Trên thực tế, câu hỏi này cũng thường xuất hiện trong lòng cô.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, Tô Nhiên nhận ra rằng con người Lâm Thiên Sinh không hề đơn giản như vẻ ngoài của anh.
“Nhưng anh ấy thật sự là anh rể của em, chồng của chị.”
Sau khi trầm lặng một lúc, Tô Nhiên nghiêm túc nói với Tô Khả Hân.
Nghe thấy đáp án này, Tô Khả Hân nhìn chị gái của mình với vẻ mặt không thể tin được.
Điều này có nghĩa là trong lòng chị Tô Nhiên đã chấp nhận sự thật là Lâm Thiên Sinh là chồng của mình.
Tô Khả Hân nhún vai: “Được rồi, tuy em không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nếu chị cảm thấy hạnh phúc là được.”
Tô Nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười lại hơi gượng gạo.
Trước đây cô rất coi thường Lâm Thiên Sinh, bây giờ có lẽ anh đã có ấn tượng không tốt với cô.
Nghĩ đến đây, Tô Nhiên đột nhiên âm thầm đưa ra một quyết định.
Cô muốn Lâm Thiên Sinh trở thành chồng thật sự của mình!
Cô tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người phụ nữ nào cướp anh khỏi tay mình!
Tô Nhiên sờ mũi của Tô Khả Hân, cười dịu dàng nói: “Được rồi, lát nữa đưa em đi ăn Haidilao mà em thích nhất được không?”
Tô Khả Hân vui vẻ nhảy cẫng lên: “Dạ!”
Sau đó, Tô Nhiên đặt đồ xuống và đi lên tầng hai.
Tô Nhiên đi đến trước cửa phòng của Lâm Thiên Sinh, không biết nên gõ cửa thế nào.
“Cô Tô, có chuyện gì không?”
Lúc Tô Nhiên vẫn chưa nghĩ xong nên mở lời thế nào, giọng nói của Lâm Thiên Sinh chợt vang lên trong phòng.
Mặt Tô Nhiên lộ vẻ nghi hoặc, Lâm Thiên Sinh biết mình đang ở bên ngoài sao?
Trong khi cô đang nghi hoặc, cánh cửa phòng của Lâm Thiên Sinh tự động mở ra.
Còn Lâm Thiên Sinh lại đang đứng ở bên ngoài ban công, đưa mắt nhìn ra xa.
Tô Nhiên rất tò mò, nghĩ bụng cửa nhà mình có lắp thiết bị cảm ứng đâu.
Sao cánh cửa lại tự động mở ra chứ?
Cô gãi đầu, tò mò đi vào phòng của Lâm Thiên Sinh, vịn vào cửa phòng xem xét.
Sau khi xem một lúc, cô vẫn không phát hiện điều gì, Tô Nhiên nghi hoặc nói: “Đúng là lạ quá.”
Lâm Thiên Sinh quay người lại, đi vào phòng nói với Tô Nhiên: “Cô nói xem có chuyện gì trước đi?”
Tô Nhiên nói: “Lát nữa chúng ta cùng ra ngoài ăn lẩu nhé.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lâm Thiên Sinh vẫn bình tĩnh như trước: “Lẩu sao? Nghe có vẻ không tệ, vậy thì đi.”
Nói xong, anh lại cầm lấy điện thoại trên giường.
Tô Nhiên ngập ngừng hơi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cái đó, tôi xin lỗi…”
“Trước đây vô lễ với anh là vấn đề của tôi, cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi một việc lớn, nếu không vốn xoay vòng của tập đoàn Tô thị lại trở thành một vấn đề khó khăn.”
Lời xin lỗi của Tô Nhiên khiến Lâm Thiên Sinh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Sắc mặt của người phụ nữ này đúng là nói thay đổi liền thay đổi ngay.
Nhưng đối với Lâm Thiên Sinh mà nói, anh chưa từng để ý đến điều này,
Vì vậy anh không quan tâm nói: “Cô xin lỗi tôi làm gì chứ, nếu thật sự có chỗ nào có lỗi với tôi, tôi cũng sẽ không để trong lòng.”
Anh thật sự sẽ không để ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình vì những người phàm này.
Nói cách khác, Tô Nhiên đâu phải là người vô cùng hung ác.
Nghe thấy Lâm Thiên Sinh nói vậy, Tô Nhiên lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy thì tốt, sau này tôi sẽ đối xử tốt với anh.”
Lâm Thiên Sinh không phản đối nói: “Được rồi cô cả nhà họ Tô của tôi ơi, tôi không cần cô đối xử tốt với tôi, chúng ta nói đến chuyện đi ăn lẩu trước đã.”
Sau đó, Tô Nhiên đi cởi đồng phục làm việc, buộc tóc lên.
Thay một chiếc quần jean bó sát, mặc một chiếc áo phông màu trắng, kết hợp với một đôi giày đế bằng.
Chiếc quần bó sát làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo của cô, đúng thật là cảnh đẹp ý vui.
Khỏi phải nói, danh hiệu nữ thần số một thành phố Giang Nam của cô thật sự không phải là hư danh, quả thật là hàng thật giá thật.
Không bao lâu sau, Tô Nhiên lái chiếc Rolls-Royce trị giá hàng chục triệu đưa Tô Khả Hân và Lâm Thiên Sinh đi ăn lẩu.
Việc kinh doanh của quán lẩu này rất phát đạt, sử dụng nguyên liệu cao cấp và trang trí hoành tráng, sang trọng.
Có thể nhìn ra quán ăn này đặc biệt mở cho những người giàu có.
Bởi lẽ đó, không chỉ có nhà quý tộc thành phố Giang Nam đến đây ăn lẩu mà người người giàu có ở thành phố khác cũng nghe danh mà đến.
Sau khi xuống xe, Tô Nhiên bất giác ôm cánh tay Lâm Thiên Sinh, áp chặt cơ thể mềm mại của cô vào người anh.
Lâm Thiên Sinh rất ngạc nhiên hỏi: “Cô đã gặp phải k1ch thích gì vậy?”
“Dựa gần tôi như vậy làm gì?”
Bình thường Tô Nhiên vô cùng ghét bỏ Lâm Thiên Sinh, chứ đừng nói là ôm lấy cánh tay dính sát lấy anh.
Đó là kiểu mà nhìn thêm một chút sẽ bùng nổ.
Tối nay Tô Nhiên chủ động dính lấy Lâm Thiên Sinh như vậy, cứ như thể hai người họ thật sự đã đến bước đó vậy.
Tô Nhiên nói: “Anh là chồng của tôi, điều này có gì mà không được.”
Tô Khả Hân ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chị gái Tô Nhiên của cô ấy nổi tiếng là người đẹp lạnh lùng, hôm nay lại lộ ra một mặt như vậy với Lâm Thiên Sinh.
E rằng cô thật sự đã rơi vào lưới tình rồi.
Sau khi ba người họ chọn chỗ ngồi xong, họ lại bắt đầu gọi thức ăn.
“Chao ôi! Đây không phải là Lâm Thiên Sinh sao?”
“Tôi không nhìn nhầm phải không? Anh là Lâm Thiên Sinh phải không?”
Lúc ba người họ đang ăn uống một cách vui vẻ, người phụ nữ trang điểm lòe loẹt ở bàn gần đó đột nhiên ngoảnh đầu lại, ngạc nhiên hỏi Lâm Thiên Sinh.
Nghe thấy giọng nói này, Lâm Thiên Sinh và hai chị em Tô Nhiên ngạc nhiên nhìn sang.
Người phụ nữ đó lại hỏi: “Sao thế? Mới không bao lâu mà không nhận ra tôi nữa à?”
Ngay sau đó cô ta lại liếc nhìn hai chị em Tô Nhiên, hỏi: “Hai người này là bạn của anh à?”
Tô Nhiên cau mày, hỏi Lâm Thiên Sinh: “Cô ta là ai vậy?”
Lâm Thiên Sinh nhìn khuôn mặt của người phụ nữ, rơi vào trong ký ức đau khổ.
Một lát sau anh mới đột nhiên nhớ ra, cô ta chẳng phải bạn học thời đại học của mình, tên là Liễu Thanh Thanh sao?
Lâm Thiên Sinh không trả lời câu hỏi của Tô Nhiên, mà nói với Liễu Thanh Thanh: “Thì ra là cô à, đúng là đã lâu không gặp, cô trang điểm cứ như ma vậy, suýt chút nữa thì tôi không nhận ra rồi.”
Đúng là không ngờ được, sau mười ngàn năm trở lại, Liễu Thanh Thanh vẫn giống như trước đây, không thay đổi nhiều lắm.
Lúc này Lâm Thiên Sinh mới đột nhiên nhớ ra rằng năm đó anh còn từng theo đuổi Liễu Thanh Thanh.
Có điều Liễu Thanh Thanh chê Lâm Thiên Sinh quá nghèo, chơi đùa anh một khoảng thời gian rồi đá anh.
Lúc đó chuyện này đã khiến Lâm Thiên Sinh đau lòng trong một thời gian dài.
Liễu Thanh Thanh tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Ha ha, còn đã lâu không gặp cơ đấy, mới tốt nghiệp chưa bao lâu mà.”
Liễu Thanh Thanh lại đưa mắt nhìn Tô Nhiên.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Liễu Thanh Thanh không khỏi cảm thấy trong lòng có chút thất vọng, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Tô Nhiên thật sự đẹp không thể tả.
Vóc dáng, khuôn mặt, khí chất, thật sự không thể soi mói, cho dù là những ngôi sao nổi tiếng cũng thua kém cô.
“Anh yêu à, anh biết người này à?”
Lúc Lâm Thiên Sinh không thèm để ý đến Liễu Thanh Thanh, Tô Nhiên đột nhiên hỏi.
Tiếng “anh yêu” này của Tô Nhiên khiến Lâm Thiên Sinh không kịp đề phòng.
Không hợp lẽ thường!
Đêm nay Tô Nhiên thật sự rất khác thường.
Tuy nhiên, vì Liễu Thanh Thanh và Tô Khả Hân đang ở bên cạnh nên Lâm Thiên Sinh cũng không biểu hiện ra.
Anh chỉ cười nói: “Ha ha, bạn học đại học.”