Vừa nghe thấy, Quý Đạc lập tức hiểu cô lại hỏi đúng vấn đề mấu chốt, anh quay đầu nhìn cô: "cậu ta hơn Tiểu Trạch một tuổi."
Hơn Quý Trạch một tuổi, nghĩa là lúc xảy ra chuyện của Thiếu Trân, anh ta vừa khoảng chín, mười tuổi. Liệu anh ta có biết được điều gì không? Lâm Kiều tỏ vẻ nghi ngờ.
Nếu đối phương thật sự biết điều gì, tại sao lúc đó không nói, sau này cũng không nói, bây giờ gặp chuyện mới nhớ ra tìm Quý Đạc để kể?
Nhưng đã nói là có manh mối, thì vẫn phải nghe xem thử.
Khi hai người xuống xe trước đồn cảnh sát, Quý Trạch đã đứng đợi ở đó. Nhìn thấy Lâm Kiều, anh ta có chút bất ngờ nhưng không quá ngạc nhiên. Anh ta bước lên nhỏ giọng nói: "Vu Tấn vẫn đang được cấp cứu, bên nhà họ Vu tạm thời chưa có động tĩnh gì, sáng mai Trần Vệ Quốc sẽ bị áp giải về trại giam."
Ý là có gì cần nói thì tốt nhất nói ngay bây giờ, đợi đến khi nhà họ Vu rảnh tay để ý tới Trần Vệ Quốc, thì sẽ khó mà nói chuyện hơn.
Quý Đạc gật đầu, cùng Lâm Kiều bước vào trong. Trần Vệ Quốc đã bị áp giải vào một phòng riêng, tay bị còng, ngồi trên ghế.
Lâm Kiều không khỏi đánh giá đối phương. Độ tuổi ngoài hai mươi, dáng vẻ sạch sẽ, không thấp, còn đeo kính. Nhìn bề ngoài, anh ta không giống kẻ ra tay đâm người liên tiếp. Nhưng cả người lại toát lên vẻ suy sụp, hai gò má hóp vào, mắt đầy tia máu. Tuổi trẻ như vậy mà ngồi co ro trên ghế trông như ông lão năm, sáu mươi tuổi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta vô thức ngẩng đầu lên, thấy Quý Đạc còn gọi một tiếng: "Chú nhỏ."
Quý Đạc khép cửa lại nhưng không bước vào trong, chỉ đứng chặn ở cửa, che chắn Lâm Kiều kín đáo phía sau.
Thân hình cao lớn của anh tạo thành một tấm khiên bảo vệ, khiến Trần Vệ Quốc hầu như chỉ thấy được dáng người mảnh mai phía sau. Anh ta không dám nhìn lâu, chỉ liếc một cái rồi cúi đầu, ánh mắt trở lại trên mặt Quý Đạc, cười chua xót: "Lúc nhỏ, cháu còn cùng Quý Trạch đi theo sau chú, không ngờ có ngày lại để chú tới đây thăm cháu thế này."
Quý Đạc không nói gì.
Trần Vệ Quốc cúi đầu sâu hơn: "Cháu cũng không muốn vậy, nhưng mẹ cháu mất rồi. Nếu không phải tại hắn..." Trong phòng vang lên tiếng nghiến răng ken két. "Nếu không phải tại hắn hại cháu, còn không chịu đưa tiền trả nợ cho cháu..."
Quý Đạc vẫn không nói, ánh mắt bình thản, không chút dao động.
Sự im lặng này vô tình tạo áp lực, khiến Trần Vệ Quốc nói không nổi nữa. Anh ta ngước lên nhìn Quý Đạc, phát hiện bộ quân phục của anh thẳng thớm, vào thế nào, giờ vẫn y nguyên như thế.
Người phụ nữ sau lưng anh cũng im lặng, cả hai không ai vội hỏi han, trong phòng chỉ còn tiếng nói của anh ta.
Anh ta cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Quý Trạch đã kể với chú rồi phải không? Cháu không muốn thoát tội, chỉ cần đừng để nhà họ Vu ra tay đen với cháu là được. Nhà đó chẳng có ai tử tế, chắc chắn sẽ giết chết cháu."
Anh ta nhìn Quý Đạc: "Cháu không phải có thù với họ nên mới nói vậy. Trước đây để mua dây chuyền sản xuất, cháu từng kết thân với nhà họ Vu. Tết còn qua nhà họ biếu không ít quà."
Nhà họ Trần đã suy tàn, dù là bạn bè cũ, anh ta vẫn phải đến tận nhà dâng lễ để cầu cạnh.
Huống chi Vu Tấn còn hại anh ta thế này, vốn dĩ chưa bao giờ xem anh ta là bạn bè thật sự, "Có lần cháu đến không đúng lúc, đúng lúc nghe ông cụ nhà họ Vu đang chửi người trong thư phòng."
Lại liếc Quý Đạc một cái.
Lâm Kiều bắt đầu suy nghĩ. Nghe được từ nhà họ Vu, chứ không phải biết trước đây, chẳng lẽ nhà họ Vu liên quan đến chuyện đó?
Quý Đạc cuối cùng cũng liếc nhìn anh ta một cái: "Chửi cái gì?"
Trần Vệ Quốc thở phào: "Chửi đồ ngu ngốc, mày gây họa chưa đủ à? Cố Thừa Nghiệp vẫn còn đang điều tra!"
Cố Thừa Nghiệp chính là tên thật của ông cụ Cố.
Rõ ràng câu này ám chỉ nhà họ Vu có liên quan đến chuyện năm xưa.
Quý Đạc nghe vậy, mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc: "Chuyện xảy ra vào dịp Tết?"
"Đúng vậy, nhưng vừa lúc bố của Vu Tấn ra tiếp cháu, vừa nói chuyện với cháu thì bên trong lập tức im lặng. Lúc đó cháu không biết có chuyện gì, sau này nghe nói chú và ông cụ Cố vẫn đang tìm tung tích của Cố Thiếu Trân, nên cháu mới nghĩ đến chuyện này có liên quan, nhưng không có cơ hội để nói."
Nói không có cơ hội chỉ là dối trá, không thể nói mới là thật. Anh ta còn đang cầu cạnh hợp tác với nhà họ Vu, làm sao dám tiết lộ chuyện của nhà đó ra ngoài...
Quý Đạc và Lâm Kiều không nói gì, Trần Vệ Quốc tưởng họ không tin, vội nói: "Cháu nói thật, đúng vào mùng Một Tết, khi đó cháu còn mang hai củ nhân sâm đến tặng."
Anh ta cố gắng nhớ lại: "Ông cụ Vu không chỉ chửi người trong thư phòng, còn đập vỡ một cái cốc. Lúc cháu đi, cháu cũng không thấy ông ta ra ngoài."
Anh ta cử động, còng tay kêu lách cách, lúc này anh ta mới nhận ra, vội vàng bình tĩnh lại: "Cháu nhớ hồi nhỏ Cố Thiếu Trân rất ngoan, nhút nhát, không bao giờ đi lung tung, sao tự nhiên lại mất tích? Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, chú nên điều tra nhà họ Vu."
"Biết trong thư phòng là ai không?" Giọng Quý Đạc vẫn bình tĩnh. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Trần Vệ Quốc do dự một lúc rồi lắc đầu: "Không biết, từ lúc cháu vào đến lúc ra, cửa thư phòng luôn đóng."
Thấy không thể hỏi thêm gì,
Quý Đạc quay người mở cửa, để Lâm Kiều ra ngoài trước.
"Thật ra dù không có chuyện này, cháu cũng định nói với chú rồi. Dù sao Vu Tấn hại cháu, còn Quý Trạch lại đồng ý cho cháu mượn tiền."
Phía sau vang lên giọng nói đầy thất vọng của Trần Vệ Quốc, Quý Đạc không nói gì, chỉ đóng cửa lại.
Quý Trạch vẫn đợi ngoài hành lang, thấy hai người ra liền hỏi ngay: "Sao rồi? Có thông tin gì hữu ích không?"
Quý Đạc không nói, Lâm Kiều cũng im lặng.
