• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cả đời cô đây là lần đầu tiên bị nhét vào bao tải khênh đi.
Ngoài cố sức giãy dụa nhất thời Hạ Miên Miên cũng không biết phải làm thế nào để tự cứu lấy mình.

Cô và Sở Tuấn Hưng cùng bị bắt, cậu ta là con trai, sức khỏe tốt nên ban đầu còn đánh qua đánh lại với đối phương vài chiêu.
Nhưng đối phương có hơn năm sáu người, toàn mấy gã đàn ông cao to, lực lưỡng, dù có Thành Long ở đây thì cũng phải ngoan ngoãn chịu trói, huống hồ là mấy cô cậu thanh niên nhà giàu như hoa trong lồng kính giống bọn họ.

Tay chân bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, còn bonus thêm quả chùm bao tải bí bích đến không thở nổi, thực sự là cực hình tàn nhẫn.

Hạ Miên Miên cảm thấy lần này lành ít dữ nhiều.
Gần vườn hoa phía Bắc trường là bìa rừng, còn là một khu danh lam thắng cảnh rộng vô cùng, mấy người kia hành động gọn gàng, nhanh nhẹn như vậy hiển nhiên là đã có dự định từ trước.
Mà vụ việc xảy ra đúng giờ nghỉ trưa, học sinh tan học, ai ai cũng nhao nhao chen lấn chạy đến căn tin ăn cơm vì vậy khu vực này sẽ cực an toàn, họ có bị bắt đi thì tỷ lệ được người khác phát hiện kịp thời cũng vô cùng mong manh.

Sở Tuấn Hưng sau khi bị trói yên lặng hơn hẳn, vốn cậu ta muốn gặp cô nói chuyện cho rõ ràng không ngờ lại khiến cả hai rơi vào bẫy.

Hay là, những kẻ này vốn là do Sở Tuấn Hưng gọi tới?
Có lẽ là không, cô nhớ rõ nội dung cuốn tiểu thuyết kia, tác giả luôn dùng những lời lẽ ca ngợi để miêu tả ngoại hình, tính cách của anh em nhà họ Sở.

Vì vậy không có khả năng cậu ta thông đồng cùng lũ bắt cóc làm ra chuyện này.
Hạ Miên Miên nằm thọt lỏm trong bao tải, mặt chóng, mắt hoa bị vác lên xe, động tác của mấy kẻ kia còn cực kỳ thô lỗ, tùy tiện ném cô như bọc hàng, đầu Hạ Miên Miên va phải một vật cứng, cũng không biết là thứ gì, cả đầu ong lên, đau nhói tột cùng.

“Ô ô ô!!!”
Nhưng đối phương căn bản chẳng hề để ý đến cô, tiếp tục ném Sở Tuấn Hưng lên, khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi.

Hạ Miên Miên ép bản thân bình tĩnh lại, bao tải quá dày, cô càng giãy dụa chỉ khiến dưỡng khí nhanh hết hơn thôi.

Sau khi an tĩnh suy nghĩ, cô còn có thể nghe rõ ràng những tiếng động xung quanh.

“Tao bảo bọn mày bắt cả hai lúc nào hả? Ông chủ chỉ dặn chúng ta dạy dỗ thằng nhãi ranh kia thôi.”
“Hai người bọn họ hẹn hò, chúng em sợ thả đứa con gái ra, cô ta sẽ đi báo cảnh sát cho nên thuận tay bắt cả hai.”
“Phiền phức.”

Hạ Miên Miên im lặng lắng nghe, hóa ra mục đích của mất tay này chỉ là bắt Sở Tuấn Hưng, cô chỉ là người vô tội không may bị liên lụy.

Sớm biết thế này đã không đến gặp Sở Tuấn Hưng, đúng là xui xẻo mà.
Xe đi được ước chừng 30 phút thì dừng lại, cô bị khiêng đi như khiêng bao cát, sau đó còn bị ném xuống mặt đất không thương tiếc.

Cả người cô ngã sõng xoài trên nền đất, vị trí va đập ban nãy lần nữa bị va vào, cô đau đến mức hoa mắt chóng mặt, tưởng như ngất đi.

Ngay thời điểm sắp bị ngạt chết, bao tải trên người rốt cuộc cũng được kéo xuống, ánh mắt tiếp xúc quá đột ngột với ánh sáng khiến cô phải nheo lại, trán truyền đến cơn đau nhức nhối.

Chờ đến khi thích ứng được với ánh sáng, Hạ Miên Miên mới nhìn rõ khung ảnh xung quanh.

Đây có vẻ là một cái kho nhỏ, hình như là là nhà kho chứa phân hóa học, từng túi phân hóa học từng chồng chất lên cao, mùi có chút gắt mũi.

Hạ Miên Miên cố gắng ngồi dậy, lẳng lặng quan sát kỹ càng xung quanh, ngoài cửa là một sân bê tông phẳng lì trống rỗng, chẳng có gì ngoài chiếc xe tải màu trắng.

Lúc này đám người kia đang ba chân bốn cẳng vác một cái bao tải khác xuống, chắc là Sở Tuấn Hưng.

Sở Tuấn Hưng là con trai, khỏe hơn cô cho nên dù trải qua một quá trình di chuyển xóc nảy, khó chịu nhưng cậu ta vẫn không ngừng giãy dụa, chống cự.
Nếu không phải miệng đang bị nhét một miếng dẻ lớn, Hạ Miên Miên rất muốn chân thành khuyên cậu ta một câu: Tốt nhất là đừng vùng vẫy nữa, không những lãng phí thể lực mà còn chẳng có tác dụng khỉ gió gì cả.

Trong quá trình di chuyển đến kho, Sở Tuấn Hưng chống trả tương đối quyết liệt, cách một lớp bao tải giày cộp vẫn có thể chuẩn xác đá mạnh vào bắp đùi của một gã râu quai nón đến mức lão ta ngã ngửa ra sau, lão ta lập tức nổi giận:
“Mả mẹ nó.

Con mẹ nó mày còn không ngoan ngoãn, ông đây gϊếŧ chết mày giờ.”
Lão ta vừa dứt lời, người trong bao lại tiếp tục đạp cho lão một cước nữa, lần này lão râu quai nón trầm mặt, không nói không rằng, ra hiệu cho đám đàn em.

Cả lũ không hẹn cùng thả tay, bao tải chứa Sở Tuấn Hưng nặng nề rơi phịch xuống đất.
Lão râu quai nón xem chừng chưa hết giận, cả người đầy sát khí, hung hăng đá liên tục vào bao tải.

Người trong bao tải rốt cuộc cũng an phận.

Hạ Miên Miên tựa vào đống phân hóa học phía sau, không dám động, chỉ sợ một động tác nhỏ thu hút lực chú ý của đám du côn không nói đạo lý này, đến lúc đó đừng nói thoát thân, đến toàn mạng còn khó khăn.

Cô vất vả lắm mới trở thành người thừa kế của gia đình tài phiệt, đâu thể tùy tiện bỏ mạng ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này.

Sở Tuấn Hưng bị đánh một trận nhừ tử xong, bị ném đến bên cạnh cô, bao tải trên người cũng được tháo ra, lộ khuôn mặt sưng tấy, chi chít vết bầm tím.
Nhìn thôi cũng thấy đau.

Giữa trưa gặp Sở Tuấn Hưng cô còn cảm thấy thằng cu này là một cậu thiếu niên ngọc thụ lâm phong, dung mạo tuấn tú.
“Hai chúng mày, ngoan ngoãn ở đây, không nghe lời sẽ bị đánh.

Yên tâm ông đây không cần mạng của mấy đứa nhóc chúng mày, ngày mai ngày kia sẽ thả bọn mày đi.”
Một người đàn ông cao gầy đi đến nói mấy lời hăm dọa này sau đó thu điện thoại của hai người giấu đi.
“Òa, trán của em gái này sao lại bị thương nặng vậy ta, còn chảy máu nữa chứ?”
“Vừa rồi, sao mày không cẩn thận vậy? Mày nhìn khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú thế này cũng trở nên hốc hác hẳn rồi đó.”

Nói xong tất cả cùng bật cười khả ố.

Cuối cùng đám du côn này cũng không định làm khó hai đứa trẻ con, không lâu sau thì rời đi, chỉ lưu lại 2, 3 người ở lại giữ cửa.

Chờ bọn họ ra khỏi nhà kho, Hạ Miên Miên mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thì ra đầu cô bị va đập đến nỗi chảy máu, thể nào cảm thấy đau nhói như vậy, còn hơi ngứa.

Cô vặn vẹo thân thể, xích người qua chỗ Sở Tuấn Hưng.

Có vẻ cậu ta đã ngất xỉu, nhìn lồng ngực hô hấp lên xuống thế kia, hẳn là chưa chết được.

Hạ Miên Miên nghĩ ngợi, cẩn thận giãy dụa đứng dậy, sau đó xoay lưng về phía Sở Tuấn Hưng giúp cậu ta giật miếng giẻ bịt mồm xuống, thấy cậu ta hô hấp dễ dàng hơn, mới thoáng yên tâm.

Chẳng biết đám du thủ du thực này có mục đích gì, có thật là ngày mai sẽ thả họ đi không.

Nếu như đêm nay cô không trở về, chắc chắn Hạ Văn Xuyên sẽ phát hiện ra.

Anh ta là một tên cuồng em gái, không thấy em gái đâu, đương nhiên sẽ sốt ruột đi tìm, nhưng mà dựa theo tính cách lạnh lùng, lãnh đạm của anh ta, dẫu có nóng nảy, lo lắng cũng chẳng biểu hiện ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, Hạ Miên Miên vừa đói vừa mệt tựa vào đống bao tải sau lưng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài ánh sáng còn rất gay gắt, đoán chừng mới buổi chiều.

Hạ Miên Miên liếc mắt nhìn Sở Tuấn Hưng, cậu ta đã tỉnh lại, có điều thân thể không nhúc nhích nổi, chật vật nằm trên mặt đất, một bên mặt sưng vù, nhìn vừa quỷ dị vừa tức cười.

Nếu không phải trường hợp hiện tại có chút đặc thù chắc chắn cô đã không nhịn nổi cười lớn rồi.

“Em không sao chứ… trán em đang chảy máu kia kìa.”
Thấy cô tỉnh lại, Sở Tuấn Hưng khàn khàn nói.

Hạ Miên Miên ý thức được mình còn đang bị bịt miệng, thế là xích lại gần, cúi người, giơ giơ miệng bị nhét giẻ đến trước mặt cậu ta.

Sở Tuấn Hưng giật mình, trừng lớn hai mắt nhìn cô, vài giây sau mới hiểu mục đích của cô, vội vàng hé miệng, cắn chặt miếng giẻ, dùng sức giật ra.

Thời điểm vứt được cái của nợ đó đi, Hạ Miên Miên cảm thấy mình như sống lại.


Bên ngoài truyền đến tiếng la hét ồn ào, có vẻ mấy tay giữ cửa đang tranh chấp với lão chủ nhà kho, tình hình nghe khá căng thẳng.
Hạ Miên Miên hạ giọng nói nhanh:
“Anh thế nào? Cơ thể có vấn đề gì không? Phần bụng thì sao? Đau lắm không? Chỗ bị đá ấy?”
Sở Tuấn Hưng lắc đầu, không cẩn thận chạm đến vết thương, đau đến trợn mắt nhe răng:
“Tôi không sao, em thì sao.

Đầu em đang chảy máu kìa.”
Hạ Miên Miên lắc đầu, hạ giọng hỏi anh ta:
“Anh biết ai muốn bắt anh không? Hoặc gần đây anh có đắc tội với kẻ nào không?”
Sở Tuấn Hưng thành thành thật thật trầm tư suy nghĩ, sau đó không quá chắc chắn nói:
“Tôi không rõ.”
Hạ Miên Miên thở dài:
“Hiện tại chúng ta chỉ có thể bảo toàn cẩn thận tính mạng của mình cho đến khi có người đến cứu.”
Sở Tuấn Hưng trầm mặc, anh cũng không có biện pháp nào khác tốt hơn, huống hồ hiện tại anh chẳng khác nào kẻ tàn tật, cũng chỉ còn cách chờ người tới cứu.

Nhưng mà cho dù có người đến cứu cũng không cách nào tìm được nơi này nhanh chóng được.

Hai người lâm vào trầm mặc, mặt ủ mày chau, điệu bộ bi thảm.

Ngồi im lặng một hồi, bên ngoài truyền đến một tiếng “Phanh” lớn, trong nháy mắt dọa hai kẻ ngẩn người đang ủ dột tỉnh táo hẳn, lập tức chống người, vểnh tai nghe ngóng tình hình.

Giọng mấy tay du côn bên ngoài hùng hùng hổ hổ hét lên:
“Mả mẹ mày, lái xe không có mắt à? Suýt đụng trúng ông mày.

Đm mày, thằng chó xuống xe.

Nhanh xuống xe.”
Biến cố này khiến Hạ Miên Miên cảm thấy thoáng kinh ngạc, đáy lòng nhen nhóm một tia hy vọng, hai mắt chăm chú nhìn ra cửa nhà kho.

Bởi vì cửa kho hàng không đối diện cổng lớn, cho nên cô không thấy rõ rốt cục bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thông qua tiếng động suy đoán tình hình.

Sau đó một chiếc Range Rover Velar vọt vào tầm mắt, mui xe có lẽ đâm thẳng vào cửa kho hàng cho nên bị hỏng hơi nhếch lên.

Chiếc xe tăng tốc độ vọt nhanh đến cửa kho đang giam giữ cô, vì dừng quá đột ngột mà lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Ghế lái bật mở, một đôi chân thon dài xuất hiện, sau đó là thân hình cao ráo, soái khí ngất trời cực kỳ quen thuộc xuất hiện.

Chờ đến khi nhìn rõ đối phương, Hạ Miên Miên kích động đến nỗi muốn phát điên, trong nháy mắt ấy cô tưởng như người kia là thiên thần hạ phàm.

Cô nhịn không được hét lên:
“Anh! Em ở đây.”
Người tới là Hạ Văn Xuyên.

Nghe được tiếng thét chói tai của cô, Hạ Văn Xuyên nghiêng đầu sang, khẽ liếc cô em gái một cái, sau đó mới thản nhiên bước tới.


Nhưng kết quả vừa đi được hai bước đã bị mấy gã từ bên ngoài xông vào ngăn cản.

Tên râu quai nón hằn họng dọa nạt:
“Mày là ai? Muốn làm gì? Ông đây cảnh cáo mày, ít xen vào chuyện người khác thôi.”
“Tránh.”
Hạ Văn Xuyên lạnh giọng, cộc lốc đáp.

“Đệt mẹ thằng nhãi, anh em, lên cho nó một trận.”
Thế là mấy người hò nhau xông về phía Hạ Văn Xuyên.

Hạ Miên Miên lo lắng đến quên cả hít thở, sợ Hạ Văn Xuyên không đánh lại được bọn hắn.

Dù gì lũ đó cũng là côn đồ, không những vậy còn đông người.

Anh ta cũng thật là, có thể tìm thấy cô, sao không mang nhiều người theo một chút hỗ trợ???
Nhưng mà chỉ chốc lát Hạ Miên Miên nhanh chóng phát hiện, mình lo lắng hoàn toàn dư thừa.

Sức chiến đấu của Hạ Văn Xuyên quả là kinh người, anh ta ra quyền rất nhanh, mà mỗi chiêu đều đánh vào nơi hiểm yếu, mỗi đòn đều là trí mạng, khiến đối phương dù đều là những tên đàn ông to cao lực lưỡng cũng thúc thủ vô sách, bị anh ta một quyền đánh ngã trong sự sửng sốt, bàng hoàng.
Giải quyết xong đám du côn, Hạ Văn Xuyên mặt không đỏ, hơn thở bình ổn như không hề có chuyện gì xảy ra.

Đến khi đi vào trong kho, Hạ Văn Xuyên bị mùi phân bón hóa học nồng nặc kíƈɦ ŧɦíƈɦ thính giác, khẽ cau mày.

Chờ đến khi nhìn rõ tình trạng chật vật của em gái, khuôn mặt anh ta hoàn toàn trở nên âm trầm, lạnh lẽo.

Hệt như mấy tay sát nhân máu lạnh trong phim truyền hình.

Phát hiện sắc mặt không đúng của anh, Hạ Miên Miên rụt cổ, nhỏ giọng gọi:
“Anh ơi?”
“Đau không?”
Hạ Văn Xuyên hỏi cô, nửa ngồi nửa quỳ không vội vàng cởi trói cho cô mà tỉ mỉ vén tóc cô lên, cúi đầu xem xét miệng vết thương.

Phát hiện vết rách đã chảy không ít máu, sắc mặt anh ta xấu đến cực điểm.

Đột nhiên anh ta đứng bật dậy, xoay người đi ra ngoài, nắm tóc mấy kẻ đang nằm sõng soài trên nền đất nện thêm vài cước nữa.

Hạ Miên Miên mắt thấy ông anh bộ dạng như đã tẩu hỏa nhập ma.

lòng thoáng lo sợ, cuối cùng lấy hết can đảm lên tiếng:
“Anh, đừng đánh nữa.

Không sẽ xảy ra án mạng thật đó.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK