệ nhớ đến đống sách ở cửa phòng cô, "Ta thấy con lấy mấy bộ sách giáo khoa cấp ba."
"Vâng, con tốt nghiệp gần một năm rồi, lúc rảnh rỗi lật xem lại, sợ quên." Edit: FB Frenalis
Nhớ lại lời dì Trương nói lúc trước, Từ Lệ gật đầu ra chiều suy nghĩ, "Nó không đi, thì lát nữa ăn xong ta đưa con đi dạo."
Quý Đạc không có ở nhà, căn hộ mới cũng chưa xin được, nên Từ Lệ không dẫn Lâm Kiều đi mua những đồ lớn, mà đến một tiệm may quen biết.
Thợ may là người có nghề lâu năm, tuổi cũng đã cao, mắt không còn tốt lắm nhưng tay nghề vẫn rất vững. Tiệm của ông không chỉ có những bộ quần áo, quần dài và áo khoác phổ biến trên phố, mà trên giá bên trong còn treo hai bộ sườn xám.
Từ Lệ nhìn hai bộ sườn xám cười hỏi: "Ông lại làm những bộ này à?"
"Đâu có, làm sườn xám phải có thêu hoa mới đẹp, giờ mắt tôi không còn theo kịp. Tôi chỉ là thấy thời buổi mở cửa, quần áo mọi người mặc cũng đa dạng hơn, nên mang những món đồ cũ mấy đời ra phơi lại thôi."
Ở mấy thị trấn nhỏ, những thay đổi thường đến chậm, quê nhà cô cũng chưa có nhiều thay đổi, nhưng ở Yến Đô, khắp phố phường đã tràn ngập quần áo Hồng Kông rồi.
Những chiếc váy liền từng rất thịnh hành những năm 50, sau đó biến mất suốt mười năm, giờ cũng quay trở lại, trời chưa nóng lên mà trong các cửa hàng đã có bán. Vì là hàng may sẵn nên không cần phiếu, chỉ là giá cả đắt hơn nhiều.
"Ông làm cho con dâu tương lai của tôi hai bộ, mặc trong ngày cưới."
Từ Lệ mỉm cười, đẩy Lâm Kiều lên trước và chỉ vào chiếc váy liền thân vừa được cắt, "Cái này cũng làm hai bộ nhé, nhưng không vội, làm đồ cưới trước đã."
Từ Lệ nhẹ nhõm thở ra, "Đúng vậy, gần ba mươi tuổi rồi, cuối cùng cũng có chút thay đổi."
"Ồ, nhà bà cuối cùng cũng để cho Quý nhị cưới vợ rồi à?" Ông thợ may cười lớn.
Không khí trong tiệm rất hoà hợp, có hai mẹ con vừa bước vào cũng dừng bước một chút, sau đó tiến lên chào hỏi, "Vậy thì chúc mừng dí Từ nhé."
Một tiếng "dì Từ" này nghe rất thân mật. Lâm Kiều quay sang nhìn, phát hiện người vừa chào là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc thời trang. Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng là phía sau người phụ nữ đó là cô gái trẻ xinh đẹp Tống Tĩnh, người mà Lâm Kiều từng gặp ở bệnh viện.
Trước mặt những người mới đến, Từ Lệ rõ ràng không còn sự thoải mái như khi nói chuyện với thợ may, "Hai người cũng đến may đồ à?"
"Tiểu Tĩnh sắp đi thực tập rồi, nên cháu đưa nó đến đây làm vài cái áo sơ mi."
Người phụ nữ cười, chỉ tay về phía Tống Tĩnh, đợi Tống Tĩnh chào hỏi xong, lại quay sang Lâm Kiều, "Con dâu của nhà dì là từ đâu đến vậy? Cháu đi khắp Yến Đô mà không tìm thấy cô gái nào xinh đẹp thế này. Chẳng trách Quý nhị nhà dì mãi không chịu tìm vợ, mắt nhìn của dì đúng là tốt thật."
Những lời này không chỉ khen Lâm Kiều mà còn khen cả Từ Lệ, đúng là khéo léo biết cách nói chuyện.
Nhưng làm sao bà ta biết chắc rằng Lâm Kiều không phải do Quý Đạc tự tìm mà là Từ Lệ chọn?
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Từ Lệ chỉ cười mà không nói gì, người phụ nữ kia cũng không hề lúng túng, còn giới thiệu con gái mình với Lâm Kiều, "Tôi thấy hai đứa trạc tuổi nhau, chắc là hợp tính lắm. Tiểu Tĩnh nhà tôi, bố nó là bạn thân từ nhỏ với Quý Quân, đều là người tin cậy được. Nếu cháu muốn đi đâu thì cứ tìm nó nhé."
Tống Tĩnh đúng là khéo léo, chỉ mỉm cười và gật đầu, hoàn toàn không tỏ ra từng gặp Lâm Kiều ở bệnh viện, lại còn trong hoàn cảnh như vậy.
Tống Tĩnh ngoan ngoãn, nhưng Lâm Kiều còn ngoan hơn. Dù sao cũng có Từ Lệ ở đây, cô cũng không cần phải lên tiếng.
Từ Lệ rõ ràng cũng không có ý định đáp lại lời đề nghị của đối phương, sau khi đo xong số đo và hẹn thời gian lấy đồ, bà dẫn Lâm Kiều rời đi.
Nhìn theo bóng hai người khuất dần, mẹ Tống mới hạ thấp giọng hỏi Tống Tĩnh, "Có phải con đã gặp cô ta ở bệnh viện rồi không?"
Không cần nói rõ, Tống Tĩnh cũng biết mẹ mình đang nói đến ai, "Đúng là cô ta, nhưng hôm nay cô ta ăn mặc khác hẳn lần trước."
"Đương nhiên rồi, sắp làm dâu nhà họ Quý mà, làm sao không thay đổi được?"
Mẹ Tống hạ giọng thấp hơn nữa, "Không ngờ cô ta và Quý Đạc lại thành thật, nếu Mẫn Thục mà biết được, chắc tức chết mất."
Diệp Mẫn Thục quả thật tức không chịu nổi, phải xác nhận đi xác nhận lại qua điện thoại, mới dám tin điều đó là thật.
"Tôi thật không hiểu ông bà cụ nghĩ gì, chỉ là một cô gái từ nông thôn đến, mà họ lại coi như bảo bối. Ban đầu định hứa hôn cho Tiểu Trạch không xong, bây giờ lại gán cho chú hai. Không lẽ trên đời này không còn cô gái nào khác hay sao?"
"Gán cho chú hai không phải tốt hơn sao? Vậy thì bà không cần lo cô ta sẽ lấy Tiểu Trạch nữa."
"Gán cho chú hai thì có gì tốt? Cô gái đó còn chưa đến hai mươi tuổi, sau này tôi phải gọi cô ta là em dâu nữa chứ."
Chỉ nghĩ đến chuyện phải gọi cô gái đó là em dâu thôi, Diệp Mẫn Thục đã cảm thấy khó chịu, huống chi là thực sự làm thế. "Cô ta đã từng hứa hôn với Tiểu Trạch, vậy mà ông bà cụ còn có thể gán cho chú hai, lại khác thế hệ, họ không cảm thấy ngượng ngùng sao?"
Càng nghĩ, Diệp Mẫn Thục càng thấy không ổn, "Ông bà cụ thiên vị chú hai rõ ràng, chú ấy nói không muốn lấy vợ thì họ để cho chú ấy không lấy, tôi có lòng tốt giới thiệu đối tượng thì chú ấy còn mặt nặng mày nhẹ với tôi. Sao lần này lại đồng ý cho chú hai cưới?"
Điều này thật sự làm bà ta không kịp trở tay, hoàn toàn không biết nên giải thích với Quý Quân thế nào.
Lần trước Quý Quân suýt nữa thì đánh bà ta, bà fa đã phải rất vất vả mới dỗ dành được. Nếu bây giờ để Quý Quân biết rằng mình đã gây ra vụ này, ép Quý Đạc phải cưới Lâm Kiều, không biết ông ấy sẽ phản ứng thế nào.
Diệp Mẫn Thục nhức đầu, day day trán, "Quý Quân sắp tan làm rồi, để lúc khác tôi nói tiếp nhé."
Bà ta chưa kịp nghĩ xem nên nói với Quý Quân thế nào thì bên này Quý Trạch đã biết tin.
Buổi tối, Quý Trạch có hẹn với một người bạn lớn lên cùng trong đại viện đi ăn, khi đến nơi thì bên trong đã có khá đông người, họ đang cầm chơi hai viên ngọc cổ Hòa Điền.
Những năm gần đây, một số người được phục hồi danh dự, những món đồ gia truyền bị tịch thu cũng bắt đầu được trả lại cho cá nhân. Tuy có chút hư hại, nhưng vẫn có nhiều món đồ cổ còn tốt được bán ra thị trường, tuy giá không cao nhưng số người chơi thì không nhiều.
Thấy Quý Trạch đến, có người gọi anh ta qua xem, nhưng anh ta cười, xua tay, "Tôi đâu hiểu mấy món này." Rồi cởi áo khoác, ngồi xuống một bên.
Nhà họ Quý không phải người địa phương, có được như hôm nay là nhờ ông nội dám nghĩ dám làm, nên cũng không am hiểu những thú vui của đám người Bát Kỳ.
Ông nội Quý quản con cháu rất nghiêm, mấy đứa con cháu đều được gửi vào quân đội, có thể không xuất sắc, nhưng không đứa nào sa đọa.
Mấy người bạn đều biết, nên không ép anh fa, "Nghe nói cậu sắp có thím nhỏ rồi?"
"Cô em, cô chị, cô dì, ai lại vừa ý chú tôi nữa à?"
Quý Trạch nhướng mày, nở nụ cười có chút bông đùa, "Nói trước nhé, ai có gan thì tự mình đến nói với chú tôi, tôi không dám làm mối đâu."
"Đừng nói là cậu không dám, bọn tôi cũng không dám. Tôi nói là chuyện người nhà cậu sắp xếp đó."
Quý Đạc tuy chỉ hơn họ vài tuổi, nhưng chưa bao giờ hoà đồng được với đám bạn này.
Không phải vì anh lớn tuổi hơn mà là vì anh quá nghiêm túc, khiến đám bạn cảm thấy mình không đàng hoàng. Hơn nữa, từng có người có ý định xấu kéo Quý Trạch vào con đường sai lầm, nhưng bị Quý Đạc trừng trị thẳng tay, từ đó ai nấy đều có chút sợ hãi.
Thấy Quý Trạch chưa hiểu chuyện gì, bạn bè anh ta đều ngạc nhiên, "Cậu không biết thật à?"
Quý Trạch quả thực không biết.
Nhưng không hiểu sao, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là mẹ mình, trong lòng bỗng thấy bất an.
Anh ta hỏi thêm vài câu, nghe được những tin đồn, tâm trạng càng nặng nề nhưng vẫn chưa từ bỏ hy vọng, "Mấy cậu cũng tin vào tin đồn à?"
"Người ta tận mắt thấy bà nội cậu dẫn người đi may đồ, nói là để mặc trong lễ cưới, chẳng lẽ lại là giả?"
Bạn anh ta trả lời rất chắc chắn, còn huých vào vai anh ta, "Nghe nói cô ấy đang ở nhà cậu, chắc cậu gặp rồi chứ? Sao lại không biết?"
Lúc này, Quý Trạch suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt bình thản, Sợ người khác nghi ngờ, anh ta đành phải cố gắng ăn hết bữa cơm. Suốt cả bữa, anh ta nói chẳng nhiều, vừa ăn xong đã viện cớ rời đi, ra khỏi tiệm ăn là lập tức chạy thẳng về nhà cũ Quý gia..
Anh ta thật sự không ngờ mẹ mình ngoài miệng hứa hẹn tốt đẹp, quay đầu lại đã gây ra một tai họa lớn như vậy.
Càng không ngờ rằng, khi tin tức truyền ra ngoài, ông bà nội lại bảo chú phải cưới, để chú gánh vác cái mớ hỗn độn này cho anh ta....
Dọc đường đi, gương mặt Quý Trạch nóng bừng không ngớt, vừa vào cửa là anh ta lao thẳng đến nhà chình. "Ông bà nội, hai người..."
Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của người đàn ông đã nhìn thẳng vào anh ta.
Anh ta khựng lại, lúc này mới nhận ra không chỉ có ông nội và Từ Lệ, mà cả Quý Đạc và Lâm Kiều cũng đang ngồi trong phòng khách.
Vì hành động của anh ta nên tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại. Cô gái nhỏ mà anh ta chỉ gặp một lần duy nhất đang ngồi bên cạnh chú mình, trên bàn trà trước mặt họ còn đặt vài tấm ga giường và đồ dùng cho lễ cưới.
Cổ họng anh ta nghẹn lại, Quý Đạc đã đứng dậy. "Chú có việc muốn nói với Tiểu Trạch."
Ánh mắt thản nhiên dừng lại trên người anh ta. "Đã đến rồi thì lên phòng chú nói chuyện đi."