Mãi cho đến khi cảm ơn các đồng chí trong đồn và bước ra khỏi cửa, Quý Đạc mới lạnh lùng liếc cháu trai một cái: "Bạn bè của cháu toàn kiểu gì thế?"
Một câu khiến mặt Quý Trạch đỏ bừng: "Cháu, cháu đâu biết họ sẽ thành ra thế này..."
Quý Đạc và Quý Trạch có cách kết bạn hoàn toàn trái ngược. Bạn bè của Quý Đạc không nhiều nhưng rất đáng tin, một khi có chuyện sẽ giúp đỡ thật lòng và lâu dài. Trong khi đó, Quý Trạch có quan hệ rộng, tưởng như ai cũng có thể nói chuyện, nhưng bạn bè lại không đồng đều. Một Vu Tấn, chỉ cần tiền nhiều là đủ, dù có vấn đề hay không cũng dám giới thiệu cho bạn, một Trần Vệ Quốc, mưu mô thì không ít.
So với chú nhỏ, Quý Trạch có vẻ ngây thơ hơn, không rõ là do di truyền hay do hoàn cảnh sống.
Anh ta vò đầu: "Ít ra bây giờ cũng thấy rõ rồi. Sau này nếu cháu không còn làm trong quân đội nữa, ai thật lòng là bạn, ai muốn lợi dụng cháu, cũng sẽ dễ thấy hơn."
Dù sao ai cũng biết anh ta bây giờ có tiền, những kẻ muốn vay tiền hay lợi dụng sẽ tránh xa ra là được.
Quý Đạc không nói gì thêm, ba người cùng lên xe. Sau khi đi được một đoạn, Quý Đạc từ ghế sau ném hộp thuốc lá cho Tiểu Phương: "Cậu xuống hút điếu thuốc đi."
Tiểu Phương hiểu ý, nhanh chóng tìm một nơi vắng vẻ bên lề đường để đỗ xe, rồi tự mình xuống xe châm điếu thuốc, quay lưng về phía chiếc xe Jeep.
Đây vừa là tránh bị nghi ngờ, vừa là đề phòng xung quanh, cảnh giác không để ai nghe lén. Lâm Kiều lập tức nhận ra, người đàn ông này có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, Quý Đạc hỏi thẳng Quý Trạch: "Cháu có biết Trần Vệ Quốc là người thật thà đến đâu, và có bao nhiêu phần lời cậu ta nói là thật?"
Sau khi từng chịu thiệt, lần này Quý Trạch suy nghĩ kỹ càng rồi mới đáp: "Cậu ta ít nói nhưng khi nói thì khá đáng tin, không phải kiểu người thích bịa chuyện. Nhưng sau vụ với Vu Tấn, cháu cũng không dám chắc hoàn toàn nữa."
Anh ta quay đầu nhìn Quý Đạc: "Chú nghi ngờ cậu ta không nói thật sao?"
Quý Đạc không trả lời, chỉ quay sang nhìn Lâm Kiều: "Em nghĩ sao?"
Quý Trạch không khỏi ngạc nhiên. Chú nhỏ vốn rất kín tiếng, có những chuyện mà ngay cả ông bà nội cũng không biết, không ngờ lần này lại hỏi ý kiến của Lâm Kiều. Anh ta vô thức nhìn theo.
Lâm Kiều trầm ngâm một lúc: "Về mặt thời gian thì có vẻ hơi trùng hợp."
Câu này có lẽ Quý Trạch chưa hiểu hết, nhưng Quý Đạc thì nhất định hiểu. Họ đi bắt người nhưng lại không gặp, chính là chuyện xảy ra vào dịp Tết vừa rồi.
Tuy nhiên, Lâm Kiều không kết luận: "Cũng không loại trừ khả năng cậu ta chỉ muốn tìm người bảo vệ mình, hoặc là trả thù nhà họ Vu."
Những lời nói ấy không rõ ràng, có thể ám chỉ chuyện của Thiếu Trân, cũng có thể ám chỉ chuyện của Thiếu Bình. Thay vì là bằng chứng, nó giống như một hướng dẫn hơn. Và những người trong giới đều hiểu rằng Quý Đạc và Tô Chính luôn giúp ông cụ Cố điều tra chuyện năm xưa.
