Anh nhìn qua, thấy ánh mắt của Lâm Kiều trong trẻo, không có vẻ gì là đùa giỡn, cũng không phải vì giận dỗi. Điều này khiến ánh mắt anh trầm xuống, đường nét cứng cỏi trên gương mặt càng thêm căng thẳng.
Mãi một lúc sau, Lâm Kiều mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Em nhất định phải mua nhà sao?"
Không giống lần cô đề nghị ly hôn trước đây, anh không dứt khoát phủ định, cũng không lạnh lùng chất vấn, chỉ nhìn cô với một chút gì đó như sự yếu mềm.
Lâm Kiều là người không sợ đối phương mạnh mẽ với mình. Nếu người ta cố chấp, cô sẽ không nhượng bộ. Nhưng khi đối phương hỏi cô có nhất định phải mua nhà không, lại vừa làm cho cô món tôm, cô không khỏi cúi đầu, rồi ngẩng lên nói: "Ý định mua nhà gần trường, em đã có từ lâu."
"Là trước Tết hay sau Tết?" Câu hỏi của Quý Đạc luôn đi thẳng vào trọng tâm.
Lâm Kiều không giấu diếm: "Lúc nào em cũng có ý định đó, em không muốn ở ký túc xá vì thấy bất tiện. Mua nhà cũng coi như một cách đầu tư."
Với cô, nhà không chỉ là nơi ở mà còn là một khoản đầu tư. Dù học ở trường nào hay tình cảm với Quý Đạc thế nào, cô cũng sẽ mua.
Trước đây, cô không nói ra vì chưa thi đại học, chưa chắc mình sẽ học ở đâu.
Không khí trở nên trầm lặng, một lúc lâu sau, Quý Đạc mới cúi đầu tháo tạp dề, đột nhiên hỏi: "Sau này em còn về nhà không?"
Giọng anh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt liệu có bình tĩnh như giọng nói không, Lâm Kiều không thể nhìn rõ khi anh rũ mắt xuống.
Lâm Kiều dừng lại một chút rồi thành thật đáp: "Nếu không bận, em sẽ về. Nhưng giáo sư bảo em cuối học kỳ này phải đến báo danh, có công việc nghiên cứu cần em tham gia sớm."
Nếu không có chuyện đó, nếu cô học một ngành nhẹ nhàng hơn, chắc chắn cô sẽ về nhà. Nhưng đời đâu có nhiều chữ "nếu" như thế.
Lâm Kiều không phải không nhận ra nỗ lực của Quý Đạc trong những ngày qua, nhưng sống chung là chuyện lâu dài, không thể dựa vào sự hối lỗi nhất thời. Ai biết anh có thể duy trì sự cố gắng này trong bao lâu?
Đã không thể chia tay, cũng khó mà xây dựng lại niềm tin ngay lập tức, chi bằng cho nhau chút không gian để cả hai cùng bình tĩnh. Cô đến thế giới này không phải để yêu đương, còn rất nhiều việc ý nghĩa khác cần làm. Cô tin rằng Quý Đạc cũng thế.
Anh luôn là một quân nhân xuất sắc, đáng tin cậy trong vai trò người thân và bạn bè, nhưng chưa chắc là người tình lý tưởng của cô. Khởi đầu của họ vốn đã không đúng.
Lâm Kiều đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chia tay không mấy êm đẹp, nhưng cô đã quyết định thì anh có quyền được biết.
Giữa không gian tĩnh lặng, khi cô định nói thêm gì đó, anh bất ngờ ngẩng đầu, "Vậy thì mua đi."
Cô ngạc nhiên.
Anh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, không còn sự căng thẳng vừa rồi: "Em muốn mua kiểu nhà nào? Anh sẽ đi cùng em."
Không nghe thấy cô trả lời, anh lại nhìn cô một cái, giải thích: "Anh không có ý can thiệp. Khu vực đó đều là nhà cũ, nhiều căn đã được chuyển thành nhà công. Dù quyền sở hữu đã trả lại cho cá nhân trong vài năm qua, nhưng nhiều người vẫn chưa dọn đi. Mua xong sẽ rất phiền phức, có nhiều vấn đề lắm."
Anh thực sự đang cân nhắc giúp cô mua nhà.
Lâm Kiều có chút xúc động, định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
"Nếu chưa nghĩ ra thì đừng nói, cũng đừng từ chối." Anh thấp giọng ngăn cô lại, ánh mắt hướng về đĩa tôm hấp dầu, "Hôm nay vậy là được rồi chứ?"
"Rất ngon, rất tuyệt." Lâm Kiều không nói thêm gì nữa, đi lấy bát đũa cho cả hai.
Quý Đạc nói là làm. Cuối tuần đó, anh cùng cô đi xem nhà quanh khu vực gần Đại Học Thanh Hoa.
Anh nói tình huống đúng là có xảy ra, không chỉ người thuê không chịu dọn đi mà còn mở rộng bếp bên này, xây thêm nhà phụ bên kia, khiến sân nhà không còn chỗ trống. Hồi chia nhà, mỗi cặp vợ chồng chỉ được mười đến mười lăm mét vuông, con cái đông đúc nên từ lâu đã không đủ chỗ ở.
Chủ nhà vẫn cam kết, chỉ cần họ chịu mua, ông ta sẽ lần lượt thuyết phục những người này dọn ra.
Lâm Kiều chỉ cười, rồi chuyển sang chọn những căn có sân nhỏ, nhưng ít người ở.
Hôm sau, Tô Chính nhận được cuộc gọi từ Quý Đạc.
"Khu vực phụ cần Thanh Hoa, ngõ Sử Gia số 32, chủ nhà Uông Đại Hải; phường Đại Thành số 36, chủ nhà Lưu Đông Thăng... Kiểm tra giúp tôi những căn này, cả chủ nhà lẫn hàng xóm có vi phạm pháp luật hay mâu thuẫn gì không..."
"Khoan, khoan đã."
Tô Chính nghe đến đoạn đầu cứ tưởng có chuyện quan trọng, nghe đến đoạn sau lại thấy không đúng: "Cậu định làm gì mà còn điều tra cả quan hệ hàng xóm?" Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Kiều Kiều sẽ học cao học ở Thanh Hoa, cô ấy muốn mua nhà ở đó." Giọng Quý Đạc bình thản không để lộ cảm xúc.
Tô Chính vẫn rất bất ngờ: "Cô ấy định học cao học ở Thanh Hoa? Nhưng học thì học, cần gì phải mua nhà?"
Quý Đạc không trả lời, "Cậu chỉ cần nói có kiểm tra được không."
"Kiểm tra thì được." Tô Chính có chút ngập ngừng, cuối cùng vẫn thấp giọng nói, "Một người học đại học, một người trong quân đội, hai người vốn đã ít gặp nhau. Cô ấy mua nhà ở trường, có phải hai người có vấn đề gì không?"
Đúng là có một số vấn đề, họ sắp phải xa nhau, một người ở trường, một người trong quân đội, khó mà gặp được.
Nhưng nếu núi không đến thì anh sẽ đến núi. Quý Đạc không muốn ép Lâm Kiều điều gì, "Không sao, cứ coi như nhà của tôi ở Yến Đô thôi."
Không phải tất cả vợ quân nhân đều đi theo chồng. Lâm Kiều không có thời gian, anh thì có. Anh có kỳ nghỉ phép.
Nếu cô bay xa hơn mà cảm thấy hạnh phúc hơn, thì cứ để cô bay. Điều anh thích ở cô chưa bao giờ là hình mẫu người vợ hiền.
Chỉ cần không ly hôn, anh có cả đời để chậm rãi chinh phục cô. Lần đầu tiên anh đã làm cô xiêu lòng, rồi thời gian sẽ khiến cô động lòng lần nữa...
Quý Đạc nói không sao, Tô Chính cũng không tiện hỏi thêm chuyện riêng của hai vợ chồng, "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu kiểm tra."
Lấy bút ghi lại một vài địa chỉ, ghi xong, anh ta mới hạ giọng: "Cậu không tìm tôi, tôi cũng đang định tìm cậu. Vừa nhận được tin, đã xác định được danh tính của người đó."
"Đó là Đào Quảng Hiếu, nam, 34 tuổi, đến từ làng Giáp Câu, huyện Kháp Sơn, tỉnh Nam..."
*****
Lâm Kiều cũng nhìn thấy tài liệu mà Quý Đạc mang về: "Xác định chính là người này?"
"Ừm."
Quý Đạc treo mũ quân đội lên rồi bước vào, từ phía sau đưa tay lật qua một trang. "Ngoại hình, giọng nói, thời gian, tất cả đều khớp."
Khi anh đưa tay, khoảng cách giữa họ ngay lập tức rút ngắn, Lâm Kiều như dựa vào lòng anh.
Cô lật tài liệu mà không để ý, "Vậy có thể bắt được hắn không?"
"Vài tháng trước, hắn đã trở về một lần, chắc là không biết chúng ta có hình hắn. Giờ chỉ cần chờ xem khi nào hắn trở lại."
"Hy vọng chuyện này sớm kết thúc." Lâm Kiều gập tài liệu lại và đưa cho anh, "Ông cụ Cố chờ ngày này cũng lâu rồi."
Quý Đạc nhận lấy, rồi từ phía sau đưa cho cô một tờ giấy, "Em xem thử."
Đó là thông tin về những ngôi nhà cô đã đi xem, chủ sở hữu như thế nào, hàng xóm ra sao, có tranh chấp quyền sở hữu nhà hay không, điều tra rất chi tiết, thậm chí những chỗ có vấn đề còn được khoanh tròn bằng bút.
"Cái hợp lý nhất nên là hai nơi này." Quý Đạc chỉ vào đó, rồi chỉ tiếp, "Quyền sở hữu không có tranh chấp, lại gần trường của em."
"Vậy thì đi xem lại." Lâm Kiều không trả lại cho anh nữa, khi ngẩng đầu lên mới nhận ra anh vừa nói chuyện đã áp sát bên tai mình.
Khoảng cách mà cơ thể đã quen thuộc không thể lừa dối được. Nếu là người khác gần cô như vậy, cô đã sớm nhận ra.
Lâm Kiều hơi ngập ngừng, nhưng bên Quý Đạc đã bình thản cầm lại tài liệu trước đó, "Xem xong rồi? Xem xong thì anh sẽ đem đi đốt."
Không biết có phải là do sự đồng điệu giữa hai người, hay vì anh thực sự hiểu cô, họ lại cùng nhau xem qua một lần nữa, Lâm Kiều cũng thấy hài lòng với hai nơi này.
Một nơi nhỏ nhưng gần trường, một nơi lớn hơn, hai mặt, nhưng hơi xa trường của cô.
Còn về giá cả, nơi đầu tiên giá 8.000, nơi thứ hai 12.000.
Lâm Kiều không do dự chút nào, "Trẻ con mới phải chọn lựa, người lớn dĩ nhiên là phải lấy hết." Dù sao chỉ cần là tứ hợp viện ở Yến Đô, sau này chắc chắn sẽ không thiệt.
Ngày mua nhà, nhà máy mới của Quý Trạch chính thức khai trương, còn tổ chức một buổi lễ cắt băng khánh thành rất có nghi thức.
Dải ruy băng đỏ dài được kéo căng trước cổng nhà máy, Quý Trạch và vài lão thành trong nhà máy, cùng với một vài người bạn thời thơ ấu, mỗi người cầm một cây kéo.
"Cậu làm tốt đấy, về sau tôi sẽ ra ngoài khoe với người khác, tôi cũng từng cắt băng khánh thành."
Quý Quân bị điều đi, Quý Trạch giải ngũ, những người đến ủng hộ anh ta đều là bạn thân thiết, nói chuyện cũng thoải mái.
Nhưng dù vậy, tại hiện trường cũng có vài người mặc quân phục, khiến một số công nhân trong nhà máy có vẻ căng thẳng, liên tục lau mồ hôi ở lòng bàn tay. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Quý Trạch liếc mắt nhìn quanh, liền biết ai đã đến và ai chưa, "Cù Kiện đâu? Hôm nay không đến à?"
"Có đến, nhưng cậu ấy có chút việc, có thể không kịp cắt băng khánh thành."
