Quý Đạc trầm ngâm một lúc, định mở miệng, nhưng Quý Trạch đã giơ tay đầu hàng, "Được rồi, cháu biết là chú đoán ra rồi."
Giấu chú nhỏ của anh ta thì chẳng có chút cảm giác thành tựu nào, nên Quý Trạch nói thẳng, "Người ăn cắp công thức bị bắt rồi."
Không chỉ kẻ ăn cắp công thức, ngay cả người thuê kẻ đó cũng bị tống vào đồn.
Nói ra thì bố con nhà họ Tần thật xui xẻo. Họ bỏ hai trăm năm mươi đồng để mua công thức chưa hoàn chỉnh, chờ nửa tháng vẫn không làm ra xà phòng. Sau đó họ lại tốn thêm một nghìn ba để giám định một chất hóa học khác.
Cứ ngỡ lần này sẽ thành công, nhưng sau hơn mười ngày, kết quả vẫn chỉ là một nồi nước xà phòng.
Ai mà chịu nổi? Tổng cộng một nghìn năm trăm năm mươi đồng, gần như tất cả số tiền họ kiếm được nửa năm đã đổ hết vào đó.
Lúc đó Tần Xuyên đã đập vỡ cái muôi dùng để múc nước. Tài sản của họ lại giảm thêm một lần nữa.
Hai bố con nhà họ Tần không nuốt nổi cục tức này, mấy ngày qua họ liên tục tìm người bán công thức cho mình. Họ nghi ngờ người này đang lừa họ, hoặc là hắn không biết công thức đúng, hoặc là biết nhưng cố tình bán cái sai.
Người bán công thức thì chưa nắm rõ công thức đã vội bán, chỉ thu được hai trăm năm mươi đồng, hiển nhiên cũng không phải là kẻ có tầm nhìn xa.
Nếu là người có đầu óc, hắn sẽ dành thêm chút thời gian để nắm vững phần cuối cùng của công thức từ Quý Trạch.
Nhưng kẻ đó chỉ muốn kiếm tiền nhanh, vừa nhận được hai trăm năm mươi đồng là vội vã đi chơi, không thì nhậu nhẹt, đánh bài.
Sau bao công sức, hai bố con nhà họ Tần cuối cùng cũng chặn được hắn ở sòng bài, sau đó là đánh như điên.
Trước khi ai đó đập nhau đến vỡ đầu chảy máu, có người đã báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới, một đám người vẫn đang đánh nhau, hai bố con nhà họ Tần đỏ bừng mắt, vừa đánh nhau vừa mắng chửi, trong đó còn có người đang chơi bài trong nhà.
Khi bị đưa vào đồn cảnh sát, bố con nhà họ Tần bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, bắt đầu im lặng, không dám nói thêm gì vì sợ tự thú thêm những điều bất lợi cho bản thân. Nhưng vài cảnh sát đã nghe được phần nào câu chuyện khi đến hiện trường, càng nghĩ càng thấy quen quen, về lại đồn liền lật hồ sơ báo án ra xem. Quả nhiên, trước đó có người từng báo án rằng công nhân của mình đã ăn cắp đồ, rồi khi so sánh đặc điểm nhận dạng, chính là người bị đánh kia.
Người kia không hề khách sáo, cảnh sát vừa hỏi, hắn liền khai hết bố con nhà họ Tần. Khi Quý Trạch nhận được thông báo phá án, anh ta còn ngơ ngác. Ban đầu anh ta báo án chỉ để đánh lạc hướng đối phương, chuyện bắt người thực ra không quan trọng vì số lượng vật liệu bị mất không lớn, dù bắt cũng chẳng đủ để lập án. Ai ngờ đám người này lại tự nội chiến, tự đem mình vào đồn, lại còn kèm theo một cặp chủ mưu đứng sau.
"Họ còn bỏ ra hơn một ngàn để thuê người giám định cơ à?" Khi nghe tin từ miệng Quý Đạc, Lâm Kiều cũng không nhịn được mà bật cười, "Thật là dở hơi!"
Chưa kiếm được xu nào đã tiêu mất một nghìn năm trăm tệ. Không lạ khi cảnh sát không tìm được họ, vì họ đã tự tìm đến. Đúng là sức mạnh của lòng hận thù. Cũng là do họ có gan lớn, tự tin từng làm xà phòng, một hiểu mười, chưa xác minh kỹ đã dám đổ vào một khoản lớn như thế.
Lâm Kiều ngồi trên ghế sofa nhìn vào sổ sách rồi hỏi người đàn ông: "Số tiền này chưa đủ để lập án nhỉ?"
"Chưa đủ." Quý Đạc vừa bước vào nhà, ngồi xuống bên kia sofa, cúi đầu uống nước, "Nhưng đánh nhau tập thể, tính chất quá xấu, đủ để lập án rồi."
"Phụt!" Lần này Lâm Kiều không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
Thật thảm hại, trộm công thức không bị bắt, lại vì nội chiến mà tự đưa mình vào đồn, còn để lại tiền án.
Tiêu mất một nghìn năm trăm tệ, sau đó còn phải nộp phạt và vào viện, nếu biết trước thế này, tốt nhất là đừng có lòng tham ngay từ đầu.
Quý Đạc ngồi phía đối diện, đúng bên mắt có nốt ruồi của Lâm Kiều. Khi cô cười, đôi mắt và chân mày đều toát lên sự sinh động, trong ánh chiều tối dần có nét quyến rũ khiến người ta muốn lưu luyến mãi, nhưng lại có phần trang nhã và đĩnh đạc hơn, khiến người ta không tự chủ mà chậm rãi thưởng thức.
Lâm Kiều không để ý lắm, xem xong sổ sách, cô lại vui vẻ đếm tiền thêm một lần nữa.
Tất cả những thứ này là cơ sở cho cô tồn tại, dù có một ngày người đàn ông này thực sự trở mặt, không muốn chia tiền cho cô nữa, thì cô vẫn có thể sống tốt phần đời còn lại.
"Rất vui à?" Quý Đạc khẽ hỏi.
Lâm Kiều ngước lên, thấy anh đang cầm cốc, ánh mắt trầm tư nhìn cô, giọng điệu không bộc lộ cảm xúc gì.
Nhưng dạo này anh dường như hỏi nhiều hơn một chút, không giống trước kia, nói chuyện chủ yếu là sắp xếp và chỉ đạo, đơn giản và nhanh chóng, hiệu quả rõ ràng.
Lâm Kiều nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không tệ.
Nói thật thì trước kia cách anh cư xử giống như cấp trên đối với cấp dưới, hoặc là người lớn với trẻ nhỏ. Sắp xếp rất chu đáo, cũng chăm sóc cô khá kỹ, nhưng lại thiếu sự gần gũi, ngay cả đối tác hợp tác cũng không thể gọi là thân thiết.
Tất nhiên, khi đèn tắt đi, giữa họ lại chẳng có chút xa cách nào, không ai hiểu cơ thể của đối phương hơn họ cả...
Nghĩ đến đây, Lâm Kiều lại nhớ đến mấy lần thân mật gần đây, người đàn ông này ngược lại ít nói hơn ban ngày.
Có mấy lần sau khi kết thúc, cô vô tình ngoảnh lại, phát hiện anh đang im lặng nhìn mình, cũng không biết đang nghĩ gì. Từ sau khi trở về từ bệnh viện, anh đã thế, có lẽ việc không tìm được người đã tác động không chỉ đến trưởng bối trong gia đình anh, mà còn ảnh hưởng đến anh nữa. Edit: FB Frenalis
Lâm Kiều cười nhạt, "Vui chứ, ai mà không thích tiền cơ chứ?"
