Quý Đạc yên lặng nhìn anh ta, không nói gì.
Nếu là thường ngày, Quý Trạch chắc chắn không dám chọc giận chú mình, nhưng hiện giờ trong lòng anh ta đang gấp, cũng chẳng quan tâm gì nữa: "Giờ thím chắc đang ở nhà chứ ạ?"
Thấy Quý Trạch đã đi lên trước, Quý Đạc liếc mắt nhìn thằng cháu: "Giờ cháu không thấy ngại nữa à?"
Cái nhìn ấy lạnh lẽo không biết vì sao, Quý Trạch theo phản xạ sờ cánh tay mình: "Dù sao thì đây là công thức thím đưa cho cháu, nếu cháu để mất nó, cháu sẽ thành tội nhân mất."
"Nếu cháu để mất nó, thì cháu đúng là tội nhân thật."
Giọng của Quý Đạc chẳng có chút dịu dàng nào, nghe xong Quý Trạch suýt chút nữa trả lại đồ cho chú, nhưng nghĩ lại liền ôm chặt vào lòng: "Cháu nhất định sẽ cẩn thận."
Ý gì đây?
Chú của cháu đâu phải kiểu người khó tính hay sạch sẽ quá mức, cấm đoán mọi thứ...
Quý Trạch có chút tò mò, nhưng cũng không dám nói ra, càng không dám hỏi, chỉ khe khẽ nhờ vả: "Chút nữa nhờ chú giúp đỡ."
Quý Đạc không nói gì, ánh mắt vẫn sâu thẳm như cũ.
Hai người về đến nhà, Quân Tử đang đứng trong sân nói chuyện với Lâm Kiều, trong tay cầm một bánh xà phòng thủ công hình vuông.
"Cô giáo Lâm, em làm theo lời cô, ngày thứ hai đã tháo khuôn và cắt thành bốn miếng, nhìn cũng đều nhau phết nhỉ? Chỉ là em quên gọt cạnh, giờ nó cứng rồi, hơi cào tay, nếu cô không dùng được thì để làm đồ trưng bày cũng được, trên đó còn khắc tên của em đó."
Quân Tử quên gọt cạnh, Lâm Kiều cũng không ngạc nhiên chút nào, cô chỉ không nghĩ rằng Quân Tử lại tặng mình món đồ này.
"Được đó." Cô cười nhận lấy, "Sau này đây sẽ là mẫu vật của cô, học trò đầu tiên mà cô dạy." Cô còn giơ nó lên khoe.
Mặt trên chính là chữ "Quân" nguệch ngoạc của Quân Tử, thật hiếm thấy cậu lại cảm thấy ngại ngùng: "Biết vậy em viết đẹp hơn một chút."
"Giờ bắt đầu viết đẹp cũng chưa muộn." Lâm Kiều cười khích lệ cậu, rồi hỏi: "Sang năm em tốt nghiệp rồi, có dự định gì không?"
"Em còn dự định gì nữa? Không được thì đi lính thôi." Quân Tử cười khì khì.
Cười xong lại hạ giọng: "Cô giáo, em nói cô nghe chuyện này, em còn chưa nói với mẹ đâu. Em định đổi hộ khẩu, mùa thu này đi lính."
"Mùa thu này sao?"
Vậy là cậu ấy không định học xong lớp 11 à?
Điều này khiến Lâm Kiều thực sự không ngờ tới.
Quân Tử gật đầu: "Bạn trong lớp em, Tôn Thiết Quân và Vương Quốc Cường mùa thu này đủ tuổi rồi, em muốn đi cùng bọn họ."
Tôn Thiết Quân và Vương Quốc Cường đều là những học sinh nghịch ngợm ngồi ở hàng sau. Do học kém nên bị lưu ban, giờ mới cùng lớp với Quân Tử.
"Em nên bàn với bố mẹ sớm đi, nói sớm thì chuẩn bị sớm." Chuyện này liên quan đến tương lai của Quân Tử, Lâm Kiều không tiện nói nhiều, chỉ có thể nhắc nhở.
