Quý Linh gật đầu, lễ phép gọi một tiếng: "Chào mợ."
Do không khí căng thẳng ở nhà họ Quý vừa nãy, gương mặt cô bé hiện rõ vẻ không vui, chỉ quay sang nhìn Diệp Mẫn Thục: "Con về phòng đây."
"Về đi, nhớ làm bài tập nhé." Diệp Mẫn Thục dặn dò rồi quay sang hỏi chị dâu: "Có chuyện gì vậy?"
"Vào trong rồi nói." Chị dâu Diệp liếc mắt nhìn quanh, rõ ràng chuyện này không thể để người ngoài nghe thấy.
Điều này càng khiến Diệp Mẫn Thục tò mò, bà ta vừa chậm rãi bước vào vừa nhíu mày: "Nếu là chuyện xà phòng lỏng thì chị không cần nhắc lại nữa đâu."
"Chính là chuyện xà phòng lỏng." Chị dâu Diệp nhìn dáng vẻ lúc nào cũng trang nhã, lịch sự của cô em chồng, đột nhiên buông ra một câu.
Diệp Mẫn Thục khựng lại, nhíu mày sâu hơn: "Chị quên chuyện anh cả năm xưa vì sao mà gặp nạn rồi à? Sao còn bận tâm đến những thứ này?"
"Em có biết ông chủ đứng sau xà phòng lỏng Mộc Tử chính là Tiểu Trạch nhà em không?"
Câu nói này vừa dứt, bầu không khí trong phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Diệp Mẫn Thục nhìn chị dâu, cười khẽ: "Không thể nào."
Bà ta tháo khăn quàng và áo khoác ra: "Tiểu Trạch đâu phải Trần Vệ Quốc nhà họ Trần, không còn con đường nào khác mà phải đi làm kinh doanh. Trên nó có ông nội, còn có chú hai nữa. Bản thân nó cũng rất phấn đấu, việc thăng chức chỉ là sớm muộn thôi. Tại sao nó phải bỏ qua tương lai rộng mở mà đi làm ăn?"
Nói đến đây, động tác treo áo của bà ta chậm lại, quay sang nhìn chị dâu: "Chị không phải vì em không giúp lấy công thức mà cố ý dùng chuyện này để khích em đấy chứ?"
Chị dâu Diệp đã gả vào nhà họ Diệp gần ba mươi năm, nhưng trước mặt cô em chồng này, bà ta chưa bao giờ thực sự được kính trọng như một người chị dâu.
Trước khi lấy chồng, Diệp Mẫn Thục là đóa hoa của đoàn văn công, có vô số người theo đuổi, đi đứng lúc nào cũng ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.
Sau khi kết hôn, xuất thân từ đoàn văn công không còn là lợi thế, mà thậm chí trở thành gánh nặng, nhưng bà ta vẫn leo được lên một cành cao hơn. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ, bà ta đều ở lại rất ngắn, nói là phải về sớm chăm sóc Quý Quân và con cái, thực chất là để phòng ngừa họ kéo chân mình.
Nghe Diệp Mẫn Thục nói vậy, chị dâu Diệp cũng không vội, "Em không tin thì đi theo chị xem thử."
"Em đâu rảnh đến mức đó?" Diệp Mẫn Thục cười nhạt, xắn tay áo chuẩn bị vào bếp.
"Gọi điện thoại cho đơn vị của Tiểu Trạch, chắc em có thời gian đó chứ?" Chị dâu Diệp tiếp tục: "Gần đây em gọi cho Tiểu Trạch, nó có bao giờ bắt máy ngay không?"
Câu hỏi này trúng ngay điểm yếu của Diệp Mẫn Thục. Mấy tháng gần đây, mỗi lần bà ta gọi cho Quý Trạch, nó đều không bắt máy ngay, mà đều gọi lại sau đó một lúc.
Thấy bà ta khựng lại, chị dâu Diệp thở dài một hơi, "Nếu không phải chị tìm đến nhà máy của họ, tận mắt thấy Tiểu Trạch thì sao chị dám đến nói với em chuyện này?"
Diệp Mẫn Thục vẫn im lặng. Chị dâu Diệp liền cho bà ta địa chỉ, "Em tự mình qua xem đi, kẻo lại nghĩ chị cố ý lừa em."
Sau khi chị dâu rời đi, Diệp Mẫn Thục trong lòng cứ suy nghĩ mãi về chuyện này. Dù đã nấu xong cơm cho Quý Linh, bà ta vẫn không kìm được, khoác áo đi ra ngoài.
Thế nhưng bà ta không đi thẳng đến địa chỉ mà chị dâu nói, mà bắt xe buýt đến đơn vị của Quý Trạch.
Bà ta hỏi bảo vệ ở cổng, người bảo vệ giúp bà ta gọi một cuộc nội bộ rồi nói Quý Trạch đang bận, không có thời gian gặp, bảo bà ta quay lại sau.
Bà ta không chịu đi, tiếp tục hỏi thêm vài người, cuối cùng mới biết được Quý Trạch mấy tháng nay không ở đơn vị. Đầu tiên là xin nghỉ phép năm, sau đó lại xin nghỉ ốm.
Lòng bà ta lạnh như băng giống như thời tiết cuối tháng Giêng. Nhưng bà ta vẫn không tin, tiếp tục giữ một chút hy vọng mà đi đến địa chỉ chị dâu đưa.
Nhà máy thực sự không lớn, chỉ là một căn nhà dân cải tạo lại, nhưng an ninh rất nghiêm ngặt, cửa ra vào có một ông lão đã nghỉ hưu làm bảo vệ, ai ra vào đều phải ghi danh.
Bà ta hỏi ông lão rằng ông chủ có ở đây không, ông ấy bảo có. Bà ta nói muốn gặp, ông lão liền hỏi có việc gì.
Diệp Mẫn Thục không còn cách nào khác, cũng không muốn đứng ngoài đợi nên đành bịa ra rằng mình là chủ cửa hàng nhỏ, muốn đến mua xà phòng lỏng về bán.
Chuyện bà ta nói có vẻ không đáng tin lắm, bởi nhìn phong thái và cách ăn mặc, rõ ràng bà ta thuộc một gia đình khá giả hoặc có công việc tốt. Nhưng ông lão vẫn gọi vào trong một tiếng.
Không lâu sau, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bước ra, dẫn bà ta vào trong. Vừa đi, anh ta vừa hỏi: "Cửa hàng của chị tên gì? Ở chỗ nào? Ông chủ chúng tôi nói rồi, hai điểm bán không thể quá gần nhau, nếu không sẽ tự cạnh tranh, không ai bán được tốt."
Diệp Mẫn Thục chẳng để tâm đến những gì cậu ta nói, mắt bà ta chỉ không ngừng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.
Người đàn ông nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức dừng chân, nhíu mày: "Chị có thật là đến mua xà phòng không?"
Mới vào đã nhìn ngó lung tung như vậy, có khi nào bà chị này cũng muốn làm xà phỏng lỏng, đến đây dò thám bí mật không?
Anh ta đang định đuổi bà ta ra, thì Diệp Mẫn Thục bất ngờ bước nhanh về phía trước, không màng đến hình tượng gọi lớn, "Tiểu Trạch!"
Người đàn ông vừa định ngăn bà ta lại thì thấy ông chủ trẻ của mình bước ra từ bên trong. Ban đầu còn thấy ông chủ cười, nhưng khi thấy người trước mặt, nụ cười bỗng tắt ngấm: "Mẹ?"
Mẹ?
Không chỉ người đàn ông kia mà tất cả những ai nghe thấy đều sững sờ.
Đầu Diệp Mẫn Thục như "nổ tung", hoàn toàn theo bản năng mà bước đến túm lấy Quý Trạch: "Con đến đây chơi phải không?"