Cô rút ra vài tờ từ đống tiền lớn, rồi nhét vào thắt lưng của anh, ánh mắt đầy nghịch ngợm, "Cười với phú bà đây một cái, thì những tờ này là của anh hết."
Nói thật là có phần không đứng đắn, Quý Đạc nhíu mày ngay lập tức, "Em học mấy trò này ở đâu vậy?"
Lâm Kiều cố tình trêu chọc anh, chính là muốn thấy vẻ nghiêm túc của anh lúc này.
Thấy anh nhíu mày, cô chẳng những không rút tay về, mà ngón tay còn mò sâu hơn vào thắt lưng quân phục của anh, men theo cơ bụng mà đi xuống, "Sao? Thấy ít à?"
Giống hệt mấy phú bà vuốt ve trai bao trong hộp đêm, cô còn cảm thấy mình sung sướng hơn các bà ấy, vì người đàn ông này thân hình đẹp hơn nhiều, eo cũng săn chắc hơn.
Ngón tay mảnh khảnh dù bị cách một lớp áo sơ mi, nhưng vẫn khiến người ta nóng bừng hơn cả khi đêm xuống không còn gì ngăn cản, cơ bụng của Quý Đạc căng cứng, anh không tự chủ mà nuốt khan.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, "Lâm Kiều."
Gọi tên cô, rõ ràng đã thể hiện một chút nguy hiểm, nhưng tay Lâm Kiều chỉ dừng lại một chút, vẫn không chịu buông.
"Sắp đến giờ vào nhà ăn rồi."
Vào giờ này, cán bộ như anh thực sự có thể làm gì cô trên ghế sofa sao?
Câu trả lời của anh là tiếng "cạch" giòn tan, anh nâng tay, đặt chiếc cốc trở lại bàn trà.
Hệt như phản xạ tự nhiên, Lâm Kiều nhảy lên, vớ lấy tiền và sổ sách trên bàn rồi chạy mất, "Em đi cất đồ lên lầu."
Cô vòng qua một bên, chạy thẳng ra khỏi sofa, vài bước đã tới cửa phòng khách như một con cáo nhỏ đang chạy trốn.
Cho đến khi tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, anh vẫn không đứng dậy đuổi theo hay làm gì thêm, chỉ đơn giản cầm cốc nước uống một ngụm.
Một động tác nhỏ khiến anh nhận ra rõ ràng có vật lạ ở thắt lưng, anh cúi đầu, chậm rãi rút ra mấy tờ tiền.
Nên nói thì không nói, nên hỏi thì không hỏi, không nên trêu chọc thì lá gan cô lại càng to hơn.
Ngồi lên đùi anh, dẫm lên đầu gối anh, giờ còn móc vào thắt lưng anh, không chút ngại ngùng thò tay vào. Nhưng hễ anh có hành động muốn làm thật thì cô lại chạy nhanh hơn ai hết.
Nói cho cùng thì cô vẫn còn trẻ, chỉ mới mười chín tuổi, dù ngày thường có trưởng thành đến mấy, đôi khi vẫn bộc lộ chút ngây ngô.
Nhưng như vậy lại dễ chịu hơn là bộ dạng lạnh lùng không hỏi gì của cô.
Khi Lâm Kiều từ trên lầu trở xuống, vẻ mặt Quý Đạc đã bình thản như trước, mấy tờ tiền cũng đã biến mất.
Dường như không để ý đến ánh mắt của cô, anh đứng dậy, vừa cùng cô đi đến nhà ăn vừa nói về chuyện số liệu.
"Vậy tối em tan học muộn sẽ dẫn em ấy qua." Lâm Kiều nói, "Những gì cần nói thì đã nói rồi, còn lại thế nào là do em ấy quyết định."
Nói như thể anh sẽ ép buộc cậu ấy vậy, đến Quý Trạch mà anh còn chẳng ép, Quý Đạc chỉ hờ hững "ừ" một tiếng.
Tối đó, khi đến trường để xem buổi tự học, Lâm Kiều gọi Quân Tử ra nói về việc này.
