Nghe xong lời của lữ trưởng Đinh, Quý Đạc hiểu ngay ý ông ấy, "Muộn nhất là khi nào tôi phải trả lời ngài?"
Điều này khiến lữ trưởng Đinh hơi ngạc nhiên: "Không phải cậu từng viết đơn tình nguyện à?"
Lúc đầu khi bắt đầu luân phiên, các tân binh và sĩ quan trẻ từ các quân khu đều viết đơn tình nguyện, bày tỏ mong muốn được ra tiền tuyến, hy sinh vì Tổ quốc.
Lữ trưởng Đinh biết rõ về Quý Đạc, anh là người quyết đoán, giữ lời hứa, nên theo lẽ thường anh sẽ đáp ứng ngay. Nhưng lúc đó Quý Đạc còn độc thân, bây giờ anh đã có người yêu thương nhất ở bên mình.
Quý Đạc im lặng, lữ trưởng Đinh cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, "Muộn nhất là thứ Hai tuần sau, cậu cho tôi câu trả lời, để tôi còn báo cáo lên cấp trên."
Ông ấy nói thêm: "Đây là cơ hội tốt cho cậu, cậu còn quá trẻ ở vị trí này."
Quý Đạc đúng là còn trẻ. Ở cương vị trung đoàn trưởng, nếu muốn tiến xa hơn trong thời gian ngắn, anh phải có thành tích nổi bật, ví dụ như lập công trong chiến tranh.
Quý Đạc hiểu điều này, anh cảm ơn lữ trưởng Đinh rồi rời đi.
Khi ra đến cửa thì gặp lão Chu. "Lữ trưởng Đinh có phải tìm cậu không?" Anh ta không nói rõ, "Cấp trên cũng tìm tôi."
Quý Đạc chỉ "ừm" một tiếng: "Ông ấy bảo muộn nhất là thứ Hai tuần sau tôi phải trả lời."
"Thứ Hai tuần sau?" Lão Chu ngạc nhiên, "Tôi tưởng cậu sẽ đồng ý ngay."
Không chỉ lữ trưởng Đinh và lão Chu, mà ngay cả chính Quý Đạc của một năm trước nếu nghe mình nói vậy, có lẽ cũng thấy bất ngờ.
Nhưng anh vẫn đáp: "Tôi về nhà bàn bạc đã."
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Kiều đi học, anh không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của cô. Quý Đạc chờ thêm một ngày, sau giờ làm gọi Tiểu Phương đưa anh đến ngôi nhà gần Đại Học Thanh Hoa của Lâm Kiều.
Cửa ngôi nhà tứ hợp viện khóa kín, rõ ràng Lâm Kiều chưa về. Quý Đạc không bảo Tiểu Phương lái xe đưa đi nữa, mà tự mình đi bộ đến trường của Lâm Kiều.
Khi Lâm Kiều rời phòng thí nghiệm thì đã hơn tám giờ tối. Một nam sinh năm tư biết cô chưa xin được ký túc xá, bèn hỏi: "Muộn thế này mà cô về một mình ổn không? Có cần bọn tôi đưa về không?"
"Không cần đâu." Lâm Kiều giơ giơ chiếc đèn pin trong tay, mỉm cười từ chối: "Nhà tôi gần đây, chỉ vài phút là tới."
Quay đầu lại, cô thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng dưới gốc cây cách đó không xa. Cô hơi ngạc nhiên, cứ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng người đàn ông đã bước nhanh tới: "Xong việc rồi à?"
Sự trưởng thành, anh tuấn, và khí chất mạnh mẽ của anh khiến mấy nam sinh năm tư vô thức dừng lại.
Lâm Kiều liền tạm biệt nhóm bạn, "Chồng tôi đến đón rồi."
"Tôi đi đây, mai gặp nhé." Mọi người gật đầu, đợi bóng dáng cao thấp của hai người dần đi xa mới kịp phản ứng lại.
Chồng của cô ấy? Cô ấy còn trẻ thế mà đã kết hôn rồi sao?
"Sao anh lại đến đây?" Lâm Kiều hỏi.
"Em lúc nào cũng về muộn thế này à?"
Cả hai gần như cùng lúc lên tiếng khi bước đi. Nói xong cả hai lại cùng im lặng, nhường cơ hội cho đối phương.
Điều này khiến hai vợ chồng nhìn nhau, cuối cùng Lâm Kiều là người lên tiếng trước: "Phòng thí nghiệm dạo này bận rộn lắm."
Quý Đạc gật đầu, "Hay em xin một chỗ trong ký túc xá đi."
Việc xin một phòng trong ký túc xá, để nếu bận quá thì không cần phải về nhà, rõ ràng là anh đang quan tâm đến sự an toàn của cô.
Lâm Kiều "ừ" một tiếng, rồi thấy anh dừng bước, quay sang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, "Kiều Kiều, anh có chuyện muốn nói với em."
Trường học vắng vẻ vào kỳ nghỉ hè, hai người cùng đi đến hồ nhân tạo gần đó, ngồi xuống bờ hồ.
Gió mát lạnh thổi qua mặt hồ, Lâm Kiều hít một hơi sâu, "Nói đi, chuyện gì mà quan trọng thế?"
Người đàn ông không nói gì, nhưng để gặp cô chính xác như thế, chắc chắn anh đã đợi ở dưới lầu một lúc lâu.
Quý Đạc cũng không vòng vo, "Sĩ quan ở tiền tuyến sẽ luân chuyển, lữ trưởng Đinh muốn anh đi."
Câu trả lời này khiến Lâm Kiều hoàn toàn bất ngờ, nhưng với công việc của anh, điều đó dường như cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Lâm Kiều im lặng một lát.
Nói không muốn thì không đúng, nhưng nỗi lo lắng dường như lấn át tất cả.
Dù cô chuyển đến trường sống, hai người vẫn sẽ phải xa nhau, nhưng ít nhất anh còn an toàn.
Lần đầu anh đi làm nhiệm vụ, cô hoàn toàn không có cảm giác này. Lúc đó cô vẫn nghĩ anh là nhân vật nam chính trong tiểu thuyết gốc, nhất định sẽ không sao, nếu không thì làm sao có những tình tiết phía sau.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác. Không ai có thể chắc chắn anh có gặp nguy hiểm hay không.
Mãi đến hôm nay, lúc này, cô mới thực sự nhận thức được mình đã lấy một quân nhân.
Giọng cô bình tĩnh đến lạ: "Em hiểu rồi."
Lưu Thúy Anh từng nói, mỗi người vợ quân nhân phải luôn chuẩn bị tinh thần rằng chồng mình có thể ra chiến trường bất cứ lúc nào.
Nhưng Quý Đạc lại bảo cô: "Anh vẫn chưa trả lời ông ấy."
Lâm Kiều ngạc nhiên quay sang nhìn, đúng lúc chạm vào ánh mắt của anh, "Anh muốn bàn bạc với em trước."
Anh vẫn nghiêm túc, vẻ ngoài như một cán bộ gương mẫu, nhưng những lời nói ra không còn là để thông báo cho cô, thậm chí anh không còn tự quyết định mà không báo trước cho cô như trước đây.
Lâm Kiều có chút cứng lưỡi, mãi sau mới hỏi: "Vậy nếu em không đồng ý thì sao?"
"Em sẽ không." Giọng Quý Đạc đầy chắc chắn.
Lâm Kiều biết mình muốn gì, cô sẽ không vì anh và hôn nhân mà từ bỏ việc học đại học, và đương nhiên cô cũng sẽ không để anh từ bỏ trách nhiệm của một quân nhân vì cô.
Hai người họ đều mạnh mẽ và độc lập, bản chất đều giống nhau.
Chính vì anh quá chắc chắn, quá hiểu cô, nên điều đó khiến Lâm Kiều có chút khó chịu, "Nếu em thực sự không đồng ý thì sao?"
Lần này, anh khựng lại, hơi nhíu mày, "Vậy anh sẽ thuyết phục em."
Rõ ràng anh không đùa, anh rất nghiêm túc, thậm chí còn nghĩ sẵn cả lý do để thuyết phục cô, "Tổ quốc cần anh, anh không thể từ chối. Hơn nữa, anh cũng muốn đi, anh là một quân nhân, từ ngày nhập ngũ anh đã sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào."
Thay vì thuyết phục, có lẽ đây là cách anh thể hiện nguyện vọng của mình.
Lâm Kiều không nhượng bộ, thậm chí còn nhướng mày: "Nếu em vẫn không đồng ý thì sao?"