Giọng bà ta trở nên cao vút, không rõ là đang hỏi Quý Trạch hay tự an ủi chính mình: "Bạn con nhiều người làm đủ mọi nghề, con đến đây chơi phải không?"
Quý Trạch hoàn toàn không ngờ mẹ mình lại xuất hiện ở đây. Anh ta bị mẹ nắm chặt, há miệng mà không thể nói ra lời. Edit: FB Frenalis
"Con chắc chắn không như mợ nói, không bỏ công việc tốt đẹp của mình để làm kinh doanh, đúng không?" Câu nói này đã mang theo tiếng nức nở.
Người đàn ông kia đuổi theo, thấy tình hình không ổn liền không nhịn được cúi đầu hỏi nhỏ ý kiến của Quý Trạch: "Ông chủ?"
Chính tiếng gọi "ông chủ" này đã hoàn toàn đánh tan ảo tưởng của Diệp Mẫn Thục. Bà ta buông tay, loạng choạng lùi lại hai bước, một hơi thở bị nghẹn rồi ngất xỉu tại chỗ.
*****
Lâm Kiều và ông bà cụ biết tin Diệp Mẫn Thục đổ bệnh đã là chuyện của ngày hôm sau.
Sáng hôm ấy chưa kịp ăn sáng, Quý Quân đã mang Quý Linh đến, báo rằng Diệp Mẫn Thục đang nằm viện, nhờ ông bà cụ trông Quý Linh vài ngày.
"Mẫn Thục bị ốm à?" Từ Lệ rất ngạc nhiên, "Hôm qua lúc nó đến còn khoẻ mạnh mà?"
Quý Quân ngập ngừng, "Chỉ là chiều hôm qua đột nhiên ngã bệnh thôi, cũng không nghiêm trọng lắm, dưỡng vài ngày là ổn."
Đã vào viện rồi lại bảo không nghiêm trọng? Rõ ràng không muốn nói nhiều.
Từ Lệ cũng không hỏi thêm, "Thôi được, để cháu lại đây." Bà nhận lấy chiếc cặp sách từ tay Quý Linh, nhẹ nhàng hỏi: "Cháu đã ăn sáng chưa?"
"Dạ chưa." Quý Linh cắn môi, có vẻ do lo lắng mà trông ỉu xìu hẳn.
Từ Lệ bèn tự tay mang ra cho cô bé một ly sữa đậu nành, rồi hỏi Quý Quân: "Còn con, con cũng chưa ăn gì đúng không? Ngồi xuống ăn cùng đi rồi hãy đi."
"Con không ăn đâu, con ra ngoài mua đồ ăn và mang vào cho Mẫn Thục." Quý Quân chỉ dặn dò Quý Linh nghe lời ông bà rồi rời đi.
Ông ta vừa đi, ông cụ ngay lập tức đưa cho cháu gái một bánh quẩy chiên, "Dì Trương của cháu sáng nay xếp hàng mua đó, vẫn còn giòn lắm."
Bánh quẩy chiên vàng ruộm, cắn vào nghe giòn tan, nhưng Quý Linh vẫn ỉu xìu, hai má phồng lên, "Cháu nghĩ nhà mình chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi."
"Trẻ con thì đừng suy nghĩ lung tung, bố cháu bảo mẹ cháu dưỡng vài ngày là khoẻ mà." Từ Lệ ân cần nhắc nhở, gắp cho cô bé thêm chút dưa muối.
"Cháu nói thật đấy, hôm qua buổi sáng mợ cả đến, bảo có chuyện muốn nói với mẹ. Rồi buổi chiều mẹ đi ra ngoài, tới giờ vẫn chưa về."
Quý Linh đã lớn, tâm lý cũng nhạy cảm hơn, trong nhà có gì thay đổi, cô bé không còn dễ bị lừa dối như lúc nhỏ nữa.
Thấy Quý Quân ấp úng, Từ Lệ cũng đoán được có chuyện gì đó, nhưng bà không thể nói thẳng ra, "Nếu cháu lo, lát nữa để bố cháu đưa cháu đến viện thăm mẹ."
