Mà Hạ Miên Miên nhớ rõ dì Liên từng nói, số Tần Nguyệt vất vả, bị chồng bạo hành, nguồn kinh tế chủ yếu đều do Hạ Văn Xuyên hỗ trợ.
Với điều kiện như thế, tại sao người này lại tặng cho cô nhiều món quà đắt tiền, quý giá như thế?
Muốn lấy lòng cô sao? Nhưng Tần Nguyệt là dì ruột của Hạ Văn Xuyên, thấy bà nghèo túng, cơ cực chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ mặc.
Theo lý bà đâu cần tìm cách lấy lòng cô em gái của anh, lại còn không phải em gái ruột.
Hạ Miên Miên nhất thời không nghĩ không thông, nhưng thịnh tình khó chối từ vì vậy bối rối nhận lấy đống quà, chờ Hạ Văn Xuyên trở về sẽ nói lại việc này với anh.
Rất nhanh dì Liên đã làm xong bữa sáng, Hạ Miên Miên cầm đồ của người ta, đương nhiên cảm thấy mình phải có ý tứ một chút, vì vậy nhanh chóng ăn hết điểm tâm, xong xuôi nhanh chóng rửa mặt mũi, thay quần áo đưa Tần Đông đi xung quanh dạo một vòng.
Tần Đông nhìn Hạ Miên Miên còn không tình nguyên hơn cả mình, đi đến trong vườn bèn hỏi:
“Ở gần đây có sân bóng rổ không?”
Hạ Miên Miên nhớ dì Liên thường ra khu quảng trường gần đây thể dục cùng hội người già, đoán chừng chỗ đó sẽ có sân bóng rổ, vì thế gật gật đầu nói:
“Có, anh muốn chơi à? Ok.
Em dẫn anh đi.”
Tần Đông gật gật đầu, quay người trở về phòng, không bao lâu đã thay 1 bộ quần áo thoải mái, đồng thời cầm theo một trái bóng rổ.
Tần Đông rất cao, ước cùng phải hơn 1m8, ngũ quan không quá đẹp, còn có phần hơn thôi, nhưng tổng hợp lại thì tương đối hài hòa.
Thời điểm an an tĩnh tĩnh nhìn có nét lạnh lùng, trầm ổn, rất nam tính.
Hạ Miên Miên nhịn không được khách quan đánh giá: Nhưng mà xét về giá trị nhan sắc thì kém xa Hạ Văn Xuyên.
Sau khi ra khỏi nhà, Hạ Miên Miên kinh ngạc phát hiện ra một điều thú vị.
Tần Đông ở ngoài khác hẳn khi ở nhà.
Lúc có mặt mọi người anh ta tương đối ngại ngùng, không thích nói chuyện, mọi việc đều để mặc Tần Nguyệt định đoạt, nhưng sau khi ra cửa, tên này rõ ràng hoạt bát hơn rất nhiều, vừa đập bóng rổ và vui vẻ giao lưu, chào hỏi mấy người trong khu nhà.
“Anh rất thích bóng rổ nhỉ?”
Hạ Miên Miên không mặn không nhạt hỏi.
Tần Đông nhếch miệng cười với cô, lộ ra hàm răng trắng bóng:
“Từ nhỏ anh đã thích rồi, em thì sao? Em thích chơi bóng rổ hay môn thể thao nào không?”
Hạ Miên Miên lắc lắc đầu:
“Em không có năng khiếu vận động cho lắm, nhưng mà em biết ở khối đại học có đội bóng rổ rất lợi hại, anh có thể tham gia.”
Tần Đông nhíu mày:
“OK.
Khi nào anh tham gia đội em nhớ đến xem anh đánh bóng nhé.”
Hạ Miên Miên thầm nghĩ: Nhưng tôi không thích bóng rổ, tại sao phải đi xem anh thi đấu chứ? Nhưng theo phép lịch sự, cô vẫn gượng cười đáp:
“OK.”
Tần Đông cười làm tư thế highfive, Hạ Miên Miên do dự một lát cuối cùng vẫn giơ tay vỗ một cái.
Loại nhiệt tình thái quá này khiến cô có chút không thoải mái.
“Khi nào anh Văn Xuyên về thế?”
Tần Đông chủ động hỏi chuyện.
Hạ Miên Miên cũng không biết tại sao, nhưng cứ nghe thấy người khác nhắc đến cai tên này tim cô lại lơ đãng run lên nhè nhẹ.
“Khoảng hơn 1 tuần nữa, nếu không có gì phát sinh.”
“Anh Văn Xuyên có chơi bóng rổ không? Chờ anh ấy về, muốn chơi cùng anh ấy mấy trận.”
Tần Đồng giơ tay ném bóng, động tác cực kỳ uyển chuyển, nhẹ nhàng và chính xác, khuôn mặt nam tính thoáng cười nhìn cũng khá đẹp trai.
“Em không rõ, lúc đó anh thử hỏi anh ấy xem.”
Hạ Miên Miên đáp.
Hai người đi đến sân bóng rổ, Tần Đông không cần làm nóng người, hay giãn cơ, nhanh chóng chạy đến khung ném bóng, vươn tay làm tư thế Lay-up (3), chuẩn xác ném vào rổ.
Chân tay anh ta dài, mỗi động tác đều vô cùng nước chảy mây trôi, cực kỳ cool ngầu, đúng là dân thể thao chuẩn.
Nhưng mà Hạ Miên Miên không thích bóng rổ, đứng nhìn một hồi là chán, quay người đến khu vui chơi của trẻ con cách đó không xa.
Ở đây có hai cái xích đu, trời khá nắng chẳng có đứa trẻ nào chơi ở đây cả, cô bèn tùy tiện chọn một cái ngồi xuống.
Đã nhiều năm Hạ Miên Miên không ngồi xích đu, cũng không dám đu đưa, chỉ đơn giản ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đúng lúc này điện thoại reo lên, cô rút ra, là Hạ Văn Xuyên gọi video đến.
Cô im lặng vài giây mới nhấn nút nhận.
Bên kia màn hình, Hạ Văn Xuyên vừa tắm xong, nửa thân trên để trần, tay cầm khăn lông lau tóc.
Mấy lần gọi cho cô đều bị cô nhóc này từ chối nhận cuộc gọi, Hạ văn Xuyên cũng nóng lòng, cứ có thời gian rảnh là gọi cho cô.
Không ngờ hôm nay cô lại nhận điện, chính anh cũng cảm thấy bất ngờ.
“Sao thế, hết giận rồi?”
Anh hỏi.
Vốn tính chờ trở về sẽ tính sổ cẩn thận với Hạ Miên Miên, nhưng hôm nay cô nhóc này lại ngoan ngoãn nhận điện thoại của anh, cho nên Hạ Văn Xuyên nhân từ, bao dung quyết định tha thứ cho cô những lần trước cố tình không nghe máy.
Hạ Miên Miên nhíu mày:
“Em tức gì? Anh kết hôn hay không liên quan gì đến em?”
Lời lẽ chua ngoa toàn mùi dấm như thế mà còn già mồm nói không giận.
Hạ Văn Xuyên cong môi, đi đến bên giường ngồi xuống, dịch hướng ống kính.
Một giọt nước chưa kịp lau khô từ trên cổ, thuận theo đường vân da rõ ràng chậm rãi chảy xuống.
Hạ Miên Miên biết thừa anh cố ý, nhưng ánh mắt không tự chủ chạy theo giọt nước kia.
Đột nhiên Hạ Văn Xuyên lên tiếng:
“Anh kết hôn hay không, em là người quyết định cuối cùng, sao lại không liên quan được?”
Hạ Miên Miên hiểu ý tứ trong lời nói của anh, nháy mắt tim đập, má hồng, bối rối nói:
“Anh có thôi đi không.” Nghĩ nghĩ lại hỏi thêm:
“Anh có chuyện gì à?”
Lúc này anh mới chịu nghiêm túc nói chuyện chính:
“Dì nhỏ đến?”
“Vâng.
Vừa đến.”
Hạ Miên Miên đáp.
Hạ Văn Xuyên không mặn không nhạt nói:
“Vui thì chiêu đãi, không thích thì để dì Liên tiếp, hai ngày nữa anh về.”
Hạ Miên Miên gật gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, màn hình của Hạ Miên Miên rung dữ dội, tiếp đó là tiếng hét chói tai của co.
Sắc mặt Hạ Văn Xuyên lập tức tối sầm, trợn mắt, nghiêm nghị hỏi:
“Miên Miên.
Sao thế?’’
Ống kính đung đưa liên tục, còn thi thoảng xuất hiện mặt của một cậu trai xa lạ.
Lần đầu tiên Hạ Văn Xuyên có ý nghĩ mãnh liệt muốn đập nát điện thoại, nhưng lại không làm gì được chỉ có thể bất lực nhìn màn hình bên kia chao đảo một lúc.
Vài phút sau biên độ lắc lư dần chậm lại, Hạ Miên Miên cũng lấy lại bình tĩnh, lúc này anh mới nhìn rõ tình hình bên kia.
Tần Đông vịn dây thừng, cười nói:
“Miên Miên ra em sợ đu dây? Ha ha ha…”
Hạ Miên Miên im lặng hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Anh Đông, cho em xuống.”
Tần Đông nhìn màn hình điện thoại, thoáng sửng sốt, tò mò hỏi:
“Em đang call video à? Bạn trai em sao?”
Hạ Miên Miên từ từ leo xuống khỏi xích đu, đáp:
“Anh em.”
Tần Đông nghe xong, nhanh chóng tiến lên, chen mặt đến trước màn hình, khuôn mặt dán sát vào một bên má Hạ Miên Miên, cười tươi roi rói nói:
“Anh Xuyên, đã lâu không gặp.”
Sắc mặt Hạ Văn Xuyên triệt để đen như đít nồi.
Một lát sau kết thúc video, ánh mắt hung ác không giấu nổi, anh nắm chặt điện thoại trong tay, đứng dậy đi ra phòng khách.
Sau một ngày làm việc quần quật, Phương Cần đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì nghe tiếng gõ cửa, liền vội vàng chạy ra mở.
“Hạ tổng?”
Hạ Văn Xuyên trầm giọng ra lệnh:
“Tất cả lịch trình còn lại xúc tiến nhanh chóng, hoàn thành trong ngày mai.
Ngày kia về nước.”
Phương Cần: … Móa, công việc trong 3 ngày dồn vào giải quyết trong một ngày? Hạ Tổng anh bị điên rồi hả????
Đương nhiên Phương trợ lý chỉ dám đau khổ gào thét trong lòng..
Danh Sách Chương: