Do ông bà cụ không gọi Diệp Mẫn Thục, nên đây là lần đầu tiên Quý Đạc gặp lại bà ta kể từ khi trở về. Lâm Kiều tuy ở lại nhưng cũng không hay gặp Diệp Mẫn Thục, vì cô khá bận rộn. Sau khi Quý Quân rời đi, thái độ của ông bà cụ đối với con dâu cả này cũng rất lạnh nhạt.
Diệp Mẫn Thục mất đi chỗ dựa là chồng, giống như hoa lìa nước, nói năng không còn mạnh mẽ như trước. Cộng thêm cú đả kích quá nặng từ nhà họ Tống, bà ta vừa tức vừa hối hận, không đầy nửa năm thì phát hiện u xơ tử cung. Tuy khối u lành tính, sau đó cũng đã phẫu thuật cắt bỏ, nhưng bà ta nhanh chóng tiều tụy lộ ra vẻ già nua. Không còn như khi Lâm Kiều lần đầu gặp, đầy vẻ tự tôn, nhìn người luôn toát lên vẻ cao cao tại thượng.
Ông cụ thấy Lâm Kiều bước vào, trong mắt thoáng qua chút bất ngờ, nhưng cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ dịu mặt gật đầu với cô: "Kiều Kiều cũng đến à."
Diệp Mẫn Thục thì quay phắt lại, gương mặt tái nhợt gầy gò đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng đỏ bừng. Lâm Kiều lúc này mới để ý thấy quầng mắt bà ta đỏ ửng, rõ ràng là vừa khóc xong. Bị em dâu, mà lại là người từng được hứa hôn với con trai mình, nhìn thấy mình trong bộ dạng thế này, đúng là khiến người ta khó chịu.
Lâm Kiều chỉ chào ông cụ: "Bố." Quý Đạc đưa cô ngồi xuống cái ghế sát tường.
Hiện tại trong phòng chỉ còn Diệp Mẫn Thục đứng đó, còn Từ Lệ thì đứng trước cửa định rời đi. Ông cụ nhìn con trai, rồi lại nhìn con dâu bên cạnh con trai, đột nhiên quay sang bảo bà cụ: "Bà cũng ở lại nghe đi."
Từ Lệ ngẩn người. Từ trước tới giờ, mỗi lần liên quan đến chuyện của gia đình con trai cả, bà luôn cố gắng tránh mặt, ông cụ cũng không nói gì. Nhưng lần này, ông cụ nhất quyết muốn bà ở lại, thấy trong phòng không còn ghế trống, bà đứng dậy nói: "Tôi đi lấy cái ghế."
"Mẹ ngồi chỗ con này." Quý Đạc đứng dậy ra ngoài, không lâu sau quay lại với một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Lâm Kiều.
Vậy là trong phòng chỉ còn lại Diệp Mẫn Thục đứng đó, đối diện với cả gia đình ngồi chỉnh tề, chẳng khác gì một người ngoài, giống như một kẻ phạm tội đang chờ phán xét.
Biểu cảm của bà ta càng trở nên căng thẳng, một lúc lâu sau mới nghe ông cụ nói: "Không phải con có việc muốn bàn với thằng hai sao? Giờ người đã ở đây, nói đi."
Bà ta chỉ còn cách cố nặn ra một nụ cười: "Thật ra cũng không có gì, con chỉ nghe nói chú hai đã về, trong lòng vui mừng, trước khi đến còn gọi điện báo cho Quý Quân. Tiếc là anh ấy đang ở tỉnh Nam, dù có vui mấy cũng không thể về đoàn tụ với gia đình vào dịp Trung Thu."
Nói đến đây, mắt bà ta lại đỏ lên: "Anh ấy cũng đã gần năm mươi rồi, đi một chuyến là hơn hai năm, còn phải tự mình ra đồng kiểm tra vụ mùa, nghĩ đến con lại thấy thương."
Ồ, hóa ra là không có chồng bên cạnh, con trai lại không nghe lời, không còn ai để dựa vào, đành phải lặp lại chiêu cũ mong muốn đưa chồng trở về.
Diệp Mẫn Thục vừa trở về nhà cũ, ông cụ đã đi gọi Quý Đạc. Khi Lâm Kiều đến, cô cũng đã đoán được. Không ngờ Diệp Mẫn Thục xoay quanh một hồi, vẫn là những chiêu bài cũ kỹ đó.
Thật ra, Quý Trạch đã giải ngũ hơn hai năm, Diệp Mẫn Thục sớm đã chết tâm. Hai năm nay, nhà máy của anh ta làm ăn rất phát đạt, nói ra cũng chẳng có gì xấu hổ. Nhưng Quý Trạch không giống Quý Quân, đưa tiền thì được, đưa đồ cũng được, mời khách giữ mặt mũi cũng được, nhưng muốn quản chuyện của anh ta thì không đời nào.
Trong hai năm này, Quý Trạch chưa từng nói chuyện nhà máy với mẹ mình, mỗi lần bà ta nhắc tới, anh ta chỉ cười mà nghe nhưng không nói một câu, chưa bao giờ đứng ra chống lưng cho bà ta.
Nhiều lần bà ta tức đến phát khóc, trách rằng nuôi con trai mà không biết bênh vực mẹ, thà nuôi một kẻ vong ân, tự hỏi mình sao lại khổ như thế.
Hai năm qua Quý Đạc không ở nhà, ông bà cụ đều lo lắng cho anh, Diệp Mẫn Thục không dám nhắc tới. Giờ người cuối cùng đã về, bà ta không thể chịu đựng được nữa.
Nói cũng đã xong, khóc cũng đã khóc, vậy mà trong phòng chẳng ai có phản ứng gì.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Diệp Mẫn Thục không khỏi nhìn về phía ông cụ, người vẫn luôn thương yêu Quý Quân nhất: "Bố, bố cũng biết mà, Quý Quân hồi nhỏ đã từng bị lạnh cóng, nếu mỗi ngày không ngâm chân, chân sẽ lạnh như cột băng. Đã hơn hai năm rồi, bên cạnh anh ấy không có ai chăm sóc, lòng con làm sao yên được. Bố hãy đưa anh ấy về nhà đi."
Quý Quân hồi nhỏ bị lạnh cóng? Trừ lần bị chú hai Quý ném ra ngoài, còn có khi nào ông ta chịu khổ vì lạnh nữa chứ?
Câu nói này không chỉ chạm vào điểm yếu của ông cụ Quý mà còn đánh đúng vào tâm tư của Từ Lệ. Vì chính lần đó Quý Quân suýt mất mạng, bà từ đó luôn bảo vệ đứa con này đến mức quên cả chính mình, thậm chí không giữ nổi đứa con của mình. Nhưng cuối cùng, bà nhận được gì?
Từ Lệ cúi đầu không nói gì, bỗng cảm nhận được một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay mình. Bà quay đầu lại, thấy Lâm Kiều đang nhìn mình với ánh mắt an ủi, còn bên cạnh, con trai bà cũng đang nhìn qua. Tâm trạng đang nghẹn ngào trong lòng bỗng chốc nhẹ nhõm hơn, bà nắm chặt tay Lâm Kiều, bàn tay còn lại cũng khẽ vỗ lên trên.
Ông cụ nhìn thấy nhưng thay vì sinh lòng thương cảm như mong muốn của Diệp Mẫn Thục, ánh mắt ông nhìn con dâu cả lại càng lạnh lẽo hơn, "Vậy cô có biết tại sao thằng cả bị điều đi không?"
Diệp Mẫn Thục cứng họng.
Nói không biết gì thì chắc chắn là nói dối, nếu không, lúc nghe tin Quý Quân bị điều chuyển, bà ta đã không hoảng hốt đến vậy.
Tuy ông cụ trông có vẻ nóng nảy, nhưng trong các việc gia đình lại thường hay xuề xòa, điều này bà ta cũng biết. Nếu không thì lần bà ta tung tin về Lâm Kiều và Quý Đạc, ông cụ đã không chỉ lạnh lùng với bà ta thôi.
Chỉ là ông cụ trước đây hay dung túng, vậy mà hôm nay lại hỏi thẳng như vậy, còn ở trước mặt Quý Đạc và Lâm Kiều...
Bà ta có chút không thể trả lời, ông cụ liền trả lời thay, "Vì cô viết thư tố cáo Lâm Kiều tham gia kinh doanh riêng trong khi đang làm việc. Vì cô xúi giục thằng cả trở về yêu cầu ta bắt Lâm Kiều bán công thức cho anh trai bên nhà mẹ đẻ cô. Cô đã từng xin lỗi Lâm Kiều chưa?"
Ông cụ cao giọng hơn, "Cô tung tin đồn về Quý Đạc và Lâm Kiều, đẩy cuộc hôn nhân cho Quý Đạc, cô đã từng xin lỗi hai đứa nó chưa?"
Hai năm qua Quý Đạc không ở nhà, bề ngoài ông không thể hiện gì nhưng trong lòng luôn lo lắng. Đôi khi, ban đêm ông không ngủ được, không khỏi nghĩ rằng nếu có điều gì xảy ra, cả đời ông sẽ không thể yên lòng vì đứa con trai út này.
Hôn sự của cháu trai bị ép đẩy cho con trai út, ông chưa bao giờ nói một lời xin lỗi với nó, và cả Lâm Kiều nữa...
Ông đã hứa với ông Lâm sẽ chăm sóc con bé cả đời, nhưng từ lúc con bé bước chân vào nhà này, luôn chịu thiệt thòi, làm sao mà ông chăm sóc tốt cho con bé được.
Ông cụ nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của con dâu cả, nở nụ cười lạnh, "Cô đã làm bao nhiêu chuyện mà chưa từng nói một lời xin lỗi, còn muốn ta đưa thằng cả về sao?"
Trước mặt Quý Đạc và Lâm Kiều, ông cụ đã hoàn toàn bóc trần mọi sự thật.
Diệp Mẫn Thục lúc này không chỉ đỏ mặt mà sắc mặt còn chuyển thành màu gan lợn. Bà ta rất coi trọng thể diện, nhất là trước mặt Lâm Kiều, người từng là vị hôn thê của con trai bà ta. Ông cụ làm thế chẳng khác nào tước bỏ hết mặt mũi của bà ta.
Nhưng Quý Quân không ở đây, không ai đứng ra bảo vệ bà ta.
Nếu Quý Quân không trở về, không chỉ hiện tại mà cả sau này cũng không ai bảo vệ bà ta.
Diệp Mẫn Thục cắn răng, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên méo mó, cuối cùng bà ta quay đầu, "Quý Đạc, Lâm Kiều, xin lỗi."
Lời xin lỗi này như bị ép ra từ kẽ răng, bà ta vốn tưởng rằng ít nhất để giữ thể diện trước mặt ông cụ, hai người họ sẽ nói câu "Không sao, người một nhà đâu có thù hằn lâu." Nhưng Lâm Kiều chỉ liếc bà ta một cái, "Xin lỗi thì tôi nghe thấy rồi, nhưng tôi không chấp nhận."
Lâm Kiều có thể hòa hợp với ông cụ và Từ Lệ vì họ tuy giấu cô sự thật nhưng luôn đối xử tốt với cô, hơn nữa đã giúp đỡ cô trong lúc cô cần nhất.
Cô có thể hoà hợp với Quý Đạc vì anh thực lòng đối xử tốt với cô và cũng sẵn sàng thay đổi vì tình cảm giữa hai người.
Cô thậm chí không có quá nhiều khoảng cách với Quý Trạch, vì Quý Trạch thực sự hối hận về những gì đã xảy ra trước đây và đã nhiều lần chủ động giúp cô khi cô cần.
Nhưng Diệp Mẫn Thục thì sao?
Bà ta đã nhiều lần muốn hại cô, từ đầu đến cuối chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt đúng mực.
Lâm Kiều đứng dậy, "Bố, mẹ, nếu không có gì khác, con xin phép về phòng trước."
Hoàn toàn không để lại chút mặt mũi nào cho Diệp Mẫn Thục, khiến bà ta đỏ mặt tía tai, vô thức nhìn về phía Quý Đạc.
Không ngờ rằng trước thái độ lạnh lùng của Lâm Kiều, Quý Đạc không hề nhíu mày, mà thậm chí còn đứng dậy, ra vẻ cũng muốn đi theo.
Đây có phải là Quý Đạc nổi tiếng lạnh lùng khó gần, từ chối hết mọi lời mai mối trước kia không?
Trong phút ngỡ ngàng, ngay cả Từ Lệ, người trước giờ luôn giữ thái độ nhẫn nhịn, cũng đứng dậy, "Mẹ dễ mất ngủ, không chịu nổi, cũng xin phép về phòng trước."
Chỉ trong chốc lát, ba người đều muốn rời đi, ông cụ cũng không cản, "Vậy các người về phòng trước đi."
Diệp Mẫn Thục cuối cùng cũng nóng ruột, "Quý Đạc, dù gì Quý Quân cũng là anh trai của chú, khi còn nhỏ không ít lần cõng chú đi chơi, chú thật sự nhẫn tâm để anh ấy chịu khổ ở tỉnh Nam không có ai chăm sóc sao?"
"Tỉnh Nam thì sao?" Lâm Kiều đột ngột quay đầu lại, "Anh ấy từng chịu khổ và nguy hiểm ở tiền tuyến, nhưng có người chăm sóc à?"
Câu nói rõ ràng là để bảo vệ Quý Đạc.
"Khi các người truyền tin đồn về tôi và anh ấy, đẩy hôn sự cho anh ấy, sao không nghĩ rằng anh ấy cũng là em trai của các người?"
Thêm một câu nữa, lần này cô không hề nể nang.
Quý Đạc tuy không bị ảnh hưởng gì, nhưng khi thấy cô như vậy, trong mắt anh không khỏi hiện lên chút ấm áp.
Anh từ nhỏ đã tỏ ra thông minh và trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi, do đó, bố anh luôn nghiêm khắc hơn với anh.
Sau khi Cố Thiếu Bình gặp chuyện, anh thậm chí kiềm chế cả chút tính cách bướng bỉnh và tự phụ của mình. Trong mắt người ngoài, anh có lẽ đã trở nên mạnh mẽ đến mức không thể bị tổn thương.
Nhưng Kiều Kiều vẫn đứng ra trước mặt anh, phản bác lại từng câu từng chữ của chị dâu.
Quý Đạc nắm lấy tay người bên cạnh, "Nếu chị dâu lo cho anh trai thì hãy đến chăm sóc anh ấy, tôi sẽ giúp chị sắp xếp."
Nói xong, anh không nhìn phản ứng của Diệp Mẫn Thục mà mở cửa đi ra ngoài.
Mãi một lúc sau, Diệp Mẫn Thục mới kịp quay lại nhìn ông cụ, "Bố!" Giọng điệu tràn đầy uất ức.
Nhưng tiếc rằng ông cụ không phải là Quý Quân, ông cụ không cảm thấy thương xót khi nhìn bà ta bị hai vợ chồng Quý Đạc thẳng thừng từ chối, "Quý Đạc nói đúng, nếu cô lo lắng thì cứ đến đó. Tiểu Linh có ta và mẹ cô sẽ giúp chăm sóc, dù gì cũng còn chưa đầy một năm nữa là nó tốt nghiệp cấp ba rồi, không cần cô lúc nào cũng kè kè bên cạnh."
Không những đồng ý với lời Quý Đạc, ông cụ còn quyết định luôn cả việc sắp xếp cho Quý Linh.