Quân Tử gật đầu, thấy Quý Đạc về thì mỉm cười chào hỏi, sau đó về nhà.
Quý Trạch ôm bưu phẩm đứng ngoài cửa, thấy cảnh này thì ngạc nhiên: "Thím với học trò thân thiết quá nhỉ."
Anh ta nhớ Lâm Kiều mới đi làm chưa bao lâu, mà nhìn thái độ của Quân Tử với cô ấy vừa tôn trọng lại vừa gần gũi.
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Quý Trạch mới nhận ra mình lỡ lời, nói thế nghe cứ như Lâm Kiều không nên thân thiết với học trò vậy.
Lâm Kiều không để ý: "Nhà cậu ấy ngay sát bên, nên thân thuộc hơn." Rồi cô quay sang chào hỏi: "Tiểu Trạch đến à."
"Ừ, qua giúp chú đưa ít đồ."
Quý Trạch giơ bưu phẩm lên, nói lý do đã chuẩn bị sẵn, nhưng không hiểu sao lại bị chú mình nhìn một cách đầy ẩn ý.
Lâm Kiều cũng có chút thắc mắc, thứ gì mà khiến Quý Trạch phải tự mình mang đến? Cô giơ tay định nhận lấy.
"Để cháu, đồ này quan trọng lắm." Quý Trạch bịa lý do để có cơ hội vào nhà, sao có thể giao đồ dễ dàng như vậy.
Vừa nói xong, lại bị chú mình nhìn, ánh mắt đầy vẻ khó nói thành lời.
Trong lòng Quý Trạch bắt đầu lo lắng, sao chú cứ nhìn từ bên này sang bên kia thế nhỉ?
Nhưng đã đến rồi, lời cũng đã nói, thấy Lâm Kiều lùi lại nửa bước, anh ta lập tức hai tay nâng bưu phẩm cẩn thận mang vào phòng khách.
"Để đâu đây?" Bề ngoài thì anh ta quay đầu hỏi Quý Đạc, nhưng thực chất là tranh thủ nháy mắt ra hiệu.
Quý Đạc vốn định mang thẳng lên lầu, nhưng đồ đang ở trong tay thằng cháu, anh không muốn để nó giữ thêm một giây nào nữa, bèn tiện tay chỉ vào cái bàn bên cạnh.
Quý Trạch lề mề bắt đầu đặt đồ xuống, bên kia Quý Đạc nói với Lâm Kiều: "Người công nhân mà bạn anh thuê đã bỏ đi rồi."
Lâm Kiều vốn còn để ý đến bưu phẩm, nghe vậy liền quay lại nhìn anh.
Ánh mắt đó mang ý nghĩa rõ ràng: Nói chuyện này trước mặt cháu anh, không sao chứ?
Quý Đạc mặt không biến sắc.
Lâm Kiều lập tức hiểu ra, chắc là anh nghĩ bản thân đóng vai quá đạt, không sợ cháu mình nghe, dù sao thì "bạn" anh mà.
Cô suy nghĩ một chút: "Có phải người phụ trách làm xà phòng lỏng bỏ đi không?" Nếu không thì Quý Đạc đâu cần nói chuyện này với cô.
Phản ứng nhanh thật.
Quý Trạch chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với Lâm Kiều, không biết cô trong đời thường lại như thế này, động tác đặt đồ của anh ta chậm lại, tai cũng dựng lên nghe ngóng.
Quý Đạc liếc qua, không tỏ vẻ gì, chỉ đáp gọn một tiếng: "Ừ."
"Vậy thứ em bảo bạn anh cất riêng, chắc là không bị ai đụng vào chứ?" Lâm Kiều hỏi tiếp.
"Không." Lần này Quý Đạc nói thêm vài câu: "Lần nào cậu ấy cũng tự mình pha chế bước cuối, tự mình đi bán." Edit: FB Frenalis
"Vậy còn lo gì nữa?" Lâm Kiều khẽ cười, tiện tay đặt miếng xà phòng của Quân Tử tặng lên bàn, nhìn qua có vẻ rất thư thái.
Quý Trạch bắt đầu thấy mơ hồ, vội lén nháy mắt với chú mình.
Vừa nháy mắt, Lâm Kiều đã nhìn qua, thấy vậy thì ngẩn người: "Mắt cậu bị dính bụi à?"
"À, chắc có tí bụi thật." Quý Trạch vội vàng dụi mắt, còn hỏi thêm: "Thím nhỏ, cháu có thể dùng bếp của thím một chút không?"
"Được chứ."
Quý Trạch liền dụi mắt chạy vào bếp, mở vòi nước làm bộ rửa mặt.
Lâm Kiều lo lắng đi theo đến cửa bếp: "Đừng dùng tay mà dụi, tay không sạch đâu."
Quý Trạch vội vã đáp: "Thím cứ lo việc của thím, cháu tự lo được mà."
Nhưng Lâm Kiều là bậc trưởng bối, nghĩ một chút vẫn đứng đó không rời đi. Cuối cùng, Quý Đạc cũng mở lời: "Lúc người đó đi còn lấy trộm một ít nguyên liệu."
"Không sao cả." Lâm Kiều nói, "Chỉ cần thứ em giao không bị ai đụng vào, dù họ có làm theo đúng quy trình, kết quả cũng không ra được sản phẩm hoàn chỉnh."
Thứ cuối cùng Lâm Kiều giữ lại là natri clorua, cũng chình là muối ăn.
Nhìn qua có vẻ như không liên quan gì đến việc làm xà phòng lỏng, nhưng nếu không sử dụng phương pháp tách muối để tinh chế dung dịch sau phản ứng xà phòng hóa, làm tăng mật độ dung dịch, thì thứ tạo ra chỉ có thể là nước xà phòng.
Về phần nước xà phòng, hiển nhiên không có người nguyện ý trả tiền.
Quý Trạch cuối cùng cũng yên tâm. Anh ta ngẩng đầu lên, phát hiện chú nhỏ đang yên lặng nhìn mình.
Lâm Kiều vì ngồi quay lưng về phía phòng khách nên không để ý, chỉ hỏi: "Đã đến đây rồi, ở lại ăn cơm đi. Tôi sẽ ra nhà ăn lấy đồ."
Quý Trạch bỗng nhiên hiểu ra, liền đáp: "không cần đâu, cháu ăn rồi mới đến."
Nói dối mình đã ăn, chỉ từ điều này thôi cũng thấy rõ anh ta thật sự là con trai của Quý Quân.
"Cùng đi nhà ăn ăn đi." Quý Đạc liếc nhìn cháu trai.
Anh không cố ý đuổi Quý Trạch, chỉ sợ cháu trai bất ngờ hào hứng xin giúp anh mở bưu kiện...
Lời này khiến Quý Trạch khó mà từ chối, thế là ba người cùng ngồi ở một bàn trong nhà ăn, Quý Trạch ngồi một bên, còn Quý Đạc và Lâm Kiều ngồi cùng bên kia.
Có lẽ đây là lần đầu Quý Trạch ăn cơm chỉ với ít người như vậy cùng với Lâm Kiều, anh ta có chút không thoải mái, nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài, nên bèn tùy tiện tìm một chủ đề: "Thím nhỏ vẫn đang dạy học sinh làm xà phòng à?"
"Ừ, làm một ít xà phòng cơ bản thôi, vừa giúp họ rèn luyện khả năng thực hành, vừa giúp họ hiểu được hóa học có thể làm những gì."
Lâm Kiều nói một cách bình thường, nhưng không hiểu sao sau khi nghe xong, người đối diện lại đột nhiên im lặng.
Quý Đạc đoán ra được phần nào, nhưng cũng không nói gì thêm. Bữa cơm cứ thế trôi qua trong sự im lặng từ phía Quý Trạch và sự bình thản của Lâm Kiều cùng Quý Đạc.