Ông cụ bèn chuyển sự chú ý của cô bé, "Ông thấy bánh quẩy này ngon lắm, cháu không ăn thì ông ăn hộ nhé."
Nghe thế, Quý Linh vội cầm đũa lên gắp cái quẩy.
Khi chỉ còn lại hai ông bà, ông cụ mới lẩm bẩm: "Nhà thằng cả có chuyện gì thế nhỉ? Làm con bé sợ đến thế này."
"Chắc chắn không phải lỗi của thằng cả đâu, trong số những người chúng ta quen, chẳng ai coi trọng gia đình hơn nó."
"Chẳng phải nó coi trọng việc nghe lời vợ nhất sao?" Ông cụ hừ một tiếng rồi hạ giọng nói, "Bà nói xem, có phải liên quan đến Tiểu Trạch không?"
Từ Lệ cũng không biết nói gì, nhưng nếu chuyện kinh doanh lộ ra, chắc chắn con dâu cả có thể bị tức mà phải vào viện thật.
Hai ông bà im lặng, lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, Từ Lệ bước tới nghe máy, "Alo, thằng hai à?"
Không chỉ Từ Lệ ngạc nhiên, mà ông cụ cũng bất ngờ, liền bước từ tới, "Thằng hai còn biết gọi về nhà cơ à?"
Trước đây chưa từng có chuyện này, nhiều lúc Quý Đạc đã đi đâu đó xong về nhà, mà họ còn không biết.
Từ Lệ cầm ống nghe, nghe được vài câu không nhịn được bật cười, "Được rồi, để mẹ gọi." Bà đặt ống nghe xuống, đi ra ngoài phòng khách gọi, "Kiều Kiều, Quý Đạc gọi điện đấy."
Lâm Kiều đang cùng Quý Linh ở ngoài sân chơi phóng pháo, nhân tiện giảng giải luôn về công thức và cách ra đời của thuốc nổ. Nghe Từ Lệ gọi, cô cũng ngạc nhiên, "Quý Đạc gọi điện cho con ạ?" Anh đang ở ngoài mà vẫn có thể gọi cho cô được sao?
Quý Linh liền nháy mắt với cô, "Chú nhỏ gọi cho thím..." rồi bị cô xoa đầu một cái.
Từ Lệ thì trêu đùa rõ ràng, "Con trai mẹ, hai mươi bảy năm không biết đường gọi điện về nhà, giờ thì biết rồi đấy."
"Chắc là có chuyện gì thôi." Lâm Kiều không muốn suy nghĩ xa xôi, đi vào phòng khách cầm ống nghe lên.
"Anh đến nơi rồi." Giọng Quý Đạc trầm thấp, ngắn gọn như mọi khi, "Đã tra ra được, vẫn là người lần trước."
Quả nhiên là chuyện chính, Lâm Kiều nghiêm túc hẳn, "Người đó đâu? Bắt được chưa?"
"Chưa, nhưng đã khoanh vùng được rồi."
"Có cần em làm gì không?"
"Không cần." Quý Đạc nói tiếp, "Anh chỉ gọi để báo bình an cho em biết, mọi chuyện đều thuận lợi."
Chỉ để nói như vậy sao?
Lâm Kiều vô thức đưa tay lên, sờ vào miếng ngọc con hổ đeo trên cổ, không kìm được nhớ lại cái ôm của anh trước khi đi...
Người đàn ông này có phải sợ tâm cô quá lớn, dễ quên nên mới cố tình gọi điện nhắc nhở không đây...
*****
Ở phía bệnh viện, không khí lại căng thẳng hơn rất nhiều.
Vừa vào phòng, Quý Quân đã thấy Diệp Mẫn Thục nằm trên giường bệnh khóc, suốt nửa ngày nay hình như bà ta cứ khóc mãi, "Con nghĩ gì vậy? Làm sĩ quan không tốt sao? Con đã lên trung úy rồi, thêm vài năm nữa ít nhất cũng sẽ lên tới tiểu đoàn trưởng hoặc trung đoàn trưởng."
Quý Trạch từ hôm qua đưa mẹ vào viện vẫn chưa rời đi, ngồi im lặng trên giường bệnh đối diện, lắng nghe tất cả.
Quý Quân bước vào, đặt hộp cơm mang theo lên bàn cạnh giường, "Thôi đừng khóc nữa, dậy ăn chút gì đi."
"Em làm sao nuốt nổi?" Diệp Mẫn Thục ôm ngực, nét mặt nhợt nhạt đầy bệnh tật, "Chúng ta nuôi dạy nó bao năm như thế, chẳng lẽ là để nó đi làm cái việc này?"
Quý Quân cũng không biết nói gì, chỉ cau mày nhìn con trai, "Con đang làm tốt ở trong quân đội, tự nhiên lại đi làm mấy việc này làm gì? Đóng cửa nhà máy đi, đừng làm mẹ con buồn nữa."
Quý Trạch không nói gì, những điều cần nói anh ta đã nói hết với mẹ. Những áp lực mà anh ta phải gánh, những thứ mà anh ta muốn thay đổi, và cả những thành tựu mà anh ta đã đạt được trong thời gian qua...
Nhưng Diệp Mẫn Thục chẳng nghe, cũng chẳng muốn nghe, chỉ liên tục nói về việc mình đã khổ sở thế nào, rằng anh ta đang huỷ hoại tương lai của chính mình ra sao.
Thấy con trai không đồng ý, Diệp Mẫn Thục lại tiếp tục khóc, "Con định ép chết mẹ à? Con nhìn thử trong giới của chúng ta đi, ngoài Trần Vệ Quốc ra, có ai làm cái việc này không? Đây đâu phải con đường chính đáng!"
"Đây là việc được nhà nước cho phép, còn có chính sách hỗ trợ nữa, sao lại không chính đáng?" Quý Trạch cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.
"Nếu là chính đáng, sao trước đây không được làm?" Diệp Mẫn Thục khóc dữ hơn, "Nếu không phải năm đó cậu con vì buôn bán trái phép mà bị bắt, con nghĩ mẹ sẽ để con định cái hôn ước đó sao? Bao năm nay mẹ luôn giữ khoảng cách với nhà ngoại, đắc tội với tất cả, không phải vì con và bố con sao, cuối cùng con lại làm cái chuyện này cho mẹ nhìn à!"
So với nhiều phụ nữ sau khi lấy chồng vẫn giúp đỡ gia đình bên ngoại và tranh thủ lợi ích cho nhà mẹ đẻ, thì Diệp Mẫn Thục thật sự chỉ nghĩ cho gia đình nhỏ của mình, Quý Trạch im lặng.
Quý Quân cũng khuyên nhủ, "Thôi được rồi, nếu con muốn thử sức thì cũng đủ rồi. Nếu con cần tiền thì chắc cũng đã kiếm đủ rồi. Đến lúc nên dừng lại thì dừng lại đi, mẹ con những năm qua đã không dễ dàng gì, hơn nữa đây cũng không phải là một nghề tốt. So với việc ở quân đội thì con có một tương lai ổn định hơn nhiều."
Quý Trạch lại im lặng, quay mặt đi, dùng sự im lặng để phản kháng.
Diệp Mẫn Thục nhìn thấy, suýt chút nữa không thở nổi.
Bà ta còn chạy đi mỉa mai Lâm Kiều, tiếc cho Trần Vệ Quốc, cuối cùng phát hiện ra rằng người làm loại xà phòng lỏng đó chính là con trai mình.
Chắc hẳn Lâm Kiều đang cười nhạo bà ta trong lòng rồi?
Còn có ông cụ bà cụ, không biết họ có rõ chuyện này không...
Nghĩ đến Lâm Kiều, một cơn giận bùng lên trong đầu Diệp Mẫn Thục. Bà ta không nhịn được ngồi bật dậy, "Cái công thức xà phòng lỏng của con, có phải Lâm Kiều đưa cho con không?"
"Không phải là thím nhỏ cho con." Lần này Quý Trạch trả lời rất nhanh, "Là con nhờ chú nhỏ xin từ thím ấy."
Diệp Mẫn Thục không nghe được nửa câu sau, "Tốt, tốt, tốt. Mẹ biết ngay là cô ta kích động con. Chồng cô ta ở quân đội tốt như vậy mà lại đến hại con trai mẹ, mẹ chỉ nói cô ta vài câu..."
"Mẹ có thể đừng đổ lỗi cho người khác được không?"
Bà ta chưa nói xong, Quý Trạch đã đứng bật dậy, "Con đã nói là con tự mình xin thím ấy, bây giờ thím ấy còn không biết người xin công thức là ai, sao có thể kích động con được?"
Khi đứng dậy, nhiều lời lẽ và cảm xúc như được giải tỏa, anh ta không ngừng lại mà nói tiếp, "Ngày xưa hôn ước là do gia đình mình định, không muốn cưới lại đưa người cho chú nhỏ cũng là do gia đình mình. Là gia đình mình có lỗi với thím ấy, không phải thím ấy có lỗi với gia đình mình. Có thể đừng đổ hết mọi thứ lên đầu thím ấy được không?"
Anh ta hoàn toàn đứng về phía Lâm Kiều khiến Diệp Mẫn Thục ngạc nhiên đến mức trừng lớn mắt, nhất thời quên cả khóc.
Càng làm cho bà ta bực bội hơn là Quý Quân cũng lập tức thay đổi lập trường, "Tiểu Kiều một năm chỉ gặp Tiểu Trạch vài lần, sao có thể kích động nó? Em đừng có mà cái gì cũng nghĩ ra được."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Hai bố con mỗi người một câu khiến Diệp Mẫn Thục nửa ngày cũng không nói được lời nào, cuối cùng quay đầu vùi mặt vào gối mà khóc, "Sao tôi khổ thế này?"
Nhưng điều khổ hơn vẫn đang ở phía sau, kể từ khi chị dâu Diệp rời khỏi nhà hôm đó, vẫn luôn theo dõi tình hình bên này.
Nhà Diệp Mẫn Thục không có ai nên bà ta đến nhà máy xà phòng lỏng hỏi han, sau đó nghe nói ông chủ đã vài ngày không đến nhà máy, lý do là vì mẹ ông chủ bị bệnh.
"Cô nói mẹ ông chủ nghĩ gì nhỉ? Ông chủ của chúng tôi giỏi như vậy, còn trẻ như vậy mà đã làm ăn lớn như thế." Ông lão gác cổng cũng cảm thán với chị dâu Diệp.
Chị dâu Diệp về kể lại cho anh trai Diệp, hai người liền đi mua một túi táo và một túi cam rồi đến bệnh viện.
Quý Trạch đang đứng ở hành lang nói chuyện với ai đó, "Sắp đến Tết rồi, từ ngày kia nhà máy chúng ta cũng sẽ nghỉ, nghỉ bảy ngày, đến ngày mồng bảy lại đi làm. Các anh sắp xếp lịch, mỗi ngày cử hai người đi trực. Bên này tôi không rời được, nhưng đã nói với kế toán rồi, ngày mai sẽ phát thưởng."
Thấy hai người, anh ta chào hỏi: "Cậu, mợ." Vì chuyện của Diệp Mẫn Thục nên thái độ anh ta không khỏi lạnh nhạt hơn trước.
Chị dâu Diệp và anh trai Diệp thì vẫn rất nhiệt tình, hỏi han vài câu: "Tiểu Trạch bận rộn à?" rồi mới mang đồ vào.
Thân thể của Diệp Mẫn Thục thực ra đã không còn tệ như vài ngày trước, lý do không xuất viện là vì muốn kéo dài, dùng sức khỏe để ép con trai cúi đầu đóng cửa kinh doanh.
