• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai anh em đi vào phòng khách, dì Liên đã tìm được thuốc mỡ và tăm bông.

Thuốc này có thành phần Đông y, màu vàng đất, mùi hơi gắt.

Hạ Miên Miên không chịu, nấp sau lưng Hạ Văn Xuyên, quả quyết cự tuyệt:
“Con không muốn thoa cái này đâu.”
Hạ Văn Xuyên nhìn tuýp thuốc trong tay dì Liên, cũng nhíu mày, nhăn nhó nói:
“Nhà có túi chườm đá không? Dì cho con bé dùng túi chườm lạnh là được mà.”
Hạ Miên Miên liên tục gật đầu.

Cái này thì được.

Thế là dì Liên rất nhanh đã đi lấy túi chườm đá.

Hạ Miên Miên ngồi trên sofa cẩn thận áp vào mặt, khuôn mặt nhăn lại, không nhịn được phàn nàn:
“Đau quá đi mất lực tay của bà Bạch Mộng Lam này lớn thật, cho chị ta hai cái tát nghĩ kiểu gì vẫn thấy lỗ.”
Đáng nhẽ dứt khoát cho bà ta ăn hẳn ba cái mới đúng.

Hạ Văn Xuyên đút tay túi quần, mặt không đổi nói:
“Gặp phải loại người tâm thần như vậy thì tự giác tránh xa ra.”
“Tránh gì cơ, đây là nhà chúng ta, tại sao phải tránh chứ?”
Hạ Miên Miên mất hứng nói:
“Nhưng mà hôm nay bà điên đó chạy sang nhà mình, hẳn là bởi vì chuyện của Đỗ Tư Kỳ?”
“Chắc thế.”
Hạ Văn Xuyên trả lời.

Hạ Miên Miên im lặng vài giây, nói với anh:
“Anh, việc của Đỗ Tư Kỳ coi như đã kết thúc, nhà chúng ta không cần so đo với họ nữa.”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh một tiếng, nói:
“Những việc này em không cần quan tâm, nhiệm vụ của em là làm sao cho khuôn mặt trở lại bình thường, lễ mừng thọ Địch lão gia sắp đến rồi.”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên thấy cô không có việc gì, quay người chuẩn bị lên lầu, thấy dì Liên bưng trái cây từ phòng bếp đi ra, liền gọi bà đến dặn dò:
“Sau này Bạch Mộng Lam đến, dì đừng để cô ta vào nhà, nếu cô ta kỳ kèo không chịu đi, thì trực tiếp báo cảnh sát.”
Dì Liên lập tức gật đầu:
“Được.

Dì biết rồi.”
Hạ Văn Xuyên đi lên lầu, dì Liên bưng nước trái cây cho Hạ Miên Miên:
“Ôi, tiểu báo bối của chúng ta, hôm nay mặt mày hốc hác hẳn đi rồi.”
Một tay Hạ Miên Miên cầm túi chườm, một tay khác nhận cốc nước, uống hai ngụm nói:
“Con không sao, tình hình này dù sao cũng là nhân họa đắc phúc, lúc đầu anh con nhất định không đồng ý cho con đến lễ mừng thọ Địch lão gia, nhờ việc hôm nay anh đã đồng ý rồi.

Kết quả không tồi.”
Dì Liên không hiểu, hỏi:
“Tại sao con nhất định phải đến thọ yến?”
“Đương nhiên vì có chuyện quan trọng không thể không đi.”
“Chuyện gì?”
Hạ Miên Miên nháy mắt:
“Không nói cho dì được.”
Dì Liên:
“Hừ.”
Ở thành phố này Địch gia cũng được coi là hào môn thế gia lâu đời, nhờ nắm bắt thời thế, không ngừng mở rộng kinh doanh đa ngành nghề cho nên đến hiện tại thế lực trong mảng kinh tế có thể một trong những ông hoàng về thương mại dịch vụ.
Địch Tiêu Ngọc mặc dù có cái tiếng là thiên kim tiểu thư nhà họ Địch, nhưng bản thân cô ta lại không phải thiên kim duy nhất, mà ba cô ta ở Địch Gia cũng không phải là đương gia.

Cho nên cô ta muốn đối phó với Sở thị nhất thiết phải bắt tay với Hạ Văn Xuyên.

Nếu hai người họ liên thủ, có thể nói là hổ mọc thêm cánh.

Địch Tiêu Ngọc nhìn thấy rõ lợi ích này, Hạ Văn Xuyên đương nhiên cũng sớm nhận ra.

Cậu thiếu niên Hạ Văn Xuyên sau 18 tuổi bị ép lớn lên trong 1 đêm, còn trẻ đã lãnh huyết vô tình, một lòng lao vào công việc, đặt báo thù lên trên mọi thứ.
Tất cả những gì có thể tính toán được, anh đều không bỏ sót, kể cả việc hôn nhân cũng chỉ là công cụ phục vụ mục đích báo thù mà thôi.


Chỉ cần có thể đạt được mục đích, dù có phải cưới người phụ nữ thâm hiểm, độc ác như Địch Tiêu Ngọc, anh cũng không có nửa điểm do dự.
Cho nên việc Hạ Miên Miên tưởng rằng mè nheo mà có thể phản đối được anh, Hạ Văn Xuyên cảm thấy đó là hành động vô cùng ngây thơ.

Anh có thể yêu thương, sủng ái em gái hết mực, nhưng sẽ không vì lời nói của em mình mà từ bỏ mục tiêu.

Hạ Miên Miên mặc một bộ lễ phục màu đen, hất mái tóc dài ra sau, chọn kiểm trang điểm tone trầm, màu nâu khói, chỉ có son môi màu đỏ thắm rạng rỡ như cánh hồng nhung, bộ dạng thành thục, ổn trọng lại có nét quyến rũ, nhìn qua không giống một cô bé nữ sinh 18 tuổi.

Lúc Hạ Miên Miên ôm tay anh trai nhà mình tiến vào đại sảnh hấp dẫn không ít ánh mắt của đám thanh niên.

Điều này khiến Hạ Văn Xuyên thoáng khó chịu, củ cải trắng nhà mình nuôi lớn, phải bảo hộ cẩn thận mới được, sơ sẩy một cái là bị lũ heo bên ngoài ủi đi mất.
Hạ Văn Xuyên biết mục đích cô em gái kiên trì đi theo cho bằng được.

Lập trường của con bé rất rõ ràng, không thích Địch Tiêu Ngọc, không muốn anh và cô tiểu thư Địch gia kia qua lại với nhau, cho nên con bé sẽ tìm mọi cơ hội phá hư chuyện của anh.

Nhưng mấy thủ đoạn nho nhỏ, đơn giản của đám con nít này trong mắt anh căn bản hoàn toàn vô dụng.

Anh đã tính toán xong hết quá trình tiếp theo sẽ ra sao, nên diễn biến thế nào, vì vậy trò trẻ con của Hạ Miên Miên hoàn toàn chẳng đáng quan tâm.

“Chờ một chút đừng có chạy lung tung.”
Hạ Văn Xuyên thấp giọng dặn dò.

Hạ Miên Miên ôm cánh tay anh, cũng học anh hạ thấp giọng, thầm thì:
“Anh yên tâm, đêm nay em chính là trang sức đính trên người anh.

Anh ở đâu, em ở đó.”
Hạ Văn Xuyên buồn cười liếc nhìn cô bé con một cái, rõ ràng không tin tiểu quỷ nhà mình sẽ ngoan ngoãn như vậy.

Nhưng Hạ Miên Miên xác thực tính toán hôm nay không rời anh nửa bước, tối nay cô tới đây, cốt yếu đấu khí với Địch Tiêu Ngọc, dù chết cũng phải giữa bằng được tấm thân xử nữ của ông anh trai.

Trong cuốn tiểu thuyết có nhắc đến, trong bữa tiệc mừng thọ đại lão gia nhà họ Địch, do uống quá chén, anh đành nghỉ lại khách sạn, trời xui đất khiến trong lúc không tỉnh táo đã phát sinh quan hệ giường chiếu với Địch Tiêu Ngọc.
Cho nên tối nay mục đích của Hạ Miên Miên chỉ có một nhất quyết không cho ông anh đụng đến một giọt rượu.

Nếu thực sự có uống say, cô cũng phải ở bên cạnh chiếu cố ông anh trai này, không cho anh ta và Địch Tiêu Ngọc có cơ hội phát triển bất kỳ mối quan hệ nào.

Kế hoạch đơn giản nhưng vô cùng hoàn hảo.

Địch lão gia có địa vị rất cao trên thương trường, ông ta giao thiệp rộng, đối tác làm ăn nhiều cho nên tất thảy tân khách đến dự hôm nay phần lớn đều có thân phận hiển hách, hoặc là hậu duệ nhà trâm anh thế phiệt, đương nhiên bao gồm cả Sở gia trong đó.

Cho dù sóng ngầm giữa các gia tộc vô cùng mãnh liệt, đấu đá không ngừng, nhưng bề ngoài vẫn phải duy trì thái độ hòa hảo, thân thiết.
Từ xa xa Hạ Miên Miên đã trông thấy Bạch Mộng Lam kéo tay Sở Tuấn An cùng xuất hiện, cô nhịn không được nguýt một cái, nhỏ giọng nói với Hạ Văn Xuyên bên cạnh:
“Anh đừng nhìn ra phía cổng bẩn mắt lắm.”
Vừa nói cô còn muốn vươn tay che mắt Hạ Văn Xuyên, nhưng chưa kịp hành động đã bị anh giữ chặt tay:
“Đừng nghịch nữa.”
Anh nhỏ giọng cảnh cáo, đồng thời liếc nhìn qua phía cổng một cái, lại dặn dò thêm:
“Tránh xa hai kẻ đó ra một chút.”
Hạ Miên Miên chậc chậc hai tiếng, ghét bỏ nói:
“Em thèm vào.

Đứng cùng một sảnh còn cảm thấy tởm.”
Nhưng mà điều khiến Hạ Miên Miên bất ngờ nhất chính là, anh chàng nhân vật chính trong vụ bắt cóc lần trước Sở Tuấn Hưng hôm nay thế mà lại theo anh trai đến tham gia mấy buổi tiệc xã giao này.

Cả người nhị thiếu gia nhà họ Sở một thân âu phục hàng hiệu, tóc chải sáng loáng, nhìn thế nào cũng cảm thấy là một thiếu niên tài tuấn nhanh nhẹn.
Nhưng mà đấy cũng chỉ là mã bề ngoài mà thôi, theo nhận định của Hạ Miên Miên con người này hèn nhát, yếu đuối, vô trách nhiệm, đơn cử chuyện tin đồn kia, việc huyên náo, lộn xộn đến mức khối cao trung và đại học không ai không biết, vậy mà đến một lời thông cáo rõ ràng anh ta cũng chẳng làm nổi, chỉ biết im miệng, lẳng lặng trốn đi.
Rõ ràng bản thân là người trong cuộc lại phủi sạch sẽ quan hệ, mặc xác Hạ Miên Miên tự giải quyết tàn cục.

“Đi chào hỏi Địch lão gia đã.”
Hạ Văn Xuyên kéo cô vào phòng tiếp khách của hội trường lớn.

Hạ Miên Miên kỳ thực cảm thấy việc gặp gỡ giao tế này thực sự quá phiền phức, nhàm chán, đụng phải mấy bữa tiệc kiểu này cô luôn tìm cách lẩn thật nhanh, nhưng hiện tại lại chẳng có cách nào thoát thân.

Hôm nay cô nhất định phải theo sát Hạ Văn Xuyên 24//24.

Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, rất nhiều người đều ở trong phòng khách nghỉ ngơi.

Người có thể ngồi trong phòng nói chuyện cùng Địch lão gia căn bản đều là những đại nhân vật trên thương trường, Hạ Văn Xuyên ở trước mắt họ cũng có thể xem là tiểu bối.

Nhưng tiểu bối chỉ tính trên phương diện tuổi tác, còn xét về năng lực, tài lực anh hoàn toàn ngang cơ với mấy chú, mấy bác đầu hói, tóc bạc kia.

Hạ Văn Xuyên đưa Hạ Miên Miên đến chào Địch Lão gia, gửi lời chúc thọ đến ông.
Ông lão rất vui vẻ, nhìn Hạ Văn Xuyên thỏa mãn gật đầu, ánh mắt trìu mến, thân thiết như thể đang nhìn cháu rể nhà mình.
“Văn Xuyên cháu đến rồi à? Tốt, rất tốt.

Vừa rồi Tiêu Ngọc còn sốt sắng đi tìm cháu, chút nữa cháu nhớ qua gặp nó nhé.”
Ông lão cười nói.

Hạ Văn Xuyên gật gật đầu không đáp.

“Đến rồi thì lại đây, ngồi bên cạnh ông, trò chuyện với ông già này một lúc.”
Ông lão tươi cười ngoắc ngoắc Hạ Văn Xuyên, ra hiệu cho anh đến ngồi vào vị trí sát bên ông.

Địch lão gia ngồi trên một chiếc salon 2 người, mặc kệ có bao kẻ đến nói chuyện cùng ông, ghế bên cạnh Địch lão gia vẫn luôn để trống.

Vậy mà lúc này ông ta lại chủ động gọi Hạ Văn Xuyên đến ngồi vào, có thể thấy đối với vị thiếu gia trẻ tuổi này ông ta vô cùng thưởng thức, coi trọng.
Nhưng mà đối với kiểu đàn ông tuổi trẻ tài cao, lại có năng lực làm việc tốt, chưa đến 30 đã nắm chắc trong tay quyền thế, của cải, thì chẳng có người nào có thể không hài lòng, đương nhiên ngoài trừ đối thủ của cậu ta.

“Anh…”
Hạ Miên Miên kéo tay Hạ Văn Xuyên, nhỏ giọng kêu một tiếng.

Hạ Văn Xuyên cúi đầu nhìn cô em gái, nói:
“Hay là em ra ngoài chơi đi?”
Địch lão gia cũng cười nói:
“Cô bé, ông và anh cháu nói chuyện làm ăn, đoán chừng cháu không thích nghe mấy chủ đề vô vị đó.

Đi tìm bạn chơi cùng đi, cháu quen bạn nào ở đây không? Hay ông bảo Tần Huy đi cùng cháu?”
Không cho Hạ Miên Miên có cơ hội cự tuyệt, Địch lão giá đã cả vú lấp miệng em, vô cùng khí thế hô to:
“Tần Huy?”
“Ông ngoại, con đây.”
Có một cậu thiếu niên trẻ tuổi ngồi cách đó không xa đứng lên, cười tươi đáp:
“Ông tìm con có chuyện gì ạ?”
“Con mang cô bé Hạ gia này đi chơi đi, ông có chuyện cần bàn với anh cô bé.”
“Vâng ạ.”
Hai ông chúa kẻ xướng người họa, trong tích tắc đã quyết định xong việc đá Hạ Miên Miên ra ngoài.

Cô cau mày cảm thấy Địch Lão gia này có phần nhiệt tình thái quá, cô ôm chặt cánh tay Hạ Văn Xuyên, chăm chú nhìn anh, cương quyết nói:
“Anh, em không muốn đi.”
Hạ Văn Xuyên cúi đầu, nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo ra, ngữ khí bình tĩnh:
“Đi chơi đi, anh ngồi đây một lát sẽ đi tìm em ngay.”
Hạ Miên Miên không tình nguyện cong miệng lên, lại nhìn xung quanh một chút, tất cả mọi người đều đang uống trà nói chuyện phiếm không ai uống rượu cả.

Chung quanh đều là các nhân vật tai to mặt lớn, cô quả thực không thể náo loạn ở đây, sẽ làm mất mặt Hạ Văn Xuyên, cho nên sau khi do dự mấy dây, cô đành không vui gật đầu:
“Em đi tìm cái gì đó lót dạ.”
“Ừm.”
Tần Huy, cháu ngoại Địch lão gia, bắt đúng thời điểm đi đến, ân cần nói: “Anh biết chỗ để điểm tâm, nào anh dẫn em đi.”
Hạ Miên Miên nghiêng đầu nhìn cậu ta, không nói gì, lẳng thặng theo sau cậu ta rời phòng khách.

“Em là em gái Hạ Tổng à? Em tên gì?”
Tần Huy ra vẻ thân thiết, nhiệt tình bắt chuyện.

Một đường này Hạ Miên Miên cẩn thận dò xét Tần Huy, thiêu niên này mặt mày dáng dấp đều không tệ, khá đẹp trai, có điều dáng người hơi kém một chút, cao cao gầy gầy, tong teo như một cây trúc, tưởng chừng chỉ cần một trận gió lớn cũng thổi bay cậu ta, chẳng có chút khí khái đàn ông nào, so với anh trai quả quả là kém mấy trăm dặm.

Cơ ngực ông anh trai nhà cô, còn cả cơ bụng nữa, rồi đường nhân ngư… phải nói là… Đệch, sao tự nhiên lại lấy gã anh trai phản diện ra so sánh với người con trai khác chứ????

“Em muốn ăn gì? Bánh ngọt nhé?”
Tần Huy lại tiếp tục líu lo không ngừng.

Mãi cho đến khi đi ra khỏi phòng tiếp khách, Hạ Miên Miên mới lên tiếng:
“Chờ chút, anh Tần, anh cứ đi đi, em tự tìm được.”
Tần Huy đứng lại, quay người nhìn cô, nói:
“Em chắc chứ?”
“Vâng, vừa rồi em thấy bạn em, em đi tìm cậu ấy nói chuyện đã.”
Hạ Miên Miên nói dối không chớp mắt.

Vị Tần công tử này nhìn có vẻ cũng chẳng tha thiết gì với nhiệm vụ được giao, vừa rồi chỉ vì muốn thể hiện trước mặt ông ngoại nên mới nhiệt tình chào hỏi quan tâm cô, giờ đến được chỗ không có Địch lão gia, anh ta cũng nhanh chóng thu hồi hư tình giả ý vừa rồi, không mặn, không nhạt đáp:
“Vậy thì được, nếu em thực sự không tìm thấy thì cứ hỏi nhân viên phục vụ nhé.”
“Vâng ạ.”
Hạ Miên Miên khoát khoát tay, quay người đi.

Vừa đi vừa nghĩ, luôn có cảm giác sự việc không đúng lắm.

Theo lý thuyết, mục tiêu của Địch Tiêu Ngọc là Hạ Văn Xuyên, nhưng vì sao lúc họ đến, Địch Tiêu Ngọc lại không xuất hiện.

Tại sao thái độ của Địch lão gia với Hạ Văn Xuyên lại thân thiện đến thái quá như thế, còn mở miệng chủ động để anh ngồi xuống cạnh mình, rõ ràng là đối xử như người nhà, còn gọi cháu ngoại đưa cô đi chỗ khác nữa???
Chẳng lẽ lão hồ ly đó cố tình đẩy cô đi? Nhưng mà vì sao?
Có phải ông ta đã nghe Địch Tiêu Ngọc tố khổ, biết cô cố ý phá đám ý đồ của cô ta, không muốn để Hạ Văn Xuyên và Địch Tiêu Ngọc thành đôi, cho nên mới đặc biệt bày ra một màn này.

Hạ Miên Miên lẳng lặng phán đoán tình hình, nắm chặt tay: Mong không phải như những gì cô nghĩ.

Nhưng mà chỉ trong vài phút, khi cô trở lại phòng tiếp khách đã không còn thấy Hạ Văn Xuyên ở đó nữa.

Lòng Hạ Miên Miên đầy ắp lửa giận, nhìn về phía Địch lão hồ ly giọng thoáng dữ dằn:
“Anh cháu đâu rồi? Không phải là hai người muốn bàn chuyện làm ăn sao?”
Địch lão gia vẫn giữ bộ mặt hòa ái như cũ, thân thiết cười nói:
“A, người trẻ tuổi ấu mà, thường không ngồi một chỗ được lâu, vừa rồi Tiêu Ngọc đến, hai đứa đi ra ngoài chơi với nhau rồi, cô bé cháu có muốn ngồi nói chuyện với ông chút không?”
Hừ! Lão hồ ly.

Hạ Miên Miên ghét bỏ nhìn ông ta, ngoài mặt tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhu thuận:
“Không ạ, cháu cũng không thích ngồi yên một chỗ.

Thôi cháu không làm phiền ông nữa, cháu ra ngoài chơi cùng bạn đây.”
Lòng cô nóng như lửa đốt, cũng lười đứng nói thêm mấy lời xã giao xáo rỗng với ông ta, quay người vội vàng rời đi.

Cô vừa ra ngoài không được bao lâu, Hạ Văn Xuyên và Địch Tiêu Ngọc khẳng định chưa đi xa.

Nhưng cuối cùng là khâu nào phát sinh sai lầm?
Không phải trong tiểu thuyết có nói sau khi uống say mới phát sinh quan hệ sao? Hay là không phải? Chẳng lẽ Hạ Văn Xuyên chủ động phát sinh quan hệ kia với Địch Tiêu Ngọc?
Hạ Miên Miên phát hiện, chỉ cần nghĩ đến cảnh Hạ Văn Xuyên chủ động ôm ấp, hôn môi Địch Tiêu Ngọc là nội tâm cô cảm thấy khó chịu, buồn nôn.

Cô thầm mắng trong lòng:
“Hạ Văn Xuyên nếu anh dám phát sinh thứ gì không nên có với Địch Tiêu Ngọc, tôi nhất định từ anh luôn.”
Hạ Miên Miên vừa bước nhanh, vừa dáo dác tìm người giữa đám đông.

Bữa tiệc này thực sự quá lớn, khách mời lại nhiều, Hạ Miên Miên tìm mãi cũng chẳng thấy bóng dáng ông anh trai.

Mặc dù điều hòa nhiệt độ trong sảnh mở vừa phải, nhiệt độ dễ chịu, nhưng do tức giận, lại nóng lòng trán Hạ Miên Miên đã ướt một tầng mồ hôi mỏng.

Cô xách váy, vội vàng bước vào khúc ngoặt, bất thình lình đụng vào một người, bời vì tốc độ quá nhanh, dừng lại không kịp, Hạ Miên Miên đâm thẳng vào ngực đối phương.

Đến khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện thì ra là người quen.

“Sở Tuấn Hưng?”
“Hạ Miên Miên??? Em sao thế? Nhìn em có vẻ rất gấp?”
“A, rất xin lỗi, vừa rồi vô ý đụng vào anh.”
Hạ Miên Miên nói, sau đó vội vàng quay đầu, lại bị Sở Tuấn Hưng gọi lại.

“Chờ một chút, Hạ Miên Miên.”
Hạ Miên Miên không kiên nhẫn nhíu mày:
“Có chuyện gì?”
“Liên quan đến lời đồn đại.

Anh rất xin lỗi, trước đó cảm xúc của anh có chút không tốt, cho nên ra ngoài du lịch giải sầu một chút, không ngờ lại truyền ra lời đồn đại không hay đói, đến khi trở về anh mới biết việc này.”
“Không cần xin lỗi, dù sao chuyện cũng đã được giải quyết.”
Hạ Miên Miên trả lời qua loa, sau đó lại muốn chạy đi, bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm được Hạ Văn Xuyên, sau đó ngăn cản chuyện không nên xảy ra.

“Chờ một chút.”

“Sao nữa?”
Hạ Miên Miên khó chịu ngẩng đầu nhìn cậu ta.

“Có phải em đang tìm người không?”
Sở Tuấn Hưng nói:
“Tìm anh trai em à? Vừa rồi lúc chờ thang máy,hình như anh thấy anh ấy với Địch Tiêu Ngọc đi lên lầu.”
“Cái gì? Lầu mấy? Anh nhìn thấy không?”
“Hình như tầng 15.”
“Cảm ơn.”
Hạ Miên Miên nói xong, liền mau chóng quay đầu đi lên thang máy.

Không đúng, không đúng, trình tự này không đúng, không phải còn tình tiết uống rượu nữa hay sao? Sao lại lên lầu luôn? Hai người này có phải gấp gáp quá rồi không???
Hạ Văn Xuyên ngày thường rõ lạnh lùng, lãnh đạm như một cái núi băng di động, sao hôm nay lại vội vàng hấp tấp thế?? Mẹ nó, cái kịch bản này có phải cố tình thay đổi để chơi cô hay không!!!!!!!!
Hạ Miên Miên đột ngột ngẩn người, mặc dù cô biết hai người kia sắp làm gì nhưng lại không biết số phòng, vậy phải tìm kiểu gì?
Chẳng lẽ mở cửa từng phòng hay sao??? Nhưng mà cô chẳng phải lo lắng quá nhiều, vừa rời khỏi thang máy, đập vào mắt Hạ Miên Miên là hình ảnh một nam một nữ quấn lấy nhau ở hành lang.

Hạ Miên Miên thở ra một hơi, lớn tiếng gọi:
“Anh hai.”
Hai thân ảnh cách đó đó không xa tạm ngừng lại, cô gái quay đầu nhìn cô:
“Hạ Miên Miên, sao em lại ở đây?”
Người phụ nữ đang ôm ôm ấp ấp Hạ Văn Xuyên chính là Địch Tiêu Ngọc.

Hạ Miên Miên cũng không để ý mình đang đeo đôi cao gót hơn 10 phân, chạy nhanh đến, hỏi:
“Tôi mới là người hỏi câu đó, tại sao chị và anh trai tôi lại ở chỗ này?”
Chờ đến gần mới phát hiện, trạng thái tinh thần của Hạ Văn Xuyên có vẻ không đúng lắm.

Mí mắt anh khép hờ, đáy mắt vô hồn, đi đứng không tự nhiên, nửa đứng nửa tựa vào Địch Tiêu Ngọc, đa phần đều phụ thuộc vào Địch Tiêu Ngọc đỡ.
Không thể nào, vừa rồi dưới lầu, cô mới rời đi vài phút, sao có thể uống say ra nông nỗi này? Hạ Miên Miên lạnh mặt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Địch Tiêu Ngọc, lạnh lùng nói:
“Anh tôi làm sao vậy? Chị đã làm gì anh ấy?”
Địch Tiêu Ngọc gượng cười vài tiếng, nói:
“Anh ấy uống say, chị dìu anh ấy lên phòng nghỉ ngơi một chút.”
“Uống say???”
Hạ Miên Miên căn bản không tin, nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng anh ta bị nhà cô hạ thuốc.
Nghĩ như vậy, sau lưng Hạ Miên Miên toát một tầng mồ hôi lạnh, cô tiến lên hai bước, dùng sức đẩy Địch Tiêu Ngọc sang một bên, hai tay ôm lấy thân thể Hạ Văn Xuyên đang vô lực tựa vào người Địch Tiêu Ngọc, sắc bén nói:
“Phòng nào?”
Địch Tiêu Ngọc bị đẩy lảo đảo vài cái, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên vô cùng khó coi, chỉ vào cánh cửa đối diện nói:
“Phòng này, thôi để chị chăm sóc anh ấy cho.”
Hạ Miên Miên hung dữ đáp:
“Không cần.

Tôi tự chiếu cố anh tôi là được.

Địch tiểu thư chị tốt nhất nên nghĩ một cái cớ hợp lý để giải thích khi anh trai tôi tỉnh lại.”
Nói xong, cô đỡ Hạ Văn Xuyên, đẩy cửa bước vào phòng, thuận tiện khóa trái cửa trong.

Vào phòng, Hạ Miên Miên ôm eo Hạ Văn Xuyên, nhỏ giọng phàn nàn:
“Anh, sao người nóng thế? Có phải sốt rồi không? “
Vừa mở đèn, Hạ Văn Xuyên đột nhiên như thể lấy lại được ý thức, mạnh mẽ ôm lấy Hạ Miên Miên, nâng cằm cô hung hăng hôn xuống.

Hạ Miên Miên: !!!!!!!!!!!!!
Con mẹ nó.

Con mẹ nó! Con mẹ nó!!!!!!!!!!!!!!!
Thằng cha này không phải bị hạ xuân dược rồi đấy chứ!! ĐMMMM cái tình tiết máu chó gì thế! Hạ Miên Miên dùng sức giãy dụa, nhưng Hạ Văn Xuyên lại như một con bạch tuộc quấn chặt lấy cô, chuyên chú hôn.

Hạ Miên Miên bị dọa sợ gần chết, dùng hết sức bình sinh đấm đá các kiểu, vất vả lắm mới hất ra được.

Hạ Văn Xuyên bị chuốc thuốc vốn không tỉnh táo, bị Hạ Miên Miên đẩy mạnh, lùi lại mấy bước ngã ngồi trên giường.

Hạ Miên Miên hít sâu mấy cái mới thở lại được bình thường.

Trong lòng vừa lo vừa bực.

Mẹ nó, cô có phải nên đi tìm một cô gái nào đến đây cho anh ta trừ hỏa không thế!
Coi như tiện nghi cho cô tiểu thư nhà khác cũng quyết không để Địch Tiêu Ngọc được lợi.

Giãy dụa một hồi, Hạ Miên Miên miệng đắng lưỡi khô, nhìn thấy có một bình nước trên bàn, cô không nghĩ nhiều mở nắp tu hết nửa chai.
Kết quả uống xong một lúc, đột nhiên phát hiện thân thể mình cũng bắt đầu nóng ran.

Thôi xong bình nước này cũng trộn thuốc!!??????.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK