Mi mắt của Hoán Hiểu Đan rưng rưng, đôi môi vô thức mấp máy muốn trả lời nhưng lại không đủ dũng khí mà mím chặt.
Ngồi phía bên còn lại thấy phản xạ dần mất bình tĩnh của Hoán Hiểu Đan, ông ngoại Tâm Di đành lên tiếng thay: “Đúng rồi, con mau đến chỗ cha con đi.”
Nghe ông ngoại xác nhận, Tâm Di quay ngoắt qua nhìn ông với đôi mắt sáng rỡ. Ngay lập tức, cô bé dùng đôi chân ngắn luống cuống ngồi dậy, phút chốc đã vừa chạy ào đến chỗ Giả Khinh Huân, vừa hét lên trong phấn khích.
Khi Tâm Di càng lúc càng đến gần, Giả Khinh Huân cũng từ tốn ngồi khuỵu xuống, mỉm cười ôm lấy mũi tên nhỏ đang lao tới.
Giây phút ôm được “giọt máu” trong lòng, trên gương mặt lạnh lùng của Giả Khinh Huân bỗng mềm yếu đi, ngay cả nước mắt cũng rơi khỏi khoé mi.
Vốn chỉ nhìn thấy Giả Khinh Huân qua hình ảnh và biết anh qua lời kể, cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với anh bên ngoài, thế nhưng dáng vẻ của người cha Tâm Di luôn mong đợi đã khắc sâu đến mức chỉ nhìn thoáng qua, cô bé đã nhận ra.
Giả Khinh Huân vòng hai tay ôm chặt lấy con gái, đến tận giờ phút này anh vẫn không dám tin những chuyện đang xảy ra là hiện thực.
Bốn năm, Giả Khinh Huân không chỉ bỏ lỡ tình yêu với Hoán Hiểu Đan, mà còn bỏ lỡ cả cơ hội làm cha.
Cả cơ thể nhỏ nhắn được bao trọn bởi vòng tay rộng lớn của Giả Khinh Huân, Tâm Di vui vẻ ôm chặt cổ anh, vẫn không quên quan tâm hỏi: “Sao cha về… đi máy bay… con với mẹ đón.”
Nhất thời suy nghĩ lời muốn nói quá tải, Tâm Di chỉ có thể nói ra những từ nhớ rõ nhất.
Giả Khinh Huân chậm rãi buông con gái ra, nhìn đứa bé xinh xắn lanh lợi ngay trước mặt, từ lòng dạ đến trái tim anh lại dâng lên cơn quặn thắt.
Riêng Tâm Di vẫn rất vô tư, bàn tay bé xíu bẽn lẽn sờ vào mặt anh, sau đó thích thú nói: “Cha về rồi cha chơi với con… Mẹ cũng không khóc nhớ cha nữa.”
Vốn đã cố kìm nén cảm xúc thật bên trong, nhưng khi nghe con gái nói ra những lời này, viền mắt Giả Khinh Huân liền đỏ lên, nước mắt cũng liên tiếp nối đuôi nhau chảy ra.
Thấy nước mắt lăn dài trên mặt của Giả Khinh Huân, Tâm Di vừa dùng ngón trỏ quệt đi, vừa khó hiểu hỏi: “Sao cha khóc rồi? Hồi nãy mẹ cũng khóc.”
Trước sự ngây ngô thật thà của con gái, Giả Khinh Huân bất giác mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Con biết cha tên gì không?”
Anh vừa hỏi dứt câu, Tâm Di nhanh nhảu đáp, giọng điệu vô cùng nghiêm túc chắc nịch: “Giả Khinh Huân!”
Nói rồi cô bé còn nhiệt tình bổ sung thêm: “Mẹ tên là Hoán Hiểu Đan, con tên là Hoán Tâm Di.”
Càng nghe con gái nói chuyện, tâm tình của Giả Khinh Huân như dần được chữa lành. Thông qua đó anh cũng hiểu ra, Hoán Hiểu Đan tuy không cho anh biết về sự tồn tại của con cả hai, nhưng Tâm Di lại biết rất rõ về anh.
Và dường như, hai mẹ con cô đều trông ngóng anh rất nhiều.
Cùng lúc này, Hoán Hiểu Đan cũng đã đi đến gần, bộ dạng của cô có chút ngập ngừng: “Khinh Huân…”
Nghe tiếng gọi, Giả Khinh Huân ngước đôi mắt vẫn còn đọng lệ nhìn lên, ngay cả Tâm Di cũng ngoái đầu lại, tuy nhiên hai tay cô bé vẫn ôm chặt cổ anh không buông.
Hoán Hiểu Đan áy náy đối mặt với Giả Khinh Huân, những ngón tay không tự chủ bấu chặt vào nhau trong lo lắng.
Chần chừ một hồi, cô mới mở lời: “Khinh Huân, ngày mai anh đua chung kết rồi, chuyện… này nói rõ ràng sau đó được không?”
Trước lời đề nghị của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân cố tình lạnh mặt phớt lờ. Anh quay sang nhìn con gái, nhẹ giọng nói: “Tâm Di, mẹ lại muốn đuổi cha đi.”
Mới nghe tới đây, từ hai mắt mở to đến biểu cảm của Tâm Di đã chuyển sang không cam tâm. Cô bé càng ôm chặt cổ anh hơn, hai chân dẫm trên đất, mếu máo khóc.
“Không chịu, con không muốn! Con chỉ muốn cha thôi, con không cần cha kiếm tiền đâu!”
Tâm Di vùng vẫy ăn vạ, chốc lát đã bật khóc tức tưởi.
Lúc này, Giả Khinh Huân dịu dàng bế con gái lên, anh dùng thái độ cứng rắn đối mặt Hoán Hiểu Đan, hạ giọng buông lời chất vấn: “Anh không vô tình, cũng không đủ nhẫn tâm như em.”
Lạnh nhạt cự tuyệt Hoán Hiểu Đan xong, Giả Khinh Huân lúc quay lại vỗ về con gái thì từ cử chỉ vuốt lưng, ánh mắt cho đến giọng nói đều trở nên mềm mỏng.
“Cha dẫn con đi ăn sáng rồi đi chơi được không?”
“Không được.” Tâm Di dụi mắt đang khóc, thút thít thổ lộ: “Con muốn đến bệnh viện.”
“Sao lại đến bệnh viện, con đau ở đâu phải không?”
Trước sự lo lắng của Giả Khinh Huân, Tâm Di bỗng sờ lên đầu tóc sáng màu của anh, đôi môi đỏ hồng cong lên đáp: “Cha ở Bắc Cực làm việc… hic… tuyết làm tóc cha bệnh rồi.”
Nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, Giả Khinh Huân không nhịn được bật cười thành tiếng. Hoán Hiểu Đan đứng một bên nhìn cha con anh mới gặp không lâu đã tình thương mến thương, nỗi ray rứt trong lòng cô cũng được xoa dịu đi đôi chút.
“Đi thôi.”
Nghe tiếng giục, Hoán Hiểu Đan nhìn sang Giả Khinh Huân cùng Tâm Di đang nhìn mình chờ đợi, cô khó xử từ chối: “Hôm nay em còn việc.”
“Vậy gặp lại sau.”
Có con gái rồi Giả Khinh Huân không thèm níu kéo, dứt khoát bế Tâm Di quay lưng bỏ đi. Còn Tâm Di cũng chẳng chút quyến luyến, được bế đi một đoạn mới quay đầu vẫy tay tạm biệt với Hoán Hiểu Đan.