Sau khi tiễn cháu trai lớn, cả hai trở về nhà, Lâm Kiều mới nhớ đến cái bưu kiện kia: "Bên trong là gì vậy?"
Phòng khách chưa bật đèn, Quý Đạc đang xem tivi, nghe thấy cô hỏi thì không quay đầu lại, chỉ nói ngắn gọn: "Áo mưa." Gương mặt tuấn tú bị ánh đèn tivi rọi sáng lên, đường nét càng thêm rõ ràng.
Nhưng Lâm Kiều chẳng mấy quan tâm đến việc ngắm nhìn, cô hỏi tiếp: "Anh đã hỏi chị Nghiên từ trước sao? Không đúng, sao anh lại để Quý Trạch giúp anh chuyển thứ này?"
Không ngại ngùng sao? Ngay cả người như cô, vốn không hay ngại ngùng, cũng cảm thấy có chút muốn độn thổ.
Quý Trạch có lẽ không biết, nên còn nói rằng đây là món đồ rất quan trọng của chú nhỏ...
Chính vì quá bất ngờ, dù trong phòng chỉ có hai người nhưng Lâm Kiều vẫn vô thức hạ giọng, tiến lại gần người đàn ông.
Quý Đạc lần này mới dừng lại một chút, ngước mắt nhìn cô: "Nó chủ động muốn giúp, có lẽ là đã biết cái gì rồi."
Biết gì chứ?
Lâm Kiều nghĩ một hồi, chỉ nhớ đến chuyện ngày hôm đó Diệp Mẫn Thục về nhà gây rối: "Cậu ấy vì mẹ mình mà cảm thấy ngại sao?"
Nếu không thì tại sao khi ở nhà ăn, ánh mắt anh ta nhìn cô lại có chút khác lạ?
Quý Đạc không nói gì, ánh mắt đã trở lại với màn hình tivi, thần thái nghiêm túc, bên cạnh còn đặt bút và cuốn sổ, chuẩn bị ghi chép.
Nhưng nếu Lâm Kiều tin anh thực sự nghiêm túc thì cô mới là kẻ ngốc. Mấy ngày trước anh đã gọi điện cho Quý Nghiên rồi, nếu không làm sao bưu kiện lại đến nhanh thế. Lần trước Quý Nghiên gửi đồ cho họ phải hơn một tháng mới tới, dựa vào khoảng thời gian đó mà đoán, có lẽ ngay sau khi dùng hết năm cái lần trước, anh đã gọi điện rồi.
Người đàn ông này thật sự tính toán kỹ càng, lo xa đến từng chi tiết.
Nhìn kích thước của bưu kiện, có lẽ lần này gửi không ít. Lâm Kiều không thể không nhớ đến cảnh Quý Trạch hai tay nâng món đồ trang trọng trao cho cô.
Nhưng đúng là anh ta nói không sai, trong đó thực sự là thứ quan trọng, nếu không dùng đúng lúc có thể ảnh hưởng đến tính mạng...
Cả hai người không bật đèn, sau khi xem xong bản tin thời sự rồi lên lầu, Quý Đạc liền đẩy Lâm Kiều vào cạnh bàn học.
Hông của Lâm Kiều đập vào mép bàn, cô theo phản xạ đưa tay chống lên mặt bàn, vừa kêu "a" một tiếng, thì đôi môi ấm nóng của người đàn ông đã đặt xuống gáy cô.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Nhưng tiếng kêu đó cũng đủ để anh nghe thấy, bàn tay đang ôm eo cô kéo sát lại gần lồng ngực.
Hiện giờ Lâm Kiều đã cách xa bàn, nhưng lại gần anh hơn, làn da hai người chạm vào nhau qua lớp quần áo mỏng manh của mùa hè, Lâm Kiều gần như ngay lập tức cảm nhận được sự hưng phấn của anh.
Nhanh như vậy?
Không lẽ đã bành trướng từ lúc trước khi lên lầu rồi sao...
Vừa nghĩ đến đó, cằm của Lâm Kiều bị ai đó xoay lại, giữa lúc hai người quấn quýt, có tiếng đồ vật bị vứt lên bàn.
Nghe âm thanh đó, không biết đã lấy ra bao nhiêu cái, Lâm Kiều nhân lúc có khoảng trống, đẩy nhẹ anh: "Em nghĩ em đến cái kia rồi."
"Cái nào?"
Gần như ngay lập tức, Quý Đạc dừng lại, giọng nói khàn khàn nhưng có chút căng thẳng.
Anh thực sự biết dừng lại đúng lúc.
Lâm Kiều không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Cũng nhờ tiếng cười đó, người đàn ông lập tức phản ứng lại, liền siết chặt eo cô, đẩy cả người cô nằm úp xuống bàn học.
Lần đầu có hơi gấp gáp, vì tư thế nằm sấp mà Lâm Kiều không thể thưởng thức bộ quân phục mà mình yêu thích.
Nhưng đã nhiều ngày mới nhận được quà sinh nhật, hiển nhiên Quý Đạc không có ý định qua loa. Anh giúp cô xoa bóp bắp chân đã hơi mỏi do phải kiễng chân quá lâu, rồi nhanh chóng tiếp tục nhiệm vụ còn dang dở hôm trước, đến hiệp thứ hai.
Lần này Lâm Kiều siết chặt lấy áo sơ mi của anh, đến cả cầu vai cũng bị cô giật đứt, còn cắn một cái thật mạnh vào vai anh qua lớp quân phục.
Sáng hôm sau khi Quý Đạc thức dậy mặc đồ, vừa khoác áo sơ mi lên vai, anh đã không nhịn được nhíu mày.
Lại nhìn người đang nằm trên giường, cô còn trông tệ hơn, từ vai đến xương sống xinh đẹp đều đầy những dấu vết nhỏ, vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Nhớ đến lần trước dùng nước hoa chống muỗi, Quý Đạc không gọi cô, chỉ nhặt chiếc váy và áo sơ mi bị vò nhàu thành nếp ném vào máy giặt.
Khi Lâm Kiều tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là đi đến nhìn thùng rác, phát hiện người đàn ông hôm nay có giữ lại.
Không lẽ sau này chị Nghiên sẽ trở thành người chuyên mua loại đồ này cho họ sao?
*****
Ở bên kia, thời điểm Quý Trạch rời đi tâm trạng vẫn còn chút phức tạp, nhưng ngay khi về đến căn nhà nhỏ anh ta thuê để làm xà phòng lỏng, thì tinh thần lập tức trở nên phấn chấn.
Phát hiện đồ đạc đã bị mất, anh ta giữ nguyên hiện trường, hiện tại có thể báo cảnh sát với tội danh trộm cắp.
Mặc kệ giá trị lớn nhỏ, đã ăn trộm thì không thể bỏ qua.
Hơn nữa, nếu anh ta không tức tốc bắt kẻ trộm, làm sao đối phương có thể nghĩ mình đã trộm được hàng thật, để rồi bỏ thêm chút tiền vào việc này.
Đối phương có thể thành công lôi kéo người của anh ta, chắc chắn không phải mới theo dõi anh ta một hai ngày. Vừa khi anh ta báo cảnh sát, bên kia sẽ lập tức biết ngay.
*****
"Bố, vừa nãy con thấy cảnh sát đi qua rồi."
Tại một căn nhà chất đầy đồ đạc ở Yến Đô, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi bước vào cửa, thì thầm với Tần Xuyên đang làm xà phòng.
Tần Xuyên là một quản đốc tại nhà máy xà phòng ở Yến Đô, là quan chức nhỏ, dường như có chút quyền lực, nhưng công việc của ông ta là làm cho nhà nước, doanh thu bao nhiêu cũng chỉ nhận được đúng mức lương ấy, bất kể làm nhiều hay ít. Vì vậy, sau khi chính sách cải cách mở cửa được thực hiện, ông ta không vội cho con trai vừa tốt nghiệp cấp ba vào nhà máy tiếp quản công việc. Thay vào đó, ông ta lấy công thức của nhà máy, tự làm xà phòng rồi lén lút bán ra ngoài.
