Đối với lần gặp mặt ác nữ trong truyền thuyết này, Hạ Miên Miên rất coi trọng, không những làm công tác tinh thần kỹ càng, còn đề ra mấy phương án tác chiến trong các tình huống khác nhau, trước khi đi còn tỉ mỉ trang điểm, cất công chọn một bộ váy thật khí thế.
Lúc cô lên xe, Hạ Văn Xuyên liếc cô em gái vài lần, giọng nói thoáng kinh ngạc:
“Còn makeup?”
Hạ Miên Miên vẩy tóc, nháy mắt với anh nói:
“Dù sao cũng là buổi hẹn quan trọng, không thể để lần đầu gặp mặt đã để đối phương coi thường được.”
Đáy mắt Hạ Văn Xuyên thoáng ánh lên một tia cảm xúc vi diệu khó nắm bắt, nhàn nhạt nói:
“Em là em gái của Hạ Văn Xuyên, không cần phải so với ai cả.”
Hạ Miên Miên thoáng cảm động, trái tim như bị một dòng nước ấm bao phủ.
Đây quả thực là một tay nhân vật phản diện điển hình, lạnh lùng, không từ thủ đoạn, nham hiểm, trong đầu ngoài báo thù, lợi dụng thì không đối xử thật tâm với bất kỳ người nào trừ gia đình.
Nhưng trong sâu thẳm con người đó cũng có những góc khuất đầy tổn thương, có nơi mềm mại, yếu lòng, chính là em gái của anh ta: HẠ MIÊN MIÊN.
Anh nói cô không cần so sánh mình với ai cả, bởi vì với anh mà nói, sự tồn tại của Hạ Miên Miên là điều đặc biệt nhất, tuyệt vời nhất.
Sống mũi cay cay, Hạ Miên MIên đột nhiên nghĩ thầm, thực sự muốn nói với Hạ Văn Xuyên: Anh có thể buông bỏ hận thù, nghĩ thoáng một chút, trong cuộc sống ngoài báo thù còn rất nhiều điều tốt đẹp để làm.
Nếu anh còn cố chấp ôm khư khư chấp niệm, sống với quá khứ cuối cùng người tổn thương nhất chính là anh và người thân của anh mà thôi.
Lặng im vài giây, cuối cùng cô vẫn nuốt những lời này xuống, nếu cô thực sự nói như vậy, Hạ Văn Xuyên không chỉ không tin, mà còn cho rằng: Cô điên rồi.
Cuối cùng mọi cảm xúc nén lại thành tiếng thở dài, Hạ Miên Miên thì thầm nói:
“Địch Tiêu Ngọc là minh tinh, em cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện, làm xấu mặt Hạ gia.”
Hạ Văn Xuyên đưa tay vò vò tóc cô, bị cô tránh được, kiểu tóc xinh đẹp này tuyệt đối không thể để ma trảo làm loạn! Nơi gặp mặt Địch Tiêu Ngọc là nhà hàng Âu đạt 3 sao Michelin, cũng là nhà hàng Tây nổi tiếng nhất Bản Thành.
Địch Tiêu Ngọc cũng được xem như một trong những minh tinh đang hot hiện nay, nhưng việc cô nàng nổi tiếng với thế lực gia tộc chống lưng phía sau có quan hệ rất lớn.
Có hậu thuẫn cường đại như vậy ủng hộ,cho dù có vấn đề hóc búa gì cũng đều trở nên vô cùng đơn giản.
Tin tức về cô gái này trên mạng nhiều vô cùng, nhưng đa số là tố nhân cách, đạo đức nghề nghiệp.
Nào là đùa giỡn với thương hiệu, đánh chửi nhân viên, nhục mạ bạn diễn, thường xuyên cọ nhiệt, xào cp với các nam tài tử, thậm chí đến cả tin đồn bắt cá hai tay, cướp bạn trai của đồng nghiệp cũng bị paparazzi phanh phui.
Tóm lại người phụ nữ này không chỉ có mối quan hệ trong công việc phức tạp, mà cả sinh hoạt cá nhân cũng vô cùng buông thả, lung tung.
Con người Định Tiêu Ngọc chính là kiểu phụ nữ ước mong mà không được cuối cùng vì yêu sinh hận.
Biết Hạ Văn Xuyên muốn đối phó với Sở gia, cô ta quả quyết liên thủ cùng Hạ Văn Xuyên lợi dụng con người không từ thủ đoạn, ác độc vô tình, cùng thế lực của gia tộc mình chèn ép Sở Tuấn An, thậm chí còn thẳng thừng uy hiếp Sở Tuấn An muốn cứu gia nghiệp nhà họ Sở thì phải chia tay với nữ chính, đến bên cô ta.
Loại tình tiết cẩu huyết này chẳng cần nghĩ nhiều, ác nữ thông đồng cùng nam phản diện kết cục chắc chắn sẽ vô cùng bi thảm.
Hiện tại Hạ Miên Miên đã xuyên đến đây, lại nắm rõ tình tiết cuốn tiểu thuyết, đương nhiên sẽ không để Hạ Văn Xuyên đi đến bức đường cùng kia.
Cải biên bi kịch, chiến dịch đá bay nữ phụ ác độc: BẮT ĐẦU!
Lúc hai anh em đi đến bàn đặt sẵn, Địch Tiêu Ngọc còn chưa đến.
Vị trí Hạ Văn Xuyên đặt là phòng VIP trên sân thượng, nói là phòng nhưng lại là một căn phòng vô cùng đặc biệt.
Căn phòng được làm hoàn toàn bằng pha lê, từ vị trí bàn ăn, phóng mắt ra xa có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh đêm lộng lẫy, còn tương đối riêng tư.
Nhân viên phục vụ đem menu và nước đến, sau đó bắt đầu thắp nến ở chung quanh.
Lúc này, một nhân viên phục vụ khác cầm một bó hồng nhung đỏ thắm đến, mỉm cười nói với bọn họ:
“Chủ đề của phòng pha lê hôm nay là tình yêu ngọt ngào, bó hoa này là món quà nhà hàng chuẩn bị tặng cho tiểu thư xinh đẹp đây, chúc hai người mãi mãi ân ái ngọt ngào, cả đời hạnh phúc, viên mãn.”
Nhân viên phục vụ nói xong, liền đưa bó hoa đến trước mặt Hạ Miên Miên.
Hạ
Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên người bảo trì sự vô cảm từ đầu đến giờ sau khi nghe nhân viên nói xong, không ngăn được ý cười nhàn nhạt nơi đáy mắt, anh cong môi, tâm trạng có vẻ không tồi nói:
“Cho em thì em nhận đi.”
Hạ Miên Miên cực kỳ lúng túng, cái tên này chơi ác thật, rõ ràng hai người là anh em, bị hiểu lầm là người yêu thế mà cũng không thèm giải thích một câu nào, thái độ còn bàng quan như thế.
Ban đầu cô muốn cự tuyệt, giải thích là hai người không phải quan hệ yêu đương, nhưng nghĩ lại, đợi Địch Tiêu Ngọc đến, bọn họ lại đưa bó hoa này cho cô ta, vậy không phải càng tạo cơ hội cho hai người rút ngắn khoảng cách hay sao? Sau khi phân tích kỹ lưỡng, Hạ Miên Miên quả quyết nhận lấy bó hồng, còn mỉm cười dịu dàng nói:
“Cảm ơn.”
Xong xuôi mặt mày hớn hở, đắc ý vô cùng cầm bó hoa hít hà.
Thời điểm Định Tiêu Ngọc đến, đã thấy Hạ Văn Xuyên đang ngồi chờ, còn cười cười nói nói cùng một đứa con gái lạ mặt.