Trần Vệ Quốc nhìn bề ngoài có vẻ ôn hòa thật thà, nhưng những người như thế lại dễ làm nên chuyện lớn nhất, huống chi anh ta còn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Quý Đạc không nói gì, nhưng ánh mắt anh luôn đặt trên mặt Lâm Kiều, có lẽ cũng có suy nghĩ tương tự.
Hai vợ chồng ngầm hiểu nhau, nhưng trong mắt Quý Trạch thì chẳng khác gì đang nói chuyện bằng ký hiệu khó hiểu: "Vậy thì rốt cuộc thông tin này có giá trị hay không?"
Anh ta không khỏi muốn gãi đầu: "Còn về phía Trần Vệ Quốc, giữ hay không giữ cậu ta đây?"
"Dĩ nhiên là giữ."
"Giữ."
Hai vợ chồng đồng thanh nói.
Quý Trạch nhìn người này rồi lại nhìn người kia, không biết nên hỏi ai.
Cuối cùng, ánh mắt Quý Đạc cũng dừng lại trên người Lâm Kiều, như thể muốn nghe ý kiến của cô.
Lâm Kiều nói thẳng: "Không giữ cậu ta, làm sao thử được xem lời cậu ta nói là thật hay giả? Dù sao cậu ta cũng đồng ý sẽ xử theo đúng luật, chúng ta không chỉ phải giữ, mà còn phải giữ một cách công khai, để mọi người đều biết. Chỉ khi đó, người ta mới nghi ngờ cậu ta đã nói bao nhiêu, từ đó tự làm rối trận tuyến của mình."
Đây hoàn toàn là kế "dụ rắn ra khỏi hang".
Lần này đích đến là nhà họ Vu, nếu họ thực sự có vấn đề, người già có thể vẫn bình tĩnh, nhưng liệu người trẻ có thể giữ được như vậy?
Hơn nữa, Vu Tấn vừa mới gặp chuyện, nhà họ Vu đang rối loạn, rất có thể không còn đủ tỉnh táo để xử lý hết mọi chuyện.
Lâm Kiều vừa dứt lời, cô mới nhận ra chú cháu nhà họ Quý, một người trước, một người sau, đều đang nhìn mình mà không nói gì.
"Em nói sai chỗ nào sao?" Cô quay lại nhìn từng người.
"Không." Quý Trạch lập tức thu ánh mắt lại, nhưng biểu cảm không giấu nổi sự phức tạp.
Trước đây ít tiếp xúc, anh ta không nhận ra ngoài thông minh, Lâm Kiều còn có cái đầu rất tỉnh táo, phản ứng nhanh nhạy, thậm chí còn ăn ý với chú nhỏ đến vậy. Cũng chẳng trách vì sao chú nhỏ lại...
Anh ta vô thức quay đầu nhìn lần nữa, không ngờ lần này lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Quý Đạc.
Không hiểu sao, Quý Trạch cảm thấy trong lòng dạ chột dạ, vội vàng nói: "Vậy nói xong chưa? Nếu xong rồi cháu đi gọi tài xế lên."
Quý Đạc chỉ "ừ" một tiếng: "Cháu cũng không cần lên xe nữa."
Quý Trạch ngẩn người.
Người đàn ông kia đã lạnh lùng liếc qua: "Cháu còn muốn về nhà cùng chú và thím nhỏ sao?"
Anh ta nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện xe đang đỗ gần xưởng của mình, lập tức mở cửa bước xuống: "Vậy cháu đi đây."
"Chú ý an toàn." Lâm Kiều lịch sự vẫy tay chào.
Không ngờ Quý Đạc cũng bước xuống theo, đi mua một que kem ở gần đó rồi quay về xe đưa cho Lâm Kiều.
Cửa xe đóng lại, xe nhanh chóng khởi động, hai đèn hậu phía sau sáng lên, chiếu lên bóng người mờ mờ, rồi dần dần tan biến vào bóng đêm sâu thẳm, không còn nhìn rõ nữa.
*****
Vì đã quyết định giữ Trần Vệ Quốc, nên Quý Đạc đã sắp xếp thông báo với bên trại tạm giam, yêu cầu trông coi Trần Vệ Quốc cẩn thận, không để xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Không chỉ thông báo, anh còn gửi quà cáp, công khai truyền đi thông điệp rằng người này có sự bảo vệ của anh.
Điều này ít nhất cũng đảm bảo rằng trước khi vụ án chính thức được đưa ra xét xử, Trần Vệ Quốc sẽ không chịu thiệt thòi gì. Khi xét xử, họ cũng phải cân nhắc xem có xét xử công bằng hay không.
Tin tức lan truyền, hiển nhiên khiến nhà họ Vu không vui, thậm chí còn gọi điện đến ông cụ Quý.
Ông cụ Quý đã nhận được thông báo từ con trai mình: "Thằng nhóc Tiểu Trạch nhất quyết can thiệp, nó nhờ đến thằng hai rồi, chúng tôi cũng không làm gì được. Ông cũng biết tính Tiểu Trạch mà, rất trọng tình nghĩa, bạn bè bao năm nay từ nhỏ lớn lên bên nhau, làm sao có thể nói bỏ tình cảm là bỏ được."
Nói xong ông cụ Quý còn thở dài: "Hơn nữa, nó cũng từng nghĩ đến việc mua lại dây chuyền sản xuất đó, chỉ thiếu chút nữa thôi, trong lòng vẫn còn lo sợ."
Câu nói không có lời nào trách móc, nhưng càng nghĩ kỹ lại càng thấy đầy sự trách cứ.
Ông cụ Vu nghẹn lời: "Vụ này là do Tiểu Tấn không làm rõ, nhưng thằng nhóc nhà họ Trần cũng quá đáng... Năm nhát dao, hẳn năm nhát dao!"
Ông ta đầy xót xa: "Có một nhát đâm trúng lá lách, suýt chút nữa là không cứu được."
"Đúng là rất nguy hiểm, Tiểu Tấn không sao chứ?" Ông cụ Quý thuận theo hỏi về tình hình sức khỏe của Vu Tấn, quyết không tiếp lời về việc bảo Quý Đạc đừng can thiệp vào chuyện của Trần Vệ Quốc.
Cúp điện thoại, ông cụ Quý lập tức cười lạnh với bà Từ Lệ: "Cháu nội của ông ta suýt nữa khiến cháu nội của tôi gặp nạn, còn muốn bảo tôi can thiệp chuyện của thằng hai, trông tôi có giống người dễ bị bắt nạt không?"
Từ Lệ mềm lòng: "Tôi chỉ tiếc cho thằng nhóc nhà họ Trần, còn cô gái nhà họ Tống nữa, nghe Kiều Kiều nói cô ấy giảng bài cũng khá." Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Giảng bài giỏi thì có ích gì? Cô ấy có bố mẹ như thế, thà rằng không có. Con dâu cả suốt ngày coi cô ấy như báu vật."
Ngay từ đầu khi Diệp Mẫn Thục lấy Tống Tĩnh ra để ngăn hôn ước sắp đặt với Quý Trạch, nhà họ Tống đã không tránh khỏi tai tiếng, ông cụ Quý biết ngay rằng con dâu cả sớm muộn cũng chịu thiệt dưới tay nhà đó. Nhưng đợi đến khi Quý Trạch chuyển ngành về làm ăn, nhà họ Tống lập tức quay sang đính hôn với nhà họ Vu, khiến ông cụ Quý vẫn còn cảm thấy khó chịu vì cháu nội mình bị coi thường.
Kết quả là trong lễ đính hôn xảy ra chuyện, sức khỏe của Vu Tấn bị hủy hoại, danh tiếng cũng sẽ bị hủy hoại. Không biết bây giờ cả nhà đó cảm thấy thế nào.
Bỏ qua những suy nghĩ của nhà họ Tống, khi tin tức về việc ông cụ Cố đích thân đến thăm trại giam để gặp Trần Vệ Quốc lan ra, cuối cùng cũng có người không ngồi yên được.