Diệp Mẫn Thục cảm thấy trước mắt tối sầm, còn bên ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, Lâm Kiều đã nhìn thấy mặt trăng sáng treo trên bầu trời.
Một vầng trăng nhàn nhạt, dù rìa vẫn chưa thật tròn nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng dịu dàng phủ lên căn nhà tứ hợp viện này.
"Có muốn đi dạo không?"
"Đi dạo?"
Hai vợ chồng gần như cùng lúc nhìn nhau, rồi cùng mở lời đề xuất điều tương tự. Điều này khiến Quý Đạc siết chặt tay cô, Lâm Kiều cảm nhận được, cũng nhẹ nhàng nắm lại tay anh. Đây là lần đầu tiên họ đan mười ngón tay vào nhau, một cách tự nhiên và thân thuộc, như thể lẽ ra họ luôn nên như vậy.
"Là anh nói với chị dâu về việc Tống Tĩnh và Vu Tấn đính hôn phải không?" Lâm Kiều nhớ lại một chuyện cũ. Anh chẳng bao giờ thích xen vào chuyện của người khác, nếu không phải anh nói, sao anh lại chắc chắn rằng Diệp Mẫn Thục phát bệnh vì tức giận chuyện này?
Quý Đạc không phủ nhận, "Anh còn bảo chị ta rằng em đỗ thẳng vào chương trình thạc sĩ của đại học Thanh Hoa."
Thật là độc ác, như một đòn đánh vào lòng người. Quả nhiên, người đàn ông này trông có vẻ điềm tĩnh, nhưng thực ra trong lòng vẫn ghi nhớ những mối hận.
Nhưng dù anh có nói với Quý Quân, Quý Quân cũng sẽ vui mừng cho họ, người thực sự bị chọc giận chỉ có Diệp Mẫn Thục.
"Trước khi đến tuổi nghỉ hưu, anh sẽ không để họ quay về." Khi đi qua nguyệt môn nối giữa sân trước và sân sau, Quý Đạc bỗng mở miệng.
Lâm Kiều quay đầu lại, thấy anh khẽ ngẩng đầu đang nhìn chiếc chuông treo ở góc mái hiên của tứ hợp viện. Trời thu trong xanh không một gợn gió, chiếc chuông im lìm không phát ra chút âm thanh nào.
"Muốn nghe không?" Quý Đạc quay đầu hỏi cô.
Lâm Kiều chưa kịp phản ứng thì anh đã lùi vài bước, lấy đà, rồi giẫm chân vào tường một bước, đưa tay chính xác chạm vào chiếc chuông.
Gần như ngay lập tức, trong sân vang lên âm thanh trong trẻo của chuông gió va vào nhau.
Quý Đạc phủi phủi lớp bụi trên tay, vẻ mặt nghiêm túc, nhịp thở đều đặn, không hề giống như vừa làm một việc trẻ con đến thế. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Anh và Lâm Kiều cùng nhìn chiếc chuông trên mái hiên, "Đây không phải là chiếc chuông gió sao? Hồi nhỏ, khi anh bị bệnh, bố mẹ đều phải đi làm không thể chăm sóc anh, chỉ có anh trai cõng anh trên lưng, dùng một cây gậy dài để gõ chiếc chuông cho anh nghe."
Quý Quân hơn anh mười mấy tuổi, thực sự đã từng rất yêu thương anh, đó là khi anh còn nhỏ, lúc Quý Quân chưa kết hôn.
Nhưng đời thường là như vậy, đi một đoạn lại tách ra, nhất là khi bố mẹ qua đời. Dù sao mỗi người đều có gia đình riêng, có cuộc sống nhỏ của riêng mình.
Quý Đạc lại nắm lấy tay Lâm Kiều, "Nếu em thích nghe, sau này anh sẽ gõ chuông cho em."
Anh trai không thể kiểm soát chị dâu, thì để họ đừng quay về nữa, xa nhau rồi thì mặc họ muốn làm gì thì làm.
Anh cũng có gia đình nhỏ của mình, có người mà anh muốn bảo vệ.
"Vậy nếu em thích nghe bài "Tuổi thơ", anh sẽ hát cho em chứ?" Lâm Kiều cười tươi nhìn anh.
Quý Đạc không trả lời, hàng lông mày anh bắt đầu cau lại.
Lâm Kiều không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn giữa trán anh, "Sau này anh ít cau mày lại nhé, cau nhiều sẽ có nếp nhăn hình chữ xuyên đấy."
Quý Đạc khựng lại để mặc cô chạm vào trán mình, theo phản xạ, anh khẽ đỡ lấy eo cô để cô dựa vào.
Lâm Kiều cảm nhận được điều đó, cũng khẽ nói: "Thực ra em nghĩ rằng, dù chị dâu có qua bên đó, muốn thuyết phục anh cả như trước đây cũng không dễ dàng nữa."
Điều này khiến Quý Đạc khẽ nhướng mày, rõ ràng anh không tin lắm.
"Anh cả nghe lời chị dâu như vậy, ngoài việc tính tình dễ bị tác động, thực ra cũng bởi vì chỉ có chị dâu hoàn toàn dựa vào anh ấy."
Quý Đạc, người luôn xuất sắc từ bé, có lẽ rất khó để hiểu được tâm trạng tự ti nhưng lại tự tôn của Quý Quân.
Là con trai trưởng, nhưng ông ta thậm chí còn không sánh được với cậu em trai nhỏ hơn mười mấy tuổi, và người bố mà ông ta luôn ngưỡng mộ cũng chẳng đặt kỳ vọng gì ở ông ta, khiến ông ta trở thành một người không mấy quan trọng ở bất kỳ đâu. Chỉ có Diệp Mẫn Thục là hoàn toàn phụ thuộc vào ông ta, mọi thứ bà ta có đều nhờ vào ông ta, bà ta yếu đuối nên cần sự hỗ trợ và bảo vệ của ông ta.
Ông ta tìm thấy giá trị bản thân lớn nhất ở Diệp Mẫn Thục, thỏa mãn được khao khát bảo vệ, và vì thế, ông ta mới liên tục ra mặt vì bà ta.
Hai năm nay Quý Quân bị điều đi, rời xa Yến Đô, ngược lại chẳng có ai so sánh ông ta với người khác nữa.
Ông ta và những quan chức cùng cấp đều xuống cơ sở, hòa mình với người dân, giá trị bản thân mà Diệp Mẫn Thục không thể mang lại đã sớm được ông ta tìm thấy ở những nơi khác. Gần đây ngay cả trong dịp Tết, ông ta cũng không ở lại đến hết kỳ nghỉ, mà vội vã trở lại tỉnh Nam.
Nếu không như vậy, Diệp Mẫn Thục sẽ không sốt sắng muốn ông ta trở lại như thế.
Dưới ánh trăng, hai vợ chồng trẻ quấn quýt bên nhau thủ thỉ những lời âu yếm.
*****
Trong phòng ngủ chính, Từ Lệ buông xuống bức màn đã kéo lên, "Lần này chắc chắn là ổn rồi."
"Chẳng phải bà bảo tôi đừng quản chuyện của tụi nhỏ sao?" Ông cụ Quý bên cạnh hừ một tiếng.
"Tôi cũng không định quản, chỉ là nghe thấy chuông gió ở sân sau kêu, sợ có chuyện gì thôi mà." Từ Lệ vừa nói vừa kéo chăn lên.
Ông cụ Quý trầm mặc một hồi, đợi đến khi bà nằm xuống, mới nghiêm mặt đột nhiên hỏi: "Thực sự ổn rồi à?"
"Chẳng phải ông bảo tôi đừng xem, giờ lại hỏi?" Từ Lệ bật cười.
Cười xong, bà mới nhanh chóng nói trước khi ông nổi nóng: "Ổn rồi, hôm nay lúc thằng hai dẫn người về, tôi thấy Kiều Kiều đã hơi mềm lòng rồi. Sau đó, khi con dâu cả nói những lời đó, chẳng phải nó còn bảo vệ thằng hai sao?"
Ông cụ Quý im lặng hồi lâu, "Cũng tốt, từ đâu cột lại thì từ đó tháo ra."
*****
Sáng hôm sau là Trung Thu, Lâm Kiều quả nhiên dậy trễ. Quý Đạc đã dậy trước, một mình ra ngoài rửa mặt, dáng vẻ vẫn nghiêm nghị như mọi khi, nhưng không hiểu sao lại trông có chút phấn chấn.
Từ Lệ nhìn anh như cười như không, "Phần bữa sáng của Kiều Kiều để phần lại hay là con đem về phòng?"
"Con sẽ đem về phòng ăn cùng cô ấy." Quý Đạc vừa rửa mặt vừa nói, vẻ mặt không thay đổi.
Cái thằng này, đâu còn là thằng nhóc ngày xưa trong buổi triển lãm, hỏi bà rằng mình nên làm gì nữa.
Từ Lệ định lườm con trai một cái, nhưng lại thấy sau khi rửa mặt xong, Quý Đạc cầm khăn lau rồi đứng trước gương soi thật kỹ.
Thế này không giống tính cách của con trai bà chút nào, ngày trước nó chỉ rửa mặt qua loa rồi đi luôn, ở trước gương quá ba mươi giây cũng là lãng phí thời gian.
Từ Lệ đang thắc mắc, Quý Đạc bỗng soi gương rồi hỏi bà: "Con có nếp nhăn chữ xuyên không?"
Cả người bà ngẩn ra, nghi ngờ mình nghe nhầm.
Thấy bà im lặng, Quý Đạc định cau mày nhưng nghĩ đến điều gì đó lại nhanh chóng giãn ra, nhỏ giọng lặp lại: "Con có nếp nhăn chữ xuyên không?" 🤣
Lần này Từ Lệ nghe rõ, không nhịn được bật cười, "Người mặt đầy sẹo cũng không sợ để lại sẹo, giờ lại sợ có nếp nhăn chữ xuyên à?"
*****
Bên này hai vợ chồng trẻ đã yên ổn, bên kia Diệp Mẫn Thục lại ngập trong mây đen ủ ê.
Quý Đạc hành động rất nhanh, chẳng bao lâu sau quyết định điều chuyển của bà ta đã được thông báo. Bà ta muốn tìm người để nhờ vả nhưng không có cơ hội.
Bà ta bảo Quý Linh về nói với ông bà cụ, nhưng Quý Linh cũng chẳng chịu đi, "Con đã học lớp 11 rồi, có thể ở nội trú. Nếu mẹ không yên tâm, con sẽ chuyển trường theo mẹ."
"Chuyển trường gì mà chuyển? Ở đó có trường tốt không?" Diệp Mẫn Thục gần như phát điên vì đứa con gái này.
Quý Linh không nói gì nữa, cúi đầu lấy bài tập ra làm.
Năm nay cô bé tròn mười sáu tuổi, tính cả tuổi mụ đã sắp mười bảy, nhiều chuyện dù không rõ ràng nhưng cô cũng dần nhận ra.
Thái độ của ông bà nội với mẹ, thái độ của chú thím nhỏ, và cả của anh trai nữa...
Huống chi, mẹ không có bố ở bên nữa, lại chẳng lay chuyển được anh trai, có chuyện gì cũng chỉ lẩm bẩm trước mặt cô, cô đã nghe đủ rồi.
Cuối cùng, Diệp Mẫn Thục cũng không mang theo Quý Linh, mà một mình lên chuyến tàu đến tỉnh Nam, trong lòng nghĩ đến việc dỗ dành Quý Quân, mong ông ta có thể thuyết phục ông cụ, biết đâu ông cụ sẽ đồng ý cho hai người họ trở về.