Về lý do không kịp, Quý Trạch không cần nói cũng biết. Hôm nay, Vu Tấn và Tống Tĩnh đính hôn, chắc chắn sẽ có người đến chúc mừng.
Có người không nhịn được liền hỏi: "Cậu với ai đó, thật sự không có chuyện gì à?"
"Không có." Quý Trạch cười mà không hề thay đổi biểu cảm, "Nếu không, có phải hai bên phụ huynh đang đùa giỡn không? Khi nào thấy tôi và cô ấy đi riêng với nhau?"
"Cái đó cũng đúng."
Người kia còn định nói gì thêm thì bị người khác dùng mắt ra hiệu, liền chuyển đề tài, "Sao bên cạnh cậu còn trống một chỗ? Để dành cho ai vậy?"
"Cho thím nhỏ của tôi." Quý Trạch rũ mắt nói, "Thím ấy cũng là cổ đông của nhà máy này, hai công thức đều do thím ấy nghiên cứu ra. Nhưng thím ấy phải dạy học, gần đây mới thi đỗ thạc sĩ ở Đại Học Thanh Hoa, không có thời gian."
Anh ta không phải chưa từng mời, nhà máy vừa mới thành lập đã mời, nhưng Lâm Kiều gần đây thực sự rất bận, tâm trí dường như không ở đây, ngay cả việc báo cáo cũng từ nửa tháng một lần chuyển thành một tháng một lần.
Dù vậy, anh ta vẫn để lại chỗ cho cô, vì không có cô thì cũng không có nhà máy hóa chất của anh ta hiện giờ.
Cắt xong băng khánh thành, thả pháo xong, mọi người chuyển đến nhà hàng gần đó để ăn cơm. Sau khi uống hai ly, không tránh khỏi có người nhắc đến Lâm Kiều.
"Tôi nghe nói cô ấy không lớn tuổi lắm, hình như còn nhỏ hơn cậu ba tuổi, sao đã học thạc sĩ rồi?"
"Cái công thức trong nhà máy của tôi, một cái giành được giải đồng ở triển lãm phát minh sáng tạo, một cái giành được giải vàng, cậu nói có thể không học thạc sĩ được không?"
Quý Trạch không nhìn anh ta, chỉ cười nói xong rồi nâng ly uống một ngụm.
Người kia uống không tốt lắm, lại gần hỏi: "Cô ấy nhỏ như vậy, sao nhà không sắp xếp cho cậu, mà sắp xếp cho chú nhỏ? Tôi thấy hai người tuổi tác cũng tương đối, nếu như..."
Câu nói chưa dứt, Quý Trạch đã lạnh mặt lại, "Nói tôi thì không sao, nhưng có thể đừng lôi thím ấy vào không?"
Anh ta là người cởi mở, tính cách nhiệt tình, gặp ai cũng có thể nói vài câu, luôn vui vẻ nên quan hệ với mọi người rất tốt. Bỗng dưng lạnh mặt nói chuyện, mọi người đều có chút không quen, đặc biệt là người đã uống hơi nhiều, theo phản xạ định nói mình chỉ đùa một chút, nhưng đã bị người khác giữ lại.
Khi không khí trên bàn có chút lạnh lẽo, cuối cùng người chưa đến là Cù Kiện cũng xuất hiện, nhưng vẻ mặt có chút khác thường.
Có người hỏi anh ta làm sao, anh ta quét mắt nhìn Quý Trạch một cái, sau đó mới thấp giọng nói: "Vừa rồi ở nhà họ Tống, Trần Vệ Quốc đã đâm Vu Tấn."
*****
"Trần Vệ Quốc đã đâm Vu Tấn?" Nghe tin này, Lâm Kiều không khỏi ngạc nhiên.
Trong lúc đang nghe điện thoại, Quý Đạc đã hạ thấp ống nghe để cô dễ nghe hơn, "Tiểu Trạch nói vậy, nói là tại tiệc đính hôn của nhà họ Vu và nhà họ Tống."
Lâm Kiều ghé sát tai nghe, nghe thấy giọng Quý Trạch ở đầu dây bên kia, "Nghe nói là đâm thành thương tích nặng, cậu ta lúc vào chỉ nói muốn gặp Vu Tấn nói chuyện hai câu, không ai nhìn ra cậu ta giấu dao trong người. Đến khi phát hiện thì cậu ta đã đâm ba nhát, còn làm bị thương cả bố Vu Tấn đang can ngăn."