Lần này Quý Đạc trầm mặc lâu hơn, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt cô, thấy cô không hề dao động, anh cuối cùng nói: "Vậy anh sẽ dỗ dành em?"
Trong giọng nói có chút lưỡng lự, có lẽ trong suốt 28 năm cuộc đời anh, chưa từng có từ "dỗ dành" trong từ điển.
Lâm Kiều không nói, chờ xem anh sẽ dỗ cô thế nào.
Quý Đạc thật sự bối rối, nhíu mày nghĩ một lúc lâu, chỉ thấp giọng gọi: "Kiều Kiều."
Gọi xong, anh thấy chưa đủ, lại đổi cách gọi khác, "Bảo bối."
Người đàn ông mặc quân phục, nét mặt nghiêm nghị, giọng điệu chính trực, nhưng lại gọi cô là "bảo bối" một cách đầy tình cảm. Lâm Kiều không nhịn được, bật cười. Cười xong, cô nhận ra ánh mắt của người đàn ông đã nhìn về phía mình, "Vậy là được hay không được?"
"Không được." Lâm Kiều cố nhịn cười, "Anh mà dỗ trẻ con kiểu này thì chắc hù nó khóc mất thôi."
Không ngờ ánh mắt của Quý Đạc bỗng trở nên sâu thẳm, "Phải có con trước đã."
Câu nói rõ ràng rất nghiêm túc, nhưng lại khiến không khí trở nên mờ ám, như thể cả gió thổi qua mặt cũng mang theo hơi ấm.
Lâm Kiều ngẩng lên nhìn Quý Đạc, anh cũng cúi xuống nhìn cô, "Về thôi."
"Ừ."
Hai người cùng đứng dậy, giữa tiếng côn trùng râm ran của đêm hè, cùng nhau đi về căn nhà nhỏ gần trường đại học của Lâm Kiều.
Ngôi nhà tứ hợp viện này Lâm Kiều đã chăm chút bày biện kỹ lưỡng hơn hẳn. Dù thời gian có phần gấp gáp, cô vẫn cố gắng đặt một bể nước lớn trong sân, bên trong trồng sen. Khi bước vào nhà, góc phòng còn có một chiếc ghế mây xinh xắn tạo cảm giác ấm cúng, khác hẳn căn nhà ở quân khu - nơi chỉ giản dị và thực dụng đến mức đôi khi thiếu đi chút gì đó thân thuộc.
Lâm Kiều bật đèn, quay đầu nhìn người đàn ông đang theo phía sau, "Đã muộn thế này rồi, có cần hỏi anh mai đi làm mấy giờ không?"
Nếu thật sự hỏi vậy, tức là cô muốn giữ anh ở lại qua đêm rồi.
Quý Đạc không chắc cô có ẩn ý khác trong câu nói không, ánh mắt anh thoáng chút sắc bén, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Anh không mang theo bao."
Anh mong muốn có một đứa con, tốt nhất là một cô con gái giống như cô, nhưng không phải là bây giờ khi anh sắp ra chiến trường. Anh không muốn Lâm Kiều phải mang thai và sinh con một mình, thậm chí có thể là nuôi con một mình...
Sự tỉnh táo và kiềm chế của anh luôn là điểm sáng đáng quý. Lâm Kiều cười, "Em biết, em cũng không có ý gì khác."
Dù bản thân cũng đã từ chối, nhưng thấy anh nói vậy, Lâm Kiều vẫn hơi chững lại.
Cô nghiêm túc nhìn anh, "Nhưng nếu anh không muốn đi, em cũng sẽ giữ anh ở lại. Anh có biết vì sao không?"
"Không phải vì anh sắp ra chiến trường." Quý Đạc hiểu cô.
"Đúng vậy." Lâm Kiều nhìn anh, ánh mắt rất chân thành, "Vì lần này anh đã có chuyện gì đều bàn bạc với em, chứ không phải để mọi chuyện an bài rồi mới thông báo."
Họ đều là những người kiên định, có lý tưởng riêng. Giống như cô không thể vì anh mà từ bỏ con đường học hành, anh cũng không thể vì cô mà từ bỏ trách nhiệm của một quân nhân.
Điều Lâm Kiều mong muốn chưa bao giờ là sự hy sinh của anh, mà là một thái độ, một sự tôn trọng bình đẳng đối với vợ, đối với người yêu.
Giống như lần này, anh nhất định sẽ ra chiến trường, nhưng ít nhất, anh đã biết bàn bạc trước với cô.
Cũng như trước đây, thái độ của cô không quá cứng rắn, không phải vì anh đã làm cô cảm động hay anh đang cố gắng lấy lòng. Mà là vì thái độ thành thật của anh khi Quý Trạch tìm đến, vì sự tôn trọng anh dành cho cô trong việc mua nhà, và vì anh thật sự sẵn lòng thay đổi, lùi một bước để cùng cô xây dựng cuộc sống.
"Quý Đạc, nếu đây chỉ là một cuộc hôn nhân hợp tác, em sẽ không yêu cầu anh những điều này, cũng như anh ban đầu không yêu cầu em dựa dẫm vào anh."
Lâm Kiều ngẩng đầu, lần đầu tiên nói ra những lời thẳng thắn như thế, khiến Quý Đạc im lặng một lúc lâu, rồi mới đưa tay xoa đầu cô, "Ừ."
"Vậy anh hãy trở về an toàn," giọng Lâm Kiều thấp hẳn xuống, "Em chờ để xem anh sẽ thể hiện thế nào." Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Câu nói này cuối cùng cũng chứa đựng chút mềm mại, và cả nỗi lo lắng được che giấu sau vẻ ngoài lý trí của cô.
Quý Đạc dừng lại trong chốc lát khi vuốt tóc cô, sau đó nâng mặt cô lên rồi hôn thật mạnh lên môi cô, "Ừ."
*****
Ngày hôm sau, Quý Đạc đưa ra câu trả lời dứt khoát cho lữ trưởng Đinh, rằng anh sẽ tuân thủ mọi quyết định của quốc gia, sẵn sàng ra chiến trường.
Khi tin này lan ra, Lưu Thúy Anh là người đầu tiên gọi điện cho Lâm Kiều để an ủi cô, gọi đến căn nhà mới của cô gần trường Đại Học Thanh Hoa.
Tiếp đến là Từ Lệ, bà đích thân đến tận Thanh Hoa để chờ Lâm Kiều, "Chuyện này thằng hai có bàn với con không?"
"Có," Lâm Kiều nói, "Con ủng hộ mọi quyết định của anh ấy." Giống như anh ấy cũng luôn ủng hộ việc cô tiếp tục học hành.
"Vậy thì tốt, mẹ còn tưởng nó lại mắc cái tật cũ, một tiếng cũng không nói mà tự mình quyết định." Từ Lệ thở dài, vòng tay ôm lấy vai Lâm Kiều và vỗ nhẹ lên lưng cô, "Thật vất vả cho con rồi, đi theo một người đàn ông không màng chuyện gia đình như thằng Hai."
Bà lại nhẹ giọng an ủi, "Những trận lớn đã kết thúc, bên kia cũng chỉ là mấy xung đột nhỏ thôi, nó sẽ bình an trở về."
Không biết là đang an ủi Lâm Kiều hay tự an ủi mình, bởi người sắp ra chiến trường là con trai duy nhất của bà.
Lâm Kiều vòng tay ôm lại bà cụ, giọng còn chắc chắn hơn, "Anh ấy nhất định sẽ trở về an toàn, anh ấy đã hứa với con rồi."
Từ Lệ đã trải qua cả cuộc đời đưa tiễn chồng rồi lại tiễn con ra chiến trường. Rõ ràng là người cần được an ủi nhiều hơn, nhưng đến lúc này, bà lại là người an ủi cô trước.
*****
Cả hai vợ chồng về đến nhà cũ, ông cụ Quý biểu hiện rất bình tĩnh, "Đã là quân nhân thì phải có nhận thức rõ ràng về việc ra chiến trường."
Sau đó ông nghiêm mặt căn dặn con trai về những việc cần chú ý khi ở chiến trường.
"Ông cụ cả đêm qua không ngủ, đốt đèn như suy nghĩ gì đó." Từ Lệ nhỏ giọng nói với Lâm Kiều, "Còn dặn mẹ là lúc thằng hai không ở nhà thì thường xuyên qua chỗ con, có chuyện gì khó khăn còn biết đường mà giúp."
Tính của ông cụ Quý là vậy, ai yếu thế hơn thì ông sẽ đối xử tốt hơn.
Gần đây, mỗi lần Lâm Kiều về, trên bàn ăn đều có những món cô thích. Ông cụ cũng nói chuyện với cô rất nhẹ nhàng, như đang dỗ dành, có vài lần cô còn tưởng ông đang nói với Quý Linh.
Cuối cùng Từ Lệ không chịu nổi nữa, "Thôi được rồi, đứa nhỏ về ăn cơm, không phải đến nghe ông dạy bảo."
Ông cụ quay đầu nhìn Lâm Kiều, giọng bỗng nhiên có chút lúng túng, "Thôi, ăn cơm trước đã."
Bữa cơm này không mời Diệp Mẫn Thục, cũng không gọi Quý Linh, chỉ có Quý Trạch là nghe tin rồi chạy về để tiễn chú nhỏ.
Dù về nhưng anh ta không nói nhiều, tinh thần cũng không tốt lắm, suốt bữa cơm chẳng nhìn Quý Đạc hay Lâm Kiều lần nào.
Ăn xong, Quý Trạch chuẩn bị ra về. Quý Đạc viện cớ đi hút thuốc, cùng anh ta ra ngoài sân.
"Vẫn chưa buông xuống à?"
Câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến Quý Trạch giật mình, cả mặt tái mét.
Anh ta nhìn chú nhỏ, cố tỏ ra bình thản, "Buông bỏ gì chứ, cháu đã chuyển nghề từ lâu rồi."
Ánh mắt Quý Đạc như muốn nhìn thấu tâm can cháu trai, "Cháu biết chú không nói về chuyện đó."
Ban đầu, Quý Đạc không định nói thẳng ra, nhưng vì sắp phải ra tiền tuyến, không biết bao giờ mới về, nên có một số chuyện buộc phải rõ ràng.
Có lẽ Quý Trạch lúc đầu không tự nhận ra, nhưng về sau, anh ta đã dần hối hận về cuộc hôn nhân tráo đổi này.
Từ lúc anh ta thừa nhận với chú nhỏ rằng Lâm Kiều thực sự rất xuất sắc, cho đến mấy lần anh ta mời cô tham dự lễ khai trương nhà máy.
Thậm chí khi anh ta nộp đơn xin giấy phép kinh doanh, anh ta vẫn giữ nguyên cái tên "Mộc Tử".
Một chàng trai trẻ hiếm khi gặp được một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài năng như vậy, vốn là vị hôn thê của mình, nhưng cuối cùng lại kết hôn với người khác. Đôi khi khó tránh khỏi việc tự hỏi, nếu mình không từ chối lúc ấy thì sao?
Không hẳn là yêu, nhưng khi nghĩ đến, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Quý Trạch hiểu điều đó, nhưng anh ta sẽ không bao giờ thừa nhận. "Chú nghĩ nhiều rồi, dạo này cháu chỉ ngủ không ngon thôi." Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Câu này thực sự đúng, dạo này anh ta không ngủ ngon, quầng thâm mắt vẫn còn rất đậm.
Nhưng lý do khiến anh ta không ngủ được...
Quý Trạch cũng không rõ chính xác là tại sao, mấy ngày gần đây anh ta cứ mơ đi mơ lại giấc mơ rằng mình chưa từ chối hôn sự và kết hôn với Lâm Kiều, nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ nổi chi tiết. Cứ lặp đi lặp lại, khiến chút hối hận trong lòng anh ta ngày càng lớn, khiến mỗi lần nhìn thấy Quý Đạc và Lâm Kiều anh ta lại thấy xấu hổ.
"Tốt nhất là chú nghĩ nhiều." Quý Đạc nhìn sâu vào mắt cháu trai, cuối cùng cũng thu lại ánh nhìn.
Quý Trạch không dám ở lại nữa, nói vội một câu "Chú đi bình an nhé" rồi nhanh chóng rời đi.
*****
Tối hôm trước khi xuất phát, Quý Đạc ở lại căn nhà nhỏ gần Đại Học Thanh Hoa, sáng hôm sau, anh đích thân tiễn Lâm Kiều đến trường.
"Em bận, không cần tiễn anh đâu."
Lâm Kiều gật đầu.
"Đến nơi anh sẽ viết thư cho em, đừng lo lắng."
Lâm Kiều vẫn tiếp tục gật đầu.
"Có chuyện gì thì gọi cho bố mẹ, đừng im lặng mà chịu đựng."
Lâm Kiều lại gật đầu.
Quý Đạc cảm thấy không còn gì để dặn nữa, "Em không có gì muốn nói với anh à?"
"Có." Lâm Kiều ngẩng lên nhìn anh, "Nhớ giữ lời hứa với em, em chờ xem biểu hiện của anh."
Lần này Quý Đạc bước lên ôm cô, hoàn toàn không quan tâm xung quanh có ai hay không, "Được."
Sau khi ôm xong, anh lùi lại vài bước, chuẩn bị rời đi thì thấy một thiếu niên quen thuộc với đôi mắt đào hoa, đang đeo ba lô đi vào từ cổng trường.
Quý Đạc nhíu mày, "Sao cậu ấy lại ở đây?"
"Thông báo mới về, cậu ấy được nhận vào Đại Học Thanh Hoa, ngành Hóa Học và Kỹ thuật Hóa Học, chắc đến để xem trường." Lâm Kiều trả lời.
Quý Đạc: "..."
Tề Hoài Văn thực sự đậu Thanh Hoa, cùng với Lý Tiểu Thu và ba người khác, trường năm nay có tổng cộng sáu học sinh đậu vào Thanh Bắc (Thanh Hoa và Bắc Đại), trong đó hai người thuộc ban xã hội và bốn người thuộc ban tự nhiên.
Trong số bốn người ban tự nhiên, lớp của Lâm Kiều chiếm hai, còn lại là từ lớp ba và lớp hai.
Khi giấy báo trúng tuyển được gửi về trường, hiệu phó Tề mấy hôm nay bận rộn dán ảnh lên bảng vinh danh.
"Năm nay tốt đấy, bội thu rồi." Hiệu trưởng Tằng đứng dưới nhìn ông ấy dán.
"Đúng là bội thu." Hiệu phó Tề vừa dán xong ảnh của Tề Hoài Văn, ánh mắt dừng lại một lúc trên tấm ảnh của con trai, cười khẽ, "Không chỉ thêm hai suất Thanh Bắc, tỷ lệ đỗ đại học cũng cao hơn năm ngoái, đặc biệt là lớp của Lâm Kiều."
Ông ấy chẳng cần nói thêm, chỉ cần nhìn vào bảng vinh danh dài hơn năm ngoái một đoạn là biết.
"Nhớ cậu nam sinh cùng bàn với Hoài Văn không?"
"Ý anh là Lương Quân? Cậu ấy không đỗ nhưng cũng không kém nhiều, đã quyết định ôn lại."
Một học sinh có điểm kém như vậy, ai ngờ cuối cùng cũng vượt qua kỳ thi đại học, mà điểm còn không chênh lệch nhiều.
Hiệu trưởng Tằng thở dài, "Tiểu Lâm đúng là một giáo viên giỏi."
"Trong tương lai, cô ấy sẽ là một giáo sư giỏi, một nhà khoa học xuất sắc."
"Đúng vậy, một giáo sư giỏi, một nhà khoa học xuất sắc."
Lâm Kiều, người được dự đoán sẽ trở thành một giáo sư và nhà khoa học giỏi đã nhận được lá thư nhà đầu tiên từ Quý Đạc vào đúng ngày trường chính thức khai giảng.
Thực ra chỉ có sinh viên đại học khai giảng, còn Lâm Kiều được tuyển thẳng vào nghiên cứu sinh, năm nay chỉ có một mình cô.
Người đàn ông này vốn ít nói, nhưng trong thư lại viết khá nhiều. Kèm theo bức thư là một chiếc lá cây từ nơi anh đóng quân.
Lâm Kiều tiện tay làm nó thành một chiếc thẻ đánh dấu trang và kẹp vào cuốn sách cô hay đọc nhất.
Ba tháng sau, lá thư thứ hai đến, đúng lúc đó, bông tuyết đầu tiên cũng rơi ở Yến Đô, và Lâm Kiều cũng đã chính thức bắt tay vào công việc thí nghiệm, không còn là người mới chạy vặt nữa.
Ngày nào cô cũng ở trong phòng thí nghiệm ghi chép dữ liệu, thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng, đến khi nhận được lá thư thứ chín.
"Mọi người cố gắng thêm chút nữa, làm lại hai lần thử nghiệm về khả năng chịu nhiệt và khả năng chống ăn mòn hóa học, các chỉ số khác đều đạt tiêu chuẩn rồi."
Trong phòng thí nghiệm, Trương Xương Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Các trợ lý và sinh viên đã đồng hành cùng ông ấy suốt hai năm qua, nghe vậy ai nấy cũng mỉm cười rạng rỡ.
Hai năm, hơn tám trăm ngày đêm thử nghiệm lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng sắp có kết quả.
Có người lau mồ hôi trên trán, hỏi Trương Xương Ninh: "Nghiên cứu này hoàn thành xong, thầy sẽ đãi tụi em bữa cơm chứ?"
"Đãi," Trương Xương Ninh nói, "Đãi cơm căn-tin."
Mọi người đồng loạt thất vọng.
Nhưng Trương Xương Ninh ngoài chuyện nghiên cứu ra, không để ý chuyện ăn uống hay ăn mặc, râu ria đôi khi cả tuần không cạo, đúng thật chỉ biết mời người ta ăn cơm căn-tin.
Khi mọi việc xong xuôi, Lâm Kiều như thường lệ ở lại sau cùng, kiểm tra thiết bị và dọn dẹp phòng thí nghiệm.
Năm nay cô đã lên năm thứ ba cao học, là đàn chị trong số các đàn chị, nhưng vẫn làm việc tỉ mỉ như xưa.
Thấy vậy, Trương Xương Ninh nói với cô: "Khi viết bài luận xong, tên em sẽ được xếp thứ hai trong danh sách nghiên cứu."
Lâm Kiều có chút bất ngờ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Công trình họ đang nghiên cứu là sợi carbon nền keo dính cấp không gian, hay còn gọi là "áo giáp" của tên lửa, một lớp phủ quan trọng giúp nâng cao độ chính xác của tên lửa. Nguyên liệu chính là sợi tự nhiên được xử lý ở nhiệt độ thấp, rồi nung ở nhiệt độ cao trong môi trường khí không chứa oxy.
Vì ở kiếp trước từng tiếp xúc, trong quá trình nghiên cứu, cô đã đóng góp nhiều ý kiến quan trọng, bao gồm việc chọn loại khí không chứa oxy và điều chỉnh nhiệt độ.
Lâm Kiều gật đầu, nhìn đồng hồ rồi nhắc: "Giáo sư nên uống thuốc rồi."
Trương Xương Ninh ngập ngừng một chút rồi chậm rãi lấy thuốc từ túi áo ra, rót nước từ bình giữ nhiệt, vẻ mặt lộ rõ sự miễn cưỡng.
Ông ấy thường quên ăn khi bận rộn, lâu ngày dẫn đến bệnh đau dạ dày. Điều này khiến ông ấy không thích uống thuốc, nhưng cách đây không lâu, bệnh nặng lên đến mức ngất xỉu trong phòng thí nghiệm, đi khám mới phát hiện suýt xuất huyết dạ dày, từ đó Lâm Kiều luôn phải giám sát ông ấy uống thuốc.
Vợ của Trương Xương Ninh gần đây tới trường cũng cảm ơn Lâm Kiều đã giúp đỡ.
Trương Xương Ninh vốn bướng bỉnh, nhưng khi học trò nói thì không nỡ từ chối, còn ở nhà thì ai nói cũng không chịu nghe.
Sau khi chắc chắn ông ấy uống thuốc xong, Lâm Kiều mới cởi áo blouse trắng, cầm theo bức thư nhà vừa nhận được.
"Chồng em chưa về à?" Trương Xương Ninh không kìm được hỏi.
Ông ấy đã nghe nói Lâm Kiều kết hôn từ lâu, nhưng hai năm qua cô ở lì trong phòng thí nghiệm, ít khi về nhà.
Mãi sau đó ông ấy mới nghe từ Nghiêm Mậu Sơn rằng cô là vợ quân nhân, chồng đang chỉ huy tác chiến ở tiền tuyến.
"Có nói là sắp về, nhưng thời gian cụ thể thì chưa biết."
Lâm Kiều mỉm cười chào giáo sư, vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm không lâu thì nghe có người hỏi đường phía trước: "Đồng chí, cho hỏi giáo sư Nghiêm Mậu Sơn ở phòng nào?"
Cô cảm thấy giọng nói quen quen, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức sững sờ.
Người hỏi cũng vô tình nhìn về phía cô, rồi cũng sững sờ: "Kiều Kiều?"