Không ngờ xà phòng của họ bán rất chạy, dù sao cũng rẻ hơn xà phòng của nhà máy. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, hai bố con đã tích góp được một khoản tiền nhỏ, tương đương với vài năm lương. Do khách mua thường xuyên biết xà phòng của họ giống hệt với xà phòng của nhà máy mà giá lại rẻ hơn năm xu, nên khi xà phòng lỏng xuất hiện, người ta lập tức hỏi xem họ có loại này không. Đó cũng là lúc họ biết đến loại sản phẩm mới mẻ và lợi nhuận cao này.
Hai bố con mày mò nghiên cứu mấy ngày, thậm chí còn mua một ít về thử nghiệm, nhưng không tìm ra cách sản xuất. Cuối cùng, họ chỉ còn cách tìm kiếm những giải pháp khác.
Khi phát hiện người làm đã bỏ trốn, bên kia ngừng kinh doanh cả ngày và còn báo cảnh sát, điều đó cho thấy đối thủ rất tức giận, rõ ràng món đồ bị mất rất quan trọng.
Con trai của Tần Xuyên xoa xoa tay, "Vậy chúng ta có nên đưa tiền không? Người kia cứ hối thúc mãi, nói nếu không trả tiền trước thì không đưa công thức."
"Kẻ thiển cận, chỉ biết đến tiền!" Tần Xuyên không nhịn được mà mắng.
Nhưng nếu đối phương không phải là kẻ thiển cận, sao lại chịu bán công thức cho bọn họ? Tự làm hoặc hợp tác với người khác chẳng phải sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sao?
Tần Xuyên vẫn không ngừng tay khi đang làm xà phòng, hỏi con trai: "Hắn đòi bao nhiêu?"
"Ba trăm. Hắn nói đối thủ bán cả mấy thùng mỗi ngày, chắc chắn công thức đáng giá chừng ấy."
"Chỉ ba trăm là hắn liền bán à?" Tần Xuyên không biết mình nên cười hay không.
Đối thủ bán cả mấy thùng mỗi ngày, chỉ cần ba ngày là kiếm lại được số tiền đó. Chắc hẳn tên này chẳng có đầu óc, nghĩ rằng kiếm được vài tháng lương trong một lần là lãi lớn rồi.
Tần Xuyên nói thẳng với con trai: "Con đi hỏi hắn, bớt thêm năm mươi nữa. Hắn bán thì bán, không bán thì để nó thối rữa trong tay. Dù sao thứ đó cũng chẳng ai nhận ra, mà có nhận ra cũng không kiếm được nguyên liệu. Không bán cho chúng ta, hắn chẳng kiếm được xu nào."
Con trai ông ta đi hỏi, đối phương bắt đầu chửi rủa, nhưng cuối cùng công thức vẫn được bán cho ông ta.
Tần Xuyên đã làm việc tại nhà máy bao nhiêu năm, nên nhìn qua là nhận ra loại dầu gì. Nhưng khi cầm đến kiềm đối phương đưa, ông ta nhíu mày: "Hình dạng này, màu sắc này, không giống xút ăn da chút nào."
"Không giống sao?" Con trai ông ta lấy xút dùng làm xà phòng trước đó ra so, quả thật không giống.
"Hay là thử dùng xút ăn da trước đó xem sao? Dù sao cũng đều là kiềm, biết đâu lại không khác nhiều."
Thứ đối phương đưa Tần Xuyên cũng không biết là gì, mà cũng khó kiếm, nên ông ta đành gật đầu: "Thử làm một thùng trước xem sao."
May mà xà phòng lỏng không cần nhiều thời gian xà phòng hóa, chỉ cần kiên nhẫn đợi là được.
Khi hai cha con đợi kết quả, bên phía Quý Trạch cũng không ngồi yên. Đầu tiên, anh ta cho điều tra lý lịch những người làm thuê, bất kỳ ai có vấn đề đều bị loại bỏ. Sau đó, anh ta may đồng phục cho công nhân làm xà phòng, tất cả phải thay quần áo khi ra vào làm việc.
Làm như vậy thì khó mà gian lận được nữa. Khi nghe tin, bố con Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm vì đã ra tay kịp thời, đối thủ chưa kịp nghĩ đến điều này.
Vì bây giờ khó ra tay hơn nên những gì họ lấy được trước đó lại càng quý giá. Hai bố con đếm từng ngày chờ xà phòng hóa hoàn tất.
Thế nhưng sau hai tuần, hỗn hợp vẫn y như lúc ban đầu. Con trai Tần Xuyên múc một ít bằng gáo nước, chất lỏng vẫn còn loãng không khác gì nước súp nấu với bột ngô.
"Chẳng phải chỉ là nước xà phòng thôi sao?" Hắn vứt cái gáo nước lại vào thùng.
Tần Xuyên cũng cau mày: "Chắc là nguyên liệu không đúng. Dùng xút ăn da không được rồi."
"Giờ phải làm sao? Bố cũng không biết đối phương đưa thứ gì, mà khi nhận hàng con thấy nguyên liệu đã có dấu hiệu biến chất."
"Không được thì phải đến viện nghiên cứu, tìm người giám định thôi." Tần Xuyên nghiến răng nói.
Nếu giám định, thì đúng là có thể biết đó là gì, nhưng chi phí lại...
Con trai ông ta ngập ngừng.
Tần Xuyên cũng hiểu, nếu đối phương không hét giá tới một nghìn năm trăm thì ông ta đã nhờ người giám định ngay khi nhận hàng rồi.
Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đối thủ đã thu về hơn một nghìn. Mỗi ngày từng thùng xà phòng lỏng được chuyển đi, ông ta nhìn mà chỉ thấy tiền bay đi. So với khoản lỗ này, bỏ ra chút tiền lại chẳng đáng là bao, vì sau này có thể kiếm lại được.
"Chẳng phải trước đó chúng ta đã bán được khá nhiều rồi sao?" Tần Xuyên hạ quyết tâm. "Đem hết ra đây, để bố đi thương lượng giá."
Cuối cùng, giá được hạ xuống còn một nghìn ba trăm. Hôm bố con Tần Xuyên nhận được kết quả giám định thì cũng là ngày trường học bắt đầu đi học lại. Khi bước vào cổng trường, Lâm Kiều được bảo vệ gọi lại.
"Cô giáo Lâm, có thư cho cô."
Lâm Kiều nhận lấy, nhìn thấy có hai lá thư, một của Lưu Ngọc Lan, một của văn phòng lãnh đạo.
Không rõ là thư vừa mới đến, hay đã gửi từ lâu mà cô không biết do không đến trường.
Cô mỉm cười cảm ơn, người bảo vệ cũng giơ ngón cái tỏ vẻ khen ngợi.
Không biết Lâm Kiều có đọc bài báo đó không, nhưng văn phòng lãnh đạo gửi thư thế này chắc chắn là có.
Lâm Kiều cầm thư, chuẩn bị đến văn phòng hiệu phó Tề báo cáo, xem nhà trường sắp xếp công việc cho cô ra sao. Phía sau chợt có tiếng gọi: "Cô giáo Lâm."
Đó là Lý Tiểu Thu trong lớp của Quân Tử. Cô bé đưa cho Lâm Kiều một bánh xà phòng thủ công được bọc kỹ bằng giấy, "Em tặng cô."
Có lẽ vì vội chạy theo Lâm Kiều, mặt cô bé đỏ bừng. Sợ cô không nhận, cô bé căng thẳng giơ cả hai tay lên.
Lâm Kiều hơi tò mò, "Sao em lại nghĩ đến việc tặng cô cái này?"
"Lớp em đều nghĩ thế." Lý Tiểu Thu nhỏ giọng nói, "Chúng em còn hẹn nhau khắc tên lên đó nữa."
Vậy là Quân Tử đã nhanh tay hơn nhờ lợi thế gần gũi, đến thể hiện trước rồi?
Lâm Kiều thấy buồn cười, nhìn ánh mắt mong chờ của cô bé, cô vẫn nhận lấy, "Cảm ơn em."
Mặt Lý Tiểu Thu càng đỏ hơn, nhưng chưa kịp nói gì thêm thì có mấy học sinh khác chạy tới: "Cô giáo Lâm! Cô giáo Lâm, chào buổi sáng!"
Chẳng mấy chốc, ngay cả những học sinh đến trường để lấy sách vở cũng chạy ra, tay cầm những bánh xà phòng tự làm vây quanh Lâm Kiều ngay trên sân trường.
Một giáo viên được học sinh yêu quý như vậy thật hiếm có, nhất là khi Lâm Kiều mới dạy họ được hai tháng, chưa tròn một học kỳ.
Nhưng cô đã thật sự tận tâm với những học sinh này. Cuối kỳ vừa rồi trong buổi họp tổng kết, cô được nêu tên khen ngợi vì thành tích hai lớp cô dạy tiến bộ rất nhanh. Ngược lại, cô giáo Trịnh thường xuyên mắc lỗi, lại một lần nữa bị yêu cầu nâng cao chất lượng giảng dạy.
Năm nào cũng bị gọi tên nhắc nhở, cô Trịnh vốn đã quen, nhưng khi thấy Lâm Kiều được khen ngợi trước mặt mình, trong lòng bỗng cảm thấy xấu hổ. Hiện tại nhìn thấy Lâm Kiều được học sinh yêu mến như vậy, cô Trịnh không kiềm được mà nói một câu: "Tận tâm đến thế thì sao chứ? Dạy tốt rồi cuối cùng cũng chẳng phải là cho người khác hưởng sao."
Dù không chỉ đích danh, nhưng học sinh lớp 10/4 ai cũng hiểu. Mấy đứa nghịch ngợm lập tức tỏ ra khó chịu, "Cô là ai? Cô giáo của bọn em có tận tâm hay không, liên quan gì đến cô?"
Khi Lâm Kiều mới đến thử dạy, bọn họ đã từng quậy phá không ít, vậy mà giờ đây lại bảo vệ cô quyết liệt. Vài cậu nam sinh to cao thậm chí đứng chắn trước mặt cô giáo Lâm, tỏ rõ thái độ sẵn sàng đối đầu.
Thời nay, học sinh cãi nhau với giáo viên là chuyện thường, nhưng vì một giáo viên mà cãi nhau với giáo viên khác thì đúng là chuyện lần đầu thấy.
Sắc mặt cô Trịnh tái nhợt, "Các em không cần phải bênh cô ta. Vừa nãy thầy Tiêu vừa đến trường, các em đừng làm loạn mà không biết ai sẽ dạy mình."
Vừa nhắc đến thầy Tiêu, đám học sinh im lặng ngay. Có đứa vẫn chưa hết bất mãn nhưng bị Lâm Kiều kéo ra phía sau.
"Tôi nghe nói, kỳ trước cô Trịnh lại bị phụ huynh tìm đến trường. Thay vì lo tôi sẽ bị điều xuống dạy cấp hai, cướp mất chén cơm của cô, cô nên tập trung cải thiện chất lượng giảng dạy của mình thì hơn."
Lâm Kiều vừa che chở mấy học sinh có tính cách bốc đồng, vừa nói một câu trúng ngay nỗi đau của cô Trịnh. "Ai sợ cô cướp mất chén cơm chứ?"
Đúng lúc này, một bóng dáng cao gầy chạy tới, "Cô giáo Lâm, thầy hiệu trưởng mời cô lên văn phòng một chuyến."
Đó là Tề Hoài Văn. Cậu nam sinh thở hơi gấp, đôi mắt đào hoa lạnh lùng lướt nhìn xung quanh, bổ sung thêm: "Thầy Tiêu cũng ở đó."