Có điều, nhân viên rất nhanh nhẹn mang ghế em bé đến cho Giả Khinh Huân. Anh đặt con gái xuống ghế, sau đó cất giọng nói dịu dàng khác hẳn với bộ dạng nóng nảy hách dịch thường ngày.
“Con muốn ăn gì?”
Nghe hỏi, Tâm Di lắc lắc đầu từ chối: “Con ăn bún với mẹ rồi.”
“Vậy cha lấy sữa cho con được không?”
“Dạ được!” Tâm Di gật đầu mạnh.
Sau khi gọi món và chờ nhân viên dọn lên, Giả Khinh Huân bình thản kéo ghế ngồi xuống cạnh con gái. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của những người ngồi cùng bàn không rời khỏi anh dù chỉ là nửa giây.
Tuy nhiên, Giả Khinh Huân không hề để ý đến ánh mắt của người khác, anh nhìn qua phía quản lý, hạ giọng hỏi: “Chuyện cái tên tối qua, anh xử nó chưa?”
Nhắc đến, Peter thở dài một hơi bất lực: “Nó là con trai chủ tịch thành phố này đó, cậu muốn xử thế nào?”
Giả Khinh Huân bưng chén trà nóng nhấp một ngụm, tiếp đó đặt “cạch” xuống bàn, ẩn ý đáp: “Vậy liên hệ với cha của tên đó đi, tôi đích thân đi mời trà họ.”
Peter vừa nghe qua đã ngửi thấy mùi thuốc súng, anh ta không nhịn được tiếp tục thở ra một tiếng phàn nàn, áp lực đến mức qua một đêm râu dưới cằm đã mọc lởm chởm.
Một lúc sau, trong khi Giả Khinh Huân ngồi ăn sáng, Tâm Di một tay giữ ống hút uống ly sữa lớn, một tay nắm lấy ngón út của anh đang gác trên mặt bàn của ghế em bé, như thể sợ buông ra anh sẽ lại đi mất.
Bầu không khí vốn đang hết sức yên tĩnh, từ phía ngoài bước vào khu vực của nhà hàng bỗng phát ra tiếng chào thu hút sự chú ý của mọi người, ngoại trừ Giả Khinh Huân.
Cũng là một thanh niên ngoài hai mươi, vẻ ngoài điển trai dồi dào năng lượng tích cực, nhưng so với Giả Khinh Huân, sự xuất hiện của anh ta được yêu mến hơn bao giờ hết.
Do nghe ồn ào, Tâm Di cũng ngoái đầu nhìn, khi thấy người kia đang đi tới gần, cô bé lập tức thốt lên: “Kelven!”
Suốt buổi ăn không có cơ hội hỏi chuyện, Tâm Di lại khơi gợi được đề tài, Peter không bỏ qua cơ hội liền bắt chuyện: “Bạn nhỏ, con biết cậu ấy sao?”
Tâm Di gật đầu, đôi mắt to tròn lộ ra sự lanh lợi: “Con gặp chú ấy trên tivi.”
Peter cười xòa một cái, với độ phủ sóng chạy show quảng cáo như Kelven, đến ngay cả một đứa trẻ cũng nhớ mặt. Còn riêng với Giả Khinh Huân từ lúc vào nghề, ngoại trừ chuyên môn anh không đồng ý tham gia bất kỳ dự án nào khác.
Nhưng với tính tình nóng nảy cộc cằn của Giả Khinh Huân, dù anh có đồng ý thì Peter cũng không dám để anh tham gia, bởi không khéo lại hứng về rổ gạch đá.
Đang nói tới Kelven, chẳng mấy chốc anh ta đã đi đến bàn của Giả Khinh Huân. Một cậu trai trẻ hai mươi mốt tuổi, vẻ ngoài tuy có hơi nghịch ngợm nhưng vẫn mang theo cảm giác gần gũi dễ chịu.
Khi đến gần sát, Kelven có hơi khựng người nhìn chằm chằm vào Giả Khinh Huân đang ăn, tiếp đó chuyển tầm mắt về phía cô bé đang nhìn mình.
Bất giác, Kelven không giấu được sự kinh ngạc, anh ta giơ tay che miệng đang há hốc, khẽ nhỏ giọng hỏi: “Giả Khinh Huân mini version à? Anh, đừng có nói với em là anh có con rơi ở ngoài nha?”
“Rơi cái đầu cậu.” Giả Khinh Huân liếc mắt nhìn Kelven đứng cạnh Tâm Di, khi quay sang con gái anh lại nhẹ giọng nhắc: “Chào tên điên đi con.”
Vừa nghe Giả Khinh Huân nói xong, Tâm Di ngơ ngác quay lại nhìn anh, Kelven cũng không chấp nhận nỗi mà cằn nhằn: “Anh đừng có dạy hư thế hệ tương lai chứ.”
Giả Khinh Huân phớt lờ lời của Kelven, anh kết thúc bữa sáng rồi bế Tâm Di lên chuẩn bị rời đi, không có ý định cho Kelven thêm thời gian khai thác chuyện cá nhân.
Trước khi đi khỏi, Giả Khinh Huân cố tình nói với Peter: “Trước hai giờ chiều đừng có tìm tôi.”
Ngạc nhiên dõi theo Giả Khinh Huân bế cô bé nhỏ đi, Kelven quay sang phía Peter, tò mò dò hỏi: “Con rơi của anh ấy thật à?”
Peter nhún vai bất lực, thành thật đáp: “Không dám hỏi.”
Từ lúc cha con Giả Khinh Huân gặp lại nhau, không rõ cả hai nói gì nhưng cứ quấn quýt không rời. Thậm chí, anh còn cố tình đưa con gái đến phòng tổ chức họp báo sẽ diễn ra vào buổi tối, trong lúc Hoán Hiểu Đan làm việc thì hai cha con anh lại ngồi một bên trò chuyện.
Do Tâm Di ngồi quay mặt gần hết về phía Giả Khinh Huân, thế nên Hoán Hiểu Đan không thấy được biểu cảm của cô bé, nhưng riêng sắc mặt của anh thì vô cùng nghiêm túc.
Tuy rằng Hoán Hiểu Đan giấu giếm Giả Khinh Huân về sự tồn tại của Tâm Di, nhưng sự tồn tại của anh trong cuộc đời con gái, cô chưa từng giấu giếm.
Hơn nữa, Hoán Hiểu Đan đã từng rất mong chờ về ngày đoàn tụ, tuy nhiên Giả Khinh Huân đã thay đổi, ngay chính cô cũng không rõ phải đối diện mọi chuyện giờ đây như thế nào.
Chật vật mãi cũng trang trí xong cho khu vực họp báo vào buổi tối, buổi chiều Hoán Hiểu Đan còn phải đến khu tổ chức cuộc thi trang trí xong phần còn lại.
Có điều, Tâm Di không chịu theo Hoán Hiểu Đan về, từ lúc gặp lại cô bé vẫn luôn giữ Giả Khinh Huân bên cạnh.
Hoán Hiểu Đan đành để ông ngoại Tâm Di và người trong tiệm về trước, còn cô phải cùng Giả Khinh Huân và con gái ăn trưa.
Khác với lúc sáng, Giả Khinh Huân không đưa Hoán Hiểu Đan xuống nhà hàng của khách sạn mà gọi đồ ăn về phòng riêng.
Do buổi sáng thức sớm, Tâm Di lúc ăn trưa đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, sau đó được Giả Khinh Huân đưa về giường.
Khi chỉ còn hai người ngồi ăn cùng nhau, bầu không khí đột nhiên im lặng đến ngột ngạt, Giả Khinh Huân không rõ ghét bỏ giận hờn Hoán Hiểu Đan bao nhiêu, thế nhưng cả buổi ăn anh không hề liếc nhìn cô một cái.
Tình cảnh hiện tại khiến Hoán Hiểu Đan suýt đã quên, rằng từng có một Giả Khinh Huân yêu thương cô hết mực.
Đồ ăn ngon nhưng nuốt mãi không trôi, Hoán Hiểu Đan âm thầm quan sát thái độ hờ hững xa cách của Giả Khinh Huân, chần chừ lên tiếng hỏi: “Anh… hết yêu em rồi phải không?”
Nghe đến đây, động tác gắp thức ăn của Giả Khinh Huân có hơi khựng lại, anh liếc nhìn Hoán Hiểu Đan ngồi đối diện, cố tình hỏi ngược lại: “Theo em muốn thế nào?”
“Em biết… hiện tại em có giải thích điều gì cũng không thể làm dịu cơn giận trong lòng anh.” Ngừng lại một chút, giọng nói của Hoán Hiểu Đan có hơi lưỡng lự: “Nhưng em hy vọng, chúng ta sẽ không để Tâm Di lớn lên trong một gia đình bất hoà.”
Đáp lại, Giả Khinh Huân vẫn giữ điệu bộ vô tâm: “Chính em muốn như vậy còn gì.”
Dứt lời, Giả Khinh Huân buông đũa, dùng khăn giấy ướt lau miệng và tay, uống vài ngụm nước lọc rồi đứng lên đi về giường nằm cạnh con gái.
Hoán Hiểu Đan ngồi một chỗ đưa mắt dõi theo, thật sự đã bất lực tòng tâm.