Gặp chị dâu Diệp, người đã làm lộ chuyện cho bà ta, bà ta cũng không vui vẻ gì, chỉ ủ rũ gật đầu chào hỏi qua loa.
"Em xem em kìa, sao lại tức giận như thế?" Chị dâu Diệp để đồ lên bàn cạnh giường bệnh, "Con cái lớn rồi, không phải không hiểu lý lẽ, có gì từ từ nói với nó. Em làm mình như vậy, em rể không đau lòng à? Anh trai em không đau lòng à?"
Anh trai Diệp cũng nhíu mày, trước tiên hỏi thăm tình hình của Diệp Mẫn Thục, "Anh vừa gặp Tiểu Trạch ở hành lang, sao nó còn định làm tiếp sau Tết?"
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến lại khiến Diệp Mẫn Thục càng tức giận, "Ai biết nó nghĩ gì? Em đã nói hết lời mà nó không nghe."
"Có lẽ nó không nỡ bỏ công việc đó?" Chị dâu Diệp suy đoán, "Chị nghe người ta nói mỗi ngày nó có thể kiếm được vài trăm."
Diệp Mẫn Thục không muốn nghe lắm, nhưng anh trai Diệp thì ngạc nhiên, "Nhiều vậy sao?" Có vẻ như lần đầu tiên nghe thấy.
Thấy chị dâu Diệp gật đầu, ông ta trầm tư một lát, "Vậy thì thật tiếc, nó đã phát triển đến quy mô này, dưới tay cũng còn nhiều người phải ăn cơm." Nói xong lại nhíu mày, thảo luận với Diệp Mẫn Thục, "Hay là như vầy, em kêu Tiểu Trạch giao nhà máy cho anh chị, anh chị giúp nó quản lý."
"Giao cho hai người?" Diệp Mẫn Thục gần như không tin vào tai mình.
Anh trai Diệp thực sự dám đề xuất, "Giao cho người trong nhà yên tâm hơn nhiều so với giao cho người ngoài. Bên nhà máy đã có người quản lý, Tiểu Trạch không phải có thể trở về quân đội làm việc sao?"
Chờ anh trai và chị dâu rời khỏi, Diệp Mẫn Thục đánh mạnh vào cái bàn đầu giường: "Nói sao mà hai người đó lại tốt bụng nhắc nhở mình, thì ra là có ý định này!"
Quý Trạch nghe thấy tiếng động liền quay lại phòng bệnh, bà ta đã không giữ được sức nữa mà ngã nhào xuống giường.
*****
"Bệnh tình của Mẫn Thục đã nặng hơn rồi?" Nghe tin này, Từ Lệ và ông cụ nhìn nhau, không biết đây có phải là sự thật hay lại là cái cớ.
Quý Quân lần này nhìn có vẻ mệt mỏi hơn lần trước, "Cô ấy không để ý nên ngã từ trên giường xuống, tay bị gãy, bác sĩ nói ít nhất phải nghỉ ngơi nửa tháng."
Tay bị gãy?
Có vẻ lần này là thật...
Về tình về lý, Từ Lệ làm mẹ chồng, còn Lâm Kiều làm em dâu cũng không thể không đến thăm.
Trước đây họ không đến, chủ yếu vì Quý Quân nói lấp lửng, thậm chí không dẫn theo Quý Linh, có lẽ cũng không muốn cho họ đến thăm bệnh.
Từ Lệ nhìn Lâm Kiều, đang suy nghĩ cách mở lời, thì Lâm Kiều đã gọi bà một tiếng rồi đề nghị, "Chúng ta tìm thời gian đi thăm chị dâu đi."
Trong lòng Tư Lệ cũng hiểu nên gật đầu, "Được, chiều nay chúng ta đi thăm, bảo Tiểu Trương nấu một bát canh bổ dưỡng cho Mẫn Thục."
Quý Quân nhìn nhìn, có chút ngập ngừng muốn nói lại thôi, ông cụ liền hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Quý Quân không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tuy già nhưng rất tinh anh của ông cụ, "Chỉ là có chút bất ngờ, đã nghỉ lễ rồi mà Tiểu Kiều còn đang xem sách."
Lâm Kiều thực sự đang xem sách, ngồi cùng bàn với Quý Linh đang làm bài tập, nhưng câu này rõ ràng không phải là điều ông ta định nói.
Ông cụ nhìn con trai cả im lặng, bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngập, Từ Lệ thấy vậy chỉ có thể giúp giải vây, "Kiều Kiều ôn bài chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học năm sau."
"Ồ? Thật sao?" Quý Quân hoàn toàn không nghĩ đến, kết quả Quý Linh lại nói: "Thím nhỏ đề xuất tổ chức cuộc thi thành công, phải hướng dẫn học sinh ôn thi."
Lần này Quý Quân càng ngạc nhiên hơn: "Tiểu, Tiểu Kiều thật giỏi quá." Ông ta đứng đó tìm kiếm vài từ để khen ngợi Lâm Kiều.
Từ Lệ chú ý tới Quý Linh vẫn luôn nhìn bà cùng Lâm Kiều, "Nếu không vội thì chiều nay đi cùng bà và thím vào bệnh viện. Nếu vội thì cứ đi theo bố cháu."
"Vậy cháu đi cùng bố." Quý Linh hiển nhiên là lo lắng cho Diệp Mẫn Thục, lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Đợi mọi người đi rồi, Lâm Kiều cũng mang sách trở về phòng, ông cụ đột nhiên nhỏ giọng nói: "Thằng cả đang đề phòng chúng ta đấy."
Từ Lệ hiểu ý ông, bệnh của Diệp Mẫn Thục rõ ràng có điều gì kỳ lạ, nhưng Quý Quân đã về nhà hai lần mà không nói gì cả.
Nhưng bà không thể tiếp lời để thêm thắt, "Có thể là vợ chồng họ đang cãi nhau, việc của vợ chồng mà, sao phải báo cáo tất cả cho ông?"
Ông cụ không phản bác, nhấc tách trà lên uống một ngụm, khi đặt trở lại bàn trà thì âm thanh va chạm rõ ràng lớn hơn mọi khi.
Buổi chiều, dì Trương đã nấu xong canh, Lâm Kiều cho vào bình giữ nhiệt rồi dùng chăn bông quấn lại. Cô vừa đi ra ngoài cùng Từ Lệ thì gặp phải Quý Đạc vừa bước xuống xe ở cửa.
Nửa khuôn mặt người đàn ông khuất dưới chiếc mũ quân đội và cổ áo choàng, thần sắc bình thường hoàn toàn không giống như vừa đi xa về. Thấy hai người ra ngoài, tay ôm bình giữ nhiệt, anh bước nhanh đến gọi Từ Lệ: "Mẹ." Rồi ánh mắt dừng lại trên người Lâm Kiều, "Sắp ra ngoài à?"
Câu nói rất ngắn gọn, khác hẳn so với ngày anh đi. Có lẽ lúc ở bên ngoài, anh luôn nói ngắn gọn như vậy.
Lâm Kiều gật đầu, "Chị dâu bị bệnh, em và mẹ đi bệnh viện xem sao."
"Chị dâu bị bệnh?"
Quý Đạc nhíu mày, nhận lấy bình giữ nhiệt từ tay cô rồi quay lại, có vẻ như chuẩn bị đi cùng.
Từ Lệ cũng không ngờ lại gặp con trai ở cửa, sau sự bất ngờ là niềm vui, "Quả nhiên trở về đúng lúc, thế nào, mọi việc vẫn thuận lợi chứ?"
Quý Đạc đang đi phía trước, nghe thấy câu này, bước chân không khỏi dừng lại.
Lâm Kiều thấy vậy liền cảm thấy không đúng, quả nhiên người đàn ông quay lại, ánh mắt sâu thẳm cùng giọng nói trầm thấp, "Không làm được."