Lúc này, gương mặt đỏ bừng của ông ngoại Giả Khinh Huân bỗng dịu xuống. Thậm chí, nét mặt tức giận của ông và bà ngoại anh khi đối diện với Tâm Di cũng dần dần trở nên hòa nhã.
Thấy ông lão trước mặt không trả lời, Tâm Di lần nữa hỏi lại: “Mặt ông đỏ quá, ông bị bệnh rồi đó, ông phải đi khám bác sĩ.”
Sau câu nói của Tâm Di, nụ cười nhẹ nhàng bỗng hiện lên trên môi của ông ngoại Giả Khinh Huân: “Ông cũng là bác sĩ.”
Tâm Di nghiêm túc quan sát ông ngoại Giả Khinh Huân từ đầu đến chân, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Ông đâu phải là bác sĩ đâu, bác sĩ phải mặc áo màu trắng.”
Nghe Tâm Di nói, ông ngoại Giả Khinh Huân lộ ra sự hứng thú, ông hơi khom người nhìn chăm chú về phía cô bé, từ tốn giải thích: “Ông là bác sĩ trung y, không giống bác sĩ trong bệnh viện.”
Tâm Di khó hiểu nhìn ông, vừa định hỏi thêm thì cô bé đã bị Giả Khinh Huân bế lên. Anh hờ hững đối mặt với ông bà, từ biểu hiện đến giọng điệu tỏ rõ sự chống đối: “Sao ông bà lại ở đây?”
“Trùng hợp. Anh nghĩ bây giờ anh là cái…” Ông ngoại Giả Khinh Huân chớp mắt đã quay lại bộ dạng khó chịu, tuy nhiên trước mặt trẻ con phải nhịn xuống những từ ngữ không hay: “Anh làm gì chúng tôi không quan tâm, gặp lại thấy cay mắt nên đứng nhìn một lát được không?”
Giả Khinh Huân cười khẩy một tiếng, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục bị cằn nhằn: “Về nhà đi, hiện tại chúng tôi với anh có nhiều chuyện để nói đấy.”
Vừa nói, ông ngoại anh vừa nhìn qua Hoán Hiểu Đan và Tâm Di, tiếp đó bỗng hạ giọng nhắc: “Đưa theo vợ con anh về.”
Nói rồi ông bà ngoại Giả Khinh Huân đi trước, còn anh và Hoán Hiểu Đan bất giác xoay đầu nhìn nhau.
Sau khi hẹn lại ngày giờ mua nhà, Giả Khinh Huân đưa Hoán Hiểu Đan và Tâm Di về lại nhà cha mẹ. Kể từ ngày thoát khỏi sự giam nhốt năm xưa, anh chưa từng quay trở lại, còn Hoán Hiểu Đan cũng không một lần quay về khu nhà cũ sau sự cố đẩy cuộc đời cô vào ngõ vực.
Vậy mà bây giờ, cả hai có thể ngẩng cao đầu, cùng nắm tay nhau quay về nơi khởi nguồn của đau thương.
Một tay bế con, một tay nắm tay vợ, Giả Khinh Huân giờ đây không còn sự yếu thế của một thanh niên không tiền không quyền như ngày trước. Anh hiên ngang tự mãn, bảo vệ được cho vợ, che chở được cho con.
Lúc vừa bước vào cửa chính, từ xa vừa nhìn thấy mẹ Giả Khinh Huân, Tâm Di đã lập tức xoay người úp mặt vào vai anh, hai bàn tay ôm chặt lấy cổ anh, hai chân cũng cố bấu vào người anh, sợ hãi trốn tránh.
Không hẹn lại gặp, không mời lại đến, cha mẹ Giả Khinh Huân có mặt ở nhà đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh cùng Hoán Hiểu Đan và Tâm Di.
Không đợi ai hỏi, bà ngoại Giả Khinh Huân đã ngoắc tay mẹ anh đang đứng trước cửa phòng bếp nhắc nhở: “Ra ngồi đi, cha con có chuyện muốn nói.”
Ông bà ngoại Giả Khinh Huân ngồi ở đầu bàn, Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan và Tâm Di ngồi hàng ghế bên phải, đối diện là cha mẹ anh.
Mở đầu cuộc nói chuyện là tiếng thở dài của ông ngoại Giả Khinh Huân. Phải chần chừ một lúc rất lâu, ông mới lên tiếng nói: “Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, chúng ta nên giải quyết triệt để, rạch ròi giữa quá khứ và hiện tại.”
Ngừng lại một chút, ông hướng mắt về phía Tâm Di đang rúc trong vòng tay Giả Khinh Huân, đắn đo tiếp lời: “Chuyện người lớn làm thì người lớn chịu, không thể kéo trẻ con vào.”
Ông ngoại Giả Khinh Huân vốn đã xuống nước ngỏ ý làm lành, Hoán Hiểu Đan cũng đã nhắc nhở trước đó, thế nhưng khi đối chất với những người trong nhà, chốc lát Giả Khinh Huân đã quên sạch mà thẳng thừng bộc phát suy nghĩ thật.
“Ngày xưa Hiểu Đan cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội, chính mọi người đã trút mọi tội lỗi lên cô ấy còn gì.”
Lời của Giả Khinh Huân vừa cất lên, Hoán Hiểu Đan lén nhéo chân anh ngăn cản. Mặt khác, từ ông bà ngoại đến cha mẹ anh nhất thời chỉ im lặng không phản bác.
Bầu không khí đang được duy trì sự bình ổn lại bị Giả Khinh Huân làm cho căng thẳng, bà ngoại anh khẽ hừ lạnh: “Cả nhà chỉ đang muốn cứu vãn lại những chuyện không tốt đã làm, con cũng có thể đừng khiến mọi chuyện nghiêm trọng thêm không?”
Nghe đến, Giả Khinh Huân chỉ thờ ơ cười khẩy: “Cứu vãn sao? Đẩy tương lai của một cô gái thấp cổ bé họng vào đường cùng, khiến máu mủ lưu lạc ở bên ngoài chịu bao nhiêu thiệt thòi, ông bà định cứu vãn thế nào?”
Vốn đã muốn nhịn xuống, nhưng sau khi nghe được những lời đối đầu của Giả Khinh Huân, mẹ anh vẫn không kìm được mà đáp trả: “Vậy còn cha con, ông ấy phải từ chức bỏ ngành, uy tín cả nhà này bị hạ thấp, sao con không tự ngẫm mà luôn trách móc mọi người có lỗi?”
Trước câu hỏi của mẹ, Giả Khinh Huân không những không thu lại dáng vẻ tự cao vừa rồi, ngược lại anh còn nở một nụ cười châm biếm.
“Tôi nói sai chỗ nào? Cha mẹ biết rõ, Hiểu Đan vì tự vệ nên mới hành động mất kiểm soát. Cha mẹ không những không giúp cô ấy minh oan, trái lại còn dùng quyền lực và mối quan hệ ép cô ấy vào con đường cùng.”
Nhắc đến chuyện cũ, bao nhiêu phẫn nộ và uất hận dồn nén trong Giả Khinh Huân lại bùng phát.
“Cha làm cảnh sát, lẽ ra phải tôn trọng sự minh bạch. Cầm được hồ sơ án trong tay, nắm rõ được nguyên nhân cái chết của cha Hiểu Đan, sao cha không giúp cô ấy đòi lại công bằng, mà ngấm ngầm thuận nước đẩy thuyền đưa cô ấy vào tù? Chẳng phải chỉ để tìm cách chia cắt tôi và cô ấy à?”
Dứt lời, Giả Khinh Huân lập tức hướng về phía mẹ, không chút ngần ngại chỉ trích: “Còn mẹ, chính mẹ là người đã vu oan, viết bài bôi nhọ, đổ tất cả tội lên Hiểu Đan, còn cùng bà ngoại cấu kết chia rẽ chúng tôi, tại sao giờ lại trách tôi?”
“Khinh Huân.”
Hoán Hiểu Đan nhỏ giọng nhằm ngăn không cho Giả Khinh Huân nói tiếp, thế nhưng anh vẫn không bỏ qua, quyết một lần nói rõ tất cả.
“Hiểu Đan không nợ ai trong nhà này, là tôi và người trong nhà này nợ cô ấy.”
Giọng nói của Giả Khinh Huân chợt trầm lắng xuống, nhẹ nhàng nhưng dễ dàng bóc tách những lớp sự thật bị che giấu.
“Là tôi có tình cảm trước, là tôi cố chấp theo đuổi cô ấy trước. Là tôi tiếp tay cho người nhà dùng thứ quyền lực ngầm hại cả cuộc đời cô ấy. Vậy nên những gì con trai cha mẹ nợ cô ấy, cả đời này cũng không thể trả hết.”
Privacy and cookie settings