Hay lắm, con nhỏ kia mặc một bộ lễ phục màu đỏ, nhìn gương mặt còn rất trẻ, có lẽ mới chỉ tầm 18 tuổi, Hạ Văn Xuyên vẫn một bộ dạng than lạnh lùng, băng lãnh, có điều ánh mắt nhìn con nhỏ kia cực kỳ chuyên chú.
Địch Tiêu Ngọc thoáng hồi hộp, thầm nghĩ rốt cuộc đây là tình huống khỉ gió nào?
Mặc dù hiện tại hai người không có quan hệ gì ràng buộc, nhưng hôm nay người anh ta hẹn là cô, phép lịch sự và tôn trọng tối thiểu vẫn phải có.
Bằng không thì có khác nào một tên đàn ông cặn bã, khốn nạn?
Tức thì tức, nhưng chút việc ngoài ý muốn này chưa đến mức khiến Địch Tiêu Ngọc tủi thân mà lùi bước, gã đàn ông xuất sắc, thủ đoạn như Hạ Văn Xuyên, cô chắc chắn phải nắm cho bằng được, ai cũng không thể đoạt người này của cô.
Võ trang xong tinh thần, Địch Tiêu Ngọc ngẩng đầu, ưỡn ngực, ưu nhã bước đi, dù gì mấy năm đứng trên sàn catwalk cô ta thừa tự tin không ai có thể làm lơ với khí chất và thân hình quyến rũ của mình.
Hạ Miên Miên đang nói chuyện với Hạ Văn Xuyên, nâng mắt đã thấy Địch Tiêu Ngọc chậm rãi đi tới, mặc dù cô chưa từng gặp mặt trực tiếp người phụ nữ này, nhưng Địch Tiêu Ngọc là một minh tinh, trên mạng không thiếu gì ảnh chụp, hoặc video của cô ta.
Hai ngày này Hạ Miên Miên cấp tốc sưu tầm những scandal tai tiếng cũng như nhìn qua không ít ảnh chụp của cô ta, nhưng mà bây giờ mặt đối mặt thế này đột nhiên cảm thấy con người này bên ngoài dễ nhìn hơn ảnh trên mạng.
Địch Tiêu Ngọc không thấp, ước chừng cao hơn 1m70, thân hình mình hạc xương mai, hôm nay cô ta mặc váy hai dây, khoe trọn đường xương quai xanh rõ nét, mặt vô cùng nhỏ, cằm nhọn, bởi vì makeup tỉ mỉ cho nên ngũ quan cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp.
Dùng một cụm từ đơn giản để hình dung chính là: Vẻ đẹp chuẩn mực của một mỹ nhân.
Hạ Miên Miên vô thức sờ sờ cằm mình, bởi vì thường ngày cô không quan tâm đến việc giảm béo, cho nên cằm có chút nọng thịt, nhưng mà khung xương Hạ Miên Miên tương đối nhỏ, dáng người lại cao ráo, cho nên không tính là béo.
Hạ Miên Miên không hiểu tại sao tự nhiên mình lại đi so sánh nhan sắc với Địch Tiêu Ngọc làm gì, dù nghĩ vậy nhưng lòng vẫn ngầm để ý.
Địch Tiêu Ngọc hẳn là không biết cô, sau khi đến trên gương mặt vẫn là bộ dạng tươi cười không chút kẽ hở, cô ta khẽ mỉm cười nói với Hạ Văn Xuyên:
“Văn Xuyên rất xin lỗi, trên đường bị kẹt xe cho nên em đến trễ, cô bé này là?”
Hạ Miên Miên nghe giọng điệu nũng nịu của cô ả, bỗng chốc da gà da vịt thi nhau nổi hết lên, thực sự là chúa thảo mai mà, Hạ Miên Miên hoàn toàn chả có chút hảo cảm nào với cô ta, thế nên quyết định áp dụng phương án thứ nhất: LÀM MẶT LẠNH.
Cô khép môi, hướng về phía Địch Tiêu Ngọc hé ra một đường cong miễn cưỡng gần giống nụ cười.
Địch Tiêu Ngọc: …
Trong đầu cô vốn đã suy đoán đến một số khả năng, có lẽ là đồng nghiệp, cũng có thể là bạn học cũ vô tình gặp mặt, hoặc tệ hơn nữa là đám con gái hám lợi bâu vào bắt chuyện…
Duy chỉ không đoán được khả năng đây lại là em gái của anh ta.
Mẹ nó, tên này có phải bị bệnh không? Hơn nữa bệnh không nhẹ chút nào!!! Trần đời có thằng đàn ông nào hẹn hò, lại dẫn theo cả em gái mình đi cùng.???
Địch Tiêu Ngọc thầm rủa trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện, hòa nhã, nếu là muội muội, vậy thì cũng dễ đối phó.
Địch Tiêu Ngọc rất tự giác kéo chiếc ghế đối diện họ ngồi xuống, cười dịu dàng:
“Chị sớm đã nghe Xuyên có một cô em gái cực kỳ xinh đẹp, hoạt bát, đáng tiếc chưa được gặp mặt em lần nào.”
“Hôm nay vừa hay được gặp nhau, quả nhiên không những khả ái lại còn dễ thương, Miên Miên chào em, chị là Địch Tiêu Ngọc, em cứ gọi chị là chị Tiêu Ngọc là được.”
Hạ Miên Miên bắt đầu tấn công, đối diện với sự nhiệt tình của đối phương cô chỉ bĩu môi, mặt không đổi sắc nhìn cô ta “À” lên một tiếng dửng dưng.
À???? Nụ cười ngọt ngào đông cứng hai giây, Địch Tiêu Ngọc vừa cười trừ vừa nói:
“Chị không biết em đến, cho nên chưa chuẩn bị quà cho em, hay thế này, em có đặc biệt yêu thích minh tinh nào không, ai cũng được, chị giúp em xin chữ ký nhé, được không?”
Hạ Miên Miên thờ ơ đáp:
“Em không thích đu idol.”
Địch Tiêu Ngọc: …
Có chút cảm giác mặt nóng áp mông lạnh.
Hạ Văn Xuyên nghiêng đầu nhìn em gái, lặng lẽ dùng ánh mắt cảnh báo cô, sau đó nhàn nhạt nói:
“Gọi đồ ăn đã.”
Rốt cục không cần tiếp tục cuộc nói chuyện đầy bối rối này nữa, Địch Tiêu Ngọc vụиɠ ŧяộʍ thở nhẹ một hơi, nhưng mà trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cô dù sao cũng là thiên kim tiểu thư nhà danh gia vọng tộc, hơn nữa còn là đại minh tinh trong giới giải trí, luôn được người người săn đón, nịnh nọt, không ngờ rằng, một người luôn đứng ở vạch đích cao ngạo chờ kẻ khác đến bợ đỡ, làm quen như cô lại gặp phải đúng một hòn đá chướng mắt như Hạ Miên Miên.
Nếu không phải cô coi trong năng lực của Hạ Văn Xuyên, chắc chắn sẽ trong một giây bóp chết con tiểu quỷ đáng ghét này.
Nhưng mà, cuộc giới thiệu ác mộng kia vừa kết thúc, sóng gió khác lại bắt đầu ập đến.
“Miên Miên muốn ăn gì? Cà ri bò nhé, thịt bò Kobe ở đây không tệ, vị rất chính thống.”
“Em không ăn được cà ri bò.”
…
“Em có thích đồ ngọt không? Bánh gato ở đây rất ngon.”
“Em không thích đồ ngọt.”
…
“Em uống nước này không?”
“Nước đó ngọt.
Không thích.”
…
Địch Tiêu Ngọc tức muốn lật bàn, nắm chặt cái menu trong tay, nụ cười bắt đầu trở nên miễn cưỡng, nhịn không được tự hỏi: Con ranh con này cái gì cũng không muốn ăn thì đến đây làm khỉ gì vậy?
Đến chọc tức cô sao?
Cô ngẩng đầu ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hạ Văn Xuyên.
Từ đầu đến cuối, Hạ Văn Xuyên biểu hiện thái độ vô cùng nhất quán lãnh đạm, dửng dưng, anh cầm tờ thực đơn tùy tiện mở ra, lạnh nhạt gọi phục vụ phân phó vài tiếng, sau đó nhàn nhạt nói:
“Một phần steak (2) chín cho trẻ con.”
Nhân viên phục vụ ngơ ngác nhìn bàn ăn ba người, rõ ràng chỉ thấy mấy một người đàn ông điển trai, cùng hai cô gái đang giương cung bạt kiếm liếc nhau, lấy đâu ra trẻ con???
Hạ Miên Miên kịp thời giải quyết nghi hoặc của nhân viên, nhấc tay, thoải mái nói:
“Là của tôi, làm well done (3) nhé.”
Nhân viên phục vụ miễn cưỡng nở nụ cười:
“Được được.
Xin quý khách chờ một chút.”
Order xong đồ ăn, nhân viên phục vụ rời đi, Hạ Văn Xuyên lại mở miệng, dù sắc mặt lạnh nhạt, giọng điệu cảnh cáo nhưng không giấu được sự cưng chiều:
“Em ngoan ngoãn chút đi.”
Hạ Miên Miên bĩu môi, lẳng lặng ngồi im.
Địch Tiêu Ngọc đương nhiên phát hiện ra con nhóc này không thích cô, cô cũng rất muốn đập bàn rời đi.
Nhưng giai đoạn hiện tại, cô nhất định phải có được sự hậu thuẫn của Hạ Văn Xuyên.
Địch Tiêu Ngọc không có địa vị cao trong Địch gia cho nên rất khó thuyết phục bọn họ đối phó Sở Gia.
Cho nên dù có tức giận thế nào cô cũng nhất định phải nhịn xuống.
Trong thời gian đợi đồ ăn lên, Địch Tiêu Ngọc mấy lần định nói chuyện với Hạ Văn Xuyên, nhưng con nhóc khó ưa Hạ Miên Miên luôn tận dụng mọi cơ hội cắt ngang bọn họ.
Ghê gớm hơn chính là, Hạ Miên Miên kia luôn tại thời điểm cuộc trò chuyện đang trong giai đoạn cao trào, khéo léo cua đến những scandal tai tiếng của cô trong quá khứ.
“Trên mạng nói chị và đạo diễn Triệu Hà từng lén lút hẹn hò? Thật không ạ?” “Làm gì có chuyện đó.”
“Còn có blogger tung dưa (4) chị dùng thủ đoạn không quang minh chính đại cho lắm đoạt tài nguyên của Tôn Ảnh Hậu thì sao?”
“Giả.
Đương nhiên là giả rồi.”
“Còn có người nói quỹ từ thiện chị lập có vấn đề, chậc chậc…”
“Mấy tin tức này đều là giả hết, đoàn đội (5) của chị sớm đã đăng tin công khai giải thích rồi.”
Địch Tiêu Ngọc nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Đúng là không cách nào trò chuyện tử tế được với con nhóc tọc mạch này.
Cũng may thức ăn nhanh chóng được bưng lên, cái miệng của Hạ Miên Miên cuối cùng cũng bị vô hiệu tạm thời, không nói ra mấy câu khiến đối phương muốn hộc máu mà chết nữa.
Nhưng mà, con nhóc đó lại bắt đầu những hành động gây khó chịu khác.
“Anh, giúp em cắt steak đi, em muốn cắt thành từng khối nhỏ, ĐỀU NHAU.”
Hạ Miên Miên tỏ vẻ đáng thương đẩy đĩa đồ ăn qua trước mặt Hạ Văn Xuyên.
Hạ Văn Xuyên biết rõ tiểu quỷ nhà mình đang cố tình làm trò nhưng không vạch trần.
Dáng vẻ kệch cỡm, nhập vai bánh bèo vô dụng này anh lần đầu thấy, đúng là khá thú vị.
“Anh hai, em muốn nếm thử cà ri của anh, cho em thử miếng đi.”
Hạ Miên Miên nũng nịu.
Khóe miệng Hạ Văn Xuyên không nhịn được cong lên, ra hiệu cho cô nhóc con nhà mình tự lấy, nhưng Hạ Miên Miên làm như vẻ không thấy, không hiểu, há miệng chờ được bón cho.
Hạ Văn Xuyên: …
Địch Tiêu Ngọc: …
Con mẹ nó cô em gái này của Hạ Văn Xuyên có phải bị úng não không? Sau này nếu thực sự thành đôi với Hạ Văn Xuyên, chẳng lẽ ngày nào cô cũng phải chịu đựng con nhỏ thiểu năng này.
Thừa dịp Hạ Văn Xuyên cho xúc một thìa cari bò cho Hạ Miên Miên, rốt cuộc Đich Tiêu Ngọc cũng có cơ hội mở lời:
“Văn Xuyên, nửa tháng nữa là mừng thọ ông nội em.
Ông rất hy vọng anh có thể đến tham gia.”
Hạ Văn Xuyên giương mắt nhìn cô, đáp:
“Ừm, anh sẽ đến.”
Địch Tiêu Ngọc rất vui vẻ, cười rộ lên như một đóa hoa:
“Tốt quá rồi, ông nội rất thích anh, cả ngày đều nhắc đến anh mãi.”
Hạ Miên Miên nuốt một ngụm đồ ăn, cắt ngang:
“Ông nội có nhắc đến em không, lúc đó em cũng sẽ đi.”
Địch Tiêu Ngọc: …
Ông nội tôi căn bản không biết cô, nhắc cô làm gì????
Nhưng mà dựa vào lễ nghi xã giao căn bản, Địch Tiêu Ngọc đương nhiên không thể tại đây thẳng thừng cự tuyệt Hạ Miên Miên, đành gượng cười đáp:
“Đúng thế, Miên Miên nhất định đến tham gia em nhé.”
Hạ Miên Miên ngoan ngoãn nói:
“Dạ chắc chắn rồi.”
Bữa ăn này khiến Địch Tiêu Ngọc sống không bằng chết, những chuyện nên làm, một chuyện cũng không thể hoàn thành, nhẫn nhịn đến lúc dùng bữa xong, cô ta dùng lý do công việc quay phim bận rộn, vội vàng rời đi.
Ở trước mắt người ngoài Hạ Văn Xuyên bất động thanh sắc, không tỏ thái độ, cho cô em gái nhà mình chút mặt mũi, nhưng người vừa đi, sắc mặt anh lập tức lạnh băng.
Thái độ này chính là kiểu chuẩn bị tính sổ.
Anh lãnh đạm liếc Hạ Miên Miên đang lẳng lặng cúi thấp đầu.
“Giúp em cắt steak.”
“Đút em ăn?”
“Muốn đi tham gia mừng thọ?”
“Hạ Miên Miên, được chiều chuộng một chút là muốn leo lên đến tận trời?”
“Nghĩ mình đang diễn cung đấu hả?”
Hạ Miên Miên bĩu môi:
“Em không thích Địch Tiêu Ngọc, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi.
Anh lên mạng mà tra xem, đống tin tức về cô ta 10 cái thì 9 cái bị phốt về đạo đức, nếu không phải là quan hệ nam nữ lăng nhăng, thì là bắt nạt bạn diễn, thái độ với đồng nghiệp.”
“ Em làm như vậy, hoàn toàn là suy nghĩ về cuộc sống hạnh phúc sau này của anh.”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh:
“Ngây thơ.”
Hạ Miên Miên trừng mắt:
“Em mặc kệ, ngày mừng thọ anh nhất định phải mang em đi theo, nếu không, em… em sẽ làm náo loạn lên đó.”
Hạ Văn Xuyên dùng sức vuốt vuốt huyệt thái dương, đám trẻ con mới lớn bây giờ đều khó dạy như thế sao? Vừa gặp Địch Tiêu Ngọc hôm trước, hôm sau Hạ Miên Miên và ông anh trai đã lập tức lên trang nhất các tờ báo giới giải trí.
Việc này do các bạn trong group buôn dưa lê Quý Sờ Tộc nói cho cô, Hạ Miên Miên vừa thấy tin, bữa sáng cũng không nuốt trôi nổi, ngồi ôm điện thoại, không ngừng đọc tin tức các báo đăng tải.
Bạn học A: Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Hạ Miên Miên, cậu thật sự được đi ăn cùng Địch Tiêu Ngọc!!!!
Bạn học B: AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Địch Tiêu Ngọc, tớ muốn xin chữ ký chị ấy lắm.
Bạn học C: Sinh ra trong gia đình hào môn đúng là sướng mà, muốn gặp minh tinh lúc nào cũng được.
GATO.
Hạ Miên Miên: Gào cái quỷ gì thế? Sao các cậu biết tớ đi ăn cơm với chị ta???
Bạch Tinh: Không phải chúng mình biết, mà là trên weibo đang sốt tin tức của anh em cậu đó.
Lên xem đi.
Bạn học A: Hạ Miên Miên, anh trai cậu thật là đẹp trai.
Bị chụp lén mà vẫn có thể đẹp không góc chết như thế, đúng là chuẩn mực tổng tài bá đạo lạnh lùng.
Đúng là ngoài đẹp trai, trong có tiền lại là big city boy.
Bạn học D: Cùng là người có anh trai, vì sao anh trai người ta là tổng tài bá đạo, anh trai của tui lại là một tên wibu (7) mập ú nu ú nù chứ.
Bạn học C: ĂN Ở.
Hạ Miên Miên mặc kệ đám học sinh cấp ba đang nháo nhào trong group chat, lập tức lên Weibo xem thử.
Độ hot của tin về Địch Tiêu Ngọc không cao đến mức leo lên bảng top 10 hot search, Hạ Miên Miên phải tìm một lúc mới thấy tiêu đề: ĐỊCH TIÊU NGỌC HẸN HÒ.
Hạ Miên Miên vừa click vào xem, đã thấy mấy tấm ảnh chụp mờ mờ.
Tấm đầu tiên là Địch Tiêu Ngọc đeo khẩu trang đi vào nhà hàng, tấm thứ hai, chất ảnh khá mờ do thiếu ánh sáng và chụp từ khoảng cách xa, từ góc độ này Địch Tiêu ngọc dùng bữa cùng 1 năm, 1 nữ.
Tấm cuối cùng là Hạ Văn Xuyên và Hạ Miên Miên đi ra khỏi cửa hàng.
Bởi vì góc chụp cho nên thân hình Hạ Miên Miên vừa vặn bị dáng người cao lớn của Hạ Văn Xuyên che khuất hoàn toàn, chỉ nhìn rõ nét mặt cương nghị, lạnh lùng của Hạ Văn Xuyên.
Tương ứng với tấm ảnh là một đoạn chú thích ngắn.
Nguyên văn như sau:
#Địch Tiêu Ngọc có một cuộc hẹn với bạn khác giới trong thời gian quay phim.
Người đàn ông này có lai lịch rất lớn.
Hư hư thực thực mối quan hệ này rốt cuộc là gì?
Chú thích rất hấp dẫn, nhưng thứ Giang Cư Mận quan tâm lại khiến Hạ Miên Miên khá bất ngờ.
[Công Chúa Tâm Cơ lại định xào cp (6) hay sao??? Người xui xẻo lần này là ai vậy??]
[Tiêu đề này không phải quá hề hước hay sao? Từ tấm ảnh trên rõ ràng thấy là ba người đi liên hoan cùng nhau, có chỗ nào giống một cặp yêu đương đang hẹn hò chứ.
Hơn nữa đôi trai gái kia ngồi một bên, Địch Tâm Cơ ngồi một bên, nếu nói cặp đôi thì hai người kia mới là một cặp chứ? Má đúng là bé không học lớn làm báo.]
[Chị lầu trên nói quá chuẩn.]
[Đoàn đội chị Địch ơi làm ơn tha cho đám đàn ông trái đất đi, đừng xào nấu mấy chuyện này để nổi nữa, làm đi làm lại không chán sao?]
[Không ai phát hiện à? Người đàn ông trong tấm hình là tổng giám đốc của Hạ Thị, trong ngành giải trí ít người biết đến, nhưng anh ta cực kỳ nổi danh trên thương trường.]
[Vừa rồi tôi đang định nói là oppa này thật sự con mẹ nó quá đẹp trai, nhìn mà muốn rụng trứng luôn á.
Móa còn tưởng anh là minh tinh nào.]
[Thôi em xin đừng lấy mấy tên tiểu thịt tươi môi đỏ da trắng ra so sánh với anh nha.
Không có cửa đâu mấy mẹ, người ta không chỉ đẹp trai, còn giàu có là top của top các phú hào trong giới siêu giàu đó.]
…
Hạ Miên Miên lướt lướt màn hình, không kìm nổi trợn trắng mắt.
Quả nhiên là một bà chị tâm cơ, phòng ăn cao cấp như thế, đâu phải nơi đám paparazzi có thể tùy ý trà trộn vào được, chắc chắn Địch Tiêu Ngọc muốn xào cp với Hạ Văn Xuyên, cho nên đã an bài người chụp lén rồi luồn tin cho các báo.
Nếu như tối qua cô không nháo đòi đi cùng, vậy hôm nay thật sự thành tin đồn hẹn hò giữa tinh anh giới kinh doanh và tiểu thư minh tinh họ Địch rồi.
Như thế tương đương với việc độ hot của tin tức này hôm nay còn cao hơn nhiều.
Âm hiểm, quá âm hiểm!!! Hạ Miên Miên thầm nghĩ, vừa cầm điện thoại, vừa đứng dậy rời bàn ăn.
Dì Liên bưng nước canh ra, thấy trên bàn ăn đồ vẫn còn nguyên, hỏi:
“Con còn chưa ăn gì đã đi sao?”
“Con tìm anh trai có việc.”
Hạ Miên Miên cầm điện thoại, không quay đầu chạy thẳng lên tầng 2.
Tất cả các cửa sổ tầng 2 đều khép lại, ánh sáng lờ mờ, thứ chiếu sáng duy nhất là đèn tường treo hai bên.
Hạ Miên Miên vội vàng đi đến trước cửa phòng Hạ Văn Xuyên, đặt tay lên nắm cửa mở thử thì thấy cửa chỉ đóng chứ không khóa trái, thế là quả quyết đi vào.
Trong phòng không quá tối, trong phòng bật đèn ngủ nhỏ, cửa sổ sát đất cũng không kéo rèm, ánh nắng vàng dìu dịu từ bên ngoài ùa vào nhảy nhót trên thảm lông cừu mềm mại, khiến cả gian phòng như được dát lên một màn ánh sáng mông lung.
Toàn bộ nội thất bên trong đều được thiết kế màu trầm nam tính, đơn giản và thanh lịch.
Trên chiếc giường lớn màu đen, Hạ Văn Xuyên cả người buông lỏng, ghé đầu lên gối ngủ say.
Chăn mỏng đắp đến hông, phần trên để trần, nửa kín nửa hở, nhìn cực kỳ gợi cảm.
Hạ Miên Miên lắc đầu, thầm chấn chỉnh bản thân phải đứng đắn lên, đừng vì ham mê nhan sắc mà làm hỏng việc.
Sau khi làm công tác tinh thần xong xuôi, cô đến bên giường lớn, hét to:
“Anh, mau tỉnh dậy.”
Hạ Văn Xuyên lập tức giật mình tỉnh lại, hai mắt mở to nhìn về phía cô, nhưng mà ánh mắt mơ màng, rõ ràng chưa tỉnh táo, hồi lâu sau mới mở miệng, khàn khàn gắt:
“Vào đây làm gì?”
Hạ Miên Miên ngồi xổm xuống, úp sát mặt vào mép giường, đưa điện thoại di động đến trước mặt anh nói:
“Anh mau nhìn đi, chúng ta bị đưa lên tin tức giải trí rồi đây này.”
Hạ Văn Xuyên vừa tỉnh, mắt chưa thích ứng với ánh sáng, bị màn hình điện thoại di động của cô đột nhiên tấn công, lập tức quay đầu đi, đưa tay nắm chặt cổ tay cô, khó có khi giọng nói của anh không lạnh lùng, cao ngạo như thế, chỉ bất mãn càu nhàu:
“Miên Miên, đừng nghịch ngợm nữa.”
Hạ Miên Miên giật tay ra nói:
“Em không nghịch, an mau xem đi, Địch Tiêu Ngọc cho người chụp lén chúng ta, còn đưa lên các trang mạng, em cũng bị chụp vào khung hình rồi nè, anh không định quan tâm sao?”
Hạ Miên Miên xoay người nằm thẳng, nhéo nhéo mi tâm, hồi lâu mới ngồi dậy, tựa người vào đầu giường, kéo cao chăn, cau mày nhìn cô:
“Đưa đây.”
Hạ Miên Miên vội vàng đưa điện thoại cho anh, đồng thời ngồi lên giường, với tay mở tin tức sáng nay.
Hạ Văn Xuyên nhấp vào link, nhìn một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, hai người cách nhau rất gần, chất giọng trầm thấp của anh vang lên rõ ràng bên tai:
“Vừa uống sữa tươi??”
Hạ Miên Miên khó hiểu nói:
“Không có, sao thế ạ?”
“Có mùi sữa.”
Hạ Miên Miên: …
Cô không tin kéo áo mình hít hà một lúc, chỉ thấy mùi nước giặt thanh thanh mát mát mà thôi.
Hạ Miên Miên nhịn không được trêu chọc:
“Có phải anh ngủ không đủ nên xuất hiện ảo giác không?”
Hạ Văn Xuyên không thèm để ý đến cô, chuyên tâm đọc tin tức.
Anh xem rất cẩn thận, không bỏ sót chữ nào, còn thuận tiện xem mấy comment bên dưới, xong xuôi mới đưa lại cho Hạ Miên Miên, sau đó với tay qua tủ đầu giường lấy điện thoại của mình gọi cho trợ lý Phương, giao phó ngắn gọn:
“Phương Cần, dọn dẹp sạch sẽ tất cả tin tức về Địch Tiêu Ngọc, tôi và Miên Miên xuống ngay lập tức.”
Giao việc xong, anh liền cúp điện thoại, ném lại chỗ cũ, xoay người nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Hạ Miên Miên chờ đợi hồi lâu cuối cùng nhận về kết quả này, có chút không tiếp nhận nổi:
“Anh, chỉ… chỉ gỡ ảnh xuống? Chỉ thế thôi?”
Hạ Văn Xuyên ném chăn sang một bên, chân trần bước xuống giường đi đến nhà tắm, không mặn không nhạt nói:
“Vậy em muốn thế nào?”
Hạ Miên Miên đuổi theo, kích động nói:
“Địch Tiêu Ngọc là một cô ả tâm cơ, chỉ ăn cùng cô ta một bữa cơm đã bị cô ta xào nấu thành như thế.
Cô ta đang xâm phạm quyền riêng tư của nhà chúng ta, đáng nhẽ phải kiện cô ta mới đúng!! “
“Loại người thâm hiểm thế nên chặn số, block wechat, cả đời không nên giao thiệp.”
Hạ Văn Xuyên đi vào phòng tắm, vịn cửa, bình tĩnh nghe cô em gái nói xong, mới nhàn nhạt hỏi một câu:
“Nói xong chưa?” Hạ Miên Miên ngừng tạm, nuốt nước bọt đáp:
“Nói… xong rồi.” Hạ Văn Xuyên gật đầu:
“Rất tốt, nói xong thì đi học đi.”
Nói rồi, anh thuận tiện khóa trái cửa phòng tắm.
Hạ Miên Miên:...!
Đến trường, Hạ Miên Miên lại vụиɠ ŧяộʍ cầm điện thoại đọc các tin tức giải trí, chưa đầy 1 tiếng toàn bộ ảnh chụp Hạ Văn Xuyên và cô đã bị gỡ xuống, hẳn là động thái của Phương Cần, đúng là hiệu suất làm việc kinh người.
Nhưng mà chuyện này cũng đủ làm đám học sinh trong trường một phen chao đảo, bạn học đều cho rằng cô rất thân thiết với Địch Tiêu Ngọc, nhao nhao kiếm cô muốn nhờ xin chữ ký.
Hạ Miên Miên phiền đến muốn điên, kéo Bạch Tinh, Lê Hạ trốn đến rừng cây ít người biết đến sau trường.
Sau đó còn nước mắt lưng tròng cảm khái:
“Đột nhiên tớ cảm thấy, bị cô lập cũng không tệ, tối thiểu sẽ không bị người khác làm phiền.”
Bạch Tinh, Lê Hạ cũng chân chó thở dài theo.
“Lão đại, thực sự thì tớ cũng muốn xin chữ ký.”
Lệ Hạ cười hắc hắc hai tiếng, ngượng ngùng nói.
“Cậu cũng đu idol??”
Hạ Miên Miên ngạc nhiên hỏi.
Lệ Hạ kéo kéo tóc mái, có vẻ khó mở miệng:
“Thật ra là đàn anh đội trưởng đội bóng rổ bên khối đại học nhờ mình.”
Hạ Miên Miên:...!Bạch Tinh vỗ vỗ đầu Lê Hạ, nói:
“Đồ ngốc, giúp crush theo đuổi idol, cậu đần hả, thằng cha đó chỉ đang lợi dụng cậu thôi.
Tỉnh táo lên.”
Lê Hạ nhỏ giọng lầu bầu:
“Tớ cũng đâu phải là gì của anh ấy.”
Hạ Miên Miên khoát khoát tay, cắt ngang lời hai cô bạn siêu ồn ào:
“Chị ta chắc chắn sẽ không ký tên cho tớ, buổi hẹn hôm qua của chị ta và anh trai mình bị tớ phá tan nát, chị ta ghét tớ còn không hết, sao có thể ký tên cho tớ chứ.
Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Hai người kia nghe xong mặt nghệt ra, Bạch Tinh không hiểu hỏi:
“Chị ấy và anh cậu hẹn hò, tại sao cậu lại theo phá?”
Lê Hạ nói:
“Cậu không muốn chị ấy trở thành chị dâu cậu à?”
Hạ Miên Miên trợn mắt nói:
“Có quỷ mới muốn, tớ cực kỳ không thích chị ta.”
Bạch Tinh:
“Tại sao?”
Hạ Miên Miên thở dài, cô cũng không thể nói cho hai cô nhóc này biết Địch Tiêu Ngọc là một người phụ nữ độc ác, mưu mô ra sao, tương lai hại anh trai cô thê thảm đến nhường nào.
Ngay lúc cô đang vắt óc nghĩ lời giải thích thì Lê Hạ không hổ danh là người chị em tốt đã nghĩ thay cô lý do.
Lê Hạ nói:
“Tớ hiểu rồi, cậu không muốn có người cướp anh trai của cậu, cho nên mặc kệ đối tượng là ai, cậu đều không thích, đúng không.”
Bạch Tinh vỗ tay một cái lớn tiếng nói:
“Hạ Miên Miên ra là cậu đang ghen.”
Hạ Miên Miên: …
Mặc dù… Nhưng là… Thôi kệ mẹ đi, mấy đứa nhóc này đã nghĩ như thế vậy thì cứ để các bé ấy nghĩ vậy đi, cô cũng chẳng cần cố giải thích làm gì.
Mấy ngày sau, tin tức trên mạng liên quan đến việc Địch Tiêu Ngọc và Hạ Văn Xuyên hẹn hò nhanh chóng bốc hơi không dấu vết, Hạ Miên Miên cũng không để ý đến, kỳ thực mấy lần cô cố gắng dò hỏi ông anh, đều bị anh ta lấy cớ
“Trẻ con không cần biết”
để lấp liếm cho qua.
Sau đó, rất nhanh đã có sự việc khác hấp dẫn sự chú ý của cô.
Đỗ Tư Kỳ chuyển trường.
Lần đầu tiên đọc được tin tức này trong Group Hội Quý Sờ Tộc, Hạ Miên Miên còn không tin, về sau một bạn học thuật lại sự việc còn nói rõ ràng lý do Đỗ Tư Kỳ xin chuyển, mọi người mới dần dần tiếp nhận thông tin trong sự kinh ngạc và ngỡ ngàng.
Kỳ thực, chuyện này, khi vừa bắt đầu đã rất sơ hở, nếu có người để ý mà lần theo dấu vết sẽ dễ dàng phát hiện ra chân tướng.
Sau khi Hạ Miên Miên tổ chức bữa tiệc lớn tại nhà hàng cao cấp, Đỗ Tư Kỳ liền không nói chuyện cùng đám bạn thân hay theo sau cô ta nữa, nhìn ai cũng một bộ dạng đề phòng, hoàn toàn nghĩ mình đang bị tẩy chay.
Bạn học thấy cậu ta hành xử như một con nhím khó chịu, thì đương nhiên không muốn đến gần, cứ thế quên lãng một cô gái tên Đỗ Tư Kỳ.
Vì tình trạng này, mấy ngày sau Đỗ Tư Kỳ dứt khoát không đến trường, cũng không nói cho ai lý do cô ta không muốn đến trường.
Không bao lâu sau, trong group có bạn nói Đỗ Tư Kỳ đã chuyển trường.
Sau khi biết chuyện, phản ứng đầu tiên của Hạ Miên Miên chính là: Có phải Hạ Văn Xuyên đứng sau động tay động chân? Lớp 12 ban 1 - Group Hội Quý Sờ Tộc.
Bạn học A: Đỗ Tư Kỳ chuyển trường.
Nghe nói chuyển đến một trường cao trung phổ thông.
Bạn học B: Đột nhiên chuyển, hay tại vì trong lớp không ai nói chuyện với cậu ta?
Bạn học C: Nhưng là do cậu ta cứ cố ý tách rời tập thể, xa lánh bạn bè đó chứ.
Đồng học A: Không phải đâu.
Hình như là vì cậu ta có quan hệ gì đó với lời đồn đàn anh Sở bị bắt cóc đó.
Có người trong trường cung cấp chứng cứ vạch trần lời đồn vô căn cứ kia, sau đó có thông tin trên khối đại học vài anh chị nói tin đồn kia mình nghe từ Đỗ Tư Kỳ.
Bạn học N: Móa nghe drama thế.
Kể chi tiết coi.
…
Hạ Miên Miên lẳng lặng xem đám bạn thảo luận, im lặng thở dài, cô đột nhiên cảm thấy trong cuốn tiểu thuyết này, bất kể là ai, làm việc đều quá cực đoan.
“Đỗ Tư kỳ chuyển trường rồi, cậu không vui à?”
Bạch Tinh hỏi cô.
Hạ Miên Miên lắc đầu:
“Chả có cảm giác gì, mỗi người đều phải gánh chịu hậu quả cho hành vi mình gây ra, cho nên nhiều khi trước khi hành động, ta đều nên nghĩ một chút, tính toán một chút liệu việc mình sắp làm sẽ tạo ra hệ quả gì và mình có thể tiếp nhận được hay không?”
Bạch Tinh gật đầu:
“Cậu nói rất có lý.”
Một buổi chiều nọ, khi Hạ Miên Miên thu thập balo chuẩn bị về nhà, ngoài cửa đột nhiên có người gọi:
“Hạ Miên Miên ngoài cửa có người muốn gặp cậu, đang chờ ở cổng trường đó.” Hạ Miên Miên gật đầu, nghĩ thầm, vừa vặn tiện đường về, lái xe nhà cô chờ ngay ngoài cổng.
“Ai chờ tớ vậy?”
Hạ Miên Miên đeo balo, hỏi bạn học một câu.
“Không rõ, đối phương nhờ một bạn chuyển lời, hình như là một bạn nữ thì phải.”
“À.”
Hạ Miên Miên tạm biệt bạn học, chạy chậm ra ngoài cổng.
Vừa bước đến cổng trường, đã thấy xa xa dưới gốc đại thụ đối diện Đỗ Tư Kỳ mặc thường phục, tóc hất lên, tinh thần có vẻ không tốt lắm.
Hạ Miên Miên do dự một chút, nhưng vẫn đi qua:
“Cậu tìm tôi?”
Đỗ Tư Kỳ gật đầu, tiến lên một bước nói với cô:
“Mình tìm cậu là vì có việc muốn nhờ.”
Hạ Miên Miên ngẩn ra:
“Chuyện gì?”
“Cậu có thể bảo anh trai cậu đừng chèn ép công ty của ba mình nữa được không? Gia đình mình chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, căn bản không có thực lực đấu với anh cậu.”
“Lời đồn đại lần này mình thực sự xin lỗi cậu.
Mình đã biết sai rồi, cũng đã chuyển trường, về sau mình sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.
Nể tình chúng ta là bạn cùng trường bao năm nay, cậu có thể năn nỉ anh trai cậu dừng tay… Đừng…”
Rất nhanh Đỗ Tư Kỳ đã khóc nấc lên.
Hạ Miên Miên híp mắt:
“Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước cậu còn hành xử như thế? Khi cậu giúp kẻ khác reo rắc tin đồn hãm hại tôi, tại sao không suy nghĩ xem việc cậu làm sau này sẽ phải nhận hậu quả gì.”
Đỗ Tư Kỳ không ngừng lắc đầu, nước mắt lã chã rơi:
“Mình chỉ là, chỉ là… chị họ mình nói, muốn… muốn giáo huấn cậu một chút, không đến mức quá phận.
Trước kia cậu luôn quấn lấy đàn anh Sở, anh ấy thật sự cảm thấy rất phiền, từ chối cũng không từ chối được.”
“ Mình chỉ muốn giúp anh ấy xả giận, nhưng mình không nghĩ đến, hậu quả lại nghiêm trọng như vậy…”
Hạ Miên Miên cười lạnh, thực sự không muốn nghe cô nhóc này nói nhăng nói cuội nữa:
“Việc của cậu, tôi sẽ không giúp, cậu làm hại tôi, còn muốn tôi giúp cậu, trên đời làm gì có loại chuyện tốt như vậy.”
Nói xong, quay đầu muốn rời đi.
Đột nhiên Đỗ Tư Kỳ hét lớn:
“Chuyện tôi làm sai, cậu trả thù tôi là được, đừng nhằm vào ba mẹ tôi.”
Hạ Miên Miên cười khẽ:
“Việc này không phải tôi quyết định, cậu tìm tôi vô dụng thôi, có năng lực đi tìm anh trai tôi mà phân trần.
Vậy nhé.”
Lần này Hạ Miên Miên xoay người đi thẳng không quay đầu lại.
Hạ Miên Miên đã định liệu cô nhóc con này đương nhiên không có năng lực đi tìm anh trai cô cầu xin, nhưng điều cô không ngờ đến, người nào đó, có năng lực này, tỷ như --- Bạch Mông Lam.
Xe vừa tiến vào sân biệt thự, Hạ Miên Miễn đã mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện, chờ xe dừng lại hẳn, cô nhanh chóng mở cửa xuống xe, tập trung nhìn vào, thì thấy một thân váy trắng phiêu dật, xinh đẹp thoát tục, chính là cô nàng nữ chính Bạch Mộng Lam.
Giờ này Hạ Văn Xuyên chưa đi làm về, có lẽ cô nàng này cũng đoán ra, cho nên mới canh đúng thời điểm để đến.
Hạ Miên Miên quăng balo lên ghế, không khách khí hỏi:
“Tại sao chị lại đến đây?”
Dì Liên cũng có vẻ cực kỳ không chào đón Bạch Mộng Lam lại thấy Hạ Miên Miên đã trở về, có thêm đồng minh, vì vậy phấn khởi chạy đến bên cạnh cô, biểu thị: Hai dì cháu chúng ta cùng một chiến tuyến.
Thấy Hạ Miên Miên, Bạch Mộng Lam đặt cốc nước ép xuống bàn, cau mày nói:
“Người đến là khách, em nói chuyện thật chẳng có chút lễ phép nào.”
Hạ Miên Miên cười nhạo, tiến lên hai bước, dò xét nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, thản nhiên đáp:
“Được chủ nhà hoan nghênh mới là khách, không được chào đón nhưng cố ý xông vào, thì chính là tặc.
Tôi cần phải khách khí với tặc hay sao???”
Dì Liên đứng bên cạnh ngầm xoa tay cổ vũ:
“Nói quá hay.”
Bạch Mộng Lam trừng to mắt, không thể tin nổi đáp:
“Em, em, sao em có thể nói như thế? Ai là tặc, chị là bạn của anh em.”
“Bạn của anh tôi? Chị tự mình đa tình vừa thôi! Tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy anh tôi mỗi khi thấy chị đều cảm thấy vô cùng buồn nôn, vô cùng kinh tởm.
Chị sao có thể xứng làm bạn của anh tôi được?”
Dì Liên ngẩng đầu, ưỡn ngực, hùa vào:
“Đúng đó, nhân lúc Văn Xuyên còn chưa về, cô mau đi đi, miễn cho lát nữa khiến cậu chủ nhà chúng tôi tức giận.”
Bạch Mộng Lam bị hai dì cháu Hạ Miên Miên nói cho đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô ta đột ngột đứng dậy, tiến lên mấy bước đi đến trước mặt Hạ Miên Miên, cắn chặt răng, lạnh mặt nói:
“Em vừa nói cái gì? Buồn nôn?”
Hạ Miên Miên hất cằm, nghiêng đầu ngạo nghễ đáp:
“Đúng.
Chị không chỉ khiến anh tôi buồn nôn, mà chúng tôi nhìn thấy chị cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm, về sau tốt nhất chị đừng đến đây nữa…”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Miên Miên đột nhiên cảm thấy một bên má tê rần, “Ba” một tiếng, cái tát vang dội, mạnh mẽ trút xuống má phải của cô.
Hạ Miên Miên nhất thời không có phòng bị, bị đánh đến đầu chóng mắt hoa, Dì Liên bị dọa hét toáng lên:
“A!!! Cô dám đánh người.”
Hạ Miên Miên cảm thấy má nóng bỏng, châm chích, ngực bốc lên một trận lửa giận, đầu óc cô tỉnh táo dị thường, cô đứng thẳng người, nhướn mày, kéo mạnh cánh tay Bạch Mộng Lam, sau đó giơ tay lên dùng sức.
“BA” một tiếng, so với cái tát vừa rồi còn lớn hơn.
“Đây là trả lại cái tát vừa rồi của chị.”
Hạ Miên Miên nói.
Bạch Mộng Lam bị đánh đến mức kém chút nữa ngã sấp xuống sàn, nhưng lại bị Hạ Miên Miên dùng sức kéo lấy cánh tay, vừa ngẩng đầu lại thấy một cái tát khác từ trên cao giáng xuống.
“Ba” một tiếng.
Hạ Miên Miên tỉnh táo dị thường nói:
“Cái tát này tôi thay anh trai tôi đánh chị, anh tôi và chị sớm đã chả còn tí quan hệ nào nữa rồi, chị dựa vào cái gì mà luôn luôn tìm đến đây dây dưa với anh ấy, chị tự luyến thì tự đóng cửa mà tɦẩʍ ɖυ nhé, đừng cố cho cả cái thế giới này biết làm gì.”
Không ai quan tâm đâu.
“Có bệnh đúng không? Thế thì xéo đến bệnh viện mà tìm bác sĩ khám cho, tìm thuốc mà uống, đừng vác xác đến nhà chúng tôi nữa.”
Dì Liên đã cởi sẵn giày, định giương cung bạt kiếm đấu một trận sống mái với Bạch Mông Lam, nhưng nhìn hai đường quyền lưu loát của Hạ Miên Miên, bà yên lòng thở phào.
Bạch Mộng Lam đoán chừng bị tát đến choáng váng, mặt mũi phờ phạc đứng chết trân nhìn Hạ Miên Miên, hai mắt đỏ lên như sắp khóc.
“Các người… sao các người có thể đối xử với tôi như thế!!! Hu hu hu…”
Lúc này, bên ngoài cổng viện dừng hai chiếc xe, một chiếc là của Hạ Văn Xuyên, chiếc còn lại Hạ Miên Miên chưa từng thấy qua, nhưng nhìn cũng thấy khá sang trọng.
Hạ Văn Xuyên xuống trước, đen mặt đi vào trong thấy cảnh tượng hỗn chiến của ba người phụ nữ, ngẩn ra, lập tức bước nhanh đến.
Đi theo sau Hạ Văn Xuyên là một người đàn ông cao lớn khí chất, dung mạo rất đẹp.
Bạch Mộng Lan bụm mặt, vừa trông thấy anh chàng kia, lập tức khóc nấc lên:
“Tuấn An!!! Cô ta đánh em.”
Nói xong liền giằng khỏi tay Hạ Miên Miên, chạy nhanh về phía anh ta.
Người đến chính là nhân vật nam chính của truyện Sở Tuấn Án.
Sau khi nhìn khuôn mặt sưng húp của Bạch Mông Lam, trong nháy mắt anh ta nổi trận lôi đình, nhìn thẳng về phía Hạ Miên Miên, nghiêm nghị chất vấn:
“Ai? Ai đánh?”
Hạ Miên Miên cười lạnh nói:
“Tôi đánh!! Thì sao? Các người bị bệnh đúng không, tự nhiên chạy đến nhà người khác, động thủ đánh người, hiện tại nạn nhân còn chưa cáo trạng, hung thủ đã giả điên giả dại ăn vạ.
“
“Sao anh không hỏi chị ta xem, vì lý do gì tôi đánh chị ta?”
Bạch Mộng Lam:
“Em… Em ấy nói em ghê tởm, em tức không chịu nổi nên đánh em ấy, nhưng em ấy đánh lại em rất hung ác, không nương tay chút nào.”
Đám người: … Quả nhiên là có bệnh.