Ngày hôm đó, Quý Đạc vừa ra khỏi trại giam thì tình cờ gặp một người mà anh không ngờ sẽ gặp.
Vu Ngũ với khuôn mặt u ám đứng trong bóng tối ngoài cửa trại giam, dưới chân đầy tàn thuốc lá. "Cậu thật sự thích lo chuyện bao đồng nhỉ? Chuyện nhà họ Cố thì quản, chuyện nhà họ Trần cũng không tha. Người ta đồn rằng cậu không thích phụ nữ, có khi là thật đấy. Nếu không phải nhân tình của cậu, thì tại sao cậu lại quan tâm đến vậy?"
Câu nói khó nghe này chẳng khiến Quý Đạc mảy may động đậy, anh chỉ bình tĩnh bước xuống bậc thang. "Tôi bảo vệ cậu ta, vì cậu ta đáng để bảo vệ."
Tiếng giày da chạm nhẹ lên mặt đất, nhưng mỗi bước chân vững chắc của người đàn ông lại khiến Vu Ngũ cảm nhận được áp lực. Sắc mặt hắn càng trở nên khó coi, ánh mắt ghim chặt vào Quý Đạc. "Nó vừa mới phạm tội, đang căm ghét nhà họ Vu. Cậu không sợ những gì nó nói là bịa đặt sao?"
Quý Đạc chỉ khẽ liếc mắt, đôi mắt trầm tĩnh không để lộ bất kỳ cảm xúc gì. "Nếu là bịa đặt, sao anh lại có mặt ở đây?"
Vu Ngũ đờ người, tay cầm điếu thuốc bắt đầu run lên, sắc mặt cũng dần nhợt nhạt.
Một lúc lâu sau hắn mới lắp bắp nói ra lời, "Chẳng phải chỉ là chuyện của Cố Thiếu Trân thôi sao?"
Vừa nói, hắn vừa run rẩy đưa điếu thuốc lên miệng, hít mạnh một hơi. Nhưng vì quá vội nên ho sặc sụa, mắt đỏ ngầu.
Hắn giận dữ vứt mạnh điếu thuốc xuống đất. "Cậu đã muốn điều tra, tôi cũng không sợ cậu biết. Năm đó ở tỉnh Nam, đúng là tôi đã trút giận lên con bé Cố Thiếu Trân. Trần Vệ Quốc chắc cũng nói với cậu chuyện đó rồi, nhưng cậu nghĩ chỉ có mình tôi làm vậy sao? Nhà họ Đái có Đái Thành, nhà họ Canh có Canh nhị, Canh tam... còn nhiều người nữa..."
Hắn liên tục đọc ra một loạt cái tên, "Bọn họ đều tham gia. Cậu muốn bắt hết từng người để trả thù sao?"
Vu Ngũ cười, nhưng trong nụ cười đầy ác ý, hắn còn nhìn Quý Đạc với ánh mắt khiêu khích. "Chuyện gì cậu cũng muốn quản, cậu quản nổi không?"
Không ngờ, Quý Đạc lại bình thản lặp lại từng cái tên mà Vu Ngũ vừa nói. "Chỉ có vậy thôi sao? Còn ai nữa?"
Giọng điệu của anh rất điềm tĩnh, ánh mắt cũng vô cảm. Nhưng chính sự điềm tĩnh ấy lại khiến người khác lạnh sống lưng.
"Cậu thực sự định trả thù từng người một sao?" Vu Ngũ không thể tin nổi. Khi ánh mắt của hắn vô tình chạm vào ánh mắt không chút cảm xúc của Quý Đạc, ngón tay hắn lại run lên.
Hắn vội vàng biện hộ cho mình, "Chuyện này không thể trách bọn tôi. Ai lại muốn đang sống yên ổn ở Yến Đô lại bị điều đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thế? Có bực tức cũng là chuyện bình thường mà? Với lại, con bé cũng có nói gì đâu?"
"Vậy nên các người có quyền bắt nạt nó? Bắt nó biến mất?" Quý Đạc đột ngột tiến tới một bước, nắm chặt cổ Vu Ngũ và đẩy mạnh hắn vào tường. "Lúc đó con bé mới chỉ có chín tuổi! Anh không có em gái à?"