Khi vừa nghe nói Quý Đạc muốn gặp mình, Quân Tử lập tức căng thẳng, "Sao đoàn trưởng Quý lại tìm em nhỉ?" Thật không hiểu nổi, ngay cả lữ trưởng Lương cậu cũng không sợ, mà lại sợ Quý Đạc như thế.
"Không có gì đâu, chỉ nghe nói em muốn nhập ngũ, nên muốn hỏi thử ý kiến mọi người về việc đi lính thôi."
Lâm Kiều nói vậy, Quân Tử cũng yên tâm, nhưng vẫn không khỏi lẩm bẩm: "Toàn quân doanh đông người thế, sao lại tìm đúng em chứ? Gần quá cũng có cái dở của nó."
Đúng là một tên lém lỉnh, Lâm Kiều không nhịn được mà vỗ nhẹ lên đầu cậu, "Về tự học đi, tan học thì cùng cô về."
"Rõ luôn!" Quân Tử hí hửng chạy về chỗ, lập tức thì thầm gì đó với người xung quanh, nhìn dáng vẻ phấn khởi ấy, chắc tám chín phần là đang khoe khoang.
Lâm Kiều định quay lại bục giảng, thì thấy Tề Hoài Văn ngước mắt nhìn mình, sau đó đứng lên bước tới. Cô không vội, xoay người trở lại hành lang, đợi cậu ấy ra ngoài rồi khẽ hỏi: "Sao thế?"
Từ khi Ngô Hải Dương rời đi, mấy ngày nay Tề Hoài Văn có vẻ trầm lặng hơn, nhìn qua cũng thấy tâm trạng không tốt lắm. Thực ra cảm xúc này cũng dễ hiểu. Nói rằng Tề Hoài Văn ghét Ngô Hải Dương đến mức nào thì không hẳn, cái cậu ấy để tâm chính là thái độ và hành động của hiệu phó Tề. Nhưng muốn cậu ấy cư xử với Ngô Hải Dương như người bình thường thì khó mà làm được, vì sự việc kia vẫn còn hiện hữu. Giờ Ngô Hải Dương đã chủ động rời đi, tâm trạng Tề Hoài Văn không khỏi phức tạp, qua một thời gian sẽ ổn hơn thôi.
Đối diện với Lâm Kiều, thiếu niên chẳng còn lạnh lùng như mọi khi, Lâm Kiều vừa hỏi là cậu ấy trả lời ngay: "Em nghe nói cô giáo Lâm muốn thi đại học năm sau."
Việc này Lâm Kiều đã nói ở văn phòng hiệu trưởng Tằng, cũng không phải chuyện gì bí mật, nhiều người biết rồi, cô cũng không giấu giếm: "Đúng vậy, sao thế?"
"Cô có tài liệu và ghi chú ôn thi lớp 10 không?" Tề Hoài Văn rũ mắt, lần này lộ ra chút ngượng ngùng.
Trước đây khi không chịu học hành tử tế, cậu ấy luôn nhìn thẳng Lâm Kiều, tỏ ra rất thản nhiên. Nhưng bây giờ khi đột ngột muốn học, cậu ấy lại thấy không thoải mái.
Lâm Kiều hơi muốn cười nhưng kiềm lại: "Có chứ, em muốn bắt đầu từ lớp 10 sao?"
Bị nói trúng ý định, thiếu niên càng thêm ngại ngùng: "Không phải cô bảo em nghĩ cách để bù lại kiến thức còn thiếu sao?"
Cô bảo cậu ấy bù lại mấy ngày học bị bỏ lỡ từ đầu năm học, không ngờ cậu ấy lại thông suốt đến mức muốn bù luôn cả kiến thức từ lớp 10.
Đây là điều tốt, Lâm Kiều tất nhiên sẽ không làm cậu ấy nản lòng: "Em cần môn nào? Tuần sau cô mang cho."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Ngày mai là chủ nhật, trường họ không có lớp.
Không ngờ Tề Hoài Văn chưa kịp đợi tuần sau, vội vàng nói: "Sau giờ tự học tối nay em đi cùng cô để lấy được không?"
Rõ ràng là Quân Tử khi trở về chỗ đã khoe chuyện tối nay sẽ tới nhà cô giáo.
Người ta nói trẻ con hay mè nheo thì sẽ được quan tâm nhiều hơn, học sinh càng làm thầy cô lo lắng thì lại càng được để ý kỹ hơn, huống chi cậu ấy lại tự giác tìm đến. Lâm Kiều nghĩ đến việc khu quân đội này an ninh tốt, nhà cũng không xa, nên cô đồng ý: "Được, tối nay hai em cùng đi với cô."
Khi Quý Đạc xem xong bản tin và ngồi trên ghế sofa lật tờ báo, đợi Lâm Kiều dẫn Quân Tử về, anh phát hiện phía sau cô lại có thêm một người nữa.
Không phải là Lâm Kiều không thể đưa học sinh về nhà, chỉ là người cô mang về lần này, vừa nhìn đôi mắt đào hoa ấy, Quý Đạc liền nhớ đến câu "Anh còn chuyện gì nữa không?" của cô.
Tề Hoài Văn nhìn thấy anh, chắc cũng nhớ đến chuyện ở bệnh viện, đợi Quân Tử chào hỏi xong, cậu mới nhìn anh và gọi một tiếng: "Sư nương."
Sư nương?
Quý Đạc liền khựng lại, còn Quân Tử thì suýt nữa bật cười, vội vàng che miệng quay mặt đi chỗ khác.
"Có gì sai sao?" Tề Hoài Văn lạnh lùng liếc nhìn.
"Không, không có gì." Quân Tử vội vàng xua tay, nhưng tay vẫn nắm chặt quai cặp, không thể nhịn được mà cứ muốn nhìn biểu cảm của Quý Đạc.
Lâm Kiều cũng không ngờ thiếu niên này lại nghe lời như thế, cô giới thiệu là "sư nương", vậy mà cậu ấy thực sự gọi Quý Đạc như vậy.
Thấy Quý Đạc không nói gì, cô vội giải thích: "Hôm đó ở bệnh viện, em chỉ đùa thôi mà."
Chắc hẳn cậu ấy cũng biết là đùa, vậy mà vẫn gọi thật, đúng là gai góc.
Quý Đạc đã huấn luyện nhiều quân lính trong nhiều năm, ai thực sự nghe lời, ai ngoài mặt vâng dạ nhưng bên trong bất phục, anh đều nhìn ra được. Chỉ có điều, anh là người lớn, hơn nữa lại là thân nhân của giáo viên, nên không cần so đo với học sinh nhỏ tuổi chưa trưởng thành. Anh chỉ hỏi Lâm Kiều: "Có chuyện gì vậy?"
"Em ấy mượn tài liệu và ghi chú ôn thi lớp 10. Mai là chủ nhật, nên em tiện mang em ấy về cùng luôn."
Học sinh đến nhà giáo viên, khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng, huống chi trong nhà lại có thêm Quý Đạc, người luôn nghiêm nghị và đầy áp lực. Để xoa dịu bầu không khí, Lâm Kiều mang nước ngọt trong nhà ra, "Chờ một lát, Tề Hoài Văn sẽ theo cô lấy đồ, các em cứ ngồi ở phòng khách trò chuyện."
"Cô ơi, bọn em không cần uống nước ngọt đâu, cô để lại mà uống." Quân Tử nhanh chóng từ chối, Tề Hoài Văn cũng không có ý định nhận.
"Mang ra rồi thì cứ uống đi, đừng khách sáo với cô." Lâm Kiều đã bắt đầu tìm cái mở chai mới mua mấy hôm trước.
Nhưng không hiểu lần trước cô dùng xong đặt đâu, tìm mãi mà vẫn không thấy, hai học sinh thì vẫn đang đợi, còn phải lấy đồ xong rồi về nhà nữa.
Lâm Kiều không muốn tốn thêm thời gian tìm kiếm, liền đưa chai nước ngọt cho Quý Đạc: "Anh mở giúp em với."
Đây là chai nước ngọt anh mua cho cô, vậy mà cô không những mời người khác uống, còn nhờ anh mở giúp...
Quý Đạc có chút cảm giác khó tả, ánh mắt dừng lại ở bàn tay thon dài xinh đẹp của cô rồi cầm lấy, sau đó anh đi vào bếp lấy đôi đũa để mở chai.
Quân Tử cầm chai, vừa cười hì hì vừa gãi đầu: "Chỉ có vài câu muốn hỏi thôi, mà còn được mời uống nước ngọt, thật là ngại quá."
Vậy mà gọi là "hỏi vài câu", rõ ràng là cậu nhóc này lại đang kiêu ngạo rồi.
Lâm Kiều cảm thấy buồn cười, quả nhiên, Quý Đạc nghe vậy liền nhìn qua, ánh mắt dò hỏi, cô khẽ nói thầm vào tai anh giải thích câu nói ban nãy.
Nghe xong, anh cũng không khỏi cạn lời, nhưng nhìn Quân Tử đang giả vờ ngại ngùng, khoe khoang, anh cũng chẳng nói gì thêm.
Lâm Kiều đưa chai nước ngọt còn lại cho Tề Hoài Văn, định dẫn cậu ấy đi, nhưng rồi lại quay đầu nhìn qua phòng khách.
Quý Đạc định hỏi thì thấy cô đã cầm chiếc cốc sứ trên bàn trà đi mất, "Nói chuyện với người ta thì nói đàng hoàng, đừng lại ra dáng như cán bộ họp hành nữa."
Câu nói này khiến Quý Đạc không khỏi nhớ lại những gì họ đã nói lần trước, khi đó anh cũng cầm một chiếc cốc sứ, sắc mặt anh lại cứng đờ lần nữa.
Khi tiếng bước chân xa dần, anh mới chỉ tay về phía ghế sô pha bảo Quân Tử ngồi xuống, cố gắng làm dịu giọng điệu và bắt đầu nói theo lý do mà Lâm Kiều đã đưa ra.
Ở phía bên kia, Tề Hoài Văn lại giống như một học sinh ngoan ngoãn, lẳng lặng đi theo sau Lâm Kiều. Khi lên tầng hai, cậu ấy không hề có ý định tự tiện bước vào phòng của cô. Lâm Kiều thấy cậu ấy lịch sự dừng lại ở cửa, liền đem tất cả sách vở ra, đứng ở hành lang để cậu ấy lựa chọn.
Thiếu niên chọn sách toán, tiếng Anh và sinh học, trả lại những quyển khác cho Lâm Kiều. "Cảm ơn cô Lâm."
"Em không cần sách vật lý sao?" Lâm Kiều ngạc nhiên hỏi, cô nhớ môn này là môn cậu ấy yếu nhất, dù không nộp giấy trắng thì cũng chẳng bao giờ qua nổi điểm trung bình.
Tề Hoài Văn im lặng một lúc rồi đáp: "Không cần đâu, em đều biết cả rồi."
Câu trả lời ấy khiến Lâm Kiều cũng im lặng, cuối cùng cô chỉ lẳng lặng thu dọn tài liệu và vở ghi chép còn lại. "Học cho tốt, cô đang chờ xem điểm thi lần sau của em đấy."
Tiễn Tề Hoài Văn về xong, bên kia Quân Tử và Quý Đạc cũng đã nói chuyện xong. Khi Quân Tử bước ra, trông cậu có chút lo lắng, chỉ vội vàng chào cô một tiếng: "Cô Lâm."
"Em có cần cô tiễn về không? Cô sẽ giúp em báo với gia đình một tiếng."
"Không cần đâu, Tề Hoài Văn đã về chưa?" Quân Tử dù sao cũng là bạn tốt cùng bàn, không quên hỏi thêm.
Nghe nói Tề Hoài Văn đã về rồi, cậu cũng cáo từ, "Tạm biệt cô giáo Lâm, sư..." Lời nói đến một nửa đột nhiên phản ứng lại, vội vàng sửa miệng: "Tạm biệt đoàn trưởng Quý."
Lâm Kiều đứng nhìn theo cho đến khi cậu vào nhà bên cạnh mới quay lại, thấy Quý Đạc đang đóng cổng, cô hỏi: "Anh nói gì với em ấy vậy?"
Quý Đạc vẫn tiếp tục động tác, "Anh nói về tỷ lệ thăng cấp của các năm trước, năm ngoái, năm trước nữa, năm năm trước, mười năm trước. Những người đã học qua trường quân sự bây giờ ở cấp bậc nào, những người không học thì ở đâu, lính xuất ngũ sẽ được phân công vào những đơn vị nào, và sĩ quan chuyển ngành sẽ được phân vào những cơ quan nào."
Toàn bộ là sự thật. Có lẽ dù lữ trưởng Lương có nói cả ngàn câu về việc nên thi vào trường quân sự, cũng không bằng những số liệu này khiến người ta thay đổi suy nghĩ.
Nếu sau tất cả những điều này mà Quân Tử vẫn chọn bỏ học trung học để sớm nhập ngũ, thì cô cũng không còn cách nào khác.
Nhưng những dữ liệu này bình thường đâu dễ có được?
Lâm Kiều vừa định hỏi anh thì đã thấy anh khóa cửa xong, dưới ánh đêm, anh bất ngờ ngước mắt nhìn cô, "Sư nương?"
Cô bị nghẹn lời ngay lập tức, "Em đã nói rồi, em chỉ đùa thôi, anh không lẽ lại coi là thật sao?"
Quý Đạc không nói gì, đi thêm vài bước vào phòng khách, thu dọn chai nước ngọt và dữ liệu đã cho Quân Tử xem trước đó.
Lâm Kiều đứng ở cửa chờ anh thu dọn xong, khi vừa tắt đèn phòng khách, cô bất ngờ bị anh ôm bế lên như bế trẻ con, một tay đỡ dưới nách, một tay đỡ dưới chân.
Cô giật mình, không kiềm được hét lên: "Anh làm gì thế?"
Người đàn ông không nói một lời, cứ thế bế cô trở về cạnh ghế sô pha, rồi lấy ra mấy tờ tiền từ túi quần, là những tờ tiền mà cô quen thuộc. "Em không phải đã đưa tiền sao?"
Khoan đã, cô trêu anh lúc ăn tối cơ mà, giờ đã muộn thế này rồi? Không lẽ anh đợi đến tận giờ chỉ để đợi trời tối sao?
Lâm Kiều giơ tay lấy lại mấy tờ tiền kia, "Em không đưa nữa, được chưa?"
Nhưng đáp lại cô là nụ hôn bất ngờ từ anh. Một tay anh giữ sau cổ cô, tay kia đè xuống ghế, không chừa cho cô chút đường lui nào.
Lâm Kiều chẳng còn sức mà chống cự, thậm chí có thể nói là không có chút ý chí nào. Chưa được mấy nụ hôn, cô đã chỉ còn lại một chút lo lắng cuối cùng. "Áo mưa."
Câu trả lời của anh là tiếng va chạm giữa các túi nhựa trong bóng tối, và không chỉ có một cái...
*****
Sáng hôm sau, khi Lâm Kiều đi xuống nhà, cô nhìn ghế sô pha và bàn trà phía trước, không biết phải đối diện với chúng thế nào.
Làm đại gia quả thật không dễ dàng chút nào, không chỉ cần có tiền, mà còn cần cả chân khỏe, eo dẻo nữa.
Nhưng khi đã ăn no, đầu óc lại thông suốt hơn, cô nhớ đến Quân Tử và Tề Hoài Văn, rồi lại nhớ đến bản thân mình và các bạn cùng lớp ở kiếp trước.
Người ta thường nói kỳ thi đại học là ngã rẽ quan trọng của cuộc đời, quyết định phần lớn tương lai của bạn. Nhưng đa số học sinh cho đến khi thi xong, điền nguyện vọng, vẫn chưa có khái niệm gì về tương lai. Chỉ đến khi tốt nghiệp và bắt đầu va chạm với xã hội, họ mới nhận ra.
Bây giờ không giống như sau này, chưa có bùng nổ thông tin, học sinh rất khó để hiểu rõ xã hội. Vì vậy cô muốn tổ chức cho họ một buổi học thực tế.
"Cô muốn đưa học sinh đi thực tập tại các nhà máy, cửa hàng để trải nghiệm công việc?" Hiệu phó Tề nhắc lại lời của Lâm Kiều.
Cô gật đầu, "Thầy cũng biết tỉ lệ đỗ đại học hiện tại, mỗi lớp chỉ có khoảng hai, ba học sinh đỗ đại học, mười mấy em đỗ trung cấp, còn lại đa số sẽ phải đi làm hoặc nhập ngũ. Em muốn các em nhìn thấy rõ những gì mình sẽ làm sau khi tốt nghiệp, từ đó có kế hoạch cho tương lai."
Dù các em chọn con đường nào, cũng đừng để mười hay hai mươi năm sau phải hối hận vì khi đó chưa hiểu rõ để đưa ra quyết định tốt nhất.
"Chuyện này tôi không tự quyết được, để tôi hỏi thử hiệu trưởng Tằng." Hiệu phó Tề không hứa chắc, nhưng khi gặp hiệu trưởng Tằng lại cố gắng thuyết phục.
Hiệu trưởng Tằng từng dẫn học sinh đi dạy xóa mù chữ cho bà con ở nông thôn, sau khi suy nghĩ kỹ, ông ấy đồng ý, nhưng đưa ra nhiều yêu cầu: phải phân bổ thời gian hợp lý, chú ý an toàn cho học sinh, học sinh phải tự nguyện tham gia, giáo viên chủ nhiệm phải tự liên hệ đơn vị để tổ chức thực tế.
Mọi thứ đều có thể thu xếp, nhưng chuyện tìm đơn vị thực tập, Lâm Kiều đâu thể đưa các em đến công trường làm phụ hồ được?
Sau khi cân nhắc, cô quyết định chọn địa điểm thực tập đầu tiên là một nhà máy in mà trường có quan hệ.
Thời điểm này, một số trường học có nhà máy của riêng mình, vừa để tăng thu nhập, vừa tạo công ăn việc làm cho gia đình giáo viên. Nhưng trường của họ vốn là trường dành cho gia đình quân nhân, được cấp ngân sách đầy đủ, số người cũng không nhiều nên không mở nhà máy, sách giáo khoa đều được in ở các nhà in khác. Lâm Kiều tìm thời gian đến nhà in bàn bạc, bên kia đồng ý cho học sinh đến thực tập vào ngày công nhân nghỉ.
Tiếp theo, cô phải điều phối thời gian của học sinh, vì thời buổi này làm việc một tuần sáu ngày, một số đơn vị nghỉ không đồng nhất.
Khi rời khỏi nhà in, Lâm Kiều định đi ra trạm xe buýt để về, thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi gánh hai thùng nước đi tới trước cổng nhà in rao bán.
"Xà phòng lỏng đây! Cả Yến Đô đều đang dùng xà phòng lỏng! Vừa rửa tay vừa gội đầu đều rất tốt, hai đồng ba cân! Hai đồng ba cân!"
Cô dừng chân ngay lập tức.
Hai đồng ba cân?
Chẳng phải họ đã thỏa thuận là một đồng một cân sao...