"Chỉ vì chuyện dây chuyền sản xuất thôi sao?" Lâm Kiều cảm thấy Trần Vệ Quốc vẫn quá bốc đồng.
Mặc dù có thể hiểu nợ ngân hàng không có khả năng trả lại, nhưng đó là thuộc về tranh chấp dân sự, tối đa chỉ liên quan đến vấn đề tín nhiệm. Còn đâm người thì khác, có thể sẽ phải ngồi tù.
Quý Trạch lại nói: "Không chỉ vậy, mẹ Trần Vệ Quốc vì muốn giúp cậu ta vay tiền trả nợ, trên đường về đã gặp tai nạn xe cộ mà qua đời."
Một mạng người, không ngạc nhiên khi...
Không ngờ chuyện này vẫn chưa kết thúc, "Hơn nữa, Trần Vệ Quốc đã nghe nói, Vu Tấn giúp người ta bán dây chuyền sản xuất này là vì bên bán sẽ cho hắn 30% hoa hồng. Cậu ta muốn Vu Tấn đưa số tiền này cho cậu ta trả nợ, Vu Tấn nói hoàn toàn không có chuyện đó."
Một dây chuyền sản xuất trị giá vài triệu, 30%, không ngạc nhiên khi Vu Tấn biết rõ có thể có vấn đề nhưng vẫn giới thiệu cho bạn thân.
Tiền bạc dễ làm người ta động lòng, Vu Tấn chỉ cần thành công một lần là đủ sống cả đời, mà nếu so với việc nhận dự án của nhà nước thì còn không dễ phát hiện hơn.
Chỉ là, có lẽ anh ta cũng không ngờ dây chuyền sản xuất này lại có vấn đề lớn như vậy, mà nhà họ Trần lại vì thế mà mất đi một mạng người, để rồi bị đâm thành thương tích nặng ngay tại tiệc đính hôn của mình.
"Cháu có chuyện gì khác không?"
"Cậu có chuyện gì nữa không."
Lâm Kiều và Quý Đạc gần như đồng thời mở miệng, nói xong nhìn nhau một cái, rồi bỗng dưng có chút trầm lặng.
Nói đi nói lại, đôi khi họ thật sự rất ăn ý, đặc biệt là trong những lúc cần suy nghĩ, như thể luôn có thể nghĩ cùng một ý tưởng. Không giống như bố mẹ của Lâm Kiều ở kiếp trước, mãi mãi giữ ý kiến riêng không chịu nhượng bộ.
Có lẽ chính vì sự ăn ý này, sự thấu hiểu tâm tư, nên sự hiện hữu của nhau mới trở nên đặc biệt trong cuộc đời của cả hai.
Lâm Kiều là người đầu tiên rời mắt, nhưng Quý Đạc lại vẫn giữ ánh nhìn trên mặt cô, "Nói đi, Trần Vệ Quốc còn nói gì với cháu nữa không?"
"Chú phát hiện ra rồi?" Quý Trạch có chút ngượng ngùng.
"Không phải là cậu ta nói với cháu, chuyện này xảy ra chưa lâu, sao cháu lại biết rõ như vậy?"
Giọng Quý Đạc rất bình tĩnh, còn nghiêng ống nghe về phía Lâm Kiều một chút.
Cho nên, cả hai đều nghe rõ lời Quý Trạch tiếp theo, "Cậu ta nói Vu Tấn dù không chết thì cơ thể cũng coi như hỏng, nhà họ Vu nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Nếu chú sẵn lòng đứng ra bảo lãnh cậu ta, không cần phải giúp cậu ta thoát tội, cứ để xử án như thế nào thì xử như thế, chỉ cần đừng để cậu ta bị nhà họ Vu làm hại là được, cậu ta có một chuyện muốn nói với chú."
Điều này khiến Lâm Kiều và Quý Đạc không khỏi nhìn nhau một lần nữa.
Quả nhiên, Quý Trạch hạ thấp giọng nói, "Liên quan đến Cố Thiếu Trân của nhà họ Cố."