Quý Linh chuyển hết đồ đạc về nhà cũ, gặp Lâm Kiều, cô bé đứng lại hỏi: "Giờ cháu đã trưởng thành chưa?"
Thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi đã có dáng vẻ của một cô gái, cuối cùng cũng cao lên một chút, hơi ngẩng mặt nhìn Lâm Kiều, "Thím nhỏ, cháu vẫn muốn làm diễn viên, diễn nhiều nhân vật khác nhau, xuất hiện với những hình ảnh khác biệt trên màn ảnh. Như thế không chỉ tuyệt vời mà còn rất thú vị."
Ánh mắt cô bé đã bớt ngây thơ nhưng vẫn sáng rực, ngoài sự ngưỡng mộ ban đầu, còn thêm cả sự kiên định.
Ngày hôm sau sau khi Diệp Mẫn Thục rời đi, tất cả các cửa hàng hợp tác với nhà máy hoá chất Mộc Tử đều đồng loạt bày bán sản phẩm mới – nước rửa chén và dầu gội của Mộc Tử.
Nhiều cửa hàng trước đây chỉ được chỉ định bán xà phòng lỏng của nhà máy, sau vài năm kinh doanh, quy mô đã tăng lên gấp nhiều lần.
Như cửa hàng của chị Lý ở ngõ Mão Nhi, sau khi được tân trang lại, không chỉ rộng rãi hơn mà còn dành hẳn một kệ riêng cho sản phẩm của nhà máy hoá chất Mộc Tử. Bên ngoài cửa hàng có một tấm bảng nhỏ màu đen, trên đó ghi các mặt hàng mới về hôm nay, trong đó nước rửa chén và dầu gội được viết to và đậm nhất.
Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý nhất không phải là điều đó, mà là chai nhựa do Lâm Kiều đề xuất.
Nhựa đã dần phổ biến trong vài năm qua dưới dạng vải nhựa và túi nhựa, nhưng đây là lần đầu tiên nó xuất hiện dưới dạng chai nhựa trên kệ hàng.
Cái gì mới mẻ đều sẽ thu hút sự tò mò, có người nhìn, rồi có người hỏi, sau khi nhìn thấy nhà sản xuất, những ai quen dùng xà phòng lỏng phần lớn đều sẽ mua thử.
Rất nhanh, nước rửa chén đã thay thế kiềm làm chủ lực để rửa bát nhờ khả năng tẩy dầu mỡ tốt hơn.
Dầu gội cũng dần thay thế xà phòng lỏng nhờ thành phần chuyên biệt và hiệu quả tốt hơn, trở nên rất được ưa chuộng bởi phái nữ.
Khi Lâm Kiều trở lại trường để hỗ trợ Trương Xương Ninh viết luận án và chuẩn bị báo cáo thành quả, thì xe tải của nhà máy đã đi đến các tỉnh thành lân cận.
Quách Yến dẫn người từ điểm bán buôn đã đợi sẵn ở thành phố nhỏ. Khi nhận được hàng, họ lập tức chất lên những chiếc xe ba bánh đã chuẩn bị sẵn.
Biết Yến Đô có bán thứ này, cô ấy đã tự tìm đến nhà máy, không thông qua Lâm Kiều mà ký được hợp đồng đại lý bán buôn đầu tiên và duy nhất ở thị trấn của họ.
Chính vì điều này, nhiều người trong thị trấn đều khen Quách Yến gan dạ, nói rằng không lạ khi cô ấy kiếm được nhiều tiền.
Từ thành phố về thị trấn và đến điểm bán buôn, đã vài giờ trôi qua. Trong lúc cô ấy đang chỉ đạo người dỡ hàng, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Yến Tử, anh về rồi." Người đó nở nụ cười với cô ấy, dáng vẻ vẫn mang nét rạng rỡ của năm xưa.
Quách Yến không nói gì, bước vào trong cầm một xô nước, đi ra tạt xuống chân người kia, "Anh là ai vậy? Mở miệng ra đã gọi là Yến Tử?"