Đó là khu vực riêng tư của hai anh em họ, bình thường không được cho phép thì không ai được bén mảng đến, chỉ khi cần dọn dẹp dì Liên mới cho người làm lên.
Lầu 1 có ba gian phòng, dì Liên ở một gian, hai gian còn lại là phòng dành cho khách, vừa vặn sắp xếp cho hai mẹ con Tần Nguyệt mỗi người một phòng.
Tần Nguyệt ngồi bên giường, sờ sờ chăn đệm thơm tho, có chút cảm thán:
“Thật tốt.
Thật thoải mái.
Về nước đúng là tốt, những năm này ở nước ngoài cuộc sống trôi qua quá mệt mỏi.” Dì Liên vừa đổi xong màn cửa, nghe thấy vậy, thoáng dừng tay, lên tiếng an ủi:
“Thời gian khổ cực khi xưa cứ quên hết đi.
Trở về là tốt rồi, hiện tại Văn Xuyên có thế lực rất lớn, nhất định có thể cho hai người một cuộc sống an nhã, an nhiên.”
Tần Nguyệt thở dài:
“Hy vọng thế.
Những năm nay dì cũng vất vả nhiều rồi, chị gái tôi mất sớm, toàn bộ việc chăm sóc hai anh em Văn Xuyên đều do dì cáng đáng, đúng là không dễ dàng.”
“Không thể nói vậy, có thể chiếu cố hai đứa nhỏ là phúc đức kiếp trước tôi tu luyện mới được, nếu không phải năm đó phu nhân nhân từ, bao dung thu lưu tôi, chắc giờ bà lão này còn đang lưu lạc đầu đường như cô hồn dã quỷ nào dám nghĩ đến khoảng thời gian hạnh phúc, ấm no như hiện tại.”
Nói lời, vành mắt dì Liên lại thoáng đỏ lên:
“Đáng tiếc ông trời có mắt như mù một người lương thiện, hiền hòa như phu nhân, lai… đi sớm như thế.” Tần Nguyệt cũng bùi ngùi theo, bất đắc dĩ thở dài.
Dì Liên nói thêm:
“Cô đừng lo lắng, cô là dì ruột của Văn Xuyên, cậu ấy chắc chắn sẽ hết lòng hiếu thuận, chăm lo cho cô.”
Tần Nguyệt gật gật đầu đáp:
“Đúng thế, đều là những đứa trẻ ngoan.
Miên Miên thì càng lớn càng đáng yêu.
Bình thường con bé thích gì? Ngày mai hai dì cháu ra ngoài nếu con bé đặc biệt thích món đồ gì, tôi sẽ mua tặng con bé.”
Dì Liên khoát tay nói:
“Cô có lòng là được rồi.
Miên Miên là đứa bé rất có chính kiến, những món đồ con bé yêu thích đều tự mình mua, người khác mua cho con bé lại không thích.
Còn về ăn mặc, đồ dùng thường ngày cũng có người phụ trách riêng rồi.”
Tần Nguyệt cười:
“Xem ra muốn lấy lòng cô cháu gái một chút cũng khó.” Dì Liên cười nói: “Người xưa nói con gái thì nên nâng niu chăm sóc như công chúa nhỏ, có lẽ Văn Xuyên cũng nghĩ vậy.” Tần Nguyệt gật gật đầu:
“Miên Miên đúng là rất may mắn.”
Hôm sau, Hạ Miên Miên đặc biệt đặt chuông đồng hồ đúng giờ xuống đưa Tần Nguyệt đi gặp bạn.
Mặc dù cô có chút không ưa nổi Tần Đông nhưng vẫn muốn thân thiết với dì nhỏ Tần Nguyệt, dù sao bà cũng là trưởng bối của hai anh em Hạ gia.
Trên đường đi, Hạ Miên Miên hỏi bà:
“Dì nhỏ dì nghỉ ngơi hai ngày đã đỡ Jet lag (2) chưa?”
Tần Nguyệt cầm tay cô, vỗ về nói:
“Mặc dù mới về nhưng tâm tình dì rất tốt, con lại nhiệt tình, dì Liên thì chăm lo chu đáo cho nên không cảm thấy mệt mỏi lắm.”
“Con nhìn anh Đông còn không dậy nổi.
Có vẻ chưa thích ứng được.” Hạ Miên Miên nói.
Tần Nguyệt cười:
“Không phải không dậy nổi, mà thằng nhóc đó không muốn ra ngoài với dì.
Vẫn là Miên Miên nhà chúng ta ngoan nhất.”
Hạ Miên Miên cười, đáp:
“Bạn của dì là ai vậy ạ? Nam hay nữ?”
“Một đại mỹ nữ.”
Tần Nguyệt đáp:
“Chờ chút gặp con sẽ biết, cô ấy là một người rất tốt, lại xinh đẹp, thông minh.”
Mười mấy phút sau, Hạ Miên Miên đến quán ăn mới biết người bạn Tần Nguyệt háo hức đến gặp chính là người kế thừa duy nhất của Chu Thị - Chu Khả Nhi.
Hạ Miên Miên chỉ có thể thàm cảm khái một câu:
Thế giới này đúng là nhỏ thật.
Trước đây mấy ngày cô còn ngồi đoán già đoán non Chu Khả Nhi có dung mạo ra sao, vậy mà hôm nay đã lập tức được nhìn thấy tận mắt.
Quả nhiên là một người phụ nữ diễm lệ, sắc sảo.
Dáng người mảnh mai, tinh tế, cổ thiên nga đẹp đẽ, hoàn mỹ, đặc biệt khuôn mặt rất nhỏ, ngũ quan tinh xảo đài các, khi cười lên còn thấy một đôi má lúm đồng tiền tươi tắn, hoạt bát.
Đây chính là người muốn liên hôn với Hạ Văn Xuyên trong lời đồn.
Nhưng mà xem thái độ của Hạ Văn Xuyên có thể thấy là không có chuyện này mà chỉ hoàn toàn là suy đoán của người ngoài thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy chân thân thật sự của Chu Khả Nhi, Hạ Miên Miên không thể không thừa nhận: Người phụ nữ này quả thực đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.
Sự thật này khiến Hạ Miên Miên có chút buồn bực.
Chu Khả Nhi và Tần Nguyệt đã lâu không gặp, vừa ngồi xuống lập tức chuyện trò không ngừng.
Từ trong lời của hai người, Hạ Miên Miên nắm bắt được vài thông tin mấu chốt.
Tần Nguyệt sở dĩ quen Chu Khả Nhi bởi vì thời gian Chu Khả Nhi ở nước ngoài, Tần Nguyệt đã làm quản gia cho cô ấy hai năm, cho nên tình cảm của hai người tốt vô cùng.
“Chị Nguyệt, đây là em gái của Hạ Văn Xuyên đúng không?”
Chu Khả Nhi mặc một chiếc váy liền màu cánh sen, ưu nhã ngồi, từ nụ cười, thần thái đều vô cùng đoan trang, ôn nhu.
Hạ Miên Miên bị điểm tên, liền ngẩng đầu nhìn cô ta một cái.
Bị cái nhìn lạnh buốt của Hạ Miên Miên chiếu thẳng, Chu Khả Nhi không nhịn nổi cười nói:
“Sao chị cảm thấy em không thích chị lắm nhỉ?”
Tần Nguyệt cũng cảm thấy hiếu kỳ, hỏi: “Hai người trước đây đã gặp nhau rồi à?”
Chu Khả Nhi lắc đầu:
“Đây là lần đầu tiên, nhưng mà em đoán cô bé có địch ý với em đến thế, khả năng vì một số lời đồn bên ngoài.”
“Lời gì?”
Tần Nguyệt truy vấn.
“Thì là em và Hạ Văn Xuyên sắp kết hôn.”
Chu Khả Nhi nói xong, chính bản thân cũng không nhịn nổi cười rộ lên.
Giọng nói của cô êm ái, dịu dàng, khi cười lên rất êm tai.
Tần Nguyệt kinh ngạc che miệng, vội hỏi:
“Thật sao? Hai nhà Chu Hạ muốn thông gia?”
Chu Khả Nhi nhíu mày, không trực tiếp trả lời bà, mà quay sang nhìn Miên Miên:
“Em gái, em thấy sao? Anh trai em có thể kết hôn với chị được không?”
Hạ Miên Miên không hề nghĩ ngợi, quả quyết nói: “Không.”
Chu Khả Nhi tò mò hỏi: “Vì sao?”
Hạ Miên Miên: “Vì tôi không đồng ý.”
Tần Nguyệt: …
Chu Khả Nhi: …
Hai người ngẩn ra một lúc, Tần Nguyệt không thể tin nhìn Hạ Miên Miên:
“Con bé này thật là, hôn sự của anh trai con cũng cần con đồng ý hay sao?”
Hạ Miên Miên uống một ngụm trà xanh nói:
“Mặc kệ hai người tin hay không tin, chỉ cần con không đồng ý, ai anh ấy cũng không lấy.”
Chu Khả Nhi híp mắt cười: “Thú vị đấy.”
Sau đó Chu Khả Nhi uyển chuyển lái sang vấn đề khác, hoàn toàn không nhắc lại việc thông gia thêm lần nào nữa, Hạ Miên Miên cũng phối hợp ngoan ngoãn ngồi ăn, thi thoảng lại liếc nhìn trộm Chu Khả Nhi.
So với Bạch Mộng Lam giả vờ giả vịt, vị tiểu thư Chu gia này thẳng thắn, chân thực hơn nhiều, tính cách cũng phóng khoáng, cởi mở là dáng vẻ mà một tiểu thư nhà hào môn chân chính nên có.
Mặc dù vừa rồi ở trước mặt hai người này cô còn ưỡn ngực lớn tiếng tuyên bố nếu cô không đồng ý, anh trai nhất định không cưới người nào.
Nhưng nhìn cô gái ưu tú như Chu Khả Nhi, trong lòng không tránh khỏi ghen tuông.
Chu Khả Nhi quả thực là một cô gái hoàn hảo, không những tính cách tốt mà gia cảnh cũng tốt, đừng nói đến nam giới, cả nữ giới cũng đem lòng mến mộ.
Ăn sáng xong, Chu Khả Nhi còn có việc, nên tạm biệt hai dì cháu rồi rời đi.
Tần Nguyệt hỏi Hạ Miên Miên có muốn dạo chơi xung quanh khu này không, Hạ Miên Miên cự tuyệt.
Hiện tại tâm tình cô không tốt, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
Hai ngày ở chung, Tần Nguyệt phát hiện Hạ Miên Miên là một đứa bé nhìn thì rất dễ nói chuyện, nhưng thật ra rất khó thân thiết, không khỏi có chút nhụt chí.
Về đến nhà Hạ Miên Miên đi thẳng lên lầu ba, đến giờ cơm trưa cũng không xuống, mà nhắn dì Liên mang đồ ăn lên phòng cho mình.
Tần Nguyệt lo lắng, tự trách bản thân sáng nay không nên mang Hạ Miên Miên ra ngoài cùng.
Trong lúc ngủ trưa, Hạ Miên Miên mơ màng nghe thấy thư phòng sát vách có tiếng động.
Cô không khỏi ngẩn người, bởi vì bình thường không ai dám tự ý lên đây.
Ban ngày cô cũng rất ít khi đóng cửa.
Chẳng lẽ dì Liên lên quét dọn vệ sinh? Nghị vậy, cô nhanh chóng xuống giường, choàng áo khác, chạy sang thư phòng xem xét, vừa thấy người tới, lập tức tái mặt.
“Tần Đông, tại sao anh lại ở trong thư phòng của tôi?”
Hạ Miên Miên lạnh lùng chất vấn.
Tần Đồng đang ngồi chính giữa bàn lật từng trang sách, thấy Hạ Miên Miên đến, thì thoải mái cười nói:
“Ở dưới lầu chán quá nên lên tìm vài cuốn sách để đọc.
Phòng lầu hai bị khóa hết rồi, cho nên anh lên lầu ba xem.” Hạ Miên Miên thở dâu, đè ép lửa giận:
“Dì Liên không dặn anh không cho phép lên lầu hai và lầu ba sao?”
Tần Đông qua loa đáp:
“Có nói, nhưng không phải đó là quy củ dành cho đám người hầu sao?”
Cái cách lý giải này từ đâu ra vậy, ngay cả từ “Đám người hầu”
anh ta cũng nói ra miệng được.
Hạ Miên Miên cười lạnh:
“Anh sai rồi, đó là quy củ lập ra cho tất cả mọi người.
Hiện tại anh biết rồi đó, mời anh ra khỏi đây.”
Tần Đông nhíu mày, sắc mặt không được tốt cho lắm, anh ta cầm cuốn sách trên tay ném mạnh xuống bàn, lầu bầu nói:
“Nhà em sao lắm quy củ thế? Xem thường người khác chứ gì? Còn nói là người thân này nọ.
Cả sách còn không cho mượn? Thân thiết cái khỉ gì chứ?”
Hạ Miên Miên híp mắt:
“Tôi mặc kệ người thân hay không thân, anh không được sự cho phép của tôi tự tiện lên lầu đó là không đúng.”
Cô ngủ trưa không đóng cửa, nếu anh ta có ý đồ xấu thì sao? “Em…”
“Ồn ào cái gì thế?”
Một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến, nghe thấy thanh âm này Hạ Miên Miên lập tức trợn mắt, nhìn thẳng về phía phát ra âm thanh.
Ngoài cửa lớn, thân hình cao to của Hạ Văn Xuyên chậm rãi xuất hiện.
“Anh…”
Giọng Hạ Miên Miên thoáng run rẩy, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, không phải nói hai ngày nữa mới xong việc à? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở nhà?
Hạ Văn Xuyên đi về phía cô, vừa nhận ra trong thư phòng còn có một tên con trai khác thì lập tức nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Tần Đông:
“Sao cậu lại ở đây?”
“Văn…Anh… Anh Văn Xuyên.
Em là Tần Đông.”
Tần Đông tiến lại phía anh, cười cười chào hỏi.
Hạ Văn Xuyên lạnh lẽo nhìn cậu ta, thanh âm lăng lệ như muốn gϊếŧ chết người:
“Không cần biết cậu là ai.
Cút.”
Tần Đông: …
Thấy tên nhóc do dự, Hạ Văn Xuyên bồi thêm câu nữa: “Còn chưa cút.”
Giọng nói và khí thế của anh quả thực khiến người ta cảm thấy áp bách.
Tần Đông bị dọa đến nỗi rụt cả cổ, mải móng chạy thục mạng xuống lầu.
Chờ Tần Đông rời đi, Hạ Miên Miên mới thở phào, ngẩng đầu nhìn Hạ Văn Xuyên, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị anh bế bổng lên.
Hạ Miên Miên giật mình, hai chân vòng quanh eo anh, tay níu chặt cổ Hạ văn Xuyên, nhìn thẳng đôi mắt sâu hút hút, của đối phương, thì thầm gọi
: “Anh hai?” Hạ Văn Xuyên không đáp, lập tức xoay người, đặt lưng cô lên vách tường, hung hăng hôn xuống…
1.
Luật bóng rổ 3×3 – Luật thi đấu bóng rổ nửa sân.
Hay còn gọi là bóng rổ nửa sân 3 người
2.
Jet lag còn được gọi là hội chứng thay đổi múi giờ xảy ra khi mọi người di chuyển nhanh qua các khu vực chênh lệch múi giờ và gây ra các rối loạn giấc ngủ, mệt mỏi,..
Đó là một tình trạng sinh lý do sự gián đoạn trong nhịp sinh học của cơ thể, còn được gọi là đồng hồ sinh học..
Danh Sách Chương: