Chú Thất đang ngồi trong góc nghe lén, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.
Để không bị Lâm Thiên Sinh nghi ngờ, ông ta lập tức rời đi.
Thấy Lâm Thiên Sinh trầm mặc, Tô Nhiên tò mò hỏi: "Rốt cuộc anh đang ở cảnh giới nào vậy?"
Lâm Thiên Sinh không tỏ ý kiến gì, nói: "Không phải trước đó tôi đã nói với cô rồi sao?"
Tô Nhiên không nói nên lời.
Đừng nói là cái gì mà Tiên Vương Bất Hủ, thiên sứ dị giới gì đó nhé.
Cho dù Lâm Thiên Sinh nói anh là cường giả Kim Đan kỳ, cô cũng không thể tin được.
Cô lại càng không tin vào thế đạo luân hồi hay là bất tử gì cả.
Trên thế giới này không có cái gì gọi là thần tiên thực sự.
Nếu có thể đạt tới Trúc Cơ Cảnh, vậy thì cũng chỉ có thể coi là một nửa tiên nhân.
Họ chẳng qua là những người có sức mạnh siêu nhiên thôi.
Lâm Thiên Sinh nhìn thấy ánh mắt không nói nên lời của Tô Nhiên, lại nói: "Được rồi, tôi biết cô không tin, cho nên tôi cũng không so đo nhiều với đàn bà như cô đâu."
Nghe vậy, Tô Nhiên khoanh tay, không vui nói: "Đàn bà?" "Tôi cũng muốn trở thành đàn bà đó, nhưng có một số người ban đêm chỉ lắc lư bên ngoài, có chết cũng quyết không tiến vào đó.”
Nếu nói anh không được ở phương diện đó, nhưng mỗi đêm và mỗi sáng thứ kia của anh đều vững như bàn thạch.
Nếu nói anh có thể làm được, nhưng anh lại không cho cô đạt được mong muốn mà chỉ muốn giày vò cô.
Cô vừa nói lời này, sắc mặt Lâm Thiên Sinh lộ ra vẻ không kiên nhãn, sau đó anh không muốn cùng cô thảo luận chủ đề này.
Thay vào đó, anh nói: “Bây giờ cô vào bếp xem chú Thất đang làm gì, sau đó nhân lúc ông ta đi ra ngoài hãy lấy những thứ chú Thất vừa đặt xuống ở góc dưới tủ bếp ra đây.”
Tô Nhiên có chút khó hiểu: "Chú thất? Tại sao?"
Lâm Thiên Sinh nói: "Cô cứ đi đi."
Nghe vậy, Tô Nhiên cau mày.
Sau đó cô chậm rãi nghi hoặc đứng dậy, sau khi suy nghĩ một lúc, cô vặn vẹo thân hình duyên dáng rồi rời đi.
Thật ra trong lòng cô cũng có rất nhiều tò mò. Chính xác thì Lâm Thiên Sinh nghi ngờ gì về chú Thất? Tô Nhiên vào bếp với vẻ nghi ngờ và bối rối.
Vừa đến nơi, tình cờ nhìn thấy chú Thất đang để đồ vào tủ bếp.
"Chú Thất." Tô Nhiên càng tò mò, vội vàng bước tới nói chuyện.
Tiếng kêu đột ngột khiến quản gia chú Thất nhất thời toát mồ hôi lạnh.
Ông ta nhanh chóng đứng dậy, quay lại thì thấy người đến là Tô Nhiên.
Sau đó ông ta bình tĩnh lại, cười nói: "Ồ, là cô cả"
“Tôi đang nấu thuốc cho cô hai, uống vào sẽ giúp ích cho quá trình tu luyện của cô ấy.”
Tô Nhiên liếc mắt nhìn cái bếp, phát hiện trên đó quả nhiên có một ấm thuốc.
Cô không có bất kỳ nghi ngờ gì về điều này, chú Thất là một võ giả, đồng thời cũng thông thạo một chút y thuật.
Ông ta đã từng chữa khỏi bệnh cho cô.
Nghĩ đến vừa rồi mình thật sự tin lời Lâm Thiên Sinh nói, trong lòng cô còn có một tia nghi ngờ đối với chú Thất, lúc này cô không khỏi có chút áy náy.
Sau đó cô áy náy nói: "Cảm ơn chú Thất rất nhiều. Nhà họ Tô nợ chú nhiều lắm."
Chú Thất cười khúc khích nói: "Cô cả nói quá lời rồi. À, đúng rồi, cô cả đến đây làm gì vậy?"
"Chỉ cần bảo người hầu tới đây được rồi. Trong bếp khắp nơi đều có khói dầu. Tốt nhất là cô cả nên ít đến đây."
Tô Nhiên nhất thời sửng sốt khi bị hỏi, sau đó xấu hổ cười nói: "Không có việc gì, hôm nay thấy em gái mệt mỏi như vậy,
cháu muốn qua đây xem tối nay ăn gì."