• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hạ Miên Miên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, hoài nghi mình lãng tai nghe nhầm, ngơ ngác lẩm bẩm:
“Hả? Anh nói cái gì?”
Hạ Văn Xuyên giơ cái bàn phím trong tay lên, cái bàn phím này anh vừa tìm thấy trong thư phòng, có lẽ do không tỉnh táo lắm cho nên không rút dây cắm cẩn thận, mà trực tiếp kéo lê đến đây, dây cắm bàn phím bị giật đứt đến thảm thương, một nửa cái cái dây điện vẫn còn loe ngoe trên không trung, nhoáng nhoáng tia lửa điện.
“QUỲ BÀN PHÍM.”
Hạ Văn Xuyên gằn từng chữ, vô cùng điềm tĩnh, chậm rãi, thái độ vừa nghiêm túc, vừa thành khẩn như thể đang nói về một hợp đồng làm ăn lớn.

Hạ Miên Miên dở khóc dở cười, tựa vào khung cửa, hai tay vòng ra trước ngực hỏi:
“Anh học chiêu này ở đâu? Search trên Baidu à?”
“Phương Cần dạy.”
Hạ Văn Xuyên nói, định đem bàn phím đặt xuống đất.

Hạ Miên Miên lập tức ngăn lại, thừa dịp ai đó đang vô cùng thành thật, ngoan ngoãn, Hạ Miên Miên đảo mắt suy nghĩ hỏi vài vấn đề:
“Chờ một chút, vì sao anh ta dạy anh cái này.”
Hạ Văn Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Em không để ý đến anh.”
“Anh ta còn dạy anh cái gì nữa?”
Hạ Miên Miên tò mò hỏi.

“Chuyển tiền.”
Hạ Miên Miên: …
“Em không cần tiền.”
Cô nói: “Tiền tiêu vặt anh cho em mỗi tháng em còn chẳng tiêu hết.”
“Ừm.” Hạ Văn Xuyên gật đầu, sau đó chuẩn bị quỳ xuống bàn phím.
“Một câu cuối cùng.”
Hạ Miên Miên đi đến trước mặt anh, đoạt lấy bàn phím dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong vắt, kiên định:
“Anh yêu em sao?”
Vấn đề này nói ra, hai người đều yên lặng, Hạ Miên Miên nín thở chờ đợi, Hạ Văn Xuyên chăm chú suy nghĩ.

Thật ra mới trôi qua vài giây, nhưng Hạ Miên Miên lại cảm thấy như đã một thập kỷ, nhịp tim của cô có chút mất khống chế.
“Yêu?”
Hạ Văn Xuyên suy nghĩ một hồi lâu, mơ hồ nhíu mày hỏi:
“Là cái gì?”
Hạ Miên Miên: …
Hóa ra cùng cô yêu đương lâu như vậy, người đàn ông này vẫn còn chưa hiểu yêu là gì? Quả nhiên anh ta chỉ muốn làʍ ŧìиɦ với cô.

Nhưng mà hồi tưởng lại những việc đã qua, quả thực hai người chưa từng nói yêu đối phương.


Hạ Miên Miên thoáng khó chịu, còn cả tức giận nữa, cô lập tức quay người về phòng, vội vàng quơ lấy điện thoại, lại quay trở lại, quăng cái bàn phím xuống mặt đất, ấn mở phần ghi hình trên điện thoại, nóng nảy nói:
“Anh quỳ mau.”
“Ừm.”
Hạ Văn Xuyên thành thật đáp ứng, sau đó không chút do dự quỳ xuống, nhưng động tác của anh quá lớn, một cái bàn phím căn bản không chứa nổi hai cái đầu gối của đại ma đầu thân gần 1 mét 9 như anh, anh có chút ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Hạ Miên Miên:
“Không quỳ được.”
Giọng nói còn mang theo ủy khuất, tủi thân.

Hạ Miên Miên: …
“Khép chân lại.”
Cô ra lệnh.

Nhưng mà, con ma men kia lại ủy khuất đáp:
“Bàn phím ngắn quá.”
Hạ Miên Miên thở sâu, chạy vào phòng mình, cấp tốc tháo bàn phím của mình mang tới, để hai cái song song, cho ma vương đại nhân tha hồ, thoải mái quỳ.

Hạ Miên Miên vẫn cầm điện thoại, chiếu thẳng vào mặt anh, nạt nộ:
“Anh nói yêu em đi, nói xong em sẽ tha thứ cho anh.”
Hạ Văn Xuyên:
“Anh nói yêu em đi.”
Hạ Miên Miên: !!!
Nghĩ nghĩ, cô đổi lại: “Anh yêu em.”
Hạ Văn Xuyên: “Anh yêu em.”
“Lặp lại lần nữa.”
Hạ Miên Miên cong cong khóe miệng, tiếp tục đưa ra yêu cầu.

Hạ Văn Xuyên:
“Anh yêu em.”
“Lặp lại lần nữa.”
Hạ Miên Miên nói.

Nhưng lần này con ma men không phối hợp, lặng ngắt nhìn cô.

Hạ Miên Miên đợi mấy giây, hỏi:
“Tại sao không nói?”
“Buồn ngủ rồi, muốn theo em đi ngủ.”

Con ma men cũng biết đưa ra yêu cầu.

Hạ Miên Miên chăm chú nhìn anh, thở sâu một hơi, nặng nề “Hừ” một tiếng.

Thu lại điện thoại, cô xoay người trở về phòng, thuận tay khóa trái cửa trong, sau đó đứng cách xa cánh cửa lớn tiếng tuyên bố:
“Anh tự về phòng anh mà ngủ.”
Sau xuôi lại ghé tai vào cửa phòng nghe lén một chút, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, cảm thấy không yên tâm lắm, lại lặng lẽ he hé cửa ra nhìn một chút.

Khá lắm.

Hạ Văn Xuyên vậy mà còn không chịu đi, vẫn cứng đầu quỳ trước cửa, bày ra ánh mắt cún con tội nghiệp, rưng rưng nhìn cô nói:
“Anh buồn ngủ.”
Hạ Miên Miên tức giận nói: “Anh tự về phòng mình mà ngủ.”
Hạ Văn Xuyên thẳng thừng, hùng hổ đáp: “Muốn ngủ cùng em.”
Hạ Miên Miên: …
Cuối cùng, cô không thể cưỡng chế đích thân dẫn con ma men này về giường, nhưng mà quả thực anh đã quá say, nằm trên giường một lát đã ngủ thiếp đi.

Hạ Miên Miên nằm bên cạnh anh, bất đắc dĩ thở dài, nhịn không được lại mở video ban nãy ra xem, nhìn anh chững chạc, đàng hoàng nói “Anh yêu em”, xem một chút, đột nhiên cảm thấy ủy khuất, bĩu môi, nghĩ thầm Hạ Văn Xuyên đến cùng lúc nào mới hiểu được tình yêu?
Buổi sáng hôm sau Hạ Miên Miên bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức, tiếng chuông này so với chuông báo thức cô đặt giờ dậy hàng ngày còn sớm hơn, cô mơ mơ màng màng sờ điện thoại, không thèm xem ai gọi đến, trực tiếp nhấc máy.
Vừa đặt điện thoại bên tai, giọng nói giận dữ sang sảng truyền đến;
“Hạ Miên Miên!!!”
Hạ Miên Miên nháy mắt tỉnh táo, cầm điện thoại nhìn thử, thì ra là điện thoại của Chu Khả Nhi, cô ngẩn ra, lại cầm tới bên tai hỏi:
“Khả Nhi, sớm vậy gọi em có chuyện gì thế?”
“Đương nhiên có chuyện, chuyện lớn đàng hoàng!!”
Chu Khả Nhi thở phì phò nói:
“Hạ Văn Xuyên có ở cạnh em không, đưa điện thoại cho anh ta.”
Hạ Miên Miên bị dàn âm ly cỡ lớn táp thẳng vào màng nhĩ đến đau đầu, vội vàng đáp:
“Có.

Có.

Nhưng giờ anh ấy đang ngủ.”
“Chị đây mặc kệ, gọi anh ta tỉnh dậy nghe điện thoại ngay lập tức.”
Giọng Chu Khả Nhi vô cùng gấp gáp, nóng nảy.


Hạ Miên Miên không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khiến cho Chu Khả Nhi tức giận như vậy, chắc chắn là chuyện lớn, thế là không do dự ấn mở loa ngoài, dí sát bên tai Hạ Văn Xuyên.

“Anh..

tỉnh… Tỉnh dậy.

Chị Khả Nhi tìm anh.”
Tối qua Hạ Văn Xuyên uống say, hiện tại vẫn còn chưa tỉnh táo, nhưng mà Hạ Miên Miên không ngừng quấy rối bên tai, anh khó khăn mở mắt, trầm giọng nói:
“Gì?”
“Chị Khả Nhi tìm anh, anh nghe điện thoại đi.”
Hạ Miên Miên đưa điện thoại đến trước mặt anh.

Hạ Văn Xuyên vung, đẩy tay cô ra, lại ôm chầm lấy Hạ Miên Miên, ấn cô vào ngực, cằm tì lên đỉnh đầu cô, nói:
“Kệ cô ta.

Ngủ.”
Chu Khả Nhi hiển nhiên nghe rõ từng lời của anh, nổi giận mắng:
“Hạ văn Xuyên.

Anh có bệnh hả??? Sao lại cho người lột sạch quần áo của tôi và Sở Tuấn An, đem lên cùng một cái giường.”
Hạ Văn Xuyên từ từ mở mắt, thanh âm khàn khàn lười biếng:
“Không phải cô vẫn muốn như thế sao? Tôi chỉ giúp cô thành toàn thôi.”
“Phi!!! Bà đây mà phải cần anh giúp, muốn làm gì tự bà đây có chủ ý riêng, không cần anh bạ đâu đánh đó, làm mấy thứ râu ria, hỏng hết kế hoạch của tôi.

Phiền chết!”
Chu Khả Nhi tức giận, hổn hển nói.

Hạ Văn Xuyên không để ý đến cô ta, đang định cúp điện thoại, Hạ Miên Miên vội vàng cướp lấy, tắt chế độ loa ngoài, xoay lưng về phía Hạ Văn Xuyên, nhỏ giọng nói: “Chị Khả Nhi, chị không sao chứ?”
Chu Khả Nhi tức giận đến độ văng tục:
“Mả mẹ nó, cả người bà đây chỗ nào cũng không ổn, đầu đau, lưng đau, cả người khó chịu, cảm giác cả người đều muốn nổ tung đây này.” Hạ Miên Miên ngây người hai giây, nói:
“Chị và Sở Tuấn An đã… đã làm … à?”
“Không có!!”
Chu Khả Nhi như thể bị chọc trúng tim đen, nhảy dựng lên, quãng giọng cũng cao hơn bình thường:
“Chị đây với anh ta tối qua ngủ say như hai con lợn chết, có thể làm gì được???”
“À…” Hạ Miên Miên tò mò hỏi:
“Thế tại sao toàn thân lại đau nhức được nhỉ?”
Hạ Văn Xuyên ở đằng sau lưng cọ xát chán chê có vẻ không hài lòng ai đó mặc kệ mình, thế là vươn tay kéo cô vào ngực, sau đó hệt như con bạch tuộc cả tay cả chân quấn chặt lấy cô.

Hạ Miên Miên giãy dụa mấy cái, cũng không tránh, để mặc anh làm theo ý mình, còn bản thân tiếp tục nằm nấu cháo điện thoại với Chu Khả Nhi.

Chu Khả Nhi một bụng uất ức, nén giận kể tội Hạ Văn Xuyên: “Tên anh trai biếи ŧɦái của em cho người lột sạch quần áo của chị với Sở Tuấn An, sau đó ném bọn chị lên cùng một giường, những việc này chị đây có thể nhẫn, dù sao cũng say như chết rồi, chẳng tổn hại gì cả.”

“Chị em nhịn không được chính là, tên ác ma đó đã lột sạch quần áo hai người chúng chị, còn không thèm đắp chăn cho chị, cũng không cho nhân viên bật máy sưởi.

Cứ thể để chị trần chuồng ngủ xuyên đêm, cũng may chưa lạnh mà chết a!”
“Em không biết đâu, buổi sáng chị lạnh quá mà phải tỉnh dậy, Sở Tuấn An cũng lạnh gần chết, hai người theo bản năng ôm lấy nguồn nhiệt bên cạnh.

Cảnh tưởng sáng nay bây giờ nghĩ lại chỉ muốn gϊếŧ người.”
Hạ Miên Miên: …
Tác phong làm việc của Hạ Văn Xuyên quả nhiên xứng danh trùm phản diện, tính kế người ta cũng thô bạo, cay nghiệt như thế.

Hạ Miên Miên luôn luôn được anh che chở, sủng ái, xém chút nữa đã quên bản chất mưu mô, xấu xa, mặt sắt tim thép, không từ thủ đoạn của người đàn ông này.
“Vậy giờ chị sao rồi? Vẫn tốt chứ?”
Hạ Miên Miên hỏi.

“Không tốt.

Chị của em ốm rồi.

Đang sốt cao nè, giờ chuẩn bị gọi xe đến bệnh viện khám.”
Hạ Miên Miên: …
“Vậy chút nữa em đến bệnh viện thăm chị.”
“Hôm nay không phải cuối tuần, em chị không cần đi học à?”
Chu Khả Nhi hỏi cô.

“2 ngày nữa em thi, giờ chỉ cần tự ôn tập, không cần đến trường cũng được.”
Hạ Miên Miên nói.

“Ok.

Vậy đến đi, đừng tha anh trai em theo, trong thời gian này chị không muốn thấy mặt lão.”
“Được.” Cúp điện thoại, Hạ Miên Miên dùng sức tránh khỏi ngực anh, sau đó ngồi dậy: “Sao anh có thể như thế.”
Hạ Văn Xuyên day day mi tâm, nói:
“Anh cảm thấy mình cực kỳ có lòng tốt.”
“Vậy cũng không thể để chị ấy bị lạnh cả tối được!! Giờ Khả Nhi đang sốt rồi, em chạy qua bệnh viện xem tình hình chị ấy.”
Hạ Văn Xuyên nằm ngửa, một tay đặt trên mắt, nói:
“Anh không biết chuyện nhân viên phục vụ không đắp chăn cho họ, trước lúc đi anh chỉ phân phó để hai người ngủ chung một phòng.”
Hạ Miên Miên nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến tối hôm qua người nào đó phụng phịu nói không biết yêu, giận không có chỗ phát tiết, liền quả quyết vén chăn, đuổi người:
“Được rồi, anh đã tỉnh thì về phòng mình đi.”
Tối hôm qua cô không nỡ để anh một mình quỳ ngoài cửa, cũng không dám kinh động dì Liên, mới đồng ý cho ma men kia trèo lên giường.

Hạ Văn Xuyên ngẩn ra, nằm nghiêm không nhúc nhích, hiện tại anh vẫn còn say rượu, đầu chóng mắt hoa, toàn thân khó chịu chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK