• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khúc nhạc đệm ngắn ngủi này không làm cho bữa tiệc kết thúc.

Hai tiếng sau, bây giờ Diệp Vô Thiên – gia chủ nhà họ Diệp đi lên bục đấu giá, nói vào micro ở trước mặt: “Các vị, buổi đấu giá năm nay sắp sửa bắt đầu rồi. Nếu ai cảm thấy hứng thú, mời chuẩn bị sẵn sàng”

Đấu giá là tiết mục cuối cùng trong buổi tụ họp lần này, đồng thời cũng là tiết mục mà nhiều người mong đợi nhất. Bởi vì nếu đủ may mắn có thể đấu được một món đồ vào thời viễn cổ. Nếu bên trên ẩn giấu phương thức tu luyện nào đó, hoặc là linh khí gì đấy thì thực sự có thể vươn mình lên ngay.

Lâm Thiên Sinh nghe vậy thì đi tới. Tô Nhiên ở bên cạnh nói: “Nếu lát nữa anh thích món đồ gì thì cứ tùy ý mua, em sẽ trả tiền cho anh.”

Lâm Thiên Sinh gật đầu, nói được. Trên thực tế, anh chỉ cảm thấy hứng thú với đồ cổ mà thôi.

Sau đó buổi đấu giá bắt đầu. Từng món đồ cổ được mang lên bục bắt đầu đấu giá.

Tất nhiên cũng có rất nhiều người vì kinh tế hạn hẹp đã lấy bảo vật gia truyền trong nhà ra để đấu giá. Dù sao thì có thể xuất hiện ở đây, hầu hết đều là kẻ có tiền.

Buổi đấu giá tiến hành một cách khí thế.

Lâm Thiên Sinh phát hiện, không ngờ trong các vật phẩm đấu giá lại có rất nhiều đồ vật của tu sĩ. Hơn nữa đều đã có chút dấu vết năm tháng, vừa nhìn đã biết vừa mới lấy ra khỏi đất. Cộng thêm phát hiện trước kia, trong lòng anh bắt đầu hơi nghỉ ngờ, chẳng lẽ thế giới này là một cấm địa viễn cổ?

“Ba trăm triệu, còn ai ra giá nữa không?”

“Ba trăm triệu lần thứ nhất.”

“Ba trăm triệu lần thứ hai”

“Ba trăm triệu lần thứ ba”

“Chốt”

Theo tiếng búa đập mạnh trong tay Diệp Vô Thiên, một tác phẩm nghệ thuật đã được đấu giá thành công.

“Thiên Sinh, anh không thích món đồ nào à?”

Thấy Lâm Thiên Sinh ngồi trên ghế đến nỗi sắp ngủ gục, Tô Nhiên tò mò lên tiếng hỏi.

Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt đáp: “Đầu là mấy món đồ rác rưởi chướng mắt.”

Giống như ban nấy, một chiếc thắt lưng của tu sĩ cảnh giới Tụ Hồn thời kỳ viễn cổ lại có thể đấu với mức giá cao ba trăm triệu.

Quả thật khiến người ta cảm thấy hơi khó bề tưởng tượng.

Nghe vậy, Tô Nhiên bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi.”

Vốn dĩ cô định mượn cơ hội này để bù đắp một phen với Lâm Thiên Sinh, ai dè mấy thứ này lại không lọt mắt anh. Đến khi trên bục có một thanh trường kiếm bề ngoài bị rỉ sắt nghiêm trọng, ánh mắt của Lâm Thiên Sinh chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Diệp Vô Thiên nói: “Các vị, thanh kiếm này là nhà họ Diệp tôi đã đào được từ sâu trong nền đất khi đang tiến hành một công trình. Giá khởi điểm là năm trăm nghìn.”

Nhìn thấy kiếm sắt xuất hiện, sắc mặt của mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ chế giễu.

“Có lẽ món đồ chơi này cũng chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường mà thôi. Thế mà nhà họ Diệp cũng không biết xấu hổ mang ra đấu giá.”

“Đúng đó, tôi chẳng hề cảm nhận được bất kỳ sự dao động linh vận nào. Nếu là báu vật, tại sao bên trên lại bị rỉ sắt nghiêm trọng đến thế”

“Diệp gia chủ, sẽ không ai cần thứ này đâu, mau kết thúc để đến lượt vật phẩm tiếp theo đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Mấy tên tu sĩ ngồi bên dưới nhôn nhao nói.

Lăng Phong ngạc nhiên dò hỏi Lăng Sơn Thủy: “Ông nội, thanh kiếm kia là kiếm Thanh Phong ạ?”

E rằng không phải bị người ta lừa gạt.

Nhưng sắc mặt Lăng Sơn Thủy lại ung dung bình tĩnh: “Nhảm nhí, tất nhiên là không phải rồi. Cứ bình tĩnh đợi là được. Chí ít kiếm Thanh Phong kia sẽ lên sân khấu vào thời điểm mấu chốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK