Tâm trạng đang không tốt, miệng vẫn đang quát mắng, thế nhưng kể từ giây phút nhìn thấy bó hoa kia, anh bỗng trở nên im lặng.
Giữa lúc những người khác đang giúp Giả Khinh Huân sắp xếp đồ đạc, anh bước đến cầm bó hoa lên ngắm nhìn thật kỹ.
Bất giác, anh giơ tay cầm lấy mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, bên trong mặt dây chuyền trong suốt là những cánh hoa cẩm tú cầu đã sấy khô, được cắt nhỏ xếp thủ công thành một bông hoa cẩm tú cầu mô phỏng.
Những cánh hoa khô được lấy từ bó hoa đầu tiên Hoán Hiểu Đan tặng cho Giả Khinh Huân khi còn ở bên nhau, suốt thời gian qua vẫn được anh mang theo bên mình như một lá bùa may mắn.
Bản thân Giả Khinh Huân không rành về ý nghĩa các loài hoa, nhưng hoa lưu ly còn mang tên khác là “Forget me not”, anh lại biết rất rõ.
Có điều, loài hoa này vốn không dùng để đón tiếp khách, trừ khi người tặng nó cho Giả Khinh Huân có ẩn ý phía sau.
Càng nghĩ đến, hàng loạt cảm xúc náo loạn trỗi dậy mạnh mẽ giữa lồng ngực của Giả Khinh Huân. Anh vô thức hít sâu một hơi cố bình tĩnh lại, quay sang phía trợ lý yêu cầu: “Hỏi phía bên khách sạn ai là người tặng hoa, và ai là người đặt hoa trong phòng tôi.”
Nghe đến đây, cô gái duy nhất trong nhóm e dè hỏi lại: “Hỏi ngay bây giờ ạ? Nhưng mà… mười một giờ đêm rồi ạ…”
Giả Khinh Huân không đáp, dáng vẻ đang bình thường bỗng lộ rõ sự khó chịu, ngay cả con ngươi cũng dồn tròng đen về góc mắt.
Lo Giả Khinh Huân lại nổi điên quát mắng, một người nam trợ lý khác vội gật đầu đồng ý thay, sau đó cùng cô gái vội trốn đi trước.
Đợi những người khác đi khỏi, quản lý của Giả Khinh Huân vừa tìm cách liên lạc với phía bên quản lý của cô gái bị gán ghép tin đồn tình cảm với anh, anh ta vừa liếc mắt quan sát anh ngồi ở cuối giường nhìn ngắm bó hoa trong tay.
“Sao hôm nay lại có hứng thú với hoa vậy?”
“Nhớ người yêu.” Giả Khinh Huân hờ hững đáp lại.
Nhận được câu trả lời quen thuộc của Giả Khinh Huân, quản lý của anh chỉ biết thở dài một hơi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người ta nói cậu bị điên quả không sai, thời buổi nào còn có chuyện tình bị gia đình ngăn cấm, người yêu bỏ đi biệt tích chứ.”
Giả Khinh Huân không vội đáp lại, anh nằm ngửa ra giường, một tay dùng lót đầu, một tay cầm bó hoa đặt ngang bụng.
Qua một lúc sau, Giả Khinh Huân trầm ngâm nhìn trần nhà, khẽ từ tốn lên tiếng: “Tôi cũng chẳng muốn tin, người con gái từng hứa ở bên tôi, cuối cùng vẫn chọn bỏ tôi mà đi.”
Nói rồi Giả Khinh Huân liếc mắt nhìn người quản lý đứng gần đó, hạ giọng nhắc: “Anh tin hay không thì tùy anh, nhưng tôi đã nói rồi, muốn câu kéo truyền thông cũng đừng lôi chuyện tình cảm của tôi ra. Cô gái tôi yêu là do tôi đánh đổi tất cả để giành về, nên bất kỳ ai cản trở, tôi đều sẽ không để yên đâu.”
Trời càng về đêm muộn, ánh sáng phát ra từ các căn phòng trong khách sạn cũng dần vụt tắt. Do nằm trên một ngọn đồi được bao quanh bởi cây cối um tùm, thế nên tiếng gió rít giữa màn đêm yên tĩnh khó tránh được cảm giác rợn người.
Trong sảnh chính của khách sạn, tiếng thang máy vang lên một tiếng “Ting”, tiếp đó là âm thanh của cửa tự động mở.
Từ bên trong, Hoán Hiểu Đan một mình bước ra, cô khoanh hai tay ép chặt vào người chịu đựng không khí lạnh lẽo lúc về đêm.
Thân thể gầy gò, gương mặt bơ phờ hốc hác được che lấp bởi chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp, cứ như thế cô đi thẳng một mạch ra cửa chính để về nhà.
Tuy nhiên Hoán Hiểu Đan chỉ mới đi được vài bước, một người đàn ông trạc tuổi từ ngoài cửa khách sạn đi vào. Anh ta mặc áo polo đóng thùng cùng quần tây và mang giày da, tóc vuốt ngược vào nếp vô cùng chỉn chu. Chỉ là từ biểu cảm, ánh mắt, nụ cười cho đến cử chỉ đều toát lên sự lông bông cợt nhả.
Trưởng thành không ra trưởng thành, trẻ trâu không ra trẻ trâu. Mặt mũi ngoại hình không đến nỗi, nhưng nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Thấy anh ta từ xa, Hoán Hiểu Đan chỉ biết cúi đầu mím môi mắng thầm trong bụng, trái lại người kia lại vô cùng vui vẻ đi thẳng đến chỗ cô.
“Hiểu Đan, muộn rồi sao không ngủ lại, bây giờ về sáng lại đến sớm có phải cực thân thêm không.”
Lúc khuất mặt Hoán Hiểu Đan tỏ rõ thái độ ghét bỏ, nhưng khi ngẩng đầu nhìn người đối diện, cô lại mỉm cười tỏ ra lịch sự: “Tôi đi cùng mọi người trong tiệm hoa, cũng không cực lắm. Dù gì cũng muộn rồi, tôi xin phép về trước.”
Vừa dứt lời, Hoán Hiểu Đan đã vội lách người nhanh chân bỏ đi, thế nhưng người kia lại nhanh hơn cố ý dùng thân chắn lối cô lại, tiếp tục lôi chuyện ra cản bước.
“Công việc có quá sức với em không? Em không biết đâu, anh đã phải năn nỉ cha anh nhiều lắm, ông ấy mới đồng ý giới thiệu cho em hợp tác với bên tổ chức sự kiện đó.”
Hoán Hiểu Đan lấy hơi lên kìm nén, nếu người trước mặt cô đây không phải là con trai của chủ tịch thành phố, cô chắc chắn đã không nể mặt khi bị làm lãng phí thời gian tiếp chuyện.
Còn chưa nói đến, tiệm hoa của Hoán Hiểu Đan được bên phía tổ chức sự kiện mời hợp tác là do người dân địa phương giới thiệu, hoàn toàn không liên quan đến anh ta.
Nói xa nói gần không bằng kết thúc cuộc trò chuyện ngay lập tức, Hoán Hiểu Đan cố tình trưng ra gương mặt chẳng chút hứng thú, dứt khoát nói: “Anh Kỳ Sơn, hiện tại đã muộn rồi, nếu có chuyện thì hẹn hôm khác, bây giờ tôi không tiện nói chuyện.”
Nói xong Hoán Hiểu Đan định cất bước, nhưng lần nữa cô lại bị anh ta ngáng đường: “Anh thấy em cũng mệt rồi, hay anh thuê phòng cho em nghỉ lại qua đêm…”
“Không cần!”
Hoán Hiểu Đan mất kiên nhẫn né người chạy đi, dẫu vậy Kỳ Sơn vẫn cố chấp bám riết lấy, còn liên tục động tay động chân để níu giữ.
Biết người trước mặt đang giở trò đê tiện, Hoán Hiểu Đan không nhịn nữa mà mạnh tay đẩy anh ta, giọng nói lúc này cũng thể hiện rõ sự tức giận: “Anh Kỳ Sơn, vui lòng tránh ra chỗ khác, nếu anh còn làm phiền tôi sẽ la lên đó!”
Lợi dụng xung quanh không có người, Kỳ Sơn vừa nắm chặt cổ tay của Hoán Hiểu Đan, vừa liên miệng giả vờ biện minh: “Em đừng giận, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi mà Hiểu Đan, anh không có ý xấu đâu, anh thật sự chỉ…”
Bốp!
Một bóng đen bất ngờ lướt nhanh qua khóe mắt của Hoán Hiểu Đan, tích tắc khiến Kỳ Sơn đứng trước mặt cô ngã ngửa ra đất.
Nhìn người nằm trên sàn ôm mặt la lên trong đau đớn, lắng nghe bên tai là hơi thở nặng nề trầm thấp, chốc lát hai mắt Hoán Hiểu Đan đã rưng rưng ửng đỏ.
Không rõ từ bao giờ, Hoán Hiểu Đan cảm giác đeo chì trên chân, thân thể nặng nhọc đến mức không thể cử động.
Cô cứng nhắc ngẩng đầu nhìn qua người đang đứng sát bên cạnh, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, trái tim chưa từng lành lặn tựa như nứt ra lần nữa.