Giả Khinh Huân cúi đầu hôn liên tục lên môi Hoán Hiểu Đan bằng những nụ hôn ngắt quãng, mãi một hồi sau giọng nói trách móc của anh khẽ vang lên.
“Vậy mà nói bù đắp cho anh, bây giờ có giống phạt anh hơn không?”
Hoán Hiểu Đan mắt nhắm mắt mở, vô thức cong môi mỉm cười nhìn Giả Khinh Huân, từ bờ vai trần dọc xuống ngực cô vẫn còn in lại dấu hôn đỏ và dấu răng.
Không phải Hoán Hiểu Đan không muốn “dốc hết sức” chuộc tội chuyện bỏ đi bốn năm kia, nhưng Tâm Di từ lúc sinh ra không ngủ với cô cũng sẽ ngủ cùng bà ngoại. Sau khi chuyển về đây, được tập ngủ riêng nhưng cô bé vẫn chưa quen, một tuần bảy ngày sẽ có khoảng ba bốn ngày đòi ngủ cùng cha mẹ.
Mặc dù đợi Tâm Di ngủ xong, Giả Khinh Huân cũng lén bế con về phòng riêng, nhưng Hoán Hiểu Đan còn phải dành sức lực cho công việc, cho nên không thể nào chiều theo ý Giả Khinh Huân “thâu đêm suốt sáng”.
Hầu như, Hoán Hiểu Đan đều mệt lã người ngủ quên trong lúc Giả Khinh Huân đang hăng hái, vì vậy bị anh trách cũng không quá oan.
Ngay lúc Hoán Hiểu Đan sắp ngủ thiếp đi lần nữa, Giả Khinh Huân chợt vùi mặt vào cổ cô, nơi giao hợp bất ngờ bị anh tấn công một cái dứt khoát đầy mạnh mẽ, khiến cô tức khắc giật mình mở to mắt.
Biết Giả Khinh Huân đang “dằn mặt”, Hoán Hiểu Đan cười khổ, buộc phải lên tiếng xoa dịu: “Khinh Huân, khi nào hết bận em bù cho anh được không?”
Giả Khinh Huân không đáp, mặt vẫn vùi trong cổ Hoán Hiểu Đan, tuy nhiên bên dưới lại lần nữa thúc mạnh như thay cho câu trả lời.
Hoán Hiểu Đan đau đến run rẩy cả người, mắt mũi cũng nhăn tít lại.
Bất chợt, cô dùng hai tay đẩy vai Giả Khinh Huân, hạ giọng yêu cầu: “Ra khỏi người em.”
Nghe giọng điệu có chút khác thường của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân thoáng đã chột dạ lo sợ. Không ngờ ngay khi anh ngồi lên, Hoán Hiểu Đan bỗng xoay người lại, nâng cao mông mời gọi.
Chớp mắt, Giả Khinh Huân vội vàng ngước cao mặt dùng tay bịt mũi, như thể sợ máu mũi sẽ phụt ra ngay lập tức.
Có điều, cơ hội hiếm có bày ngay trước mắt, Giả Khinh Huân dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Hơn bảy giờ sáng, Giả Khinh Huân chuẩn bị đồ ăn xong định đi gọi Tâm Di dậy, ngay khi mở cửa đã thấy cô bé ngồi nửa tỉnh nửa mơ trên giường.
“Con dậy rồi sao?”
Nghe giọng hỏi có chút trêu đùa của Giả Khinh Huân, Tâm Di cười tít mắt gật đầu, tỉnh táo một chút cô bé liền ôm nệm trượt xuống giường.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Tâm Di ngồi vào bàn ăn bắt đầu bữa sáng. Giả Khinh Huân đứng sau lưng chải tóc buộc lên cho con gái, vừa mở lời đề nghị: “Tâm Di à, lát cha tới trường đua, hôm nay con nghỉ học một bữa đi chơi với cha đi.”
“Không được đâu.” Tâm Di chưa suy nghĩ đã nhanh chóng từ chối: “Cô giáo với bạn đang chờ con mà.”
“Nghỉ một ngày cũng đâu có sao, đi chơi với cha phải vui hơn đi học chứ.”
“Không được mà.” Tâm Di vừa cầm nĩa xúc mì Ý trong dĩa trước mặt, vừa kiên định đáp: “Con phải đi học.”
Buộc tóc cho con gái hoàn tất, Giả Khinh Huân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu giở giọng phàn nàn: “Con giống ai mà ham học quá vậy hả con gái? Ngày xưa cha đến trường chỉ để theo đuổi mẹ con, còn học hành suốt ngày có gì đâu mà vui. Mà Tâm Di à, đừng nói với cha là con có bạn trai ở trường mẫu giáo rồi đó?”
Tuy bận ăn, nhưng Tâm Di vẫn lắng nghe Giả Khinh Huân nói. Chỉ là, biểu cảm của cô bé như nghe vào tai này lọt ra tai kia, hoàn toàn không để tâm.
Mãi đến lúc đưa Tâm Di đến trước cổng trường, Giả Khinh Huân vẫn chưa từ bỏ ý định. Anh ngồi khuỵu gối, nắm lấy hai tay của cô bé níu lại.
“Nghỉ một hôm thôi mà.”
Tâm Di mếu máo vùng vẫy, kiên quyết lắc đầu: “Không được mà!”
Bị Giả Khinh Huân giữ không cho vào trường, Tâm Di vừa mếu vừa quay sang Hoán Hiểu Đan đứng bên cạnh chỗ anh mách lại: “Mẹ ơi, cha không cho con đi học.”
Hoán Hiểu Đan bất lực không thốt nên lời, cô đứng với tư thế tay đỡ lưng đang đau mỏi, nhẹ nhàng đưa ra giải pháp: “Con hôn cha tạm biệt đi.”
Tâm Di nhanh chóng hôn lên má Giả Khinh Huân rồi quay lưng bỏ chạy, nhưng tay anh vừa buông lỏng lại túm lấy cô bé kéo lại.
“Còn một bên nữa, hôn chưa đều.”
Vẻ mặt Tâm Di không cam tâm thấy rõ, thế nhưng vẫn hôn lên bên má còn lại của Giả Khinh Huân rồi chạy nhanh vào cổng.
Lúc được cô giáo nắm tay dẫn vào, Tâm Di bấy giờ mới tươi cười, ngoái đầu vẫy tay chào Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan.
Sau khi Tâm Di vào trường, Giả Khinh Huân vừa chậm rãi đứng dậy vừa xoay đầu nhìn qua Hoán Hiểu Đan. Trông thấy gương mặt không chút sức sống của cô, anh tủm tỉm cười, đổi đối tượng gạ gẫm: “Hay hôm nay em nghỉ một hôm đi chơi với anh đi.”
Hoán Hiểu Đan nhìn Giả Khinh Huân bằng nửa con mắt, bất ngờ giơ tay nhéo eo anh, mắng: “Lo mà đi làm nghiêm túc đi, không biết làm gương cho con gái gì hết.”
Dù bị mắng, Giả Khinh Huân vẫn nhe răng cười, dường như chẳng hề bị tổn thương hay hối lỗi, bởi “dư âm” đêm qua vẫn khiến tâm trạng anh lâng lâng chưa thể thích ứng với thực tại.
“Anh vẫn làm gương tốt đó thôi.”
Trước giọng điệu đầy tự tin của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan không khỏi nghi ngờ ra mặt: “Anh làm gì mà gương tốt?”
Giả Khinh Huân không cần suy nghĩ, lập tức đáp: “Yêu em.”
Hoán Hiểu Đan: “…”