Cú va chạm quá mạnh khiến lưng của Vu Ngũ đau nhói, nước mắt gần như ứa ra. Từ khi Quý Đạc nhập ngũ, hắn đã nhiều năm không nghe nói anh đánh nhau. Không ngờ, lần ra tay này lại ác như vậy, khiến hắn không thể thốt nên lời.
"Ai, ai bắt nó mất tích... rõ ràng là, là nó tự đi lạc..."
Vu Ngũ khó khăn nói từng chữ, "Tôi, tôi chỉ sợ các người nghe lời Trần Vệ Quốc, suy diễn lung tung nên mới tìm cậu..."
Hắn cố gắng bấu chặt lấy tay Quý Đạc, hổn hển tìm cách thở. "Chúng, chúng tôi cũng không ngu... làm mất nó rồi, sau này lấy gì mà trút giận nữa?"
Nhưng lời nói đó lại càng khiến lửa giận trong lòng Quý Đạc bùng cháy dữ dội hơn. Nhưng cuối cùng anh vẫn buông tay ra, để Vu Ngũ gập người ho sù sụ dữ dội.
Hắn tưởng rằng cuối cùng mình đã thoát nạn, nhưng khi hắn vừa thả lỏng tâm trí, Quý Đạc đột nhiên cúi xuống ghé sát tai hắn. "Thế còn cái chết của Thiếu Bình thì sao?"
Vu Ngũ giật mình, đồng tử co rút lại, gần như phản xạ có điều kiện thốt lên, "Sao cậu biết..."
Ngay lúc đó, một giọng nói già nua vang lên từ bên cạnh, "Người lớn rồi mà còn ở đây đánh nhau!"
Vu Ngũ lập tức bừng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. "Bố, bố?"
Người đến không ai khác chính là ông cụ nhà họ Vu, cùng với bố của Vu Tấn, anh cả của Vu Ngũ.
Ông cụ Vu lập tức bảo con cả đến đỡ con út, "Đưa nó lên xe cho tỉnh táo lại. Uống có vài ly mà lại lảm nhảm lung tung."
Không phải Vu Ngũ mà chính ông cụ đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau cú sốc. Lúc này, có hỏi thêm cũng không thể moi được thông tin gì nữa.
Quý Đạc không nói gì, để mặc cho ông cụ Vu đưa Vu Ngũ đi. Nhưng ánh mắt anh không rời khỏi ông cụ Vu.
Ánh nhìn quá sâu khiến ông cụ Vu cảm thấy không thoải mái. "Thật ngại quá, khiến cậu chê cười rồi. Đứa con trai này của tôi thực sự không nên thân."
Ông cụ mặc chiếc áo sơ mi cộc tay giản dị, quần dài, tóc bạc ngắn ngủn. Nhìn ông ta không ai nghĩ rằng Tết vừa rồi ông ta đã nhận của Trần Vệ Quốc hai cây sâm quý giá. "Chắc nó cảm thấy áy náy, mấy năm nay mỗi lần uống rượu vào là lại nhắc đến con bé nhà họ Cố, trong lòng nó không yên."
Có lẽ ở trên cao quá lâu, người ta đều có khả năng biến đen thành trắng. Quý Đạc vốn không hay cười nhưng khi nghe câu nói này, suýt nữa anh bật cười vì tức giận.
"Nếu không có gì khác, tôi xin phép về trước."
Chuyện đến nước này, Quý Đạc không có gì để nói thêm. Anh định rời đi, nhưng lại nghe ông cụ Vu nói thêm một câu đầy ẩn ý, "Nếu cậu không tin nó uống rượu, có thể lên xe ngửi thử. Chắc chắn trên người nó có mùi rượu. Dù sao thì mọi thứ đều phải có bằng chứng, đúng không? Tôi cũng đâu dám nói bừa."
Lời nói này thật khiến người ta phải suy ngẫm. Quý Đạc khựng lại, quai hàm siết chặt, quay đầu nhìn ông ta. "Cảm ơn ông đã nhắc nhở."
Khi mọi người rời đi, ông cụ Vu lên xe. Vu Ngũ lúc này mới buông chai rượu mà vừa nãy bị nhét vào tay, sợ hãi hỏi bố mình, "Con lừa được hắn rồi chứ?"
Đáp lại hắn là một cái tát trời giáng, "Tự mình dâng đầu chịu chết! Tao chưa thấy ai ngu hơn mày!"
*****
Khi Quý Đạc trở về nhà, thứ chào đón anh là âm thanh ồn ào của TV trong phòng khách và Lâm Kiều đang nằm dài trên ghế sô pha dưới chiếc quạt trần.
Nghe thấy tiếng anh về, Lâm Kiều đang nằm nghiêng trên ghế sofa liền co chân lại, nhường chỗ cho anh ngồi như thường lệ. Quý Đạc bước tới, nhưng thay vì ngồi xuống, anh khom người bế Lâm Kiều lên bằng một động tác dứt khoát. Cô bất ngờ, vô thức ôm lấy cổ anh, "Anh làm gì vậy?"
Quý Đạc không trả lời, chỉ xoay người ngồi xuống ghế, đặt cô nghiêng trên đùi mình rồi ôm cô thật chặt vào lóng, để đầu cô tựa vào cổ anh. Người đàn ông này vốn luôn lạnh lùng và kiềm chế, ngay cả trong giai đoạn tình cảm mặn nồng nhất cũng không bao giờ ôm cô như vậy khi đèn vẫn sáng.
Lâm Kiều lập tức nhận ra điều gì đó không đúng, "Có chuyện gì xảy ra à?"
Quý Đạc ôm cô, vẫn không nói gì. Nhưng anh gần đây luôn báo cáo mỗi lần đi ra ngoài, Lâm Kiều liền liên tưởng đến lý do anh ra ngoài hôm nay và hiểu ra ngay, "Nhà họ Vu có động tĩnh?"
"Ừm," lần này Quý Đạc lên tiếng, nhưng giọng nói của anh nghe trầm lặng hẳn. Lâm Kiều không vội đẩy anh ra, "Là ai trong nhà họ Vu?"
"Vu ngũ," Quý Đạc thấp giọng trả lời, "Hắn tự mình đến thú nhận chuyện liên quan đến Thiếu Trân."
"Tự thú?" Lâm Kiều ngẫm nghĩ về từ này, "Hắn nghĩ rằng chỉ cần thừa nhận chuyện của Thiếu Trân thì không ai tiếp tục điều tra nữa và nghi ngờ hắn có liên quan đến cái chết của Thiếu Bình?"
Khi không thể che giấu lỗi lớn, nhiều người thường chọn cách thừa nhận lỗi nhỏ để đánh lừa. Nhưng việc Lâm Kiều nhanh chóng suy nghĩ thông suốt khiến Quý Đạc không thể kiềm chế mà vuốt nhẹ mái tóc cô. Động tác ấy mang theo chút âu yếm và trìu mến, giống như đêm khuya hôm anh từ bệnh viện trở về.
Lâm Kiều khựng lại một chút, nhưng anh dường như không nhận ra, còn kéo cô sát hơn, "Chắc là hắn." Rồi anh kể lại chuyện xảy ra ngoài trại tạm giam.
"Họ không vui là cứ đổ hết lên đầu Thiếu Trân sao?" Lâm Kiều tức giận. Cô chưa bao giờ đánh giá cao nhân tính, nhưng vẫn thường xuyên bị sốc trước sự tàn ác của con người.
"Không sao, anh nhớ hết rồi," Quý Đạc lạnh lùng nói, không hề che giấu sự lạnh lẽo trong lời nói trước mặt Lâm Kiều.
"Tiếp theo là tìm bằng chứng, đúng không?" Lâm Kiều nhìn thẳng vào mắt anh, "Bằng chứng về cái chết của Thiếu Bình chắc khó tìm lắm."
Quý Đạc gật đầu, định nói tiếp thì điện thoại đặt trong phòng khách đột ngột reo vang.