Hạ Văn Xuyên đứng bên cạnh Hạ Miên Miên, cúi đầu, đưa tay nâng cằm cô lên cẩn thận kiểm tra, phát hiện một bên mặt sưng tấy.
Hạ Miên Miên thấy chỗ dựa đã trở về, bắt đầu diễn:
“Anh hai, mau đuổi bọn họ đi, em không muốn thấy mặt bọn họ.
Em ghét đám người này.”
Hạ Văn Xuyên khoác tay lên trên vao cô, lạnh nhạt nhìn Sở Tuấn An:
“Không nghe thấy sao, còn chưa cút.”
Sở Tuấn An hung tợn nhìn anh,
“Chuyện hôm nay coi như sau, cái khác chúng ta sẽ từ từ tính sổ với nhau.”
Hạ Miên Miên lặng lẽ trừng mắt, nghĩ thầm đã sai lè còn muốn hăm dọa nhà họ sao? Chờ hai người kia rời đi Hạ Văn Xuyên mới quay sang nói với dì Liên:
“Nhà có thuốc tiêu sưng không? Dì lấy cho con bé đi.”
Dì Liên vội vàng gật đầu:
“Có có có, để tôi đi lấy.”
Dì Liên nói xong vội vàng chạy đi.
Hạ Miên Miên ngẩng đầu, nhìn anh trai, tranh công nói
“Chị ta đánh em một phát, em trả về cho chị ta hai cái tát, có phải vô cùng lợi hại không?”
Hạ văn xuyên dùng ngón tay cái xoa nhẹ gương mặt cô, không quá vui vẻ, nhàn nhàn “Ừ” một tiếng.
“Có phải xem rất xứng đáng được nhận thưởng không?”
----------------------------
1.
Sao Michelin, tiếng anh gọi là Michelin Star là chuẩn mực vàng của làng ẩm thực thế giới, đây danh hiệu cao quý nhất mà bất cứ nhà hàng nào cũng đều mơ ước.
Giải thưởng này được sánh ngang với giải Oscar trong điện ảnh hoặc giải Grammy trong âm nhạc.
Giải thưởng Michelin bao gồm 3 cấp bậc khác nhau (theo thứ tự từ thấp đến cao): 1 – 2 – 3 sao.
Tuy nhiên, cho đến ngày nay thì tiêu chuẩn chi tiết, cụ thể để đạt được sao Michelin thì vẫn không ai biết được nhưng với mỗi cấp độ sao thì chúng được phân định như sau: – Một sao Michelin có nghĩa là nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung.
– Hai sao Michelin dành cho nhà hàng có chất lượng nấu nướng xuất sắc.
– Ba sao Michelin nếu nhà hàng có phong cách ẩm thực đặc biệt, đạt đỉnh cao của ẩm thực.
(2) Bít tết (bắt nguồn từ từ tiếng Pháp bifteck /biftɛk/ trong tiếng Anh cũng thường được gọi ngắn gọn là steak), là một món ăn bao gồm miếng thịt bò lát phẳng, thường được nướng vỉ, áp chảo hoặc nướng broiling ở nhiệt độ cao.
(3) 7 CẤP ĐỘ BEEFSTEAK 1.
Raw – Thịt sống: Bít tết mức độ Raw là loại bít tết bò sống hoàn toàn (nghĩa là loại bít tết này chưa qua chế biến hay nấu nướng).
Cách chế biến món này thường là: thịt bò sống băm nhuyễn, sau đó ướp thịt với một chút muối, tiêu và cũng có thể cho thêm hành hay lá thơm, cuối cùng trộn thịt với lòng đỏ trứng gà.
2.
Blue rare – Thịt chín 10%: Bít tết bò Blue Rare là loại bò bít tết ngon được chế biến với độ chín của thịt là 10%.
Cách chế biến loại bít tết này là mỗi mặt của miếng thịt sẽ được áp chảo hay nướng trên vỉ tầm 30 giây, khi đó bên ngoài của thịt sẽ hơi bị cháy xém, còn bên trong của bít tết vẫn còn sống.
Để kíƈɦ ŧɦíƈɦ hương vị của món ăn và cũng giúp cho nhiều người không ăn quen thịt sống thì bạn có thể vắt thêm chanh hoặc dùng cùng sốt tiêu xanh 3.
Rare – Thịt chín 25%: Loại bít tết Rare được chế biến với mức độ thịt chín là 25%, mức độ này có phần nhỉnh hơn với mức độ Blue Rare một chút.
Cách chế biến bít tết ở mức độ này là 2 mặt của miếng thịt được áp chảo hay nướng vỉ tầm 2 phút, mặt ngoài của miếng thịt có phần hơi cháy xem, phần thịt bên trong thì hơi ấm những vẫn đỏ tươi.
Để món bít tết được ngon hơn thì bạn nên chọn những miếng thịt có độ dày khoảng 1 đốt tay.
4.
Medium rare – Thịt chín 50%: Mức độ này của bít tết là sự cân bằng sữa thị sống và thịt chín.
Cách để chế bến món ăn này là mỗi mặt của miếng thịt được áp chảo hay nướng trong tầm từ 3 phút.
Bên ngoài của miếng thịt hơi cháy xém, bên trong thịt có màu đỏ hơi hồng chứ không còn là đỏ tươi như các cấp độ trên.
5.
Medium – Thịt chín 75%: Bít tết ở mức độ Medium với phần thịt được chế biến chín 75%.
Cách chế biến bít tết ở mức độ này là mỗi mặt của miếng thịt được áp chảo hay nướng với thời gian tầm 4 phút.
Mặt ngoài có miếng thịt sẽ hơi cháy xém và bên trong của miếng thịt có màu hồng nhạt, thịt vẫn giữ được độ mọng và vị ngọt của thịt.
6.
Medium well – Thịt chín 90%: Medium Well là loại bít tết được chế biến với phần thịt chín 90%.
Cách chế biến bít tết ở mức độ Medium Well thì mỗi mặt thịt được áp cháp và nướng trong vòng 5 phút.
Thịt bên ngoài có màu rám nâu, bên trong thì có màu hồng nhẹ.
7.
Well done – Thịt chín 100%: Bít tết ở mức độ Well Done là loại bít tết chín hẳn.
Thịt được áp chảo sau 6 phút nhưng vẫn giữ được độ mềm, độ ngọt của thịt chứ không bị quá khô.
(4) “Dưa” theo thuật ngữ CBIZ là chỉ những tin đồn (rumor).
Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt.
(5) Đoàn đội: đội ngũ nhân viên của ngôi sao, phụ trách việc tìm kiếm tài nguyên, đàm phán thương vụ, marketing tác phẩm, hay đơn giản là làm trợ lý đi theo chăm sóc cho họ.
(6) Sao tác couple/xào couple (cp): tạo hiệu ứng cặp đôi cho hai người bất kỳ bằng cách “soi” và tung hint những cử chỉ, hành vi thân thiết của họ, khiến khán giả tưởng rằng họ có tình cảm thật với nhau.
Ngày nay việc sao tác rất phổ biến, đặc biệt trong tuyên truyền phim ảnh.
À THÌ TÔI BIẾT THỪA LÀ THỂ NÀO TRUYỆN CŨNG UP VÀO ĐÊM NÊN NGƯỢC NHAU TÍ THÔI _BRANDY :)
(7) Wibu: Wibu là thuật ngữ ám chỉ những người Việt Nam hâm mộ anime, manga và văn hóa Nhật Bản quá mức.
Nó được sử dụng để phân biệt giữa những người hâm mộ thông thường và những người hâm mộ đến mức cuồng.
Hoặc từ này dùng để nói những người chẳng am hiểu gì về Nhật Bản và văn hóa Nhật Bản nhưng tự nhận bản thân là có hiểu biết và thích thể hiện một cách quá lố..
Danh Sách Chương: