Trái ngược với cô, Giả Khinh Huân cùng Tâm Di chỉ lo ăn uống, hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn của người khác.
Yên tĩnh được không lâu, một người thanh niên trẻ vừa xuất hiện đã khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt. Nhìn thoáng qua, Hoán Hiểu Đan cũng nhận ra người này là Kelven, nổi tiếng đến mức hình ảnh phủ sóng khắp nơi.
Lúc chạm mặt nhau, Kelven có hơi khựng người nhìn Hoán Hiểu Đan, tuy nhiên vì phép lịch sự cả hai khẽ gật đầu chào nhau.
Tiếp đó, Kelven kéo ghế ngồi xuống cạnh Giả Khinh Huân, hạ giọng gấp gáp: “Chuyện giải nghệ là sao vậy, chẳng lẽ…”
Vừa nói, Kelven vừa lén liếc nhìn Hoán Hiểu Đan và Tâm Di: “Anh thật sự muốn gác lại sự nghiệp để chăm lo cho gia đình à?”
“Không thấy sao còn hỏi.”
Bị Giả Khinh Huân đáp lại một câu phũ phàng, Kelven thở ra một hơi rầu rĩ, anh ta hướng ánh mắt qua Tâm Di đang gặm bánh bao không nhân, tâm đắc nói tiếp: “Từ lúc gặp bé mini này, em đã sớm đoán anh sẽ như thế này mà.”
Kelven nhìn chằm chằm vào Tâm Di, cô bé cũng nhìn anh ta không rời mắt, thậm chí còn sửa lại lời: “Con tên Tâm Di mà, con đâu phải tên mi - ni.”
Giọng nói trong vắt của Tâm Di cất lên, Kelven bất giác bật cười: “Ý chú là con giống cha con, nên con là Giả Khinh Huân mini.”
Lần nữa, Tâm Di lại nghiêm túc chỉnh lời anh ta: “Con giống mẹ mà.”
“Ừ, thì khuôn con giống mẹ, nhưng nét giống cha.”
Càng nghe Kelven nói, biểu cảm Tâm Di càng tỏ ra khó hiểu. Cuối cùng, cô bé tập trung lại chiếc bánh trong tay, cặp má đầy đặn phình ra, miệng ngây ngô thốt lên: “Chú Kelven nói gì… không hiểu gì hết.”
Kelven dõi mắt theo hành động của Tâm Di, miệng không ngưng được cười. Tuy nhiên khi nhìn qua Hoán Hiểu Đan, anh ta bỗng nghiêm túc trở lại.
“Cuối cùng em cũng gặp được chị ngoài đời rồi, sao chị có thể chịu được cái nết của anh Khinh Huân hay vậy chứ?”
Trước lời nói của Kelven, Hoán Hiểu Đan có chút ngạc nhiên sững người. Rất nhanh, anh ta lại tiếp lời: “Nghe nói anh chị quen nhau từ cấp ba rồi, em cũng nghe đồn hồi còn đi học anh ấy đã kiêu ngạo hống hách giống bây giờ phải không? Chịu đựng anh ấy suốt nhiều năm, chắc cuộc sống của chị cũng không dễ dàng gì.”
“Phải.” Hoán Hiểu Đan buộc miệng đáp, tức khắc nhận về cái lườm cảnh cáo của Giả Khinh Huân.
Bắt gặp động thái của Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan, Kelven cười cười hiểu ý. Trước khi đứng dậy rời đi, anh ta vỗ vỗ lên vai anh, thật lòng khuyên nhủ: “Nếu sau này cần giúp đỡ cứ tìm em bất cứ lúc nào, tuyệt đối đừng có tìm đến chợ đen nữa đó.”
Về cuối câu, giọng của Kelven rất nhỏ, tuy nhiên lại vừa đủ cho Hoán Hiểu Đan ngồi gần nghe thấy. Đến khi Kelven đã rời khỏi, cô vẫn thất thần như chưa thể tin vào những gì vừa nghe được.
Chỉ vài giây trước đó, Hoán Hiểu Đan vẫn còn nhường nhịn e dè Giả Khinh Huân ra mặt, tuy nhiên khi biết được chuyện tối kỵ mặc định trong lòng ngày trước, bao nhiêu cảm xúc như chạm đến giới hạn trong cô đã lộ rõ.
Hoán Hiểu Đan im lặng trầm mặc suốt bữa ăn, đợi đến khi quay lại phòng riêng, nhìn thấy bờ lưng bình thản của Giả Khinh Huân khi ngồi trước hành lý lấy quần áo, vết nứt nơi trái tim cô lại bắt đầu rỉ máu.
Cô nhấc từng bước chân nặng nề về phía Giả Khinh Huân, cất giọng nói có hơi yếu sức: “Khinh Huân, anh… đua xe chợ đen, đúng không?”
Động tác xốc tìm quần áo của Giả Khinh Huân có hơi khựng lại, nhưng thái độ từ đầu đến cuối vẫn vô cùng thản nhiên: “Tiền mà, làm gì có ai chê.”
“Nhưng anh đã hứa với em sẽ không đua xe chợ đen.”
Ngay khi Hoán Hiểu Đan dứt lời, Giả Khinh Huân lập tức đứng bật dậy áp sát cô, từ biểu hiện đến giọng nói đều toát ra sự phẫn nộ kìm nén: “Chính em cũng đã hứa không rời xa anh, vậy bốn năm qua thì sao? Là do em không giữ lời trước, đừng bắt anh cả đời này phải đóng vai thằng ngốc theo nịnh bợ em.”
Giây phút nghe rõ từng câu từng chữ phát ra từ miệng Giả Khinh Huân, nước mắt liên tục nối đuôi nhau chảy dài trên gương mặt của Hoán Hiểu Đan.
Tầm mắt của cô dần mờ nhoè đi, cảm giác đau đến thấu tim lại hiện hữu. Hoán Hiểu Đan cố hít sâu một hơi bình tĩnh lại, đồng thời kìm nén nước mắt, nghiêm túc đối mặt với sự thật.
“Khinh Huân, em sai rồi.” Hoán Hiểu Đan nhẹ giọng thì thào, lời nói ra cũng vô cùng nghẹn ngào: “Em đã sai kể từ lúc xuất hiện trong cuộc đời anh.”
Rõ ràng giữa lồng ngực của Giả Khinh Huân đã căng tức đến không thở nổi, thế nhưng anh vẫn nghiến chặt răng tỏ ra không nhẫn nhịn.
Chỉ là, khi Giả Khinh Huân quay mặt đi, vô tình chạm phải ánh nhìn của Tâm Di, hàng tường rào sắp sửa không chống đỡ nổi trong anh lập tức vụn vỡ.
Tâm Di ngồi trên giường gần đó, cô bé ngoan ngoãn giữ im lặng khi cha mẹ nói chuyện. Có điều, vẻ mặt bình tĩnh đến kỳ lạ cùng ánh mắt có phần xa cách của Tâm Di dành cho Giả Khinh Huân đã hiện rõ.
Thấy Hoán Hiểu Đan khóc không ngừng, Tâm Di chợt trèo xuống giường đi đến gần, cô bé ngẩng đầu nhìn thẳng lên Giả Khinh Huân, thẳng thừng chất vấn: “Cha không tốt như mẹ nói.”
Tiếp đó, Tâm Di nắm lấy bàn tay của Hoán Hiểu Đan, nhỏ nhẹ thúc giục: “Mẹ ơi, mình về nhà với ông bà ngoại thôi.”