Đến khi Hạ Miên Miên phải lên tiếng khuyên can, Hạ Văn Xuyên mới miễn cưỡng thu tay lại, đứng thẳng dậy, sửa sang quần áo, phủi bụi bên mép áo.
Xong xuôi, anh ta cảm thấy tên râu quai nón nằm chình ình giữa đường quá vướng víu lại thuận chân đá hắn văng qua một góc.
Tên kia thuận thế lăn vào vòng, ôm bụng co ro co rúm rên hừ hừ.
Hạ Miên Miên cảm thấy như thể đang đứng trong Hoành Điếm tận mắt chứng kiến hiện trường quay phim võ thuật vậy, còn Hạ Văn Xuyên chính là nam nhân vật chính cao, phú, soái võ nghệ cao cường, chiếm trọn spotlight bộ phim.
Hạ Văn Xuyên vượt qua đám người đang lăn lê bò toài trên mặt đất, đi thẳng đến trước mặt em gái, ngồi xổm xuống, duỗi hai tay, bế bổng cô lên như công chúa nhỏ, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, nâng niu.
“Cởi trói cho em đã.”
Hạ Miên Miên nằm trong lồng ngực anh giãy dụa khuôn mặt nhỏ nhắn bị động dựa vào lòng anh.
Tư thế này khiến hai người không có một chút khoảng cách nào, cả người cô nằm gọn trong vòng tay anh, đồng thời cũng khiến Hạ Miên Miên thoáng choáng váng.
Có thể vừa rồi quá lo lắng nên nhịp tim đập nhanh hơn bình thường, cả người nóng lên, đặc biệt hai gò má như bị thiêu cháy.
“Lên xe.”
Hạ Văn Xuyên thoải mái ôm cô thật chặt bồng ra ngoài.
Đến khi rời khỏi nhà kho, Hạ Miên Miên mới nhớ ra một chuyện quan trọng, cô nhổm người nhìn qua bả vai anh, xem chàng thanh niên đang nằm chật vật trên đất, vội vàng nói:
“Anh! Còn Sở Tuấn Hưng, mang cả cậu ta theo nữa.”
Hạ Văn Xuyên không quay đầu, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm động, nhàn nhạt đáp:
“Đó là ai? Chẳng liên quan đến anh.”
Bước chân của anh vẫn bình thản vô cùng, tiến ra xe, bế cô đến bên ghế lái phụ.
Xe việt dã, mặc dù bị đụng móp một chút cũng chẳng có vấn đề gì.
Anh chậm rãi tháo dây trói trên tay cô, sau đó ngồi xuống ghế lái, khởi động xe, chuẩn bị rời đi.
Hạ Miên Miên thấy anh thực sự định bỏ mặc Sở Tuấn Khanh, gấp gáp nói:
“Anh mang cậu ta đi cùng đi mà.
Cậu ta đang bị thương.”
Hạ Văn Xuyên mở to mắt, lạnh lùng liếc nhìn cô em gái.
Ánh mắt anh sắc sảo, lãnh đạm, tràn ngập tia cảnh cáo, sau đó tiếp tục đánh tay lái, xoay đầu xe.
“Nhưng mà…”
Hạ Miên Miên muốn nói gì đó.
“Ngậm miệng, còn nói nữa anh quăng em xuống đó.”
Hạ Văn Xuyên nói xong, chuyển cần gạt, đạp chân ga, ngang ngược đâm ngã mấy chiếc thùng phi trước cửa kho hàng, phách lối rời đi.
Hạ Miên Miên: …
Ra đến quốc lộ, Hạ Miên Miên mới dám buông lỏng tinh thần, thảnh thơi ngồi tựa vào ghế, quay đầu ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài.
Thoạt nhìn có vẻ là vùng ngoại ô.
“Anh! Chúng ta không đưa Sở Tuấn Hưng theo, lỡ cậu ta bị đám du côn hành hạ đến chết thì sao?”
Hạ Miên Miên lo lắng hỏi.
“Thằng nhóc đó có chết hay không mắc mớ gì đến chúng ta?”
Hạ Văn Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Hạ Miên Miên thở dài.
Cách đối nhân xử thế cực đoan, ngang ngược như vậy, quả nhiên là hạt giống tiềm năng để hắc hóa thành nhân vật phản diện vạn người căm ghét.
Về phần Sở Tuấn Hưng, chỉ có thể tự cầu phúc thôi, hy vọng anh trai cậu ta cũng được như ông anh trai quý hóa của cô, nhanh chóng lần ra manh mối lao đến cứu người.
Hạ Văn Xuyên lái xe, ngẫu nhiên nhìn lướt qua mấy cửa hàng nhỏ bên đường.
Xe đột nhiên dừng lại, Hạ Văn Xuyên cầm điện thoại di động theo, xuống mua đồ.
Hạ Miên Miên ngồi bên ghế phụ, an tĩnh nhìn theo bóng lưng anh, dáng người Hạ Văn Xuyên rất đẹp, vai rộng eo hẹp, lại là một chàng trai phái “toàn chân” điển hình.
Khi đi đường tư thế thẳng tắp như cán bút, không những khí chất phi thường cao quý, soái khí ngất trời, còn cực kỳ thu hút, chẳng khác nào mấy main chính trong truyện manga.
Chỉ thấy anh ta vào cửa hàng tiện lợi, nói với nhân viên cửa hàng hai ba câu, nhân viên cửa hàng lập tức tìm đồ vật anh ta cần, anh ấy mở điện thoại quét mã thanh toán, rất nhanh đã cầm túi đồ ra.
Hạ Miên Miên nhìn về túi nilon trong tay anh, có hai chai nước khoáng và một túi khăn ướt.
Hạ Văn Xuyên mở cửa xe, tiện tay đưa cho cô một bình nước:
“Uống đi.”
Hạ Miên Miên khéo léo nhận chai nước, vặn nắp bình, phát hiện cô chỉ cần mở vặn nhẹ cũng có thể mở ra, hẳn là anh ta đã vặn nắp chai trước giúp cô.
Buổi trưa không được ăn, quả thực vừa khát, vừa đói, lúc bị nhốt trong nhà kho, cảm xúc lo lắng cùng bất an tột độ khiến cô không có cảm giác thèm ăn.
Hiện giờ đã an toàn, tinh thần và thể xác đồng thời buông lỏng vì vậy liền cảm thấy đói cồn cào.
Hạ Miên Miên tu ừng ực hết nửa chai nước, lại sờ sờ bụng tội nghiệp nói:
“Em đói.” Hạ Văn Xuyên không để ý đến cô, rút mấy chiếc khăn ướt, lại mở chai nước còn lại ra, trước qua khăn một lượt, lạnh nhạt nói:
“Lại đây.”
Hạ Miên Miên thoáng sửng sốt, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, cúi đầu nhìn qua thân thể mình một lượt, mới chậm chạp xích lại gần anh ta.
Hạ Văn Xuyên cau mày, tay phải cầm khăn ướt, ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, kéo sát lại, tỉ mỉ quan sát vết thương trên trán.
Biểu cảm trên mặt anh vô cùng lạnh nhạt, đáy mắt như kết sương giá, nhưng động tác lại ôn nhu cực hạn, dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Anh cẩn thận lau vết máu quanh miệng vết thương, nhẹ nhàng từng ly từng tí, khăn ướt rất nhanh đã đổi thành màu đỏ nâu.
Anh lại đổi sang khăn mới, lặp đi lặp lại động tác kia, cho đến tận khi miệng vết thương hoàn toàn sạch sẽ mới thôi.
Hạ Miên Miên cúi thấp đầu, rũ mí mắt, vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh, Hạ Văn Xuyên cách cô rất gần, đến nỗi cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của anh.
Ánh mắt người đàn ông kia chuyên chú, không hề giống đang làm sạch vết thương mà như thể đang điêu khắc một kiệt tác để đời, cực kỳ cẩn thận, chăm chú.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Hạ Miên Miên đồng thời lần nữa bị nhan sắc nghịch thiên kia khiến cho choáng váng đầu óc.
Ngũ quan anh thâm thúy, cương nghị, lại vô cùng hoàn hảo, hệt một pho tượng ngọc đẹp không góc chết.
Dù có zoom hết cỡ vẫn đẹp không tì vết.
Có lẽ ánh mắt của cô quá mãnh liệt, Hạ Văn Xuyên dùng một tay che cặp mắt cô lại, tay kia tiếp tục lau vết bụi bẩn trên mặt.
Bàn tay anh to lớn, ấm áp, khiến Hạ Miên Miên nhịn không được trừng mắt nhìn.
Sau khi thu thập ổn thỏa, Hạ Văn Xuyên đem chỗ giấy bẩn và vỏ chai xuống xe ném vào thùng rác.
Sau đó khởi động lại xe phóng đi.
Vừa đi được một đoạn, màn hình kết nối với điện thoại trên xe hiển thị ID của trợ lý Phương.
Anh thuận tay ấn nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia nhỏ giọng lên tiếng:
“Hạ tổng, anh vẫn đang ở đó sao?”
Ngữ điệu của anh chàng trợ lý có vẻ sốt ruột.
“Vừa rời đi.”
Hạ Văn Xuyên hừ lạnh,
“Mấy tên ngu ngốc đó là do anh tìm?”
Trợ lý Phương cười gượng hai tiếng, lúng túng giải thích:
“Hạ tổng đây thực sự là chút ngoài ý muốn, trước đó tôi đã deal rõ ràng với bọn họ là chỉ giáo huấn tên tiểu tử họ Sở kia nhẹ nhàng thôi, ai ngờ đám người này lại có pha xử lý cồng kềnh thế, chơi hẳn trò bắt cóc, lại còn bắt nhầm Hạ tiểu thư, khiến mọi chuyện thành ra phức tạp thế này.”
“Với cái trí thông minh xập xệ của đám ô hợp đó, mà anh cũng dám giao nhiệm vụ cho chúng? Anh định đi làm từ thiện hả?”
Trợ lý Phương lẳng lặng nghe ông chủ trút giận, nhỏ giọng đáp:
“Xin lỗi sếp.”
“Loại sai lầm nhỏ nhặt này, chỉ nên phát sinh một lần, bằng không, anh có thể thu xếp đồ đạc xéo đi là vừa.”
“Dạ rõ.”
Hạ Miên Miên không tin nổi tai mình, siết chặt bình nước trong tay ngỡ ngàng nhìn Hạ Văn Xuyên, cô muốn nói gì đó, những lời đến miệng không sao phát ra được, cuối cùng chỉ đành chờ ông anh trai quý hóa nói chuyện điện thoại xong.
“Giờ anh xử lý hiện trường giúp tôi.
Sạch sẽ vào.”
Anh nhàn nhạt phân phó trợ lý Phương, sau đó cúp điện thoại.
“Anh, mấy kẻ bắt cóc bọn em là anh thuê?”
Hạ Miên Miên trầm giọng hỏi.
Hạ Văn Xuyên chuyên chú lái xe, lạnh nhạt đáp:
“Là Phương Cần thuê.”
Phương trợ lý thuê hay anh ta thuê thì có gì khác nhau sao?Hai người họ không phải cùng một phe ư? Hạ Miên Miên cố gắng lý giải sự việc, hẳn là Hạ Văn Xuyên sai trợ lý Phương đi dạy dỗ Sở Tuấn Hưng một chút, ai ngờ trợ lý Phương lại tìm phải đám du thủ du thực không đáng tin cậy, còn thuận tiện hố cô một phen.
Nhưng rốt cuộc là vì sao? Hạ Miên Miên mờ mịt xoay mở nắp bình, uống liền mấy ngụm nước, đè ép sự nóng nảy trong người, cố gắng bình ổn cảm xúc hỏi:
“Vì sao? Tại sao anh lại muốn dạy dỗ Sở Tuấn Hưng???”
“Lần này em gây chuyện là vì thằng nhóc họ Sở đó à?”
Hạ Văn Xuyên nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo, đồng thời đánh tay lái, nhập làn đường vào nội thành.
Hạ Miên Miên: …
Cô cắn môi, cố gắng bình tĩnh, thu xếp từ ngữ mới chậm rãi đáp:
“Anh, em đã nghĩ thông suốt rồi, loại chuyện tình cảm ấy à phải từ hai phía, người tình ta nguyện.
Nếu anh ấy thực sự không có tình cảm với em.
Vậy thì quên anh ta đi là được rồi.
Em cũng đâu phải không có anh ta thì không được.
Càng không thể ép buộc một người không thích mình phải yêu mình.
Anh nói có phải không?”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh đáp:
“Quá ngây thơ.
Nhớ kỹ, mặc kệ là đồ vật, hay con người.
Chỉ cần em thích, thì đừng nghĩ ngợi gì cả, nhanh chóng giành lấy.
Cần gì quản thằng ranh đó đồng ý hay không, chỉ cần em cướp được nó về tay mình rồi, dứt khoát nắm chặt không buông, vậy nó sẽ là của em thôi.”
Hạ Miên Miên sửng sốt quay sang nhìn Hạ Văn Xuyên, lúc anh ta nói lời này khóe mắt thoáng cong lên, khuôn mặt toát lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng đáy mắt lạnh lùng, cuồng ngạo chẳng chút che giấu, khiến cô không thể rời mắt.
“Cứng rắn giành lấy thứ không thuộc về mình chưa chắc đã tốt, còn dễ dàng hủy hoại cả đối phương và chính bản thân ta.”
Hạ Miên Miên thấp giọng đáp.
Hạ Văn Xuyên bật cười nói:
“Nếu chính mình không thể có được và để người khác đoạt mất, chẳng bằng tự tay hủy nó đi.
Miên Miên, làm người không thể quá lương thiện, bằng không sẽ bị người khác khi dễ.”
Đây là logic của đám cường đạo đúng không???
Hạ Miên Miên cúi đầu nhìn tay mình, nhỏ giọng đáp:
“Em không thích bị người khác khi dễ, nhưng cũng không thích đi bắt nạt, ức hiếp kẻ khác.”
Hạ Văn Xuyên quay sang nhìn cô, buồn cười hỏi:
“Em đột nhiên đổi tính à? Trước kia em bắt nạt người khác còn ít hay sao?”
Hạ Miên Miên thè lưỡi, kém chút lộ tẩy rồi, vì vậy cuống cuồng bổ cứu:
“Em nói là sau này, về sau em sẽ trở thành một cô gái tốt, không khi khi, nạt nộ người khác nữa.”
Hạ Văn Xuyên cười nhẹ hai tiếng, sự cuồng dã, ngạo mạn trong mắt biến mất, chỉ còn lại khoảng không đen đặc đến tĩnh lặng, anh thản nhiên đáp:
“Không sao, có anh ở đây, không ai dám bắt nạt Hạ Miên Miên.”
Cô chớp mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Đây chính là nhân vật phản diện độc ác nhất cuốn tiểu thuyết cô xuyên vào, anh ta cao cao tại thượng, cao ngạo, bất tuân không ai bì nổi.
Là kẻ luôn quay lưng đối địch với cả thế giới.
Nhưng sâu trong nội tâm cộc cằn, tăm tối của anh ta cũng có nơi mềm mại, và cái góc ấm áp nhỏ bé duy nhất trong màn đêm lạnh lẽo ấy, chỉ có duy nhất người nhà anh ta có thể tùy ý tiến vào.
Hạ Miên Miên cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua tim, rồi chậm rãi lan ra toàn thân, khiến cô cảm thấy an toàn, khiến nội tâm cô tùy ý buông lỏng cảnh giác.
Xe tiến vào nội thành, nhưng không đi về hướng nhà bọn họ, cũng không phải đến trường học.
Hạ Miên Miên ù ù cạc cạc đoán già đoán non hồi lâu, cuối cùng bỏ cuộc, quay sang hỏi anh trai:
“Chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Bệnh viện.”
Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt đáp.
“Em…”
Hạ Miên Miên vốn định cự tuyệt, cô không thích bệnh viện, cho dù là kiếp trước hay sau khi xuyên vào đây, cô vẫn ghét nơi đó như thế.
“Ngậm miệng.”
“...”
Bệnh viện Hạ Văn Xuyên đưa cô đến là một bệnh viện tư nhân.
Hạ Miên Miên nhớ hình như Hạ Văn Xuyên từng nói bệnh viện này là của một người bạn anh ta mở.
Đến phòng cấp cứu, Hạ Văn Xuyên gọi điện cho anh bạn kia, để anh ta tới xử lý vết thương cho Hạ Miên Miên.
Hạ Miên Miên có chút xấu hổ, nếu như cô nhớ không nhầm, người bạn kia của Hạ Văn Xuyên tên Mạc Nhất Uy, là người thừa kế bệnh viện này, cũng là bác sỹ ngoại khoa nổi tiếng nhất thành phố.
Để một người có vai vế như vậy băng bó vết thương nhỏ này của cô, có phải là dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà (1) rồi không?
Không để bọn họ chờ quá lâu, Mạc Nhất Uy mặc áo blouse trắng vội vàng chạy đến:
“Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Miên Miên của chúng ta bị thương ở đâu? Để anh nhìn xem nào?”
Nghe nói Mạc Nhất Uy lớn hơn Hạ Văn Xuyên vài tuổi, Hạ Miên Miên do dự một chút, ngoan ngoãn, lễ phép nói:
“Chào anh Mạc.”
Mạc Nhất Uy tiến đến, nâng mặt cô lên, nhìn kỹ vết thương, chậc chậc hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Hạ Văn Xuyên:
“Thật vất vả cho cậu, may mắn đưa đến đây kịp thời, chậm một chút chắc vết thương đã liền lại rồi cũng nên.”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên: …
1.
Nguyên văn 大 才 小 用 - Đại tài tiểu dụng.
Đại khái là dùng người tài vào việc nhỏ.
Gần nghĩa với câu dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà của Việt Nam..
Danh Sách Chương: