Ngay khi tiếng phát thanh viên tuyên bố người về đích đầu tiên, Tâm Di bất ngờ hét lên đầy phấn khích, trông chẳng khác nào một cổ động viên lâu năm nhiệt huyết.
Những người có mặt gần đó nhất thời bỏ qua sự chiến thắng của Giả Khinh Huân bởi đã thừa đoán được kết quả. Bấy giờ ai nấy cũng bất giác cười, đồng thời nhìn về phía cô bé mặc áo hoa nhí cùng quần short ngắn màu trắng, buộc tóc đuôi gà đang đứng tại chỗ huơ tay ăn mừng.
Thậm chí, nữ trợ lý hay đi cùng nhóm của Giả Khinh Huân còn quay phim lại phản ứng của Tâm Di để gửi cho anh sau. Riêng Hoán Hiểu Đan cũng có thể thở phào, gánh nặng tựa như đã được hoàn toàn trút bỏ.
Sau khi nhận giải, còn chưa kịp bước xuống bục trao giải thì Giả Khinh Huân đã bị hàng loạt phóng viên từ những tòa báo, và đài truyền hình lớn nhỏ vây kín lấy, khiến anh tiến không được nhưng lùi cũng không xong.
Giả Khinh Huân đứng trên bục cao đưa mắt tìm quản lý, anh ta đứng cách đó không xa nhưng không trợ giúp, trái lại còn giơ tay múa chân dùng khẩu hình miệng nhắc anh trả lời phỏng vấn.
Trong lòng chỉ đang nôn nóng về gặp Hoán Hiểu Đan và Tâm Di, thế nên Giả Khinh Huân nghe hỏi gì cũng không lọt tai. Cho đến khi người phóng viên đứng ngay trước mặt hỏi thẳng mới đá động đến sự chú ý của anh lúc này.
“Anh Khinh Huân, anh còn rất trẻ, cũng đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, liệu anh có hối hận khi giải nghệ không? Anh có lo nếu sau này hối hận muốn quay lại đua xe, khi đó anh không còn chỗ đứng trong giới, người hâm mộ cũng quay lưng vì anh chọn gia đình mà từ bỏ kỳ vọng của họ?”
Giả Khinh Huân nhìn thẳng vào người phóng viên nam đứng đối diện, thái độ của anh khi nhận được câu hỏi vẫn vô cùng thản nhiên, dáng vẻ lại lộ ra chút tự cao.
“Tôi hiểu anh đang ám chỉ điều gì đấy. Nhưng nếu anh đã muốn biết, tôi sẽ thật lòng trả lời cho anh nghe. Đừng nói là sự nghiệp, miễn có thể giữ được vợ con, bất cứ điều gì tôi cũng dám đánh đổi.”
Ngừng lại một chút, Giả Khinh Huân dần dần chuyển sang nghiêm túc, kiên định tiếp lời: “Tôi không làm đỉnh cao trong giới F1 thì về làm chủ gia đình. Tôi đã cùng vợ mình đi từ hai bàn tay trắng mà lên, so với tất cả, cô ấy mới là điều tôi sợ mất.”
Ngay khi Giả Khinh Huân dứt lời, một giọng nói khác đã vội hỏi vào: “Anh có dự định công khai vợ con với giới truyền thông không?”
Rất nhanh, Giả Khinh Huân không cần nghĩ ngợi đã dứt khoát từ chối: “Báu vật vô giá nhà tôi, tôi không có nhu cầu khoe mẽ để người khác săm soi.”
Dõi theo bộ dạng ngẩng cao đầu ngạo nghễ của Giả Khinh Huân trước mặt người ngoài, lại nhớ đến dáng vẻ hạ mình của anh khi ở bên cạnh, Hoán Hiểu Đan chợt nhận ra bản thân đã đòi hỏi ở anh quá nhiều.
Hoán Hiểu Đan nhiều lần làm tổn thương Giả Khinh Huân nhưng lại đòi hỏi anh dịu dàng khi ở bên cô, điều này vốn đã không thể xảy ra nữa.
Nhưng một Giả Khinh Huân trưởng thành khó tính, thật ra cũng có thể sẽ trở thành điểm dựa vững chắc cho Hoán Hiểu Đan và Tâm Di.
Lúc Hoán Hiểu Đan cùng Tâm Di và mọi người trở về khu vực phòng chờ, từ xa trên dãy hành lang rộng vắng người, vừa nhìn thấy Giả Khinh Huân thì con gái đã phấn khích chạy ào một mạch đến chỗ anh.
Hoán Hiểu Đan bất giác mỉm cười dõi theo hai cha con Giả Khinh Huân ôm nhau ăn mừng. Khác với dáng vẻ hờ hững kiêu ngạo khi đối diện với người khác, sự dịu dàng ngọt ngào mà anh có, giờ đây đã dành trọn cho Tâm Di.
Ngay chính Hoán Hiểu Đan, cũng không còn cơ hội độc chiếm lấy sự dịu dàng của anh.
Cả một ngày Giả Khinh Huân bận rộn với công việc, vốn dĩ khi kết thúc anh đã cùng Hoán Hiểu Đan trở về nhà cô. Tuy nhiên, Kelven liên tục lôi kéo, còn “bắt cóc” Tâm Di để cưỡng ép anh đến tham gia bữa tiệc thân mật với đồng nghiệp và những người có chức quyền.
Nhảy nhót hét hò suốt ngày, sáng dậy sớm trưa cũng không ngủ, thế nên lúc ngồi trên bàn ăn tối Tâm Di đã bắt đầu vừa ăn vừa ngủ gật.
Giả Khinh Huân mang tiếng đi ăn tiệc thật sự chỉ đến ăn, thậm chí khi được mời lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ cho chiến thắng ngày hôm nay, anh cũng lạnh nhạt phớt lờ để mặc Kelven tự chữa cháy.
Giữa lúc phía trên sân khấu biểu diễn ca nhạc ồn ào, Tâm Di bị âm thanh lớn làm giật mình hé mắt, que khoai tây chiên cắn dở đang cầm trong tay cũng rơi xuống mặt bàn.
Tâm Di ngái ngủ mở mắt không lên, cô bé theo phản xạ chồm người qua phía Hoán Hiểu Đan, giơ hai tay lên nhõng nhẽo: “Mẹ… bế.”
Hoán Hiểu Đan vừa định đứng dậy, phía bên kia Giả Khinh Huân đã nhanh hơn nhấc Tâm Di ra khỏi ghế em bé. Anh vừa ôm con gái trong lòng, vừa nhẹ nhàng vỗ về: “Cha bế đây, con ngủ đi.”
Tâm Di nằm gọn ngủ ngon giấc trong vòng tay của Giả Khinh Huân, một tay anh đỡ dưới gáy của con gái, một tay đẩy ghế em bé ra sau, tiếp đó bỗng nhìn thẳng qua Hoán Hiểu Đan ra hiệu.
Hiểu ý, Hoán Hiểu Đan kéo ghế đến ngồi cạnh Giả Khinh Huân. Tuy rằng khung cảnh gia đình ba người có chút tĩnh lặng, thế nhưng tựa như có một sợi dây vô hình kết nối trở nên chặt chẽ đến hoàn hảo.
Giả Khinh Huân một tay bế con, một tay cầm đũa ăn, thỉnh thoảng cắn được miếng ngon sẽ theo tự nhiên đút Hoán Hiểu Đan nửa còn lại.
Ngồi bên cạnh, quản lý của anh có chút khó tin, bởi dáng vẻ dịu dàng này của Giả Khinh Huân suốt bốn năm qua, hình như là lần đầu anh ta nhìn thấy.
Hoá ra một kẻ hung hăng bốc đồng, cũng vô cùng chung thủy và ngọt ngào.
Tuy Peter không biết nhiều về quá khứ của Giả Khinh Huân với Hoán Hiểu Đan, nhưng anh ta hiểu rõ việc anh giải nghệ để chăm sóc và bảo vệ gia đình riêng không phải là quyết định nhất thời.
Peter bất chợt nâng cốc bia về phía Giả Khinh Huân, ẩn ý nói: “Chúc mừng cậu đạt được ý nguyện.”
Giả Khinh Huân hiểu được dụng ý sau câu nói của Peter, anh bình thản cầm ly bia lên cụng, đắc thắng đáp: “Chúc người được anh quản lý tiếp theo còn hơn cả tôi.”
“Lời chúc này của cậu… khiến tôi thấy tương lai mù mịt hơn rồi.”