Chỉ mới trước đó, mọi việc trong nhà từ nấu cơm, rửa chén cho đến giặt quần áo bằng tay đều do Giả Khinh Huân làm hết thảy. Nhưng sau khi xác định chắc chắn chuyện bên nhau, Hoán Hiểu Đan lại chủ động thay anh làm.
Duy nhất chỉ có một chuyện phải cân nhắc, chính là việc Hoán Hiểu Đan nấu ăn không ngon.
Trước khi chuyện không may năm đó xảy ra, mẹ của Hoán Hiểu Đan vì bận rộn kiếm tiền nên không thể ở nhà chăm sóc gia đình. Còn cô mỗi khi về đến nhà đều chạm mặt với người cha bê bết rượu chè cùng đám bạn tệ hại, vậy nên ngày qua ngày, mì gói gần như là món duy nhất cô ăn.
Nhưng dù ra sao, Giả Khinh Huân cũng không chê bai tay nghề nấu nướng của Hoán Hiểu Đan, cũng không đòi hỏi việc cô phải cố gắng học nấu ăn ngon.
Chỉ cần vui vẻ ở bên nhau, nấu thêm vài bữa cơm trong ngày đối với anh không phải là gánh nặng.
Cuộc sống hai người dần dần ổn định, Hoán Hiểu Đan cũng có ý muốn ra ngoài tìm việc, bởi cô và Giả Khinh Huân không thể ở mãi trong một nhà kho tạm bợ.
Có điều, Hoán Hiểu Đan lại rất e dè về lý lịch có tiền án của mình.
Buổi tối, Giả Khinh Huân tan làm, tắm rửa xong anh liền lên gác với Hoán Hiểu Đan, thấy cô đang xem thông tin tuyển dụng trên mạng, nét mặt anh thoáng dâng lên sự đắn đo.
Giả Khinh Huân ngồi xuống nệm bên cạnh Hoán Hiểu Đan, anh tựa lưng vào vách tường trên đầu nằm, những ngón tay lo lắng vô thức gõ trên đầu gối.
Sau một hồi lâu lưỡng lự, Giả Khinh Huân chợt cầm lấy điện thoại trong tay Hoán Hiểu Đan tắt màn hình cất sang một bên. Anh ôm cô vào lòng, hạ giọng thủ thỉ: “Thật ra em không cần đi làm, nếu muốn kiếm một số tiền lớn trong thời gian ngắn, anh vẫn có thể kiếm được.”
Hoán Hiểu Đan ngẩng đầu nhìn Giả Khinh Huân bằng ánh mắt dò xét, khẽ hỏi: “Làm sao anh kiếm được, làm việc phi pháp?”
Giả Khinh Huân tránh né ánh mắt của Hoán Hiểu Đan, anh căng thẳng liếm môi khô khốc, chần chừ mãi mới chịu nói ra: “… Chỉ cần đua xe trong một đêm, sẽ có rất nhiều tiền.”
“Anh kiếm tiền phi pháp về nuôi một người tù tội à?”
“Hiểu Đan…”
Hoán Hiểu Đan nghiêm mặt lắc đầu, dứt khoát cảnh cáo: “Em không đồng ý, nếu anh còn nghĩ đến chuyện này thì đừng có nhìn mặt em nữa.”
Giả Khinh Huân cúi đầu “Ồ…” một tiếng, biểu cảm vô cùng cam chịu.
Ngăn chặn được suy nghĩ không tốt nhen nhóm trong Giả Khinh Huân xong, Hoán Hiểu Đan khẽ sờ mặt anh, xuống nước dỗ ngọt: “Xin anh đó Giả thiếu gia, một mình em học hư đã đủ rồi, bộ anh muốn chúng ta hư cả đôi, rồi sau này sinh ra một bầy con nít quỷ sao?”
Vốn đang có chút chạnh lòng, nhưng khi nghe câu vừa rồi của Hoán Hiểu Đan, chớp mắt Giả Khinh Huân đã tươi tỉnh trở lại, nụ cười có phần đắc chí cũng xuất hiện trên môi.
Anh vui vẻ ôm siết lấy cô, giọng nói phát ra đầy khẳng định: “Anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền chân chính, tuyệt đối không để em phải thua thiệt với bất kỳ ai.”
Hoán Hiểu Đan khẽ mỉm cười, nhướn đầu hôn lên môi anh một cái cổ vũ: “Em sẽ đợi đến ngày đó.”
Bẵng qua vài hôm, Giả Khinh Huân có chút bận rộn, bởi ngoài giờ làm ở gara anh còn phải đốc thúc dạy kèm cho Chi Linh. Chẳng bao lâu nữa kỳ thi đại học quốc gia sẽ đến, thế nên chỉ cần cố gắng hết khoảng thời gian này, anh cũng không cần qua lại với bên đó nữa.
Từ lúc biết Giả Khinh Huân dạy kèm cho Chi Linh, Hoán Hiểu Đan không khó chịu cũng không có ý kiến, nếu nói về việc cô ghen tuông lại càng không. Vì người trong cuộc như Hoán Hiểu Đan cũng thấy rõ, Giả Khinh Huân yêu cô điên cuồng như thế nào.
Nếu có nghi ngờ, Hoán Hiểu Đan chỉ nghi ngờ người bỏ vỏ bao cao su vào trong áo đồng phục gara của Giả Khinh Huân.
Đứng trước phòng tắm soạn quần áo để giặt, Hoán Hiểu Đan cầm chiếc vỏ đã bị xé không còn đồ bên trong quan sát. Đây rõ ràng không phải hãng Giả Khinh Huân dùng, tuy nhiên lại nằm trong túi áo đồng phục của anh, thật đúng là nghi ngại.
Tuy không thân thiết, thế nhưng Hoán Hiểu Đan biết anh em đồng nghiệp của anh sẽ không chơi khăm một cách khiếm nhã như thế này, trừ khi có kẻ muốn phá hoại tình cảm giữa cô và Giả Khinh Huân.
Hoán Hiểu Đan bóp vỏ rỗng trong tay, ánh mắt thoáng lên sự lạnh lùng, trong lòng tràn ngập sự hiếu chiến.
“Đã chơi thì phải vui, không vui thì phải khóc.”
Lúc Giả Khinh Huân dạy kèm trở về, nghe tiếng Hoán Hiểu Đan đang giặt quần áo trong nhà tắm, anh liền nhanh chân bước vào kiểm tra.
Thấy quần áo bằng vải thô của mình được Hoán Hiểu Đan vò tay đến ửng đỏ, anh vội giành lấy tự giặt, vẫn không quên nhỏ giọng càm ràm: “Vải cứng còn dính nhiều dầu nhớt em giặt không nổi đâu, để anh tự giặt được rồi.”
Hoán Hiểu Đan ngồi trên ghế nhỏ trong phòng tắm, trước mặt là thau quần áo được ngâm trong xà phòng. Liếc nhìn Giả Khinh Huân ngồi chổm bên cạnh, cô không hề nhắc về chuyện chiếc vỏ bao cao su đã sử dụng kia, chỉ ẩn ý xa gần.
“Hay anh cưới thêm một cô vợ bé về giặt quần áo cho anh đi.”
Trước lời đề nghị của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân chỉ xem là một lời nói đùa mà hùa theo: “Anh nghèo lắm, không những nghèo tiền mà còn nghèo tình. Tình tiền cho em còn không đủ thì làm sao chia cho người khác.”
Nghe xong câu trả lời từ Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan vô thức bật cười. Nhưng ngay khi thấy bóng người với mái tóc dài phản chiếu ngoài cửa sau lưng anh, cô cố tình dựa sát cơ thể vào người anh, giơ tay lên trước mặt anh than vãn.
“Em đau tay quá.”
Giả Khinh Huân không nghĩ nhiều, thấy da tay của Hoán Hiểu Đan đỏ lên vì giặt quần áo anh ban nãy, anh liền cúi đầu hôn lên.
Đúng lúc này, Chi Linh đã đứng ở ngay trước cửa. Tận mắt thấy được hình ảnh vừa rồi, cô ta nhất thời đứng sững người không thốt nên lời.
Một bên khóe môi của Hoán Hiểu Đan hơi nhếch nhẹ, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chi Linh, lên tiếng hỏi: “Em tìm anh Huân sao?”
Nghe tiếng Hoán Hiểu Đan hỏi, Giả Khinh Huân mới xoay đầu nhìn qua, thấy Chi Linh đang đứng thừ người một chỗ trước cửa nhà tắm, trong tay vẫn đang cầm quyển vở, anh không nóng không lạnh hỏi tiếp: “Có chuyện gì à?”
“Dạ em…” Chi Linh mím môi, nét mặt lộ rõ sự rối rắm, cuối cùng vẫn không nói ra mục đích sang tận nhà tìm mà lấy cớ đi về: “Để mai học em hỏi luôn ạ, em về trước.”